Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mười Năm Thương Nhớ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 38: Chương 27 (Tt)
“V
âng, vâng.” Đối phương ân cần đáp. “Dạo này ông Tân khỏe hơn rồi đúng không cậu, xuân về là bệnh cũ dễ tái phát.”
Tân Đạt Di cười, nói: “Ông cụ khỏe lắm, lên núi đánh hổ như thường, chỉ có điều mấy chú trợ lý cẩn thận quá, làm cháu lại biến thành thằng cháu bất hiếu.” Tân Đạt Di nói với giọng ông cụ non, A Hoành cảm thấy cậu ta không giống với anh chàng Tân Đạt Di thường ngày mà cô quen.
A Hoành ngước mắt lên thì thấy Tư Hoán, Ngôn Hi vẫn bình thản như thường.
“Cô bé này là….” Ông Trần mỉm cười, nhìn A Hoành, hỏi.
“Em gái cháu.” Tư Hoán mỉm cười đáp.
“Ồ, cô Ôn à, thảo nào trông dễ thương thế, rất giống với cụ bà nhà mình.” Đối phương mỉm cười khen ngợi, nhủ thầm cô bé này chính là tiểu thư nhà họ Ôn mới tìm được về.
Ánh mắt Tư Hoán sầm xuống, rồi anh miễn cưỡng gật đầu. Nhưng ánh mắt Ngôn Hi lộ rõ vẻ lạnh lùng. “Chú Trần có trí nhớ tốt nhỉ, lúc trước cụ bà đưa Tư Nhĩ đến đây, chú cũng nói như thế mà.”
Người đàn ông trung niên đỏ bừng mặt, cứng họng, không biết phải nói thế nào, rồi ông vội tìm cớ, lui vào trong ngay.
Bầu không khí khá gượng gạo, một lúc sau, A Hoành mỉm cười nói: “Dưới đất, bà nội sẽ rủa ông ấy đấy.”
“Tại sao?” Tân Đạt Di gật đầu, hỏi.
“Bà bảo mồm mép vụng về, không giống, không giống tí nào.” A Hoành cố tình nói lắp, chọc cho mọi người cười,thế là cả đám liền chuyển sang chủ đề khác, bầu không khí lại vui vẻ, thân mật như lúc đầu.
A Hoành lớn lên ở miền Nam nên cũng đã nhiều lần ăn tôm hùm, nhưng loại to nhất chỉ bằng hai bàn tay là cùng. Loại tôm trước mặt to hơn rất nhiều so với loại cô nhìn thấy hồi nhỏ. Râu dài, mình to, vỏ đã được bóc hết, chỉ còn lại phần thịt trắng mềm, dưới đáy đĩa rải đá lạnh, mấy đĩa gia vị cũng thơm nức, nhìn hấp dẫn vô cùng.
Cu Tép rất háo hứng, nhào đến chỗ đồng loại rồi nhón một miếng cho vào mồm nhài nhồm nhoàm.
Tư Hoán mỉm cười, gắp một miếng, chấm nước tương rồi đặt vào đĩa A Hoành. Từ trước tới giờ, anh vẫn luôn thể hiện tốt vai trò một người anh, không thể chê điểm nào. Tân Đạt Di có vẻ đã đói mềm nên càn quét dữ dội. A Hoành nhìn thấy mọi người ăn uống nhiệt tình như vậy nên ăn càng ngon hơn.
Tuy nhiên, không có bia thì làm sao thành tiệc, từ nhỏ Tư Hoán đã được giáo dục như thế, thế là anh gọi thêm mấy chai bia Carlsberg nhấm nháp.
Ăn đến lúc gần no, có người gọi điện thoại đến, Tư Hoán nghe máy. Trong lúc nói chuyện, nét mặt Tư Hoán rất dịu dàng, nụ cười thường trực trên môi, đến khi cúp máy thì nét mặt hằm hằm, vớ ngay chai bia trên bàn, dốc thẳng vào cốc.
Mọi người lén đưa mắt nhìn nhau, đến cu Tép cũng bỏ đũa xuống, e dè nhìn Tư Hoán mà không dám thở mạnh.
Tư Hoán chẳng nói chẳng rằng bật một chai bia nữa, Tân Đạt Di chưa kịp giằng lấy thì anh chàng đã dốc cả vào cốc. Bia Carlsberg khá nhẹ nhưng khi uống kị nhất là uống dồn dập, chính vì thế mà mặt mũi Tư Hoán bắt đầu đỏ gay.
Nét mặt anh sờ vào chai bia thứ ba, Tân Đạt Di đã nhanh tay lẹ mắt cướp lấy, cố kìm giọng hỏi:”Cậu làm sao vậy?”
Tư Hoán cười gằn rồi nhìn xoáy vào A Hoành, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. “A Hoành, em hận Nhĩ Nhĩ và thù em ấy như vậy ư? Em ấy có ảnh hưởng gì đến em đâu mà sao em lại đối xử như vậy?”
A Hoành há hốc miệng, môi mấp máy nhưng không thốt ra được lời nào. Một lát sau, cô cố cười với Tư Hoán, một nụ cười buồn và đầy bất an.
“Tại sao em lại lừa để Nhĩ Nhĩ đứng đợi em ở ngõ Mạo Nhi? Em bảo chắc chắn sẽ đưa được em ấy về nhà, sau đó lại điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Còn Nhĩ Nhĩ..” Giọng Tư Hoán đã nghẹn lại.” ….đã đợi em ở ngõ Mạo Nhi một ngày một đêm, em có biết em ấy nói gì với anh không?”
Nói gì, nói gì chứ?’
A Hoành thấy người lạnh toát, nhưng vẫn cố giữ nụ cười yếu ớt trên môi, chỉ là cổ họng đã nghẹn lại.
“Nhĩ Nhĩ bảo: Anh, bao giờ A Hoành đến đón em về nhà? Em muốn về nhà lắm…” Tư Hoán gầm lên, cổ họng như muốn nổ tung.” Anh chưa bao giờ hi vọng em có thiện chí với Nhĩ Nhĩ, thậm chí anh còn mong em hận cô ấy, như thế lương tâm anh sẽ càng cắn rứt hơn, sẽ càng phải đối xử tốt với em hơn để bù đắp tình cảm mà em thua thiệt hồi nhỏ…”
Tư Hoán ngừng lại một lát rồi buông một câu vô cùng bình tĩnh và tàn nhẫn: “Tuy nhiên, Ôn Hoành ạ, kiếp này, chưa bao giờ anh mong em không mang họ Ôn như giây phút này!”
Bàn tay A Hoành đang nắm chặt, lúc này mới từ từ buông ra, cô cảm thấy lòng bàn tay mình ướt sũng mồ hôi, bao nhiêu tế bào trong người đều đang gào thét, nhưng rất lạ là tim cô lại đập rất ổn định.
Cô từ tự ngồi thụp xuống đất, mặt gụp xuống đùi, cổ họng run rẩy, mắt cay vô cùng nhưng nước mắt lại không thể chảy ra. Hóa ra, cô không quan tâm nhà họ Ôn, đến Ôn Tư Hoán như cô vẫn tưởng.
Ai thèm mang họ Ôn! Ai thèm chứ…
Nghĩ một lát rồi cô loạng choạng đứng dậy, vẫn không chảy giọt nước mắt nào.
“Ôn Tư Hoán, mẹ kiếp, cậu tưởng cậu đang đóng kịch đấy hả?” A Hoành chưa kịp nói gì thì Ngôn Hi đã cười gằn bước đến, nắm chặt tay, đấm thẳng vào má Tư Hoán.
Tư Hoán không kịp đề phòng, loạng choạng ngã phịch xuống đất.
Tân Đạt Di và cu Tép tròn mắt đứng bên cạnh.
“Đạt Di, cậu hầu rượu và say cùng cậu Ôn nhé, tôi không uống nữa!” Ngôn Hi xắn tay áo lên rồi thở mạnh, kéo A Hoành rời khỏi nhà hàng.
Ra đến bên ngoài, A Hoành liền hất tay Ngôn Hi ra. “Anh không tin Tư Hoán ư? Em hại Nhĩ Nhĩ…” Mặt cô đỏ rực lên, tuyệt vọng như kẻ vừa giết người, nói năng cũng không còn nhỏ nhẹ.
Ngôn Hi lắc đầu, không nói gì, thậm chí không cả mỉm cười, nhưng đôi mắt đẹp lộ rõ vẻ thông cảm.
A Hoành hoảng hốt nhìn Ngôn Hi, cảm thấy ghét ánh mắt thương hại mà anh đang dành cho cô lúc này. Nó khiến cô cảm thấy vô cùng áy náy, tự ti.
Ngôn Hi đưa tay nắm chặt tay cô, khiến các đốt ngón tay lạnh toát trở nên ấm áp hơn. Cô mặc cho anh dẫn đi không mục đích, và cuối cùng, nước mắt đã trào ra.
Em ghét anh Tư Hoán, ghét lắm…” Cô nhắc đi nhắc lại câu đó giữa làn nước mắt nhạt nhòa, đến nỗi trước mắt chỉ còn nhìn thấy mái tóc đen của Ngôn Hi.
Ngôn Hi dừng chân, thở dài rồi ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô, nói nhỏ: “Anh biết, anh biết..”
Cảm xúc cô ngày hôm đó là một lần bột phát hiếm có trong cuộc đời nếu không có ngày naỳ cố không thể biết được sự dịu dàng, chịu đựng hiếm có của Ngôn Hi. Cô cứ khóc nức nở như thế trong lòng anh.
Anh ôm cô, dỗ như dỗ trẻ sơ sinh, dùng sự kiên nhẫn của người anh, thậm chí là của người cha để nói với cô rất nhiều điều.
Cô nghe rất nhiều và cũng quên rất nhiều, vì cô không biết câu nào là chân thành, câu nào chỉ tin được vài phần.
Tuy nhiên có một câu, cô không cố gắng ghi nhớ nhưng suốt đời lại không thể nào quên.
Thật rõ ràng, thật cảm động biết bao.
“A Hoành, cảm ơn em vì đã mang họ Ôn.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mười Năm Thương Nhớ
Thư Hải Thương Sinh
Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh
https://isach.info/story.php?story=muoi_nam_thuong_nho__thu_hai_thuong_sinh