Chương 38
7
OMMUAI
PF1: Con gái 1
PF2: Con gái 2
PF1: Nhật ký thân mến, chúng tôi đang ở Việt Nam cùng tất cả gia đình. Nghĩa là mẹ, các dì, Ommuai, Bammuai và cả bố cũng vừa đến. Bình thường viết là ông ngoại và bà ngoại, nhưng tôi không hiểu chính tả của những từ ấy, vì nói là ommuai mà tại sao lại viết là “ông ngoại”?
PF2: Ommuai rất vui ở Việt Nam vì ông có thể ăn nhiều món Việt. Ông không nói là ông vui vì ông luôn luôn theo kiểu “tôi không nói”, như thế từ lúc tôi mới sinh ra, thậm chí cả trước đấy. Ông chỉ nói “Oi Oi” khi ông nhìn thấy chúng tôi, vì ông quá vui. Mà tôi cũng thế, ở Việt Nam, tôi cũng không nói, vì tôi không hiểu người ta đang nói gì. Ommuai rất hiền. Ví dụ, ở Le Mans, ông xem vô tuyến với chúng tôi. Vì ông không nói nên ông không mắng chúng tôi như bố và mẹ, bố mẹ không muốn chúng tôi xem vô tuyến bao giờ. Và ông cũng không quấy rầy tôi như chị tôi, giá mà thỉnh thoảng chị ấy cũng không nói thì hay biết bao. Tôi bảo ông, ông ngoại ơi, cháu muốn xem kênh 121, đấy là kênh Piwi, có phim hoạt hình Pokemon và ông lúc nào cũng đồng ý. Tôi chắc chắn là ông cũng thích phim hoạt hình Pokemon. Ở Việt Nam, thật tiếc là không có kênh 121. Nhưng chị tôi và tôi được ngủ với mẹ, thế cũng tốt rồi.
PF1: Ommuai không nói nhưng vẽ rất đẹp. Ommuai bảo tôi là họa sĩ như ông. Ở Le Mans, tôi vẽ cùng ông và nhìn ông vẽ, với các loại bút lông và sơn dầu có mùi rất kỳ lạ, và ông cho tôi vải để tôi vẽ lên trên, thật là oách. Trong nhà ở Le Mans, bammuai treo rất nhiều tranh của ommuai và có cả tranh của tôi.
PF2: Pokemon, chúng cũng giống ông, chúng không nói. Trừ những con Pokemon thần thánh. Có một con nói được, nhưng thật ra nó nói bằng đầu.
Nó nói và vụt một cái, từ ngữ chui thẳng vào não của bạn. Ommuai hẳn là biết làm như vậy, mà tôi, tôi cũng hiểu ông. Thỉnh thoảng ông nói với tôi trong não tôi rằng ông bị khát, thế là tôi nghe thấy, đó là thần giao cách cảm. Ðúng rồi, đúng rồi, tôi đi lấy cho ông một ly nước, đưa cho ông, và ông cực kỳ vui, bởi tôi là người duy nhất nghe thấy điều ông vừa nói trong đầu.
PF1: Ông khác của tôi, đó là ông nội, ông cũng ít nói lắm. Nhất là sau khi bà nội qua đời. Trước đây, ông nội nói nhiều hơn nhiều. Có thể khi về già thì người ta nói ít đi? Người ta trở nên nhăn nheo như vỏ cây mà cây cối thì có nói bao giờ đâu. Hoặc người ta buồn vì nhớ tất cả những người đã chết ấy? Tôi nhận thấy một điều là trẻ con nói lắm. Em gái tôi chẳng hạn, nó nói suốt ngày, mệt khủng khiếp. Tôi nói ít hơn. Tôi lớn rồi, bởi vậy.
58
CÁT
Biển ở xung quanh chúng tôi, biển liếm cát, biển thì thầm và mang đi những gì chưa bao giờ được nói ra.
Trong một tuần liền tôi im lặng. Tôi đợi để được đối diện với biển, biển xóa đi các lâu đài cát và bào mòn đá, một cách kiên nhẫn.
Chúng tôi mang cha tôi ra bãi biển. Chúng tôi đặt cha trên một chiếc ghế dài. Chúng tôi nhấc bên đùi bị liệt của cha lên, đặt gậy và mũ của cha xuống đất, cuộn áo sơ mi của cha thành gối dựa cho cha. Cha ngắm biển và các con gái tôi tóe nước vào nhau.
Tôi gọi cha. Tôi cầm điện thoại và cho cha xem ảnh của Thomas. Khuôn mặt cha bừng sáng. Cha nhận ra anh ấy. Người con trai riêng của cha. Miệng cha cười. Mắt cha cười. Cha thử nói với tôi. Tôi gật đầu, để cho cha biết rằng cha không cần phải nói gì với tôi cả. Lần duy nhất từ trước đến nay, giữa chúng tôi, ngôn từ không đến để đánh nhau.
Mẹ tôi ngồi cạnh tôi. Mẹ nhìn thấy hết. Nghe thấy hết. Nhưng không nói gì. Tôi nhìn gương mặt của hai người. Cha bình thản. Một giọt nước mắt chảy trên má mẹ. “Mẹ đã nghĩ rằng nếu không ai biết thì sẽ không sao”, mẹ nhắc lại. Một khi bí mật bị phá vỡ, tôi đợi bão tố nổ ra. Nhưng tôi không nghe thấy gì, chỉ hơi lớn hơn tiếng nổ của một bong bóng xà phòng. Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên trước sự yên tĩnh này. Cuối cùng, chẳng có gì xảy ra. Không có thảm họa nào.
Chúng tôi cùng mẹ tôi giúp cha tôi đi xuống nước. Chúng tôi buộc một chiếc phao vào người cha. Cha có thể bơi. Trút một tiếng thở dài khoan khoái. Cơ thể bị liệt của cha trở nên nhẹ tênh trên mặt biển. Cha nổi. Chúng tôi té nước để cho cha mát. Cha đập chân và chúng tôi nghĩ rằng chiếc đùi bị liệt của cha cũng đang động đậy.
Các con gái tôi thử xây đập bằng cát, nhưng cát quá ẩm, và bờ đập cứ lùi mãi, vì bị nước biển nuốt. Chúng đào xuống. Trẻ con thường thích đào lỗ. Tôi còn nhớ câu chuyện kỳ lạ mà các con gái tôi rất thích. Một cậu bé đào một cái lỗ. Rồi nhiều lỗ. Cuối chuyện, nó bịt hết các lỗ lại. Ðào lỗ, bới lên bí mật. Lấp lỗ, băng bó vết thương.
Trên bờ, những con cua mờ trong cũng đang cạo cát, một cách không mệt mỏi. Chúng đẩy một khối tròn nhỏ về phía biển, rồi chúng đào, rồi lại đẩy, và lại đào. Người ta gọi chúng là con dã tràng[71].
Ngày xưa có một người đàn ông tên là Dã Tràng. Anh ta có một viên ngọc cho phép hiểu được tiếng nói của loài vật. Một hôm anh ta làm rơi viên ngọc vào đại dương. Tuyệt vọng, anh cố đổ cát lấp biển để tìm lại nó. Anh đào mãi, đào mãi, đẩy cát đi rồi lại đào, không ngừng nghỉ, và cuối cùng đã chết vì kiệt sức. Người ta nói rằng hàng nghìn con cua đang xe cát ra biển, từng hạt một, là hiện thân của linh hồn Dã Tràng. Tôi là một con dã tràng. Một hôm tôi làm thất lạc viên ngọc quý của mình. Và cùng với nó là thói cao ngạo khiến ta tưởng rằng ta có thể sống mà không mất bất cứ cái gì, hay bất cứ ai, có thể chạy mà nhắm mắt vẫn không bị đập đầu vào đâu.
Khi tôi còn bé, tôi mơ là có thể làm thời gian dừng lại, tôi đưa tay giữ những hạt cát đang chảy trong chiếc đồng hồ cát và hoảng sợ vì chúng cứ tiếp tục rơi. Giá như có thể ghi lại, chụp lại tất cả, ánh sáng vàng lộng lẫy của một chiều hoàng hôn, bầu trời xanh dưới những vòm lá mỏng như đăng-ten, niềm vui của những buổi sáng, sự trong trẻo của một nốt nhạc. Tôi đã thu bao nhiêu băng cát-xét, tôi đã ghi bao nhiêu quyển sổ... Tôi đã mất hết.
Lớn lên, tôi tiếp tục công việc tỉ mẩn này. Mù lòa đánh nhau với hư vô. Viết. Tôi đào xới và tôi chuyên chở câu chữ, như những hạt cát, từng hạt một. Ðó là một công việc phi lý. Nhưng nó lại nuôi dưỡng tôi. An ủi tôi. Những câu chữ, tôi sẽ truyền lại cho các con gái tôi. Và cùng với chữ, là lời của cha tôi, những người vắng mặt, những người đã chết, những người đã chết của tôi. Rồi những câu chữ ấy cũng sẽ bị xóa đi. Biển sẽ nuốt tất cả.
Người Cha Im Lặng Người Cha Im Lặng - Doan Bui Người Cha Im Lặng