Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoàng Thượng Đừng Nghịch
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 35: Làm Khách.
E
dit + Beta: Như Heo.
Phòng khách phi thường rộng lớn, được xây dựng theo lối thiết kế chìm(*), chính giữa đặt một bộ ghế sô pha bọc nhung màu đỏ, kiểu Âu. Người phụ nữ đang ngồi ở đó, mặc chiếc váy đen kiểu dáng tao nhã, trên tay bưng một tách trà, nhìn Ngu Đường cùng Tống Tiêu đi vào, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết.
(*): Thiết kế chìm. Phần được thiết kế chìm sẽ thấp hơn so với mặt bằng chung, tạo chiều sâu cho không gian.
"Chào..." Tống Tiêu nhìn thấy thái hậu, phản ứng đầu tiên là muốn khom người hành lễ, nỗ lực lắm mới có thể đổi thanh nghiêng mình cúi chào, không quên hô to một tiếng: "Chào dì ạ!"
Mẹ Ngu quan sát cậu bé trước mắt, trắng trẻo đẹp đẽ, hai mắt trong suốt, vừa nhìn đã biết là một cậu bé ngoan ngoãn, nụ cười trên mặt không khỏi đậm hơn mấy phần.
"Tống Tiêu phải không? Lại đây ngồi."
Tống Tiêu thấy thái hậu vẫy tay với mình, liền ngoan ngoãn đi tới, len lén liếc mắt nhìn Ngu Đường một cái, ngay ngắn ngồi xuống bên cạnh thái hậu.
Ngu Đường cũng đi đến, không chút khách khi ngồi xuông cạnh Tống Tiêu, ngã lưng tựa vào ghế sô pha.
"Oa?" Âm thanh mềm mại bất thình lình vang lên, Tống Tiêu lúc này mới để ý bên cạnh thái hậu có đặt một chiếc nôi nhỏ xinh. Em bé nằm bên trong, trừng đôi mắt to lúng liếng nhìn Tống Tiêu, chu mỏ, chảy nước bọt.
"Lân Lân đang nhìn anh sao?" Mẹ Ngu cười lau nước bọt ngay khoé miệng nó, ngẩng đầu phát hiện Độc Cô Ám bê một chiếc hộp đi lại, "Đó là cái gì?"
"Tống Tiêu tặng mẹ lễ vật," Ngu Đường ra hiệu Độc Cô Ám đặt chiếc hộp lên bàn.
"Thằng bé này, tới chơi là được rồi, mua quà làm gì!" Mẹ Ngu giận nhìn Tống Tiêu, không đưa tay mở quà, mà là tự tay cầm lên, đưa cho nguòi hầu bên cạnh, bảo cô ta đem vào phòng, lát nữa xem sau.
Ngu gia tuy nói là làm giàu ở nước ngoài, nhưng trong nhà vẫn giữ lễ nghi truyền thống Hoa quốc, sẽ không ở trước mặt khách nhân mà mở quà. Lễ tiết như vậy làm Tống Tiêu cảm thấy rất thoải mái, nói cho cùng y vẫn cảm thấy người hiện đại bây giờ sống quá buông thả, một số hành vi vô cùng thất lễ đều xem là thái độ bình thường, Tống Tiêu nhìn thôi đã thấy khó chịu.
Thu hồi lễ vật xong xuôi, cô giúp việc trở lại rót cho Tống Tiêu một chén trà đen, tiểu công chúa chạy lại liếc nhìn em trai một cái, sau đó chạy về bên người Ngu Đường, kéo ống tay áo của hắn: "Anh, chúng ta đi chơi 'Đại Ác Long' đi."
Ngu Đường nhìn Tống Tiêu bên cạnh, sống lưng thẳng tắp, hai tay bưng trà, cúi đầu nói nhỏ bên tai Ngu Miêu hai câu.
Ngu Miêu gật gật đầu, chạy đi tìm Trương Hiếu Nhân.
Thái hậu đời trước, kỳ thực cũng là một người hiền hoà, có điều cứ mỗi khi nhìn thấy bà, Tống Tiêu không hiểu sao luôn có đôi chút chột dạ. Đời trước bởi vì Tống Tiêu, Ngu Đường không ít lần chọc cho thái hậu tức giận, quan hệ giữa hai mẹ con cũng xa cách từ đó, mãi đến khi Cảnh Nguyên năm thứ tư, sau lần Tống Tiêu gặp mặt thái hậu, quan hệ giữa hai người mới bắt đầu hoà hoãn bớt, Tống Tiêu không hiểu vì sao lại như vậy.
Đời này, Tống Tiêu không hi vọng hai mẹ con họ lại giẫm vào vết xe đỗ đời trước nữa.
"Bình thường hay nghe Ngu Đường nhắc đến con, nghe nói hai đứa không chỉ là bạn cùng bàn, mà còn ở chung một cái phòng ngủ," Thái hậu dùng muỗng khuấy trà trong chén, chậm rãi quay sang nhìn Tống Tiêu, "Ngủ cùng nhau như vậy, Đường Đường nó không bắt nạt con chứ?"
Muốn tiếp cận Ngu gia nhiều vô số kể, lúc trước Ngu Đường đi học, không ít người có ý đồ riêng mà sắp xếp con cái đếp tiếp cận Ngu Đường, có điều không ai thực hiện được. Đứa bé này lại ngoài ý muốn được Ngu Đường tiếp nhận, kỳ lạ hơn đó là, hai đứa nó lại biến thành bạn cùng phòng.
Con trai có bạn thân, mẹ Ngu mặc dù cao hứng, nhưng có một số việc không thể không khiến người ta đa tâm.
Tống Tiêu đang lúc khẩn trương, nghe thái hậu nói đến hai chữ "ngủ chung", lật đật phủ nhận: "Không... không có, bọn con chia giường ngủ."
Nói xong, cả Tống Tiêu và mẹ Ngu đều ngây người.
Bạn nhỏ Ngu Lân nằm trong nôi, nhịn không được lại phun nước bọt. Tống Tiêu ý thức được mình vừa nói lời ngu ngốc, yên lặng quay mặt đi, chun mũi nhìn hoàng thượng.
Ngu Đường nhìn vẻ mặt giống như bị đau răng của Tống Tiêu, nhịn không được phì cười, không tiếng động vươn tay, sờ sờ thắt lưng y, lập tức đổi lấy một cái trừng mắt từ Tống Tiêu.
Mẹ Ngu thế nhưng lại cười ha ha: "Thằng bé này, thật đáng yêu."
Vì vậy, thái độ thăm dò mơ hồ của mẹ Ngu đối với Tống tiêu nháy mắt biến mất, lần thứ hai không hiểu sao lại càng cảm thấy thân mật hơn với y. Dù gì thì hiện tại Tống Tiêu đơn giản chỉ là bạn học của Ngu Đường, thái hậu không lý do gì mà có nhiều địch ý với y như vậy. Có điều cho tới bây giờ Tống Tiêu vẫn không biết mình đã làm gì mà khiến thái hậu vui vẻ như vậy.
Vừa vặn là thời gian trà chiều, quản gia đưa trà bánh tới, bởi vì trong nhà có khách, nên ông đã cố ý chuẩn bị gà rán và nước có ga mà trẻ con thích nhất.
"Mẹ, bọn con ra ngoài vườn ăn, Ngu Miêu đang chờ ở đó." Ngu Đường lôi kéo Tống Tiêu đứng lên, giúp hắn thoát khỏi bầu không khí căn thẳng lúc này.
"Đi đi, đi đi," Mẹ Ngu phất tay, trả lại tự do cho hai người, "Đừng chơi lâu quá, nhớ làm bài tập đấy."
...
Trên bãi cỏ xinh đẹp có đặt một bộ bàn trà, còn có một chiếc xích đu phục cổ, trên giá xích đu dùng dây thừng buộc một phiến gỗ nguyên khối bóng loáng, tiểu công chúa ngồi trên xích đu, Độc Cô Ám mặt không đổi sắc đứng ở đằng sau, máy móc đẩy xích đu cho cô nhóc.
"Anh! Chúng ta chơi 'Đại Ác Long' đi!" Ngu Miêu nhìn thấy Ngu Đườg lại đây, lập tức nhảy xuống khỏi xích đu, lôi kéo Ngu đường chơi trò chơi với mình.
Tống Tiêu xiên một miếng gà rán chận rãi cắn nuốt, tò mò nhìn về phía hai "huynh muội" nhà này.
Ngu Đường lấy thanh trường kiếm bằng nhựa cô bảo mẫu đưa cho, tiêu sái múa một đường kiếm, sắc mặt lạnh lẽo: "Cự Long tà ác kia, nếu ngươi còn dám lại gần công chúa điện hạ thêm một bước nữa, ta sẽ lập tức chặt đầu ngươi xuống, treo trên đỉnh pháo đài!"
Mũi kiếm chỉ vào, chính là một đôi mắt rũ xuống, thần tình sống không còn gì luyến tiếc nữa - chó Husky.
"Khụ... khụ." Tống Tiêu nhất thời bị sặc nước bọt, mở mắt trừng trừng nhìn hoàng đế bệ hạ chơi trò sắm vai nhân vật với tiêu công chúa hơn nửa giờ.
"Được rồi, giờ anh phải đi làm bài tập, để Độc Cô Ám chơi với em." Ngu Đường nhìn một bàn gà rán đều bị Tống Tiêu giải quyết sạch sẽ, tuỳ tay ném kiếm nhựa ra đằng sau, một tay tóm người đứng lên.
"Ca ca, người muốn dẫn tiểu vương tử rời đi vương quốc của ta sao?" Tiêu công chúa mang theo vương miệng, phất phất tay cầm quyền trượng.
Ngu Đường nhướng mày, một tay bế Tống Tiêu lên: "Đứng vậy, công chúa điện hạ, ta đã tìm được người ta yêu, chuẩn bị rời khỏi vương quốc này, về sau an toàn của ngài giao cho Ám kỵ sỹ đi!" Nói xong, liền ôm Tống Tiêu ngốc lăng đi nhanh về phòng.
Ngu Miêu chớp chớp đôi mắt to, cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía Độc Cô Ám: "Anh Tiểu Ám, chúng ta chơi tiếp đi!"
Ám vệ trung thành đáp một tiếng, xoẹt một cái rút kiếm nhựa ra, chỉ và Trương Hiếu Nhân, không nói lời nào.
"Đọc lời kịch nữa nha!" Ngu Miêu giục, đây là quyển sách cổ tích bé thích nhất, mỗi câu lời kịch đều nhớ rất rõ.
Độc Cô Ám nhìn Trương Hiếu Nhân đang phe phẩy cái đuôi không ngừng: "Đại Ác Long..."
...
Ngu Đường dùng danh nghĩa làm bài tập lôi kéo Tống Tiêu lên phòng mình.
Nói là phòng thật ra cũng không đúng lắm, đây là loại phòng ghép, bên trong bao gồm phòng ngủ, phòng sách, phòng tắm, phòng giải trí, thậm chí còn có cả phòng ăn riêng!
Toàn bộ các phòng đều liên thông với nhau, toàn bộ phòng ngủ cùng bên ngoài đều trang trí bằng những vật dụng màu xanh cách điệu, màn cửa màu xanh nước biển thật lớn, xa xa nhìn vào thật giống như thác nước từ trên trần nhà trút xuống, rơi trên sàn nhà màu xanh lam, hội tụ với gạch pha lê màu xanh nước biển xinh đẹp, lan đến phòng tắm mátxa cực đại được thiết kế theo cấu trúc chìm(*).
(*): Lại cấu trúc chìm đây, bồn tắm nhà tui á
"Nơi này..." Tống Tiêu không khỏi lộ ra biểu tình kinh diễm, căn phòng này so với Tử Thần Điện hoàng đế ở cũng không kém là bao nhiêu, rốt cuộc cũng có nơi không làm Tống Tiêu cảm thấy "đơn sơ".
Ngu Đường dẫn Tống Tiêu đi tham quan một vòng, nhìn ban công xinh đẹp, phòng sách tinh xảo, phòng chơi sang trọng, trọng điểm là nhìn chiếc giường rộng lớn của hắn.
Có điều Tống Tiêu chỉ cảm thấy hứng thú nhất đối với thư phòng. Người trong nhà đều đọc sách tại thư phòng trên tầng ba, nơi này là phòng sách cá nhân của Ngu Đường, bên trong chỉ toàn sách của hắn.
Nào là
tóm lại những thứ liên quan đến tư liệu lịch sử trước đây của họ, bày đầy một chiếc tủ sách. Đầu ngón tay Tống Tiêu lướt qua từng chiếc gáy sách, trong lòng tự dưng nổi lên một luồn chua xót khó diễn tả bằng lời.
Tống Tiêu đến đây chưa đầy một tháng đã được gặp lại hoàng thượng, tìm được người quen thuộc, chưa từng cảm thấy hoang mang, nhưng mà Ngu Đường không được như vậy. Năm năm trước một mình tỉnh lại, từ ngôi cửu ngũ chí tôn biến thành một học sinh cấp hai bình thường, giang sơn, thần tử đều tan thành bọt nước, chỉ có thể ở giữa những hàng chữ này tìm kiếm những bóng dáng quen thuộc.
Khẽ thở dài, Tống Tiêu quay đầu nhìn về phía tủ sách bên cạnh, phía trên cùng giá sách thoạt nhìn có chút khác biệt, màu sách những cuốn trên đó trông khá rực rỡ.
Trong đó có một quyển
vô cùng quen mắt, có điều, hình như quyển này dày hơn so với quyển Tống Tiêu đọc lúc trước.
"Đó là..." Tống Tiêu đi tới định tới đó xem, bất ngờ bị Ngu Đường kéo lại.
"Đi thôi, chúng ta đến phòng giải trí." Ngu Đường lôi Tống Tiêu ra khỏi phòng sách, một đường lôi tới phòng giải trí, dạy Tống Tiêu chơi game điện tử.
Siêu cấp kinh điển Mario, Tống Tiêu chơi đến say mê.
"Ai ai, đừng nhúc nhích, tớ muốn ăn cái nấm kia!" Tông Tiêu sốt ruột lấy cùi chỏ chọt chọt Ngu Đường, điều khiển người tí hon màu đỏ của mình đi cướp nấm.
"A, hoàng thượng, có quái vật!" Người tí hon màu đỏ bị quái vật đụng trúng, co lại thành hình dáng sơ cấp không có lực công kích.
Ngu Đường ăn mấy cái nấm liên tiếp, Mario xanh lá biến thành người khổng lồ, lập tức ném ra mấy quả cầu lửa, đánh bay quái vật, cho Tống Tiêu an tâm ăn nấm.
Hai người chơi một lèo đến tối, mãi đến khi Tống Tử Thành gọi điện tới mới phát hiện trời đã tối rồi. Buổi tối có tiệc xã giao, Tống Tử Thành đành gọi Tư Đạt Thư đi đón Tống Tiêu, bảo Tống Tiêu gửi địa chỉ cho Tư Đạt Thư.
"Hoàng thượng, địa chỉ ở đây là gì vậy?" Tống Tiêu cúp điện thoại, quay đầu hỏi Ngu Đường, trùng hợp đụng trúng hoàng đế bệ hạ đang kề sát lưng mình nghe lén.
Ngu Đường ngồi thẳng thân thể, bình tĩnh nói: "Không biết, ta đi hỏi mẫu hậu một chút." Nói xong, liền bỏ lại Tống Tiêu đi xuống lầu.
[Heo: Xạo vừa thôi =.=]
Mẹ ngu đang cùng quản gia thương lượng việc tiếp đón khách khứa ngày mai, thấy Ngu Đường đi xuống mới gác chuyện lại, hỏi hắn: "Sao không chơi nữa?"
"Mẹ, hôm nay để Tống Tiêu ở lại đây đi." Ngu Đường một mặt chính trực mà nói.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoàng Thượng Đừng Nghịch
Lục Dã Thiên Hạc
Hoàng Thượng Đừng Nghịch - Lục Dã Thiên Hạc
https://isach.info/story.php?story=hoang_thuong_dung_nghich__luc_da_thien_hac