Chương 37
mily nhắm mắt lại ra ra lệnh cho sức mạnh của cô dâng lên. Một giây trước khi làm được điều đó, một tiếng hí xé toang sự yên tĩnh của không gian quanh cô. Đó là âm thanh cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể nghe lại được. Một âm thanh cô yêu quý. Ngọn lửa trên tay cô tắt phụt. Cô quay ra và nhìn thấy Pegasus đang bay xuyên qua bầu trời. Alexis bay ngay đằng sau, cố gắng bắt kịp cậu.
“Pegasus!” Cô hét lên.
Emily chạy nhanh về phía lòng hồ khô. Pegasus đã hạ cánh và đang phi nước đại về phía cô. Bờm tóc nó tung bay ra phía sau, lỗ mũi nở to và những chiếc móng vàng quấy tung bụi trong không khí. Cả người Pegasus mướt mồ hôi và thở hổn hển khi nó hí lên với cô.
Họ gặp nhau trong sự bùng nổ.
Emily quàng tay qua cổ cậu. Cô ôm nó chặt nhất có thể, chỉ để chứng mình nó vẫn còn đó. “Em vẫn còn sống! Em vẫn còn sống!”
Pegasus hí lên hào hứng và quay đầu lại ôm cô nhiều nhất có thể. Đôi cánh của nó đập liên hồi và đuôi của nó ngoáy tít lên đằng sau.
Alexis hạ cánh xuống mặt đất ngay bên cạnh Pegasus. Mặt cô đỏ lựng vì cố gắng và tóc cô bết vào, trông rất lộn xộn. Và cô cũng thở hổn hển vì quá mệt. Frankie ngồi trên lưng cô với cái miệng cười toe toét.
“Chúng ta đã trở về!” Nó vui mừng. Thằng bé tụt khỏi lưng Alexis và chạy tới chỗ Joel và Paelen. Cậu ôm chầm lấy họ và ghì chặt. “Thật là quá ngầu! Chúng em bay đến một hành tinh khác! Có rất nhiều tượng lớn và đó là một rừng rậm! Ở đó cũng có cả máy bay trực thăng nữa. Những người phi công đang đợi chúng ta đến đó để đưa họ về.”
Emily đang quá xúc động không thể nói lên bất kỳ lời gì. Cô buông Pegasus và quỳ sụp ngay trên mặt đất trước mặt Alexis. Cô ôm Nhân sư thật chặt. “Tôi rất xin lỗi,” rồi bắt đầu khóc.
“Không sao đâu, Emily,” Alexis nói nhỏ, khẽ vỗ lên lưng cô bằng chân trước sư tử to đùng của mình. “Chúng ta đều ổn mà.”
Thần Neptune và Chrysaor cùng lao đến đón chào Pegasus. “Khi Emily nói với ta con đã chết, ta không thể chịu đựng được.” Mắt thần Neptune giàn giụa nước khi ông ôm con trai của mình.
Pegasus ôm cha mình, chào đón người anh trai rồi lại bước lại gần Emily. Nó hí lên với cô.
Cô rời Nhân sư và hôn lên chiếc mũi mềm mại của nó, gương mặt của nó và cuối cùng là đôi mắt của nó. “Ôi Pegs, chị thực sự nghĩ đã giết chết em rồi.”
“Không thể nào,” Alexis nói. “Mặc dù cô có bắn chúng ta đến tận cuối của Dòng Mặt trời.”
“Cô ấy làm gì?” Thần Jupiter hỏi khi ông bước lại gần.
“Thần lửa đưa chúng tôi đến gần cuối của Dòng Mặt trời. Chuyến du hành xảy ra trong một nháy mắt. Nhưng nó khiến chúng tôi mất rất nhiều thời gian để bay trở lại đây.” Cô ngừng lại và nhìn từ Emily sang thần Jupiter rồi nhìn ngược lại Emily. “Có vẻ như chúng tôi về đây vừa kịp lúc.” Nhân sư đứng thẳng trên hai chân sau và vỗ vào người Emily. “Cô có biết tất cả những thứ cô làm cho biến mất đều xuất hiện ở trên thế giới xinh đẹp đó không? Trên đó không có người nhưng có rất nhiều cây cối và động vật hoang dã. Có những ngôi đền cổ và có dấu hiệu của một xã hội hẳn đã từng rất phát triển ở nơi đó. Nhưng giờ chúng đã biến mất hết.
Emily vẫn ôm chặt Pegasus như để chắc chắn nó vẫn còn sống. “Tôi không hiểu. Làm thế nào tôi có thể đưa mọi người đến đó? Tại sao tôi lại làm như vậy?”
Alexis cười nhẹ nhàng. “Cô nhóc, cô không nhớ hay sao? Những người lính đang chĩa súng vào bọn ta. Cô đã bị trúng đạn. Cô làm thứ duy nhất có thể để bảo vệ chúng ta. Cô gửi chúng ta đi tránh xa khỏi nguy hiểm.” Nhân sư dừng lại và mỉm cười. “Mặc dù nói thật là ta thà bị gửi quay về Olympus chứ không phải sang phía bên kia vũ trụ thì tốt hơn.
“Tôi vẫn không hiểu,” Emily lắp bắp. “Làm thế nào tôi có thể làm được điều đó?”
“Đó là một câu hỏi rất hay,” thần Jupiter nói khi ông lại gần cô. “Và đó là điều chúng ta nên tìm hiểu…” Ông ngừng lại và mắt nhìn Emily. “Cùng nhau.”
Emily ngước nhìn lên gương mặt của người đứng đầu xứ Olympus. Tay cô vẫn ôm vòng qua cổ Pegasus và mặt áp vào cậu. “Thế còn Trái đất?” Thần Jupiter cúi đầu. “Có lẽ ta đã hơi vội vàng khi ra lệnh hủy hoại thế giới này. Ta vẫn chưa bao giờ nhận ra thế giới này vẫn còn ý nghĩa với cháu đến mức nào. Ta đã sai, và ta không thể không thừa nhận điều đó.”
“Vậy ngài sẽ không phá hủy nó nữa chứ?” Thần Jupiter lắc đầu. “Không phải lần này, Emily à,” ông cảnh báo “Nhưng những con người này cần phải bị trừng phạt vì những hành động của mình.”
Emily gật đầu. “Cháu đồng ý. Và nếu ngài cho phép, cháu muốn biến cả Khu vực 51 này thành cát bụi!”
Thần Jupiter mở một cổng trực tiếp từ mặt đất lên Dòng Mặt trời. Ngài triệu tập những cư dân Olympus xuống để đưa những cư dân Olympus mới về nhà.
Với hai người anh em của mình, thần Jupiter đứng nhìn một đoàn dài những bản sao vô tính bước vào Dòng Mặt trời. Thần Diana đứng giữa vô vàn các bản sao giống như bà, những Diana mới nhìn vào bản gốc đầy ngưỡng mộ và tìm cách chạm vào người bà. Mặc dù bà cảm thấy họ rất phiền phức, nhưng thần Diana không hề có ý muốn chiến đấu với họ.
Hoàng tử Tobin vẫn chịu đầy vết thương và vết bỏng trên da thịt, nhưng sức mạnh của người đã được phục hồi. Tirk đi đằng sau quan sát bảo vệ ngài một cách cẩn mật, trong khi những quân lính Nirad khác canh gác những người làm việc trong Khu vực 51.
Khi những bản sao cuối cùng bước vào Dòng Mặt trời, Emily quay sang nói với thần Neptune. “Vẫn còn rất nhiều tuấn mã có cánh ở bên trong. Bọn chúng là bản sao của Pegasus và chúng rất hoang dã và nguy hiểm. Nhưng chúng ta không thể bỏ chúng tại phía sau. Không phải lỗi của chúng khi có mặt trên đời này. Ngài có thể giúp cháu đưa chúng đến Dòng Mặt trời được không?” Thần Neptune không mấy thoải mái khi nghe nhắc đến những bản sao của con trai ông. Nhưng ông đồng ý. Với quân lính Nirad ở trên mặt đất canh gác tù nhân, Emily nói chuyện với Pegasus, yêu cầu cậu ở lại cùng với họ.
“Chị không muốn em đi xuống dưới đó Pegs à.” Cô hôn lên mũi cậu. “Có rất nhiều bản sao và chị không muốn chúng làm em bị thương khi chúng được thả ra. Chị đã mất em một lần, chị không thể chịu đựng được điều đó thêm một lần nữa.”
Pegasus khịt mũi, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Emily lại gần Alexis. “Tôi nghĩ chị cũng nên đi cùng. Có một người chị nên gặp.”
Khi họ quay trở xuống căn cứ, thần Jupiter, Pluto và rất nhiều người dân xứ Olympus khác cũng muốn tham gia. “Chúng ta cần phải chứng kiến,” thần Jupiter giải thích. “Ta phải được hiểu điều gì đã xảy ra ở đây.”
Emily sợ rằng thần Jupiter sẽ thay đổi suy nghĩ nếu ông thực sự nhìn thấy CRU đã làm những gì. Nhưng như thể đọc được suy nghĩ trong đầu cô, ông quàng tay qua vai cô và trấn an. “Thế giới của cháu đã an toàn, Emily,” ông nói. “Nhưng ta vẫn cần phải nhìn tận mắt.”
Căn cứ yên tĩnh một cách kỳ quái khi Emily, cha cô và những cư dân Olympus bước xuống tầng cuối cùng nơi những bản sao hỏng bị giam giữ. Khi thần Jupiter nhìn thấy bọn chúng đã làm gì với bản sao của con gái mình, sự tức giận của ông bùng phát.
“Điều này không thể nào chấp nhận được.” Ông bước đến một cái chuồng gần nhất và giật tung cánh cửa. Bản sao què quặt của Diana khóc khi cô ta cố gắng trèo ra.
Thần Jupiter quỳ xuống ngang bằng với nó và xoa cái đầu của bản sao tội nghiệp. “Con hãy về nhà với ta, con gái,” ông nói nhẹ nhàng. “Con đã được an toàn.”
Ông yêu cầu tất cả các thần dân Olympus thu gom tất cả những bản sao dị tật, què quặt cuối cùng còn sót lại. Chúng sẽ được sống trong một mái nhà ở xứ Olympus và sẽ được chăm sóc cho đến cuối đời.
Từ tầng đó, Emily đưa họ lên phòng thí nghiệm chứa những ống nghiệm cao lớn. “Đây là những bản sao chưa hoàn thành,” cô nói khẽ. “Cháu không biết làm cách nào để cứu tất cả bọn họ. Những bản sao non cần được nuôi lớn trong những cái ống này.”
“Chúng ta không thể nào cứu hết bọn chúng,” thần Jupiter buồn rầu nói. “Nhưng chúng ta sẽ cố gắng hết sức để giải thoát cho những bản sao đã sẵn sàng đối mặt với thế giới. Cứ để đấy cho chúng ta.”
Với một trái tim nặng trĩu, Emily tần ngần rời khỏi phòng để đợi thần Jupiter và Pluto làm những việc họ cần. Cô biết việc này rất khó khăn đối với những bản sao không thể tồn tại được. Khi mọi việc đã xong, cô đưa những cư dân Olympus lên tầng của những bản sao Pegasus. Khi cô mở cánh cửa, các bản sao bắt đầu đá vào của của mình và cố gắng thoát ra.
Emily dẫn đầu cả nhóm đến một chuồng ngựa cụ thể. “Đây là Tornado Warning.”
Thần Jupiter bước về phía trước. Emily sợ Tornado có thể cắn hay cố gắng tấn công ngài, nhưng con tuấn mã hoàn toàn bình tĩnh trước sự hiện diện của ngài.
“Vậy cậu bạn thân mến, chính cậu là người đã gây ra toàn bộ vụ rắc rối này à?”
Tornado hí lên khe khẽ và mời gọi sự quan tâm. Thần Jupiter và các anh em trai đi từ chuồng này đến chuồng kia nói chuyện và chạm vào tất cả các bản sao. Sau khi được các vị thần chạm vào, những con tuấn mã hoang dã này đã thuần đi trông thấy.
Thần Neptune đưa tay lên không trung. “Mở ra!”
Những cánh cửa chuồng đồng loạt mở ra giải phóng những con tuấn mã có cánh. Emily bất ngờ khi thấy những bản sao này không hề đánh nhau. Tất cả bọn chúng nép lại gần cô và những cư dân Olympus.
Điểm đến cuối cùng trong chuyến đi của họ là trung tâm y tế. Hai lính gác Nirad đang đứng trông bệnh nhân của họ.
“Tom!” Alexis chạy ào tới bên giường và ôm chặt cựu đặc vụ CRU và hôn lên mặt ông ấy.
Đặc vụ T phát ra những âm thanh lạ, phấn khởi trong khi nước mắt ông giàn giụa khi nhìn thấy Alexis.
Nhân sư hồi hộp nhìn sang Emily. “Chữa cho ông ấy đi!”
Emily thấy cổ họng thắt lại. “Tôi đã thử. Nó không có tác dụng.”
“Nó sẽ không có tác dụng,” thần Jupiter giải thích. “Ông ta là con người, chưa bao giờ ăn thức ăn tiên. Sức mạnh của Thần lửa sẽ không bao giờ chạm đến được ông ta.”
“Cho anh ấy dùng thức ăn tiên,” Alexis yêu cầu. “Rồi sau đó Emily có thể chữa lành cho anh ấy.” Thần Jupiter nhìn vào những thiết bị kỳ lạ nối trên người đặc vụ T. “Những máy móc này giữ cho ông ta sống à?”
Emily gật đầu. “Xương sống của ông ấy đã bị hủy hoại. Ông ấy bị liệt và không thể tự thở hay tự ăn.”
Thần Jupiter cúi đầu, đặt một tay lên vai Nhân sư. “Ta xin lỗi Alexis. Ông ta chịu tổn thương quá lớn. Thức ăn tiên cũng không thể giúp cho ông ta lành lại hoàn toàn. Nó chỉ có thể giúp ông ta sống trong tình trạng này thôi. Như vậy sẽ quá độc ác.” “Làm ơn, thần Jupiter,” Alexis nài nỉ. “Tôi chưa bao giờ cầu xin ngài điều gì trong đời. Nhưng giờ tôi xin ngài điều này. Hãy làm ơn cho tôi có được Tom. Tôi yêu anh ấy.”
“Nhưng ông ta sẽ không chịu được chuyến đi về Olympus nếu thiếu những máy móc này. Cuộc đời trong hình hài này của ông ta đã hết.”
“Vậy thay đổi hình hài của anh ấy,” Alexis tuyệt vọng nài nỉ. “Người có quyền năng. Hãy biến anh ấy thành cái gì không cần di chuyển cơ thể vẫn có thể tồn tại. Một hòn đá, một viên đá quý, một cái cây. Bất kỳ cái gì, nhưng hãy để anh ấy được sống.
Thần Jupiter lại gần bên giường bệnh. Ông nhìn xuống đặc vụ T đầy đăm chiêu. “Ta xin lỗi,quyền năng của ta không thể phục hồi lại cơ thể cho nhà ngươi. Nhưng ta có thể thay đổi cơ thể đó. Ta sẽ chỉ làm điều này nếu ngươi muốn ta thực hiện. Đó phải là lựa chọn của chính nhà ngươi.”
Alexis vẫn đang đứng bên cạnh giường. “Làm ơn, Tom, hãy để ngài ấy làm như vậy. Anh có thể về Olympus với ta. Chúng ta có thể bên nhau. Hãy nói với ông ấy anh muốn như vậy.”
Emily nhìn đặc vụ T chớp hai mắt của mình. Thần Jupiter với tới trước và đặt tay ông ta lên trán. Vị thần lãnh đạo xứ Olympus nhắm mắt. Cuối cùng, ngài gật đầu.
“Alexis, mọi người, lùi lại.”
Emily đứng lùi lại ngang với cha của cô trong khi thần Jupiter tháo đặc vụ T khỏi mớ thiết bị giữ cho ông sống. Khi ống thở của ông bị rút ra, mắt đặc vụ T mở to và ông ta bắt đầu nghẹt thở.
“Jupiter, làm ơn!” Alexis cầu xin.
Vị thần đứng đầu xứ Olympus đặt cả hai tay lên ngực đặc vụ T. Ngài nhắm mắt một lần nữa và nâng đầu ông ấy lên. Không khí xung quanh thần Jupiter gãy ra lấp lánh và dường như có những ngôi sao bay lượn xung quanh. Có một tia sáng lóe lên chói lòa và một tiếng gãy mạnh. Khi giây phút đó trôi qua và ánh sáng mờ đi, chiếc giường bỗng trống không.
Đôi mắt hoảng sợ của Alexis tuyệt vọng nhìn thần Jupiter. “Điều gì đã xảy ra vậy? Tom của tôi đâu?”
Thần Jupiter nhìn Nhân sư và cười nhẹ nhàng. “Ta đề nghị cô về xứ Olympus và tự mắt mình kiểm tra. Ông ta đang ở nhà chờ cô đấy.”
“Làm sao tôi nhận ra anh ấy được?”
Thần Jupiter cười hiền lành. “Cô sẽ nhận ra ông ấy.”
Alexis không dừng lại để chào tạm biệt. Cô lao vội qua người Emily và nhanh như cắt lao về cuối hành lang.
Emily nhìn thần Jupiter. “Ngài đã làm gì ông ấy?”
“Ta hỏi người đàn ông ông ta muốn gì. Ông ta nói với ta rằng ông ta muốn sống cùng với Alexis. Rồi ta hỏi ông ta muốn trở thành thứ gì nếu không thể di chuyển được.”
“Ông ấy nói gì?”
Thần Jupiter mỉm cười. “Một cây liễu. Ông ta nói với ta ký ức trẻ thơ hạnh phúc nhất của ông ta là ngồi trên một ngôi nhà câu trên một cây liễu khổng lồ trong sân sau vườn nhà mình. Cành cây liễu mềm mại bao dung và đu đưa nhẹ nhàng trong gió nhẹ.”
“Đặc vụ T là một cây liễu?”
Thần Jupiter gật đầu. “Một cây liễu hạnh phúc. Ta chắc chắn rằng khi chúng ta quay về Olympus, chúng ta sẽ thấy Alexis đang hài lòng ngồi bên cây liễu Tom của cô ấy.”
Với những sinh vật cuối cùng được sơ tán ra khỏi căn cứ và lên trên bề mặt, thần Jupiter nhìn vào Emily. “Mọi thứ là của cháu rồi. Tiến hành đi.” Emily đứng trước tòa nhà to bè. Tâm trí cô diễn lại những nỗi sợ hãi và kinh hoàng đã diễn ra trong khu căn cứ này. Đột nhiên đặc vụ PS chạy như tên bắn từ chỗ lính gác lại phía cô. “Làm ơn Emily, đừng làm vậy. Đừng phá hủy đi ngần đấy kiến thức!”
Emily nhìn ông ta và đột nhiên cảm nhận nỗi tức giận bùng lên. “Kiến thức? Đó là cái mà ông gọi là kiến thức à?”
“Phải, kiến thức,” gã đặc vụ nói. “Trong lịch sử phát triển của loài người luôn phải có thương vong. Nhưng chúng ta sẽ đạt được những điều phi thường hơn. Chúng ta có thể thay đổi cả thế giới.” “À phải,” thần Jupiter nói khi ông nhìn vào gã đặc vụ CRU. “Mọi thứ đều có thể được cho phép nếu lấy danh nghĩa vì phát triển nhân loại. Đó là điều ngươi muốn nói cho ta nghe phải không?”
Gã đặc vụ đột nhiên nhận ra mình đang nói chuyện với ai. Nhưng thay vì tỏ ra kính trọng, hắn ưỡn thẳng lưng và để lộ ra sự ngạo mạn của mình. “Phải, thần Jupiter, vì sự phát triển của nhân loại! Lý do duy nhất ngài ở đây là vì ngài sợ một ngày bọn ta sẽ mạnh như ngài - và ngài không chịu được điều đó.”
Thần Jupiter lắc đầu buồn bã. “Không, chúng ta ở đây vì các người ăn trộm một thứ quý giá từ chúng ta và chúng ta xuống lấy lại.” Ngài thở dài. “Lâu lắm rồi ta chưa quay trở lại thế giới của con người. Điều làm ta buồn nhất là kiến thức của các người đã phát triển vượt bậc nhưng trí thông minh để sử dụng kiến thức một cách khôn ngoan thì lại không đủ. Các người cứng đầu và khó tha thứ như là cây sồi Prometheus.”
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong mắt ngài. “Cây sồi Prometheus à. Tất nhiên rồi, phù hợp làm sao.” Ngài quay sang Emily. “Thần lửa, hãy giải phóng sức mạnh của ngươi.”
Tất cả mọi người trừ Pegasus lùi ra khỏi người Emily khi cô giơ hai tay lên không trung. Cô nhắm mắt và triệu hồi không chỉ sức mạnh Ngọn lửa, mà tất cả những sức mạnh khác trong cô. Cô tưởng tượng ra từng căn phòng, từng góc hành lang của từng tầng trong căn cứ độc ác này. Cô nghĩ đến từng nỗi đau nhiều người phải chịu đựng hoặc đã phải chết dưới danh nghĩa khoa học nơi đây. Cô tiếc thương từng bản sao bị bỏ lại trong những ống nghiệm mà họ không thể nào cứu được.
Khi đã sẵn sàng, Emily giải phóng toàn bộ năng lượng của mình. Những ngọn lửa như tia laze chạy từ tay cô dọc theo những con đường xuống dưới tòa nhà. Nhưng chúng không dừng lại. Từ sâu phía dưới mặt đất có tiếng ầm ầm và tiếng nổ rất lớn. Emily cảm nhận được năng lượng từ những giọt nước mắt cô thu lại trên chiếc áo bệnh viện và khăn trải giường đang phát nổ, tăng thêm mức độ tàn phá cho cơn bão lửa của cô.
Lòng đất bắt đầu rung lên như động đất. Tiếng đổ vỡ, va đập của những trang thiết bị trong căn cứ tràn ngập không gian và ngày càng lớn hơn cho đến khi không thể chịu đựng nổi nữa. Với một cú thúc nữa thôi là Emily có thể tưởng tượng ra mọi thứ biến mất hoàn toàn.
Một lúc sau, tiếng động hoàn toàn ngừng lại. Đất bụi đã phủ đầy. Nơi đã từng sừng sững một căn cứ CRU giờ đây chẳng còn gì ngoài một cái hố lớn khổng lồ.
“Làm tốt lắm!” Thần Jupiter chúc mừng khi ông và những người anh em vỗ tay tán thưởng.
Pegasus hí lên bên cạnh cô và áp mặt vào người cô.
“Mọi việc đã qua rồi Pegs,” Emily thở dài khi cô áp đầu vào đầu cậu.
“Chưa hẳn,” thần Jupiter nói. “Pegasus, nếu ngươi nhìn quanh, ngươi sẽ thấy tàn tích của một cái hồ chết. Ta tin rằng đã đến lúc để nước và sự sống quay trở lại với nó. Ngươi có thể tuân lời ta không?” Emily nhìn Pegasus và cau mày. “Ý ngài ấy là gì vậy?”
Pegasus hí lên hào hứng. Cậu lùi lại đằng sau một chút và vỗ cánh. Con tuấn mã phi nước đại ra xa khỏi đám đông cho đến khi cậu ở vào một vị trí an toàn.
“Xem nhé,” Paelen vừa nói vừa tiến lại gần cô. “Lâu lắm rồi tớ chưa xem cậu ấy làm trò này.”
“Làm trò gì?” Joel hỏi.
“Sử dụng sức mạnh của cậu ấy,” Paelen giải thích.
“Pegasus có sức mạnh à?” Emily hỏi. “Cứ xem đi,” Paelen trả lời.
Cách xa nơi họ đứng, Pegasus dang rộng đôi cánh của mình. Người cậu phát sáng rực rỡ. Emily khó có thể nhìn thấy đường nét cơ thể của cậu trong ánh sáng rực rỡ này. Con tuấn mã nhảy lên mức cao nhất có thể và bổ xuống mặt đất với một sức mạnh lớn nhất.
Một lần nữa, mặt đất lại kêu lên rầm rầm và rung chuyển. Pegasus lại lùi ra xa hơn và lặp lại hành động vừa rồi. Cậu lặp lại hành động này nhiều lần xung quanh lòng hồ khô cạn trước khi quay trở lại chỗ Emily. Họ đứng cạnh nhau và quan sát mặt hồ khô cạn nứt nẻ của cái hồ chết đột nhiên vỡ ra, và nước sạch từ dưới phun lên. Nước mau chóng lấp đầy toàn bộ hồ Groom và trào cả vào cái hố sâu hoắm Emily vừa mới tạo ta từ đống đổ nát của căn cứ CRU.
Trong tiếng gầm của dòng nước cuồn cuộn chảy, thần Jupiter tóm cổ áo đặc vụ PS và kéo hắn về phía gờ. “Hồ gì mà lại thiếu vài bóng cây râm mát cơ chứ.?”
Ngài thả đặc vụ CRU ra và chỉ hai tay vào hắn “Prometheus oak1!”
1 Cây sồi Prometheus.
Đặc vụ PS bắt đầu chạy trốn khỏi tay thần Jupiter, nhưng mới chạy được vài bước gã đã dừng lại nhìn về phía Emily. Mắt gã chứa đầy nỗi tức giận chán ghét, và cơ thể gã bắt đầu thay đổi, kéo dài ra. Gã bắt đầu gào thét. Đột nhiên bộ comple đen của gã rách toác và những cành cây mọc ngang ra từ cơ thể gã.
Emily choáng váng chứng kiến đặc vụ PS bị biến thành một cây sồi khổng lồ.
“Oài,” Paelen nói. “Thần Jupiter đúng là đang rất tức giận.”
“Ý của cậu là gì?” Joel hỏi. “Biến hắn ta thành cây là quá dễ dàng cho hắn chứ. Ông đã làm điều tương tự như với đặc vụ T. Ông ấy giờ đây là một cây liễu.”
Paelen lắc đầu. “Chúng không hề giống nhau tí nào. đặc vụ T sẽ không bao giờ bị đau, nhưng vẫn có thể trải nghiệm niềm vui. Ông ấy có thể suy nghĩ, nói và sống một cuộc sống lâu dài, hạnh phúc với Alexis. Nhưng không phải Đặc vụ PS. Bị biến thành một cây sồi Prometheus là một hình phạt tra tấn sống. Gã sẽ hoàn toàn tỉnh táo và ý thức được cuộc sống trước kia của mình. Gã sẽ cảm nhận được mọi thứ. Một cành cây gẫy sẽ làm gã chảy máu. Thân của gã sẽ như gãy xương, và khi gió thổi qua tán lá, cậu sẽ nghe thấy tiếng gã gào thét. Không có hình phạt nào tồi tệ hơn thế nữa.
Emily nhìn lại cái cây đã từng là đặc vụ PS. Nhưng cô chẳng thấy chút xót thương nào đối với gã.
Vài phút sau, thần Jupiter tiến lại những nhà khoa học, những quân lính loài người, những đặc vụ CRU. “Các người đã xúc phạm xứ Olympus bằng những hành động của các người. Nhưng ta sẽ không giết các người. Thay vào đó ta sẽ cho các người một nghìn năm để sám hối hành động của mình.”
Một lần nữa người lãnh đạo tối cao của xứ Olympus giơ cao tay lên trời hét, “Prometheus oak!”
Đặc vụ R và những người khác trong Khu vực 51 tản ra và cố gắng chạy khỏi hình phạt đang giáng xuống họ. Nhưng tất cả những gì họ làm thành công là tản ra đủ rộng để biến thành cảnh tượng rừng cây đẹp nhất bên bờ hồ New Groom.
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới