Những Thứ Sụp Đổ
uổi sáng hôm sau, trên đường đi học, tôi ghé ngang tiệm Jimmy và luồn tấm thiệp xuống dưới cánh cửa đóng. Vào giờ nghỉ trưa, ba chúng tôi cùng nhau đến Broadway. Anh Jimmy đang làm bánh cho một khách hàng. Khi thấy chúng tôi qua cánh cửa kính, anh đổi nét mặt và lắc đầu.
“Mình nghĩ anh ta muốn nói ‘Không’ đấy,” Colin nói.
Chúng tôi đứng trước cửa trong một phút. Khi người khách cầm cái sandwich đi ra, anh Jimmy liếc nhìn chúng tôi. Colin chắp tay dưới cằm như thể đang cầu nguyện và làm bộ mặt cún-con-vô-tội, một trò đùa ngớ ngẩn nhưng cũng khá dễ thương. Anh Jimmy lấy một cái khăn lau bàn, và rồi anh giơ tay vẫy chúng tôi vào mà không buồn ngẩng lên.
“Vậy bọn em có thể quay lại làm việc chứ?” Colin hỏi khi chúng tôi đã vào trong.
Anh Jimmy nhìn chúng tôi. “Các em là những đứa trẻ tốt,” anh nói, “Nhưng phần lớn thời gian các em không biết mình đang làm gì đâu.”
“Bọn em không lấy hộp tiền!” tôi nói. Anh Jimmy vẫy tay ra hiệu cho tôi im lặng.
“Anh biết. Anh đã suy nghĩ chuyện đó rồi. Các em có thể quay lại làm việc.”
“Hoan hô!” Annemarie mừng rỡ vỗ tay. Còn Colin chạy vòng vòng đập tay với tất cả mọi người, kể cả anh Jimmy, khiến anh cũng mỉm cười.
“Nhưng có một điều kiện,” anh Jimmy nói sau khi sự hào hứng của chúng tôi lắng xuống, “Bạn của các em, Người đẹp Thụy Sĩ bé nhỏ ấy. Đừng để anh thấy mặt cô ta lần nữa.”
“Ai cơ?” Annemarie hỏi.
“Mình nghĩ anh ấy muốn nói Julia,” tôi nói.
“Anh nghĩ Julia lấy tiền à?” Colin cười to, “Julia cần tiền cũng giống như cá cần xe đạp vậy.”
Anh Jimmy lắc đầu: “Có những thứ ăn vào máu rồi em ạ. Tất cả tiền bạc trên đời cũng không thay đổi dòng máu của người ta được.”
“Anh nói ‘máu’ là sao?” Annemarie chống nạnh, “Máu gì?”
Anh Jimmy chỉ tay vào tôi: “Như em gọi cô ta, Người đẹp Thụy Sĩ - Swiss Miss: chocolate nóng.”
Colin hết nhìn tôi rồi quay lại nhìn anh Jimmy. Tôi chợt hiểu ra. Annemarie hiểu ra trước tôi rất lâu.
“Anh... anh... là đồ lợn,” Annemarie nói, “Anh là đồ lợn phân biệt chủng tộc.” Tôi chưa bao giờ thấy Annemarie nổi giận. Cô ấy trông rất đáng sợ và dường như sắp khóc.
Anh Jimmy nhún vai: “Tùy em. Anh không cho phép con bé ăn cắp đó ở đây. Em cũng không cần quay lại nữa.”
“Tôi không quay lại đâu!” Annemarie la lên, chạy ra ngoài và đóng sầm cửa lại.
“Và đó không phải lý do em gọi cô ta là Swiss Miss!” tôi nói.
Anh Jimmy lại nhún vai, và tôi chạy theo Annemarie. Colin chạy theo tôi. Chúng tôi thấy Annemarie đang bước rất nhanh, vừa đi vừa khóc.
Cô nói gằng từng chữ: “Gã. Béo. Đó. Đồ. Lợn. Tôi. Ghét. Hắn.”
Colin nhìn tôi: “Mình không hiểu gì cả.”
Annemarie quay lại đối mặt với chúng tôi: “Anh ta nghĩ Julia lấy nó vì bạn ấy da đen.”
“Không thể nào,” Colin nói, “Anh ta điên rồi.”
Annemarie quay sang tôi: “Swiss Miss là tên bạn đặt cho bạn ấy à?”
“Mình... Không! Có một lần mình nói thế, nhưng mình không có ý... Mình chỉ muốn nói về chuyện bạn ấy luôn khoe khoang về Thụy Sĩ, chiếc đồng hồ và chocolate, và...”
“Vậy sao?” Colin ngạc nhiên, “Mình chưa bao giờ nghe bạn ấy nói về Thụy Sĩ cả.”
“Nếu có người cần tiền,” Annemarie lạnh lùng nói với tôi, “Thì đó là bạn chứ không phải Julia.”
“Bạn nói giỡn à? Mình không có lấy cái hộp tiền ngu ngốc đó!”
“Bỏ đi,” cô nói, “Mình muốn ở một mình.” Và cô quay lưng đi thẳng về trường.
Colin nhướng mắt nhìn theo Annemarie rồi quay lại chìa cho tôi một tờ tiền cuộn tròn: “Ăn pizza nữa không?”
Thế là chúng tôi đến tiệm pizza. Nhưng lần này không có gì vui vẻ. Trên đường về trường, tôi nhận ra Colin không hề thích tôi. Cậu ấy chỉ thích pizza mà thôi.
“Bạn nói đi,” tôi nói với Colin trước khi vào lớp, “Cái hôm bị thiếu hai ổ bánh mì. Bạn lấy phải không?”
“Ừ,” Colin mỉm cười, “Mình nghĩ chắc sẽ... Này, mình không có lấy tiền của anh Jimmy.” Cậu ấy nhìn tôi xuyên qua đám tóc trước mái bằng khuôn mặt chó-con-bị-tổn-thương.
“Mình biết,” tôi nói nhanh, “Mình biết bạn không lấy.”
“Lấy bánh mì chỉ để cho vui thôi.” Colin nói, “Nhưng lây hộp tiền thì sẽ là... tội ăn trộm, bạn biết đấy.”
“Ừ”
Tôi không nói chuyện với Annemarie suốt buổi chiều hôm đó. Sau giờ đọc sách, Annemarie đi học lớp Nghệ thuật và Âm nhạc, còn tôi thì học Thể dục và Khoa học. Và rồi một số em mẫu giáo đến lớp chúng tôi hát bài hát Chúc mừng Giáng sinh.
Thế là kỳ nghỉ Giáng sinh đã đến.
Người Bạn Bí Ẩn Người Bạn Bí Ẩn - Rebecca Stead Người Bạn Bí Ẩn