Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 37
hi Decker quay trở về đến Residence Inn sau khi việc lục soát ở kho chứa không cho kết quả gì, anh phát hiện ra đã có người ghé thăm anh và để lại những biểu tượng với ngụ ý rõ ràng.
Một chiếc rìu nhỏ găm vào cánh cửa gỗ. Những lời đay nghiến được viết bằng sơn phun lên cửa sổ và tường gạch phái trước. Những búp bê em bé mất đầu vứt trên sàn bê tông. Các bản sao bài viết của Alex Jamison bị rải dọc hành lang hoặc không cũng được dán lên tường, với những lời lẽ độc địa viết loằng ngoằn trên đó. Bức ảnh chụp của Decker bị tô vẽ thêm để trông anh giống như một kẻ xấu xa.
Bên dưới bức ảnh đó có viết “Quân giết trẻ con.”
Decker rút chiếc rìu ra, đá những đồ khác sang bên, mở cửa và đi vào, khóa chặt cửa lại.
Anh thả chiếc rìu lên cái tủ có ngăn rồi đi tới giường và nằm xuống. Anh nhắm mắt lại và cố gắng nghĩ xem anh đã bỏ sót cái gì. Bởi vì mọi thứ đều ở trước mắt. Anh biết chắc chắn là vậy. Lần thứ một trăm anh bắt đầu dò lại tất cả những chi tiết đã biết của vụ án theo trình tự thời gian.
Tiếng gõ của cắt đứt mạch suy nghĩ của anh. Anh đứng dậy một cách khó khăn, đi sang phía bên kia căn phòng, và nói, “Ai đấy?”
“Một người nợ anh lời xin lỗi.”
Anh nhận ra giọng nói và mở cửa.
Alex Jamison đang đứng ở đó, trong tay cầm một trong số những con búp bê mất đầu.
“Tôi thực lòng xin lỗi,” cô ta nói, và vẻ mặt của cô ta có vẻ chân thành.
“Cô phải xin lỗi về chuyện gì?”
“Chết tiệt, Decker, anh đang làm tôi càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn đấy.”
Cô ta mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân, quần tất, áo len dài che qua mông, bốt cổ thấp với đế gót vuông và một chiếc áo khoác vải jean dáng ngắn. Một chiếc túi to đeo lủng lẳng một bên vai.
“Anh có thời gian uống một tách cà phê chứ?” cô ta hỏi.
“Tại sao?”
“Tôi không tới đây để phỏng vấn anh.”
“Rồi sao?”
“Brimmer kể cho tôi những phần việc quan trọng trong vụ này là do anh làm cả. Tìm ra tất cả các manh mối, mặc dù cô ấy không kể cho tôi nghe những manh mối đó là gì.”
“Vậy là cô biết sửa đổi đấy.”
“Uống chút cà phê nhé? Có mấy chuyện này tôi muốn nói với anh. Tôi sẽ mời. Làm ơn đi, quan trọng lắm.”
Anh đóng cánh cửa lại phía sau và họ cùng đi xuống cầu thang, qua vài khu nhà, tới một quán cà phê nằm kẹp trong một góc nhỏ giữa hai cửa hàng lớn, một trong số đó đã đóng cửa, được niêm phong kĩ cành, cửa hàng còn lại thì cũng sắp đến ngày giống thế.
“Cả thành phố này sắp đến ngày tàn rồi,” Jamison nhận xét khi họ đi qua cái cửa hàng đã đóng cứa. “Chẳng mấy chốc tôi sẽ chẳng còn gì để viết ngoài các vụ phá sản và tịch thu tài sản thế chấp.”
Họ nhận lấy cà phê và ngồi xuống một cái bàn nhỏ ở gần phía sau. Decker nhìn theo khi cô ta xúc đường bỏ vào tách của mình.
“Cô muốn nói chuyện gì?” anh hỏi cộc lốc.
“Tôi rất xin lỗi về bài viết, anh Decker ạ. Nhìn lại mà nói, anh không đáng phải chịu việc này. Tôi không nghĩ anh có liên quan một tí gì đến những việc đã xảy ra với gia đình anh. Như anh đã nói, tôi nghĩ có một thằng thần kinh nào đó đang tìm cách trước tiên là quấy rối anh và sau đó là triệt hạ anh. Và hắn đã sử dụng tôi để làm việc đó, và tôi đã sa chân vào bẫy chỉ bởi vì làm như thế tôi sẽ có chuyện để viết bài. Nhưng việc đó khiến tôi cứ tự hỏi vì sao. Ý tôi là, kẻ nào lại hận thù anh đến như thế mà anh thì không hay biết gì về chuyện đó nhỉ?”
Decker nhấm cà phê, mắt nhìn thẳng vào cô ta nhưng không nói gì.
Cô ta nói tiếp, “Và tôi dám chắc anh cũng đang vắt óc cố suy nghĩ chuyện tương tự.”
“Đúng là thế.”
“Đó chắc hẳn phải là một chuyện liên quan tới cá nhân,” cô ta nói.
“Các vụ giết người gần như luôn luôn là như thế.”
“Không, ý tôi là còn hơn thế. Brimmer kể với tôi kẻ sát nhân có để lại một vài lời trao đổi. Nhắc lại, cô ấy không kể cho tôi đó là gì, nhưng có vẻ như những lời nhắn đó nhằm thẳng vào anh.”
Decker không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh rõ ràng đang nói với cô ta là anh cảm thaays hứng thú.
“Thế nên tôi đã tìm hiểu một chút.”
“Tìm gì?”
“Tìm về anh.”
“Như thế nào?”
“Tôi là một nhà báo. Chúng tôi có cách riêng của mình.”
“Và cô đã tìm được gì?”
“Anh là dân Burlington. Ngôi sao thể thao sáng giá nhất mà thành phố từng có. Một người trẻ rất thành đạt.”
Lời nhận xét này khiến Decker nghĩ tới cái giá để cúp ở trường học. “Kẻ xả súng đã lấy đi tất cả những chiếc cúp có tên của tôi từ trên giá lưu niệm ở trường Mansfield.”
Cô ta ngả người ra sau, nhìn có vẻ hài lòng, nhưng cũng khó hiểu trước điều này. “Tôi tự hỏi hắn đã làm việc đó từ khi nào. Rõ ràng không phải là vào ngày nổ ra vụ nổ súng. Hắn sẽ không lôi mấy thứ đồ nặng nề đó đi loanh quanh đâu.”
“Sẽ có cách,” Decker nói. “Nhưng hiện tại tôi chưa hiểu được là bằng cách nào. Có thể một ngày nào đó cô có thể viết lên thành cả một câu chuyện trọn vẹn.”
Cô ta nói, “Vậy là xuất hiện một câu hỏi, liệu đó có phải là một người từ Burlington vẫn luôn thù ghét anh suốt những năm qua không? Một ngôi sao bóng đá bầu dục đối nghịch nới một kẻ nào đó bị làm nền phía sau, một kẻ ganh tị với thành công của anh? Chi tiết hắn lấy hết những chiếc cúp có thể chỉ ra rằng đó là một người bản địa. Một kẻ từng học cùng trường Mansfield với anh chẳng hạn? Có thể hắn đã nghĩ anh đã rời đi mãi mãi khi anh học đại học, và rồi sau đó anh quay trở về đây và trở thành cảnh sát rồi làm được tất cả những điều vĩ đại. Và suốt những năm qua mối căm ghét cứ tích tụ dần, bưng mủ dần cho đến khi gã ta bùng nổ.”
“Nhiều gã,” Decker nói.
“Nhiều gã sao? Ý anh là thủ phạm không phải chỉ có một?”
“Cô không được viết chi tiết này lên báo.” Anh rướn người về phía trước. “Thực sự đấy, cô không thể viết chuyện này, Alexandra ạ. Nếu hắn đọc được, hắn sẽ cho rằng cô biết không chỉ tới đó mà còn biết nhiều hơn thế. Nhiều đến mức có thể gây nguy hiểm cho hắn. Và như thế sẽ nguy hiểm cho cô.”
“Tôi hiểu chuyện đó, anh Decker ạ. Anh đã từng dọa tôi đến nơi đến chốn. Tôi chẳng đi đâu mà không mang theo bình xịt hơi cay và điện thoại luôn luôn đặt quay số nhanh tới 911.”
“Nhưng cô đã quay trở lại. Cô đang có mặt ở đây, cố gắng giúp tôi tìm hiểu chuyện này. Có thể chúng đang theo dõi chúng ta. Tại sao phải mạo hiểm như thế chứ?”
“Tôi không bước chân vào nghề báo vì mong muốn được an toàn. Tôi làm nghề này bởi vì tôi muốn được mạo hiểm. Anh và tôi rất giống nhau ở điểm này.”
“Giống hế nào?”
“Tôi nghĩ rằng công việc duy nhất mạo hiểm hơn chơi bóng bầu dục chuyên nghiệp và cảnh sát là ra chiến trường. Thế nên anh là một người chấp nhận mạo hiểm. Và tôi cũng thế. Trươc khi rủi ro xảy ra, nếu chúng ta có thể làm được một vài điều tốt lành thì tại sao lại không làm? Được rồi, có bất cứ một kẻ nào là người ở đây mà anh nhớ từng ghét anh không?”
“Ngày ấy tôi giỏi thể thao, nhưng tôi không còn giỏi thêm gì khác nữa. Và tôi không phải kẻ đáng ghét. Tôi rất vui vẻ. Tôi là một kẻ ngố. Tôi chọc cười mọi người. Tôi cũng mắc sai sót. Nhìn chung tôi không phải là một Quý ngài hoàn hảo. Ngoài những gì tôi làm được ngoài sân thi đấu, tôi không có gì đặc biệt đến thế.”
“Thật khó để tưởng tượng ra anh là một kẻ ngốc như thế nào.”
“Con người ai rồi cũng thay đổi mà.”
“Anh thực sự đã thay đổi, phải thế không?”
Decker nhấp thêm một ngụm cà phê nữa. “Con người ai cũng phải thay đổi. Tôi không phải là ngoại lệ.”
“Con người ai cũng cũng sẽ đổi khác. Nhưng tôi nghĩ anh thay đổi nhiều hơn phần đông mọi người.”
“Chính xác thì ý cô là sao?”
“Cú va chạm ấy. Tôi đã xem trên Youtube.”
“Hay lắm.”
“Xem nó thấy thật khủng khiếp. Tôi không hình dung ra nổi sẽ như thế nào khi là người thực sự tiếp nhận nó.”
“Tôi không còn nhớ quá rõ về nó nữa. Sau này họ kể là tôi hoảng đến độ đùn ra quần. Va chạm mạnh cỡ đó làm áp đảo hệ thần kinh trung ương. Trước mùa giải, sau trận đấu, người phụ trách trang phục thi đấu sẽ vào thu dọn hết đống quần đệm dính phân ở trong để đảm bảo không ai trông thấy, và fan hâm mộ không bao giờ được biết. Cùng với đó là lau sạch máu me trong nón bảo hộ và đồng phục thi đấu. Và họ không cho phóng viên vào phòng huấn luyện sau giờ đấu để họ không nghe thấy những tiếng gào thét. Và vận động viên được cho hít amoniac hoặc uống thuốc giảm đau để họ có thể nói chuyện trước truyền thông và giấu đi sự thật là một nửa bộ não của họ đã bị rơi mất.”
“Tôi không khoái bóng bầu dục cho lắm. Cứ như những võ sĩ giác đấu của thế kỉ hai mươi mốt, vật lộ nhau để mua vui trong lúc chúng ta uống bia, ăn hotdog và reo hò khi có người bị đánh gục. Ta cứ ngỡ loài người đã qua cái thời đó lâu rồi chứ. Xem chừng tiền bạc kiếm ra từ trò đó là quá nhiều đi.”
“Thấy chưa, thật sự thì con người đâu có thay đổi nhiều tới vậy.”
“Sau cú va chạm, anh đã mất tích suốt một thời gian dài. Bị loại khỏi đội, rơi vào quên lãng. Tôi không tìm được thông tin gì nữa về anh. Và rồi sau đó anh xuất hiện trở lại ở đây và gia nhập học viện cảnh sát. Một người quen của tôi đã lấy điểm thi của anh cho tôi.”
“Cô có nhiều người quen quá nhỉ?”
“Một phóng viên giỏi cần có nhiều nguồn trợ giúp nhất có thể. Còn chuyện đạt điểm tối đa tất cả các môn.”
“Một chi tiết mà đội trưởng cũ của tôi cũng đã nói với tôi.”
“Vậy là đội trưởng Miller cũng đã điều tra chuyện này à?”
“Tại sao mọi sự lại tập trung vào tôi nhỉ?”
“Bởi vì tôi cho rằng để tìm được gã, hoặc những gã này, chúng ta cần đào ngược trở lại, từ động cơ tới nguồn gốc. Anh là động cơ. Thế nên tôi cần phải hiểu anh mới tìm được chúng.” Cô ta dừng lại và gõ cái thìa lên tách cà phê. “Vậy là anh đã ở đâu trong khoảng thờ gian đó?”
“Đó là việc riêng của tôi.”
“Anh không muốn tóm những tên sát nhân này sao?”
“Tôi không có ý đó.”
“Nhưng anh biết là tôi đúng. Anh là chìa khóa cho những gì đang diễn ra.” Cô ta rướn người ra trước và chạm lên bàn tay to chắc của anh. “Tôi muốn giúp sức, anh Decker ạ.”
“Thứ cô muốn là một giải Putlizer.”
“Tôi nói anh nghe. Anh để tôi giúp sức và tôi sẽ không viết bất cứ một câu chuyện nào nếu không được anh cho phép. Anh sẽ là người hiệu đính và chấp thuận thông qua toàn bộ câu chuyện. Hoặc nếu anh nói không, thì câu chuyện sẽ không bao giờ được công bố.”
“Cô bằng lòng với điều đó?”
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Andy Jackson. Anh biết thầy ấy chứ?”
“Thầy giáo Anh văn ở trường Mansfield. Nạn nhân cuối cùng còn sống sót từ tay kẻ nổ súng. Anh ấy đã cố ngăn cản hắn.”
“Thầy ấy vừa qua đời một giờ trước. Thầy Andy không phải chỉ dạy ở trường Mansfield. Thầy ấy từng là giáo sư ở trường Purdue, là trường mà tôi từng học. Thầy là lí do mà tôi trở thành phóng viên. Thầy quay về đây để chăm sóc cho mẹ già đang ốm. Thầy ấy là người như thế.”
“Trước đây cô chưa từng kể chuyện này.”
“Bởi vì đó là việc riêng của tôi. Nhưng giờ tôi đang kể đây.” Cô ta đưa một tay ra. “Và đó là thỏa thuận của tôi. Sẽ không có một bài viết nào nếu anh nói không. Nhưng đổi lại, tôi sẽ giúp anh lần ra dấu vết của những thằng khốn kiếp này. Anh thấy sao?”
Decker chầm chậm đưa tay ra và họ bắt tay nhau.
Anh đứng dậy. “Từ một kho chứa.”
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu