Chương 37
Trình Gia Dương
Tôi nói với Tiểu Hoa rằng mình phải đi Pháp cùng lãnh đạo.
Cô ấy vừa ngồi xem băng chương trình của mình trên ghế sô pha vừa dũa móng tay. Nghe tôi nói vậy, cô sững người trong giây lát, sau đó nhìn tôi hỏi: “Thế khi nào anh đi?”
“Ngày Mười lăm, đi chuyên cơ”.
Tôi tắm xong thì thấy trên bàn đặt bát chè cô vừa nấu. Cô xúa một thìa cho tôi: “Gia Dương à, anh nếm thử đi, em học từ mẹ cách nấu món này đấy”.
Tôi nếm thử, cảm thấy hương vị món chè này rất ngon.
Tiểu Hoa ôm tôi từ phía sau, thân thể cô ấy mềm mại ấm áp, thoang thoảng mùi hương dìu dịu.
“Gia Dương à, xin lỗi anh”.
“Xin lỗi gì?”
Tôi thật sự rất ngạc nhiên trước lời xin lỗi của cô.
“Thời gian đó em phải chuẩn bị kịch bản cho chương trình tiếp theo, do vậy không thể đi cùng anh được”.
“Ngốc quá!”. Tôi đặt bát xuống rồi qua nhìn cô, “Anh đi công tác, có gì đâu mà xin lỗi chứ”.
Cô ôm cổ tôi, ánh mắt dịu dàng: ‘Nhưng em luôn cảm thấy Paris là nơi hai chúng ta nên đi. Nói ra kể cũng lạ. Gia Dương à, chúng ta chưa bao giờ đi du lịch với nhau”.
“Sẽ còn nhiều cơ hội mà”.
Cô ấy chăm chú ngắm nhìn tôi: “Được sống xùng anh, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc tới mức nhiều khi em quên mất hiện thực. Em cứ băn khoăn không biết liệu có một ngày nào đó anh sẽ đột nhiên biến mất ngay bên cạnh em không?”
“Anh không hiểu em đang nói gì nữa?”
Tôi đứng dậy rồi nói: “Anh lên mạng đây”.
Tôi nghe thấy tiếng cô đang cười ở đằng sau, tôi liền quay lại hỏi: “Em cười gì thế?”.
“đâu có. Anh lên mạng đi, em đi ngủ đây”.
Những khi không phải chuẩn bị cho chương trình, cuộc sống xủa Tiểu Hoa rất thoải mái nhưng vẫn có quy luật. Cô không bao giờ đi ngủ sau mười một giờ, đắp mặt nạ xong liền tắt đèn. Tôi một mình ngồi trước máy vi tính.
Tôi sửa lại một số tài liệu mang đi công tác, rồi mở hòm thư, trong đó đã mặc định dự báo thời tiết của thành phố Montpellier.
Nắng, gió tây, nhiệt độ từ 14- 19 độ.
Thời tiết thật đẹp.
Tâm trạng tôi rất vui, chẳng bao lâu nữa tôi có thể gặp lại Kiều Phi.
Cô ấy không hề do dự nói sẽ tới paris gặp tôi, thật khiến người khác cảm động.
Không hiểu bây giờ cô ấy đã thay đổi như thế nào rồi?
Cô ấy có còn nhớ tôi không?
Kiều Phi
Tôi đưa chú chó con cho Dung Dung nhờ cô ấy chăm sóc hộ. Tôi cứ dặn dò mãi tới khi cô ấy phát chát lên, mới cảm thấy yên tâm. Cuối cùng tôi đã hiểu được tại sao ZuZu hay la lối trong điện thoại.
Những kí ức cứ hiện về trong tôi.
Tôi cùng Trình Gia Dương tình cờ gặp nhau, cùng đi du lịch, làm tình, cãi cọ, cuối cùng tôi dứt khoát kết thúc mọi chuyện. Còn anh ngay tức khắc đá tôi sang Pháp. Thế nhưng vào lúc này, tôi dẹp hết tất cả những chuyện đó vào dĩ vãng để đi gặp anh.
Cuộc đời là một món nợ, còn hai chúng tôi là những kẻ hồ đồ.
Tôi đi từ sáng sớm, tới giờ bỗng dưng thấy đói. Khi tôi lấy sữa chua ra để ăn thì bà cụ ngồi đối diện tôi nói: “cô à, cô cho tôi một hộp đi”.
Tôi lặng lẽ quan sát bà cụ ngồi đối diện mình không biết tự lúc nào. Bà mặc một chiếc váy hoa đã cũ, thậm chí hoa văn trên váy còn không nhận ra được nữa. Mái tóc bạc xõa trên vai, khuôn mặt đỏ au, nét đặc trưng của người Địa Trung Hải. Trên mặt bà các nếp nhăm chằng chịt, chiếc mũi diều hâu trông rất giống phù thủy. Người bà toàn mùi pho mát. Những người này phần đông rất dễ gần, tôi đưa một hộp sữa chua cho bà.
Bỗng nhiên bà nắm lấy tay tôi hỏi: “Cô đang nhìn gì thế?”
“Trông bà rất đẹp”
Tôi thấy mình thật nhanh trí.
Bà nghe xong liền cười, khuôn mặt bà dịu đi. “Thời trẻ tôi là người tình của Francois. Cô biết Francois (là tổng thống Pháp giữ nhiệm kì lâu nhất) không?”
“Tổng thống Mitterrand?”
“Người ta thường gọi ông ấy như vậy”.
“Ha ha. Hay quá!”
Bà vẫn nắm chặt tay tôi, không chịu buông.
Tôi định rụt tay về thì bà nói: “Cô gái à, để tôi xem chỉ tay cho cô nhé. Gặp nhau cũng là duyên phận đấy”.
“Cháu là người TQ, bà lại xem theo kiểu chỉ tay của người nước ngoài, bà đừng nói lung tung đấy”.
“Cô đi paris làm gì?”
“Gặp bạn”.
“Đừng đi”
Tôi sững người.
Bà bỏ tay tôi ra rồi nhìn tôi nói: “Tới bến sau, cô xuống rồi về đi”.
“Cháu không tin”
“Vậy cứ thử xem”.
Bà ấy uống sữa chua rồi nhìn lên toa phía trước nói: “Người soát vé tới rồi, tôi phải đi thôi”.
Thực ra tôi là người rất mê tín, khi còn ở trong nước tôi luôn nhờ Ba Ba xem bói hộ. Hôm nay ở đây lại tình cờ gặp một thầy bói Pháp. Kỳ lạ là bà ta lại nói những lời xui xẻo như vậy khiến lòng tôi thấy thật bất an.
Tôi thở dài, tôi đi hỉ vì muốn gặp Trình Gia Dương, chỉ muốn nói lời cảm ơn với anh, cảm ơn anh đã giúp tôi thực hiện giấc mơ du học mà tôi mong chờ từ lâu. Chúng tôi không thể có bất kỳ một điều gì khác, điều này tôi rất rõ. Mà sự việc còn có thể xấu tới mức nào nữa? Chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tôi tới Paris đúng vào giữa trưa, đi loanh quanh trong ga tàu điện ngầm một vòng, sau đó đi lên quảng trường Concorde. Cuối cùng tôi cũng tìm được khách sạn Trình Gia Dương đang ở.
Vừa bước vào cổng đã nhìn thấy tấm băng rôn viết bằng tiếng Pháp và tiếng Trung: Nhiệt liệt chào mừng đoàn đại biểu Quốc hội nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa tới thăm.
Khí thế thật đấy.
Tôi không biết dáng vẻ của mình lúc này như thế nào nữ, vừa bước vào cửa đã bị quản lý khách sạn ngăn lại.
“Cô à, cô là khách ở đây hay là tới tìm người vậy?”
“Tôi tìm người”. Tôi đáp lại.
“Vậy mời cô sang bên kia”.
Ông ta cười rồi nói với tôi: “Chỗ chúng tôi hiện giờ đang tiếp đón khách quý. Do vậy phải thắt chặt các biện pháp an ninh, mong cô thông cảm. Cô chỉ cần đăng kí một chút là được ngay thôi”.
Sau đó ông ta còn giả bộ khen: “Cô nói được tiếng Pháp, đúng là kỳ tích đó”.
Tôi cảm thấy rất khó chịu cũng chẳng cần hỏi số phòng nữa bởi Trình Gia Dương đã nói cho tôi rồi. Lúc này tôi muốn lên đó gặp anh. Anh đang chờ tôi. Thế nhưng tôi vẫn nể mặt đi cùng ông ta. Tới quầy lễ tân, tôi vừa định nói thì nhìn thấy một cô gái TQ khác cũng đang đăng kí.
Cô gái đó mặc một bộ Louis Vuitton rất đẹp, nói tiếng Anh cũng rất lưu loát: “Chào ngài, tôi muốn tìm ông Trình Gia Dương- đoàn đại biểu TQ. Phiền ông thông báo lại”.
Tôi cúi đầu giả vờ tìm thứ gì đó trong túi nhưng thật ra lại đang chú ý tới những gì cô ấy nói.
Nhân viên quầy lễ tân hỏi tôi: “Cô à, tôi có thể giúp gì cho cô?”
Tôi ngẩng đầu lên, bất ngờ đối mặt với cô gái kia.
Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi.
Khuôn mặt cô thật xinh đẹp, cứng cỏi, rất có thần. Dường như tôi đã gặp ở đâu đó. Tôi nhớ cô ấy đã cười rất đắc thắng khi bắt tay Trình Gia Dương. Lúc này tôi cảm thấy phân vân khó hiểu, Gia Dương đang đợi cô ấy hay đợi tôi?
Cô gái đó nhìn tôi khẽ hỏi: “Người TQ à? Chào cô!”.
Đương nhiên cô ấy không nhận ra tôi, tôi cũng chào lại. Cô ấy đã được nhân viên lễ tân đưa đi. Cô ấy đi gặp Gia Dương- người đang chờ cô ấy.
Ba lô của tôi rơi phịch xuống đất.
Trong đại sảnh của khách sạn, những người giàu có trên thế giới đi lại không ngừng, khuôn mặt họ rạng rỡ đi rồi đến. Chỉ có một mình tôi cô đơn.
Nơi này giống như một thành phố trống trải lạnh lẽo.
Người Phiên Dịch Người Phiên Dịch - Kỷ Viện Viện Người Phiên Dịch