J
acques chờ Corradino trong phòng lò nung bí mật tại Versailles. Chàng không thấy lo vì sự trễ nải của thầy mình, dù là, đúng vậy, đây là lần đầu tiên chàng đến đấy trước Corradino. Jacques biết thầy mình có những người bảo trợ quyền quý nhất - có lẽ một việc nào đó với Vua đã giữ chân thầy?
Trong lúc chờ chàng trộn than, rồi đánh bóng một số dụng cụ, từ từ kéo các thứ vào đúng chỗ, nóng lòng muốn bắt đầu công việc của ngày. Sau rốt chàng bước qua chậu tráng bạc mà chàng đã đổ vào phân nửa nước lấy từ một cái xô. Rồi chàng lấy cái lọ thủy ngân lỏng và rón rén rót hợp chất lên mặt nước, nơi nó lan ra như dầu. Jacques cẩn thận không rót quá nhanh, vì như vậy nguyên tố có thể vỡ ra thành những giọt nhỏ làm hỏng tấm bạc hoàn hảo. Khi chàng để chiếc lọ lại trên bàn thợ thì một giọt chất lỏng tròn vành vạnh bắn vào ngón trỏ của chàng. Theo thói quen mỗi khi làm đổ trong lúc nấu bữa ăn tối đạm bạc của mình, chàng suýt đưa ngón tay lên miệng, rồi chàng sực nhớ lời Corradino cảnh cáo là một chút xíu thủy ngân không thôi cũng có thể là cái chết. Chàng cẩn thận chùi ngón tay vào áo chẽn da cho đến khi sạch mọi dấu vết. Rồi bị cuốn hút, không cưỡng lại được, trở lại cái bể khi chất lỏng lắng xuống và phẳng thành một tấm phản chiếu. Chàng mải mê ngắm hình phản chiếu nhấp nhô của mình đến nỗi chàng không quay lại để lưu ý đến chiếc chìa khóa đang tra vào ổ. Chàng biết, trong bất cứ tình huống nào, rằng chính thầy mình vào vì không ai khác ngoài hai người họ có chìa khóa.
Jacques vẫn còn đang ngắm hình ảnh của chính mình chăm chú đến nỗi đã không nhìn thấy bàn tay mang găng chộp lấy gáy chàng và dí mặt chàng vào trong chất độc bạc.