Chương 38
ọ đến Đền thờ Poseidon ở Cape Sounio. Thần Neptune đã nói đúng. Vẫn còn một việc nữa phải làm. Quá khứ đã bị thay đổi và Bộ ba Quyền lực vẫn còn trẻ.
“Chúng ta phải trở lại như trước,” thần Neptune kiên quyết nói, “để tránh làm xoay chuyển tương lai như các con từng biết.”
“Tuổi tác của các thần không thể tạo ra nhiều sự khác biệt đâu,” Emily thuyết phục. “Xin hãy để con phá hủy vũ khí đó.”
“Không,” thần Jupiter nói. “Chúng ta phải là những người đúng như những gì các con từng biết.”
Emily ghét cái suy nghĩ phải để họ tiếp xúc với thứ vũ khí đó lần nữa. Nó quá nguy hiểm và toàn là đau đớn. Nhưng họ đã nhất quyết như vậy. Chỉ có Bộ ba Quyền lực cần già đi nên đã đến lúc những người Olympus khác nói lời chào tạm biệt và lên đường.
“Con có chắc là con không thể ở cùng ta không?” Thần Vulcan hỏi Stella. “Ta sẽ thấy mất mát nếu không có con đấy.”
Stella ôm vị thần Olympus cao lớn. “Con ước mình có thể làm thế. Nhưng con cần quay lại với gia đình và cuộc sống của mình. Nhưng con hứa sẽ không bao giờ quên ngài và những điều mà ngài đã dạy cho con!” Cô nghẹn ngào nói.
“Cảm ơn thần về tất cả, thần Vulcan. Con sẽ sớm gặp lại thần,” Emily hứa.
“Có lẽ sớm đối với con thôi,” thần Vulcan lầm bầm. “Còn đối với ta đó sẽ là muôn đời.”
“Và cả ta nữa,” Chiron tiếp lời. Ông cúi đầu thật thấp. “Tất cả các con đều là những chiến binh mạnh mẽ đã có được chỗ trong lòng chúng ta.”
Cuộc chiến còn lâu mới đến hồi kết và ở nơi nào đó vẫn cần những vị thần xứ Olympus. Giờ chỉ còn lại Bộ ba Quyền lực, Emily sử dụng năng lượng của mình để đào một cái hố dưới đất nơi mà chiếc hộp sẽ được chôn.
Joel nhấc chiếc hộp ra khỏi Maxine và đặt nó xuống đất trước mặt mọi người. Cậu tháo móc ra và cầm cái nắp hộp để sẵn sàng mở nó ra. “Được rồi, con sẽ giữ nó mở cho đến khi các ngài trông giống như những gì chúng con nhớ đến và rồi con sẽ đóng nó lại.”
Thần Jupiter nhìn các anh em của mình.
“Chúng ta đã sẵn sàng.”
Joel mở chiếc hộp bằng vàng ra và Bộ ba Quyền lực gục xuống đất, quằn quại đau đớn khi vũ khí của Titan tác động lên họ.
Phải kiềm chế lắm Emily mới không đóng chiếc hộp lại trong lúc cô nhìn thấy ba vị thần Olympus trẻ trung bắt đầu già đi. Mỗi giây trôi qua, tóc của họ lại dài ra, trở nên thô ráp và bạc đi. Những bộ râu dài xuất hiện trên khuôn mặt đã từng rất nhẵn nhụi của họ. Lông mày của họ trở nên rậm rạp, dài và những nếp nhăn hằn sâu khắp lớp da. Những bộ ngực vạm vỡ giờ thu lại sau và để lộ ra cơ thể của những người đã già hơn nhiều. “Đóng lại ngay lập tức, Joel!” Emily hô to khi thần Jupiter trông đúng như những gì cô nhớ về thần.
Joel đóng sầm chiếc hộp lại.
Bộ ba Quyền lực gần như bất tỉnh. Emily chạm vào từng người, cô hy vọng năng lượng của mình ít nhất sẽ xoa dịu được nỗi đau của họ. Nó đã phát huy tác dụng. Không lâu sau, họ đã ngồi dậy được.
“Các con biết đến chúng ta dưới hình hài thế này sao?” Thần Pluto kêu lên, nhìn các anh em của mình. “Chúng ta đã là những ông già!”
Emily gật đầu buồn bã, đã thấy nhớ những con người trẻ trung mà cô đã thân quen và yêu mến. “Nhưng các ngài vẫn rất mạnh mẽ mà.”
Thần Jupiter cố gắng đưa mình lên không trung. “Ta không thể bay được nữa rồi!”
Thần Neptune thử. “Và ta không thể tự đưa mình đi nữa! Chúng ta chỉ còn là cái bóng của chính mình trước đây mà thôi. Làm sao chúng ta tiếp tục được đây?”
“Các ngài sẽ luôn là Bộ ba Quyền lực,” Emily nói. “Khi hợp nhất năng lượng lại, các ngài không thể bị đánh bại. Hình dáng của các ngài trông như thế nào không quan trọng. Các ngài đã dạy con như thế.”
“Vậy thì ta đã là một tên ngốc rồi,” thần Jupiter thở dài, nhưng rồi bắt đầu cười khúc khích. “Chà, ta đoán sẽ có những cô nàng thấy các ông già lại quyến rũ hơn ấy chứ.”
“Chắc chắn rồi, em trai,” thần Neptune tán thành.
Vì cần phải quay lại trận địa nên thần Jupiter ôm chặt Emily lần cuối. “Ta không thể nói cho con hiểu chúng ta biết ơn vì các con đã đến với chúng ta nhiều như thế nào. Ta sẽ nhớ con hơn là con tưởng đấy.” Đột nhiên ánh mắt trẻ trung của thần lại quay trở lại. “Có lẽ còn nhớ hơn cả tuổi trẻ của ta ấy chứ!”
“Xin hãy bảo trọng,” Emily nói, ôm tạm biệt từng người một.
Trước khi rời đi, Joel căn dặn họ đừng nhận rằng họ đã từng gặp nhau trong quá khứ khi họ sẽ gặp mặt lần đầu trong cuộc xung đột với quân Nirad.
“Ta hiểu,” thần Jupiter nói. “Tương lai và ký ức của các con về nó phải được bảo vệ. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng ta sẽ không đếm từng ngày cho đến khi ta gặp lại các con đâu nhé.”
Gật đầu chào lần cuối, Bộ ba Quyền lực sử dụng viên ngọc Dòng Mặt Trời để quay lại trận địa.
“Giờ thì sao?” Stella hỏi.
“Giờ chúng ta sẽ phá hủy vũ khí này!” Emily đáp. “Joel, cậu hãy mở hộp ra và mình sẽ phóng toàn bộ năng lượng mà mình có vào nó.”
“Đợi đã!” Stella kêu lên. Cô lấy ra một con dao găm bằng bạc mà cô đã sử dụng trong cuộc chiến với Titan và đưa nó cho Emily. “Cha mẹ tôi đã tìm thấy con dao này bên cạnh chiếc hộp. Khi họ mở nó ra, tôi muốn nó nằm ở trong đó thay vì hòn đá kia. Nó đã ngăn chặn các Titan đưa vũ khí đó tới Olympus. Thần Vulcan đã giúp tôi làm ra nó và tôi sẽ muốn nó quay trở lại để nhắc tôi nhớ đến thần ấy.”
Emily cười rạng rỡ. “Ý kiến hay đấy.” Cô đứng lùi lại còn Mike ngồi xuống đất bên cạnh cô.
Joel quỳ xuống phía sau chiếc hộp và lần mở cái nắp một lần nữa. “Đếm đến ba nhé. Một... hai... ba!”
Emily triệu hồi Ngọn lửa ngay khi Joel mở nắp hộp. Cô phóng tất cả năng lượng mình có vào vũ khí của Titan. Hòn đá cháy đỏ rực và rồi biến mất bằng một tiếng tách tách. Nhưng ngay khi vũ khí đó biến mất, Joel và Stella cũng mất tích.
“Joel?” Emily gọi to. “Joel, cậu đâu rồi?”
Nỗi lo sợ xâm chiếm cô khi cô nhìn quanh để tìm kiếm Joel và Stella. Maxine vẫn ở đó. Dưới đất nơi Joel đã đứng, Emily nhìn thấy quần áo và chiếc dây chuyền Pegasus của cậu ấy. Quần áo và dây chuyền của Stella đang ở trên chỗ ngồi của chiếc xe lăn.
“Joel!” Emily gào lên.
“Hãy bình tĩnh lại,” Riza lên tiếng. “Nhưng Joel biến mất rồi!”
“Đúng, cậu ấy đã đi rồi,” Riza nói. “Em không hiểu sao? Đây là nút cài đặt lại của đặc vụ B. Mọi thứ đã quay trở lại đúng vị trí mà chúng vốn có trước khi vũ khí đó được tìm thấy. Hàng triệu năm sau kể từ bây giờ, cha mẹ của Stella sẽ mở chiếc hộp vàng đó và chỉ tìm thấy một con dao găm mà em đang chuẩn bị đặt vào trong đó.
Không có vũ khí này nữa, cuộc sống trên Olympus, Xanadu và Trái đất sẽ tiếp tục như thể sự cố này chưa bao giờ xảy ra. Và vũ khí đó không còn nữa thì em cũng không cần phải quay lại quá khứ làm gì cả.
Khi em quay trở lại Xanadu, em sẽ thấy Joel và những người khác không hề nhớ chuyện gì hết. Đối với họ, không có chuyến đi nào về quá khứ bởi em đã thay đổi dòng thời gian. Chỉ em và những vị thần Olympus còn lại đây mới thực sự biết được chuyện gì đã xảy ra.” Emily quá bối rối để hiểu được những gì Riza đang nói. “Nhưng nếu đây là nút cài đặt lại, tại sao Mike và em vẫn còn ở đây?”
Riza khẽ cười. “Ta đã nói với em rồi, bé con ạ, chúng ta là người Xan. Chúng ta sống bên ngoài những ranh giới về thời gian và không gian. Chúng ta không bị ràng buộc bởi quy luật của chúng. Mike đã chạm vào em khi em phá hủy vũ khí đó. Em đã bảo vệ nó. Nó cũng tồn tại bên ngoài ranh giới về thời gian.”
Giờ, Pegasus đang đợi. Hãy đưa chúng ta về nhà nào.”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus