Em Là Của Anh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 38
hặng đường quay trở về Cardinia dường như là rất mau, nhưng rồi, Alexandra đã chìm đắm trong tình trạng khổ sở cho nên cô đã không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Trên tàu, cô đã ngồi bế kên cái xô cả tuần lễ, cảm thấy như gần chết. Tuy vậy cô nghĩ là mình may mắn hơn so với những chuyện mà cô nghe được từ những bà bầu khác trong suốt cuộc hành trình vượt biển, cô chỉ bị bệnh vào tuần lễ đầu.
Khi cô về đến đất liền, sức khoẻ cô khá trở lại. Thật ra thì cô chưa bao giờ cảm thấy... khoẻ khắn như vậy. Cô đã không bị bệnh cảm hay bị ho như những người bạn đồng hành phải chịu khi họ làm cuộc hành trình vào muà đông, bị bao phủ bởi băng tuyết và những cơn gió lạnh.
Tâm trạng của cô rất khá khi bọn họ về gần đến Cardinia và cô nhận thức được là cô sẽ nhanh chóng nhìn thấy những con ngựa của cô. Rồi cô bắt đầu phát hiện ra những cái nhìn từ Vasili, giống như là anh đang hối hận chuyện gì đó. Cô có thể tưởng tượng ra là chuyện gì.
Tuy nhiên, anh đã nói trước với cô trong cuộc hành trình là anh sẽ cho cô có thời gian để làm quen với sự thật là bọn họ sắp sửa kết hôn. Bây giờ anh dường như rất quả quyết về chuyện đó. Và để cho cô có thời gian tập làm quen, rõ ràng là anh đã quyết định không nói chuyện nhiều với cô thì sẽ tốt hơn. Suy cho cùng, có rất ít khi mà bọn họ có thể nói chuyện với nhau mà không gây gổ.
Đặc biệt có một lần phải được xem như là cuộc nói chuyện của thế kỷ, lần đầu tiên bọn họ đi đến một khách sạn và ăn tối chung với nhau. Alexandra đã quyết định là không cần phải giả vờ làm một kẻ thô kệch nữa. Nó cũng chưa bao giờ có kết quả gì với Vasili cả. Và bây giờ cô đã quyết định kết hôn với anh... chỉ vì đứa con trong bụng... cô không cần phải gây ra bất cứ cảnh tượng xấu hổ nào để thoát khỏi cuộc hôn nhân.
Vasili đã nhướng mày một cách nghi ngờ khi cô tiếp tục mặc áo đầm kể từ khi rời khỏi nước Anh, mặc dù anh đã không hỏi cô nữa là cô có mặc quần tây bên dưới nó không. Nhưng tối đó khi bọn họ đang ngồi ăn tối chung với nhau, và lần đầu tiên anh quan sát thói quen ăn uống thường ngày của cô, cô nghĩ là anh sẽ bị sốc.
Đúng vậy, chỉ không bao lâu mắt anh nheo lại."Vậy là tất cả những cách cư xử man rợ và gớm ghiếc đó chỉ là để cho anh xem thôi hả " anh đóan.
Cô không cần phải tránh né, chỉ trả lời đơn giản."Đúng vậy."
"Còn chửi thề thì sao?"
"Em được người khác giúp đỡ... và tự ứng biến."
"Khả năng sử dụng roi của em không phải là giả vờ."
"Konrad đã dạy em khi chúng tôi còn nhỏ."
"Còn những lời hăm dọa mà em đã nói với những người đàn bà của anh thì sao?"
Cô nhún vai."Xin lỗi, chúng đều là thật cả. Em chưa bao giờ chia xẻ với ai những gì thuộc về em cả."
Anh cười trước khi nói với cô."Anh phát hiện ra là anh cũng không, ít ra là khi nó dính líu tới em."
Cô đã không cho những lời đó là thật. Và cô cho là anh đã nhận thức được là anh không thể giận dữ với những chuyện cô đã lừa gạt anh bởi vì anh cũng đã làm giống vậy.
Tanya Barony đã cảnh báo cô, nhưng đó là một bằng chứng rõ ràng khi Vasili đối xử với cô thật lòng trong suốt chặng đường quay trở về. Không còn chọc ghẹo, không còn những lời nhạo báng. Không còn những cái nhìn khinh miệt. Và có rất nhiều nụ cười âu yếm làm cho tim cô lỗi nhịp.
Anh đang lại gần bên cô mà không cần phải cố gắng, và nó làm cho cô lo sợ. Cô có thể tưởng tượng ra cô sẽ đau khổ đến thế nào khi anh bắt đầu ruồng bỏ cô, và chuyện đó sẽ nhanh chóng xảy ra khi anh phát hiện là cô đã mang thai người nối dòng cho anh. Nó càng làm cho cô đau khổ hơn khi phát hiện ra là anh thật sự rất thân thiện khi anh không cố tình làm khác đi, giống như Tanya đã nói.
Nếu cô có thể ghét anh, thì cô có thể dễ sống với anh hơn. Nhưng chuyện đó không còn đúng nữa. Và có rất nhiều lần cô đã gần như bỏ sĩ diện qua một bên và van xin tình thương của anh... hay ít ra là thân thể của anh.
Thật đáng thương là những ham muốn về xác thịt cứ xâm nhập đầu óc cô vào những ngày này. Và cô hy vọng là cô sẽ kết hôn trước khi tình trạng của cô bị phát hiện, bởi vì cô nhất quyết phải có được đêm động phòng, và có lẽ đó sẽ là đêm duy nhất mà cô có được với anh. Cô sẽ đòi hỏi chuyện đó, nếu cần thiết, bởi vì Vasili nợ cô sau khi cho cô biết được khoái lạc của xác thịt, rồi để cho cô đòi hỏi được hơn thế nữa.
Khi họ đến thành phố Cardinia thì trời đang mưa. Vasili và Lazar đã cùng ngồi chung xe với cô khi trời bắt đầu mưa. Vasili đã mang cổ xe này đến cho cô vào ba tuần trước, khi anh nhìn thấy cô rời khỏi tàu trong chiếc áo đầm thay vì mặc quần tây. Cô đã quá ủ rũ cho nên không biết là chiếc áo đầm của cô không thích hợp để cưỡi ngựa.
Nhưng cô đã không từ chối cỗ xe, hay là chuyện cô đã không có một con ngựa để cưỡi đôi chút. Cô không biết chắc là mình có nên tiếp tục cưỡi ngựa không, bây giờ thì cô đã mang thai gần hai tháng rưỡi. Cho đến khi bác sĩ cho cô biết ý kiến về chuyện này, cô thà là không liều lĩnh, mặc dù là cô rất nhớ những cuộc cưỡi ngựa hàng ngày của mình.
Vasili đã đợi cho đến phút cuối, cho đến khi bọn họ thật sự đặt chân vào thành phố để nói cho Alexandra biết là cô sẽ phải ở chung với mẹ của anh. Cách anh nói làm cho cô tin là anh đang mong đợi một cuộc tranh luận. Cô đã không làm chuyện đó, mặc dù sự thật là cô lo sợ phải đối mặt với bà bá tước.
Cô nghĩ là cô nợ bà một lời xin lỗi. Cô sẽ làm chuyện đó ngay khi bọn họ đến nơi, và Maria đã ra đón họ khi bọn họ vừa bước vào ngưỡng cửa, nhưng Vasili đã nói một chuyện với mẹ anh ngay lúc đó làm cho Alexandra rất ngạc nhiên.
"Vậy là con đã tìm được cô ấy," Maria mở đầu.
"Con đã nói với mẹ là con sẽ làm được, thưa mẹ. Và vì chúng con sẽ kết hôn vào ngày mai cho nên Alexandra chỉ ở lại đây đêm nay thôi. Nhưng mẹ làm ơn đừng nhắc lại cách cư xử trước kia của cô ấy. Dù sao thì cũng đều là giả cả, vì thế mẹ không cần phải lo lắng chuyện..."
"Được, được. Mẹ biết hết rồi," Maria cắt ngang, làm cho anh và Alexandra cùng ngạc nhiên.
"Sao mẹ lại biết?" Vasili hỏi.
"Sau khi con rời khỏi không bao lâu thì cha cô ấy đến. Ông đã giải thích rằng tuy là cô ấy làm những chuyện hơi khác thường... như là chuyện những con ngựa của cô ấy... cô ấy rất là nữ tính như chúng ta đã mong đợi. Dĩ nhiên là mẹ đã bị sốc. Và cả hầu tước cũng vậy khi mẹ nói cho..."
"Thôi đừng nói đến chuyện đó nữa mẹ. Ông ấy đã quay về Nga rồi à?"
"Trong khi con ông ấy đang mất tích à?" bà trả lời, giọng nói như ám chỉ là anh phải nên biết là cha mẹ luôn lo lắng cho con cái."Ông ấy định đuổi theo nữa kìa, cho đến khi mẹ trấn an ông ấy là con sẽ mang cô ấy về. Dĩ nhiên là mẹ đã mời ông ấy ở lại nhà mình."
"Ông ấy đang ở đây à?"
"Vâng, trên lầu ấy, và Vasili à, con cũng nên biết là ông ấy đã tự thú là chưa bao giờ có một..."
Alexandra không cần nghe nói thêm. Cô bắt đầu đi lùi lại khi mẹ Vasili nhắc đến cha cô, và chẳng mấy chốc cô đã thoát ra khỏi cửa, đi về hướng chuồng ngựa. Làm thế nào mà cha cô có thể đến đây sau những gì ông đã làm đối với cô? Làm thế nào mà ông ấy giả vờ như là quan tâm..."
"Alex, em nghĩ là mình đang đi đâu đấy?"
Vasili ngăn chặn cô bằng cách níu tay cô tại, nhưng cô giữ mặt không đối diện với anh cho đến khi cô có thể lau mắt. Cô không muốn cho anh nhìn thấy những giọt nước mắt mà cô đã không kềm được.
"Em không biết," cô thú thật."Em chỉ biết là em không muốn gặp cha em nữa."
Có phải đó là tiếng thở phào mà cô vừa nghe ở anh không? "Vậy thì em không cần phải làm vậy. Anh sẽ đưa em đến chỗ của hoàng hậu. Cô ấy sẽ không cho ai lại gần em cho đến khi hôn lễ cử hành, rồi sau đó chúng ta sẽ về sống ở một trong những căn nhà của anh ở ngoại ô. Nhưng... anh có thể hỏi em là tại sao em lại không muốn gặp ông ấy không?"
Cô đang quá giận dỗi cho nên không nhìn thấy được là anh đang giúp cho cô, hay nghĩ đến chuyện anh sẽ có phản ứng như thế nào khi nghe câu trả lời của cô."Bởi vì ông ấy đã có thể hủy bỏ hôn ước trước khi chúng ta gặp mặt, nhưng ông đã không làm vậy. Những gì chúng ta đã trải qua đều là lỗi của ông ấy, và em sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy về chuyện này."
Sau một khỏang thời gian yên lặng anh hỏi."Alex, nếu như bây giờ ông ấy hủy bỏ hôn ước thì những lời hứa của em vẫn còn có hiệu lực chứ?"
"Vì em đã hứa là sẽ kết hôn với anh trừ khi anh rút lui, em nghĩ là chúng còn có hiệu lực."
"Cho dù là không có một hôn ước nào à?"
Cô nhăn mày với anh."Anh hỏi câu gì kỳ vậy?"
"Anh nghĩ là một câu hỏi ngớ ngẩn, nhưng thật ra thì nó liên quan đến một chuyện mà anh muốn nói. Anh muốn chính thức cầu hôn với em."
Một cảm giác vui mừng dấy lên bên cạnh sự bực bội của cô, và cô không muốn. "anh biết là chuyện đó không cần thiết mà."
"Chiều theo ý anh đi, Alex. Em kết hôn với anh nhé?"
"Vâng."
"Em sẽ hứa với anh chứ?"
"Anh đang đi quá xa đấy, Petroff..."
"Làm ơn đi."
"Được, em đồng ý, cho dù nó là lần sau cùng em hứa với bất cứ người nào..."
Anh hôn cô trước khi cô nói xong, và Alexandra quên là cô đang giận về chuyện gì. Khi anh thả cô ra, cô như bị hụt hơi và hơi bối rối.
"Để làm gì vậy?"
Anh cười với cô."Để cám ơn em, bởi vì anh đã đi quá xa."
Mắt cô nhíu lại."Lần sau, chỉ nói một tiếng là được rồi, Petroff."
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh