Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Đàn Ông Mang Tên Ove
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
37.Những Kẻ Nhiều Chuyện
— Tôi rất tiếc về chuyện này. - Ove nói lí nhí, tay phủi tuyết trên tấm bia mộ. - Nhưng bà biết rồi đấy. Mọi người không còn tôn trọng giới hạn riêng tư của nhau nữa rồi. Họ xộc thẳng vào nhà người mà không buồn gõ cửa và làm đủ trò, thậm chí bây giờ đến ngồi nhà xí cũng không còn được yên thân nữa.
Vừa phân trần, Ove vừa đào những cây hoa chết cóng lên và thay bằng cây mới, Ông nhìn bà như thể chờ đợi một sự đồng tình. Nhưng bà không nói gì cả, tất nhiên rồi. Con mèo ngồi trên tuyết bên cạnh Ove, vẻ mặt nó thể hiện sự đồng tình tuyệt đối. Đặc biệt là về việc không thể đi vệ sinh trong yên bình.
Lena đã ghé qua nhà ông Ove sáng hôm đó để gửi vài tờ báo. Hình ảnh của ông chình ình ngay trang nhất, đúng là một ông già khó tính điển hình. Ông đã giữ lời và để cho chị ta phỏng vấn. Nhưng không có chuyện mỉm cười như một con lừa trước ống kính máy ảnh, ông đã khẳng định điều đó một cách rõ ràng.
— Đây là một bài phỏng vấn tuyệt vời! - Lena nói với giọng tự hào.
Ove không đáp, nhưng chị ta dường như không bận tâm về điều đó. Lena trông có vẻ sốt ruột. Chị đi qua đi lại, mắt nhìn đồng hồ với vẻ bực dọc.
— Cô bận thì cứ đi đi. - Ove lẩm bẩm.
Đáp lại, Lena cười khúc khích như một thiếu nữ tuổi teen.
— Anders và tôi sẽ đi trượt băng trên hồ!
Ove gật đầu, coi đó như một lời khẳng định rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc, và đóng cửa lại. Ông đặt tờ báo xuống dưới thảm chùi chân. Nó sẽ hữu ích trong việc thấm hút chỗ tuyết và bùn mà con mèo và Mirsad mang vào.
Quay vào trong bếp, ông bắt đầu dọn dẹp những tờ rơi quảng cáo và chỗ báo miễn phí mà Adrian đã đem đến cùng với thư từ trong ngày. Bà Sonja đã dạy cậu nhóc đọc Shakespeare, nhưng rõ ràng cậu ta không thể đọc được tấm biển “KHÔNG NHẬN THƯ RÁC” của ông.
Nằm ở dưới cùng là lá thư của Lena mà Adrian đã đem tới vào lần đầu tiên cậu ta bấm chuông nhà ông. Lúc đó cậu ta còn bấm chuông, chứ giờ thì cậu ta chạy ra chạy vào như thể đây là nhà của mình, Ove hậm hực tự nhủ trong lúc giơ lá thư lên ngọn đèn trong bếp như người ta soi kiểm một tờ giấy bạc. Sau đó, ông lấy một con dao ra từ trong ngăn kéo, mặc dù bà Sonja giận điên mỗi khi ông dùng dao làm bếp thay cho cái rọc thư.
Ông Ove thân mến,
Hi vọng ông bỏ quá cho tôi vì đã liên hệ với ông như thế này. Nhà báo Lena đã cho tôi biết rằng ông không muốn làm rùm beng chuyện này, nhưng chị ấy đã tử tế cung cấp cho tôi địa chỉ của ông. Bởi lẽ với tôi nó là một chuyện lớn, và tôi không thể im lặng trước hành động của ông. Tôi tôn trọng việc ông không muốn tôi trực tiếp nói lời cảm ơn, nhưng ít nhất tôi cũng xin mạn phép giới thiệu ông với những người vô cùng biết ơn sự dũng cảm và quên mình của ông. Người như ông bây giờ hiếm lắm. Cảm ơn còn là một từ quá nhẹ.
Lá thư được ký bởi người đàn ông mặc com-lê đen và áo choàng xám, người mà Ove đã đưa ra khỏi đường ray sau khi ông ta bất tỉnh. Lena đã cho ông biết rằng vụ mất ý thức là do một loại bệnh lý phức tạp của não bộ gây ra. Nếu họ không phát hiện ra nó và điều trị sớm, chứng bệnh sẽ làm anh ta qua đời trong vòng vài năm tới. “Theo cách nào đó, ông đã cứu mạng anh ta những hai lần,” chị ta đã tuyên bố như vậy với một giọng nói hào hứng đến nỗi ông Ove đâm hối tiếc vì đã không khóa cửa nhốt luôn chị ta trong nhà để xe khi có cơ hội.
Ông gập lá thư lại vào nhét vào phong bì. Ông giơ tấm ảnh lên. Nhìn thẳng vào ông là ba đứa trẻ, đứa lớn nhất ở độ tuổi thiếu niên, còn hai đứa kia trạc tuổi cô con gái lớn của Parvaneh. Hay đúng hơn là chúng không nhìn, chúng đang nằm đè lên nhau với những khẩu súng nước trong tay và cười ré lên. Phía sau chúng là một người phụ nữ tóc vàng chừng bốn mươi lăm tuổi, miệng cười toe toét, hai tay dang rộng như một con chim săn mồi xoải cánh, mỗi tay cầm một xô sóng sánh nước. Bị đè bên dưới những đứa trẻ là người đàn ông kia, nhưng thay vì mặc com-lê đen, ở đây anh ta mặc một chiếc áo thun có cổ màu xanh và đang cố gắng vùng vẫy để thoát ra.
Ove vứt bỏ lá thư cùng với chỗ tờ rơi quảng cáo. Ông cột các túi rác lại và đặt ở cửa trước, sau đó quay vào trong bếp, lấy một miếng nam châm trong ngăn kéo ra và đính tấm ảnh lên cửa tủ lạnh, bên cạnh bức vẽ đầy màu sắc mà cô bé ba tuổi nhà hàng xóm đã vẽ tặng ông trong chuyến đi từ bệnh viện trở về.
Ove lướt tay trên tấm bia mộ một lần nữa, mặc dù ông đã phủi sạch tuyết.
— Thế đấy, tôi đã nói với họ là bà cũng cần sự yên bình như mọi người, nhưng họ không chịu nghe.
— Chào bác, Sonja. - Parvaneh lên tiếng phía sau lưng ông và vui vẻ vẫy tay, làm rơi cả chiếc găng to sụ.
— Cháu chào ba-a-a. - Cô bé ba tuổi bi bô.
— Chào bà chứ. - Chị cô bé chỉnh lại.
— Chào bác Sonja. - Patrick, Jimmy, Adrian và Mirsad đồng thanh lên tiếng.
Ove phủi tuyết bám trên giày và bực bội gật đầu với con mèo bên cạnh ông.
— Ờ. Còn đây là con mèo mà bà đã biết.
Bụng của Parvaneh giờ đây to đến nỗi trông cô như một con rùa khổng lồ khi cô khom người đặt một bàn tay lên tấm bia mộ, trong khi tay kia bám vào cánh tay của chồng. Tất nhiên ông không đời nào nói ra sự ví von đó. Là người đã từng thử nhiều cách tự sát, ông biết có nhiều cách dễ chịu hơn cách đó.
— Bó hoa này là của gia đình cháu. - Parvaneh mỉm cười nói với tấm bia mộ. Rồi cô chìa ra một bó hoa khác và nói thêm. - Đây là của hai bác Rune và Anita. Họ gửi cho bác rất nhiều thương yêu.
Nhóm người đa dạng về tuổi tác và chủng tộc quay gót đi ra bãi đỗ xe, nhưng Parvaneh nán lại bên cạnh tấm bia mộ. Khi ông Ove thắc mắc, cô chỉ đáp: “Bác đừng bận tâm làm gì!” cùng với nụ cười khiến ông chỉ muốn ném thứ gì đó vào cô. Không phải là những thứ cứng chắc, có lẽ vậy. Một thứ gì đó mang tính tượng trưng thôi.
Ove hừ một tiếng rồi quyết định rằng việc nói chuyện cùng lúc với hai người phụ nữ này sẽ chỉ phí hơi. Ông bỏ đi về phía chiếc Saab.
— Chuyện đàn bà con gái ấy mà. - Parvaneh nói ngắn gọn khi cô quay trở ra bãi đỗ xe và ngồi vào ghế lái.
Ove không hiểu cô ngụ ý gì, nhưng ông quyết định không hỏi thêm. Ở hàng ghế sau, chị của Nasanin giúp cô bé cài dây an toàn, trong khi Jimmy, Mirsad và Patrick xoay xở ngồi vào chiếc ôtô mới của Adrian. Một chiếc Toyota. Không phải là sự lựa chọn của một người có suy nghĩ. Nhưng ít nhất nó cũng không phải là ôtô Pháp. Và Ove đã thương lượng một mức giảm gần tám ngàn cùng với bộ lốp xe mùa đông khuyến mãi. Do vậy, bất chấp mọi thứ, đây là một thương vụ chấp nhận được. Khi Ove đến chỗ đại lý xe thì cậu nhóc đã bắt đầu hỏi giá một chiếc Hyundai. Thế nên vụ việc đáng lẽ đã tồi tệ hơn.
Trên đường về, họ ghé vào tiệm McDonald’s trong sự mừng rỡ của Jimmy và hai cô bé. Và bởi vì Parvaneh cần đi vệ sinh. Chủ yếu là lý do này. Sau khi về đến bãi đỗ xe của khu nhà, họ chia tay nhau. Ove, Mirsad và con mèo vẫy tay chào gia đình của Parvaneh và Jimmy trong lúc họ đi về nhà mình.
Thật khó để xác định được người đàn ông béo lùn đã đợi bao lâu ở phía bên ngoài nhà ông Ove. Có lẽ là suốt buổi sáng. Ông ta có vẻ mặt cương quyết của một người lính đứng trước chốt gác giữa một vùng quê. Tưởng như ông ta được đẽo từ một thân cây và cái lạnh không độ chẳng hề hấn gì đối với ông ta. Tuy nhiên, khi Mirsad đi vòng qua góc nhà và người đàn ông béo lùn trông thấy cậu ta, ông lập tức sống động hẳn lên.
— Chào con. - Ông vừa nói vừa duỗi người và đổi chân.
— Chào bố. - Mirsad lí nhí.
Tối hôm đó Ove dùng bữa với Parvaneh và Patrick trong khi hai bố con trò chuyện bằng hai thứ tiếng về những thất vọng, những hi vọng và sự nam tính ở trong bếp nhà ông. Có lẽ chủ yếu họ nói về sự can đảm. Sonja chắc sẽ thích điều này, Ove nghĩ bụng. Nhưng ông cố không cười nhiều quá để tránh bị Parvaneh chú ý.
Trước khi lên phòng đi ngủ, cô bé bảy tuổi ấn vào tay ông một mảnh giấy đề mấy chữ “Thiệp mời sinh nhật”. Ove đọc nó một cách chăm chú như thể đó là hợp đồng thuê nhà.
— Ta hiểu rồi. Vậy cháu có muốn một món quà không? - Cuối cùng ông hỏi.
Cô bé nhìn xuống sàn nhà, lắc đầu.
— Ông không cần phải mua gì đâu. Dù sao thì cháu cũng chỉ muốn có một thứ mà thôi.
Ove gập tờ giấy lại và nhét vào túi quần sau. Tiếp đó, ông chống tay vào hông một cách uy quyền.
— Thế à?
— Mẹ bảo là nó quá đắt, nên ông không mua tặng cháu cũng không sao đâu ạ. - Cô bé nói tiếp mà không nhìn lên, rồi lắc đầu một lần nữa.
Ove gật đầu tỏ vẻ thông hiểu, giống như hành động của một tên tội phạm khi hắn muốn thông báo với đồng bọn rằng điện thoại của chúng đang bị nghe lén. Hai ông cháu nhìn tới lui trong hành lang để kiểm tra xem ông bố bà mẹ có đang nghe lỏm hay không, sau đó Ove cúi xuống. Cô bé gái khum tay lại thành cái loa trước miệng và thì thào vào tai ông:
— Một chiếc iPad.
Mặt Ove đơ ra như thể vừa nghe một đoạn mật mã nào đó.
— Nó là một loại máy tính. Nó có những ứng dụng vẽ tranh đặc biệt. Dành cho trẻ con. - Cô bé thì thào lớn hơn.
Và trong đôi mắt cô bé ánh lên một tia lấp lánh. Tia sáng mà ông cảm thấy rất quen thuộc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Đàn Ông Mang Tên Ove
Fredrik Backman
Người Đàn Ông Mang Tên Ove - Fredrik Backman
https://isach.info/story.php?story=nguoi_dan_ong_mang_ten_ove__fredrik_backman