Chương 13
hap 9.2
Hai người nhìn nhau không ai nói câu nào,cả không gian như chìm vào tĩnh lặng.Một buổi sáng trôi qua như vậy thì thật nhàm chán.cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng nhưng chỉ là tiếng ho nhẹ rồi mọi thứ cũng rơi vào trạng thái ban đầu. Mỗi người một suy nghĩ lâu lâu lại có tiếng cốc va vào mặt bàn tạo nên một âm thanh nghe chối tay.Và kết thúc màn chào hỏi kiểu im lặng này là một tiếng thở dài của nó khiến anh khó chịu lên tiếng.
- em về đây vì công việc?- câu hỏi của anh như dò xét nó,chẳng vội đáp lời anh,nhấp một ngụm trà nó trả lời - không?
- Vậy em về đây làm gì,em có còn xem anh là.....- chẳng để anh nói hết câu nó đứng dậy lên tầng trên bỏ lại anh với cái đầu đang nghi ngút đầy khói đen.
Anh biết nó về đây để làm gì nhưng anh vẫn muốn hỏi.,vẫn muốn nghe tiếng của nó,nhiều lần anh nhớ nó -đứa em gái độc nhất của mình đến phát điên lên được nhưng vì lời hứa với ông mà anh phải ngậm ngùi ở đây,ở trong ngôi biệt thự không khác gì nhà tù cao tầng sang trong. Lời hứa ấy duy chỉ có mình ông và anh biết không hề có người thứ hai.
Sáng....
Nhửng ánh nắng chói chang của buổi sáng rọi vào gương,mặt xinh nhưng buồn kia,nó biết anh đang nhìn nó,nó biết anh muốn nó cười nhưng nụ cười vô tư mà nó muôn có được sao lại khó đến thế,khó hơn cả việc lãnh đạo một công ty hay hành hạ người khác mà nò từng làm.Khi không vui thì vứt đồ lung tung rồi lại có người nhặt cho nó,cứ thế tất cả trôi qua như vậy mà nó lớn lên không có tình yêu thương.Mà nếu có thì cũng chỉ là im lặng như cách anh nó làm thôi.Một năm,hai năm chưa chắc gì đã được gặp anh thì lấy đâu ra tình cảm chứ. Mông lung trong mớ suy nghĩ như tơ vò nó không biết anh đã đứng đó từ khi nào,có thể là rất lâu hoặc là mới vào.Anh khoác lên người một chiếc áo sơmi dài tay được săn lên rất gọn gàng cùng chiếc quần au làm lộ ra đôi chân dài của mình. Trên tay anh là một hộp quà màu hồng với chiếc nơ to bảng buộc trên đầu. Đưa cho nó rồi anh đi ra không nói với nó lời nào,chỉ thể hiện qua ánh mắt,cái nhìn yêu thương mà thôi.
Mở hộp quà ra bên trong là một chiếc vấy được thiết kế rất tinh tế với những chất liệu vải bình thường nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp quý phái của chiếc váy.Phần cổ và chân váy được viền ren mà hồng phấn,màu của váy là màu trắng tinh khôi, giữa chiếc váy là một chiếc nơ hình cánh bướm được đính những hạt cườm lấp lánh,nếu như nhìn kĩ thì những hạt cườm ấy kết lại thành một cái tên thì phải..Bên trong hộp quà còn có một đôi giày bệt màu tím nhạt,một cây cài tóc, và đặc biệt hơn là một lá thư,lá thư được viết bằng cả tấm chân tình,những lời mà anh muốn nói với cô và cả những câu dặn dò,ngày tháng viết bưc thư ấy nữa.Có lẽ anh nghĩ rằng nó sẽ không về nên anh đã viết thư,đã chuẩn bị quà gửi cho nó từ rất lâu nhưng rồi lại không gửi,có thể anh tin răng72 nó sẽ về,nó sẽ quay về để đưa anh đi,để xoá bỏ lời hứa năm đó với anh.Anh cứ tưởng rằng nó không biết gì nhưng đêm đó cái đêm trời mưa tầm tã đó nó đã nghe,chứng kiến một sự việc mà cứ tưởng sẽ chìm vào trong dĩ vãng rồi chứ.
Khoác lên người bộ áo anh đưa,tháo lớp mặt nà đã theo nó bao năm qua,lần đầu tiên nó cho người khác nhìn thấy gương mặt thật của mình ngoại trừ anh hai ra thì không còn ai thấy được nữa, máy tóc dài màu tím nhạt đặc biệt luôn xoã dài nay lại được buộc cố định hờ hững bằng sợi dây ruy băng trắng càng làm cho nó vốn đã đẹp nay càng đẹp hơn. Bước xuống nhà cùng anh,nếu không phải là anh em của nhau thì người ta nhìn vào có thể nói rằng nó và anh là một cặp ấy chứ.Anh mang vẽ đẹp của những vị thần cai quản thế giới,còn nó mang trên mình vẻ đẹp của bậc đế vương,khí phách khác người,vẽ mặt cao ngạo,luôn thờ ơ với mọi thứ hôm nay lại được thay vào đó là một gương mặt xinh đẹp như nàng bạch tuyết thời hiện đại.
nó không biết anh đưa nó đi đâu chỉ biết rằng chiếc xe dừng trước một cánh đồng đầy hoa oải hương, loài hoa mang trên mình sắc tím dịu dàng thuỷ chung.Nở một nụ cười nhẹ nhìn anh, nó men theo lối đi ra giửa cánh đồng,Buổi sáng tiết trời se lạnh nhưng điều đó lại làm cho nó cảm thấy vui hơn.Kéo tay anh chạy đi hết nơi này đến nơi khác,nếu có ai nhìn vào thì họ chỉ nghĩ rằng đây là cô công chúa dễ thương,một Lâm Nguyệt Anh hồn nhiên tráng đầy tinh nghịch chứ không phải là mộtLam6 Nguyệt Anh sắc đá,mưu mô với vỏ bọc lạnh lùng.
Nàng Công Chúa Băng Giá Nàng Công Chúa Băng Giá - Người vô danh