Chương 37: Uy Lực Lam Ngân Thảo Sau Khi Tiến Hoá.
ình thường mà nói, vũ hồn biến dị nhất định là tiên thiên vũ hồn, bởi vậy trong khi vũ hồn giác tỉnh, nếu là vũ hồn biến dị sẽ biểu hiện ra ngay. Nhưng sự thật trên đời này sinh ra vũ hồn biến dị quả thật quá ít, vũ hồn của Đường Tam là Lam ngân thảo, thân thể mềm mại nên hắn hấp thu hoàn hồn nào cũng tương đối dễ dàng, sẽ không sinh ra bài xích quá lớn. Hồn hoàn của Nhân diện ma chu mặc dù cường đại, thế nhưng cũng không xuất hiện loại tình huống vũ hồn biến dị này. Quan trọng nhất là, vũ hồn Lam ngân thảo trên người hắn cũng không có biến mất,vẫn như trước có thể phóng thích ra, từ điểm này ta có thể kết luận hắn không phải là vũ hồn biến dị.
Phất Lan Đức nói :"Vậy đã xảy ra chuyện gì? Tất cả chu thối cũng không phải từ hư vô mà sinh ra, Vô Cực vừa rồi cũng nói, chu thối trên lưng Đường Tam có mang chất kịch độc của Nhân diện ma chu, nếu quả thực như vậy, không những không mất đi vũ khí của bản thân,mà lại có thêm tính bất ngờ."
Đại sư trong mắt quang mang lóe lên, thân hình lập tức đứng dậy," Ta phải tận mắt chứng kiến mấy cái chân nhện đó đã, sau đó mới có thể phán đoán tột cùng là nó thuộc loại gì !"
Phất Lan Đức hướng Đại sư khoát tay nói :" Quên đi, dù sao đứa nhỏ này cũng đã quay trở lại, ngày mai ngươi qua chỗ Tiểu Tam cũng không muộn, cứ để cho hắn nghỉ ngơi đi đã !"
Đại sư do dự một chút, cuối cùng cũng ngồi lại vị trí của chính mình," Nếu quả thực giống như những gì ta phán đoán thì lần này Đường Tam trong Tinh Đấu đại sâm lâm đã có được thu hoạch cực kì lớn, thậm chí so với việc có được hồn hoàn còn tốt hơn."
Phất Lan Đức cả kinh :" Ý ngươi muốn nói là ...."
Đại sư gật đầu:" Nhưng ta cũng chưa hoàn toàn chắc chắn, nếu quả thật là như vậy, ta sẽ đáp ứng ngươi mà lưu lại đây."
Phất Lan Đức ha ha cười :" Tốt, ta rất mong đợi ngươi có thể ở lại đây, huynh đệ chúng ta rốt cục cũng có thể lại ở cùng một chỗ, chỉ tiếc có nàng là vắng mặt !"
Nghe thấy Phất Lan Đức nhắc đến ... nàng kia, Đại sư sắc mặt khẽ biến đổi, nhíu nhíu mày," Phất Lan Đức, không nên nhắc về nàng, lúc này ta không muốn cùng ngươi lại ầm lên."
Phất Lan Đức có chút bất đắc dĩ nhún vai nói," Được rồi, ta cũng không muốn lại ầm ĩ lên nữa. Bất quá ta thật sự rất hi vọng ngươi có thể ở lại, nhiều năm trôi qua như vậy, ta đối với Sử Lai Khắc học viện coi như là đã tận tâm rồi, bây giờ quyết định chấm dứt tương lai học viện, ta hi vọng nhóm đệ tử cuối cùng này có thể cho ta một cái kết cục hoàn mĩ. Nếu ngươi ở lại nơi này, thì hết thảy đều trở nên dễ dàng hơn."
Từ trong mắt Phất Lan Đức, Đại sư thấy được chút mệt mỏi, đang cứng ngắc đứng trên mặt đất, nhưng thần sắc Đại sư cũng không nhịn được toát ra vài phần nhu hòa, gật đầu nói :" Hết thảy chờ ngày mai, ta gặp Tiểu Tam hãy nói."
Phất Lan Đức hướng Triệu Vô Cực nói :" Vô Cực, ngươi đi cả ngày cũng đã mệt mỏi rồi, mau mau nghỉ ngơi, lần này khổ cực cho ngươi quá rồi."
Triệu Vô Cực mỉm cười nói:" Học viện không chỉ có một mình ngươi, chúng ta nếu không phải tràn ngập hi vọng với nơi này, hơn nữa cũng thích với loại cuộc sống thoải mái này, làm gì có ai ở chỗ này nhiều năm đến như vậy chứ? Nơi này chính là tâm huyết của chúng ta cùng mọi người. Những lời khách khí như vậy không cần nhắc lại nữa, Đại sư, Phất Lan Đức, ta đi trước đây."
Nói xong, Triệu Vô Cực đứng lên rời khỏi phòng của Phất Lan Đức.
Phất Lan Đức vẫn đưa mắt nhìn theo Triệu Vô Cực đang rời đi, trong mắt toát ra vài phần vui mừng," Mấy năm nay, nếu không phải có lão huynh đệ trợ giúp, có lẽ học viện của ta đã sớm chống đỡ không nổi nữa. Sau khi đám đệ tử này tốt nghiệp, ta cũng muốn buông lỏng một chút,đi thăm các nơi trong đại lục, cho tinh thần thoải mái. Tiểu Cương, đến lúc đó ngươi có đi cùng ta không ?"
Đại sư sửng sốt một chút, lắc đầu nói :" Ta không biết !"
Phất Lan Đức thở dài một tiếng," Mặc dù ta biết ngươi không muốn nhớ về quá khứ, nhưng là ta không nhịn được có điều muốn nói, năm đó chúng ta cùng chung sống một chỗ, cả đời ta cũng không thể quên được. Đoạn trí nhớ đó trong cuộc đời ta chính là quãng thời gian vui sướng nhất. Nếu vẫn có thể tiếp tục như vậy, không lo không nghĩ mà sống, thật là tốt biết bao."
Nghe Phất Lan Đức nói, Đại sư trong mắt tựa hồ có chút biến đổi, nhàn nhạt nói :" Con người, ai cũng phải già đi,rồi dần dần trưởng thành lên, quá khứ nếu đã trôi qua, nhắc lại còn có ý nghĩa gì? Nhân sinh mãi mãi như ban đầu.Nói thì dễ dàng như vậy nhưng có khả năng thực hiện được hay không ?"
Phất Lan Đức thở dài lắc đầu :" Tiểu Cương, tính cách của ngươi rất ương ngạnh, nếu như ngươi mềm dẻo hơn một chút nữa, có lẽ bây giờ cũng không biến thành bộ dạng này. Ngươi thực sự không thể tiếp nhận nàng hay sao? Dù sao cũng không phải là nàng nhờ cậy ta. Huống chi, có thực là ngươi quan tâm đến ánh mắt của thế tục hay không?"
" Câm miệng !"
Tâm tình của Đại sư đột nhiên trở nên kích động, lăng lệ quát một tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phất Lan Đức:" Không nên ở trước mặt ta nhắc lại về nàng. Ngươi ở đâu? Ngươi làm gì? Nhiều năm như vậy trôi qua, tại sao ngươi lại không ở cùng một chỗ với nàng. Nói thật cho ta biết, ngươi không thích nàng. Vậy tại sao ngươi vẫn còn độc thân, vẫn kiên trì ở lại Sử Lai Khắc học viện này?Chẳng qua, đó chỉ là một câu nói đùa lúc trước của nàng mà thôi."
Ánh mắt Phất Lan Đức dần trở nên lạnh lẽo," Tiểu Cương, ngươi vẫn còn mãi cố chấp như vậy, nhiều năm qua như vậy cũng không có thay đổi. Không sai, ta thừa nhận, ta có thích nàng nhưng người mà nàng chính thức yêu chính là ngươi. Quân tử không đoạt vợ bạn, càng huống chi trong lòng ta, ngươi chính là huynh đệ tốt nhất. Ta không quên được nàng nhưng ta cũng tuyệt đối không có hành động gì với nàng, thực chất ta chỉ nhớ lại về nàng mà thôi. Đâu như một người đang tự tại ở đây chứ ?"
Đại sư mạnh mẽ đứng thẳng lên tại vị trí của mình," Tự tại? Chó má cái tự tại ấy. Nguyện vọng của ta chính là ngươi đem lại hạnh phúc cho nàng, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, sau khi gặp lại ngươi, ngươi lại nói cho ta rằng ngươi chỉ có nhớ lại. Nếu ta có năng lực, ta phải giết ngươi ngay bây giờ!"
Phất Lan Đức thở dài một tiếng, " Tiểu Cương, ngươi không nên kích động. Ta biết lúc trước ngươi lựa chọn rời đi, là vì ba người chúng ta. Nhiều năm trôi qua ngươi vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín,là do không muốn quấy rầy cuộc sống của chúng ta. Chỉ là nàng chỉ có thích một mình ngươi, mặc dù quan hệ lúc đó của các ngươi có như thế nào,nhưng nàng vẫn thích chỉ mình ngươi. Chúng ta đều có người mình yêu, chẳng lẽ ngươi lại bắt ta phải miễn cưỡng nàng, hỏi nàng tại sao không đón nhận tình yêu của ta? Có thể nói,nếu ta làm như vậy, nàng cũng sẽ đáp ứng nhưng rồi cả đời nàng sẽ không được vui sướng. Mấy năm nay ta một mực tìm ngươi, nàng cũng vậy, trước khi nàng đi, ta có nói thẳng với nàng, ta vĩnh viễn là đại ca của nàng và cũng vĩnh viễn nguyện ý làm đại ca của nàng. Nàng cho tới tận bây giờ cũng không quên được ngươi, cũng không có quên đi cái chí hướng thực sự trong lòng, chẳng lẽ ngươi vẫn không thể ...?"
Đại sư nở nụ cười, trên khuôn mặt cứng ngắc của hắn nở nụ cười khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo," Ta cùng nàng có thể yêu sao? Nếu có thể, ta phải chờ đến bây giờ sao? Nếu như không phải trong lúc đó,giữa chúng ta có tồn tại mối quan hệ đặc thù, ngươi nghĩ rằng ta có thể nhường nàng cho ngươi sao? Ta sẽ không làm vậy. Ta có thể không để ý đến cái nhìn của trần tục, nhưng...là ta không thể khiến cho ta và nàng đồng thời thừa nhận. Phất Lan Đức, nếu ngươi thật sự coi ta là huynh đệ, thì không nên nói cho ta tin tức của nàng, nếu không...ngươi cứ nói ra, ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này, vĩnh viễn cũng không gặp các ngươi."
Phất Lan Đức tựa hồ cũng rất tức giận, " Như vậy ngươi nhẫn tâm nhìn nàng một mực tìm kiếm ngươi, nhìn nàng phải cô độc cả đời hay sao?"
Ánh mắt Đại sư có chút ngây dại," Hai mươi năm qua, suốt hai mươi năm qua, tất cả đều đã muộn rồi. Ta bây giờ chỉ hi vọng bồi dưỡng Tiểu Tam thành tài, còn tình cảm kia, ta thực sự không dám hi vọng xa vời. Lúc trước ta rời đi như vậy, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng, nàng còn có thể tha thứ cho ta hay sao? Cả đời này của ta cho tới bây giờ chưa từng sợ cái gì, nhưng ta bây giờ thật sự sợ, ta sợ phải đối mặt với nàng. Thẳng thắn mà nói, lần này ta tìm ngươi, cũng là khi thấy không có nàng ở bên cạnh ngươi, trong lòng ta cũng có chút vui vẻ, nhưng trong khi ta tỉnh táo lại, lại phát hiện nội tâm hoàn toàn trống rỗng. Ta đã thiếu nàng quá nhiều, không cách nào bồi hoàn lại hết được, ta....ta không có dũng khí đối mặt với nàng."
" Ngươi ...."
Phất Lan Đức trừng trừng nhìn Đại sư, cả nửa ngày không nói được một câu: "Quên đi, đây là việc riêng của hai người các ngươi, ta sẽ không nói tin tức ngươi xuất hiện cho nàng, nhưng nếu một ngày nàng tìm được ngươi, Tiểu Cương, nghe ta khuyên một câu, đừng trốn tránh nữa, nếu ngươi vẫn muốn là huynh đệ của ta."
Đại sư cũng không có đáp ứng, nhưng Phất Lan Đức lại thấy nhãn tình của hắn đỏ rực lên, hắn hiểu lúc này Đại sư vô cùng thống khổ, nên cũng không nói thêm gì nữa.
" Ngươi đã về qua nhà chưa ?" Phất Lan Đức thay đổi chủ đề.
Đại sư lắc đầu :" Ta đã không còn gia đình."
Phất Lan Đức thở dài một tiếng," Dù sao đó cũng là nhà của ngươi, mặc dù bọn họ không chào đón ngươi, nhưng mà ..."
Đại sư khoát tay áo, ý bảo Phất Lan Đức không nên nói thêm gì nữa: " Cho dù phải đi về, ta cũng sẽ không trở về với bộ dạng như bây giờ. Ta sẽ chứng minh ta không giống như trước nữa, ta sẽ không để những người đó đùa cợt nữa."
Phất Lan Đức trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ tươi cười: "Ngươi thật sự đã đem toàn bộ tâm tư đặt lên người Tiểu Tam.Ngươi biết không?Vì Tiểu Tam,Vô Cực còn bị đánh một trận
Đại sư cũng cười, lần này nụ cười của hắn không có chút lạnh lẽo nào, "Ta mặc dù không biết, nhưng ta có thể đoán được.Người đó không phải là người dễ đắc tội chút nào."
"Ngươi đoán được?" Phất Lan Đức cả kinh, ánh mắt nhìn đại sư nhất thời có chút quái dị.
Đại sư lấy trong lòng ra một khối lệnh bài ném cho Phất Lan Đức, mặt sau có sáu dấu hiệu rõ ràng, ngay lập tức đập vào mắt hắn.
"Cái này là người đó đưa cho ta. Phất Lan Đức, ngươi có biết, tất cả những gì ngươi đã chứng kiến trên người Tiểu Tam không phải là toàn bộ thực lực của hắn. Tiềm lực chánh thức của hắn còn xa mới có thể hiển lộ. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, vũ hồn thực sự của hắn chỉ là Lam ngân thảo hay sao? Nếu là như thế, hắn làm sao trở thành đệ tử của ta được."
Phất Lan Đức trong lòng cả kinh, "Chẳng lẽ vũ hồn của hắn là biến dị?"
Đại sư lắc đầu, "Không, không phải biến dị, chỉ là song sanh mà thôi."
"Cái gì?"
Bóng đêm tràn ngập, đêm nay bầu trời đêm mang theo vài tia sáng nhàn nhạt, phảng phất khiến cho bóng tối xuất hiện vài tầng sương mỏng, tạo cho con người một cảm giác mông lung huyền ảo.
Bóng đêm dần tan, xa xa trên bầu trời những tia sáng đầu tiên xoá đi màn đêm, cánh cửa túc xá bật mở.Sự mệt mỏi không gây ảnh hưởng đến thói quen, Đường Tam lặng lẽ không một tiếng động ra khỏi túc xá, mặc dù bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng đây là thời điểm mà hắn thích nhất trong ngày. Bởi vì bình minh đã bắt đầu, một sự mới tinh bắt đầu. Sau những lúc như thế này, hắn tự cảm thấy, mọi thứ trong hắn đều sống lại, một cảm giác thực sự hạnh phúc.
Phía sau lưng một thiên tài là cả một sự cố gắng, nếu không cố gắng khắc khổ tu luyện thì cho dù là thiên tài hồn sư cũng không thể có thành tựu. Phía sau sự cường đại của Đường Tam, là cả mười năm cố gắng.
Thuần thục định nhảy lên nóc nhà, Đường Tam suýt nữa té xuống, bởi vì lúc hắn vừa mới nhảy lên, hắn nhìn thấy một người đang ngồi, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
Bình minh, tinh thần mọi người thường buông lỏng, Đường Tam cũng không ngoại lệ, cho nên trước đó hắn không cẩn thận nghe ngóng hết thảy xung quanh, cho nên khi nhìn thấy hắn lại càng hoảng sợ.
Người ngồi trên nóc nhà nắm lấy bả vai hắn, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, tay kia ra hiệu cho hắn, chớ có lên tiếng.
Sau sự giật mình là mừng rỡ, Đường Tam lập tức nhận ra, người ngồi trên nóc nhà này chính là đại sư.
"Sư phụ, ngài đến đây lúc nào?" Đường Tam vui mừng lẫn sợ hãi hỏi.
Lúc Đường Tam bảy tuổi, Đường Hạo rời khỏi Thánh hồn thôn chỉ để lại một phong thư, từ đó về sau, hoàn toàn không có một chút tin tức nào cả. Đại sư là người đã bù đắp tình cảm cho hắn, mặc dù đại sư cũng không phải người thiện lương gì cả, nhưng lại dành cho Đường Tam rất nhiều sự quan tâm và tình thương. Nếu không có đại sư cùng Tiểu Vũ, tâm cảnh Đường Tam tuyệt đối không được như bây giờ, đối với hắn, người đã sống ở hai thế giới mà nói, ngoại trừ cha hắn, bọn họ chính là người quan trọng nhất đối với hắn.
Xoa xoa đầu Đường Tam, đây là thói quen của đại sư, "Ta đã nói là sẽ đến đây tìm ngươi mà. Ta đến vài ngày rồi, biết ngươi đi Tinh Đấu đại sâm lâm. Bất quá, ngươi làm cho ta vui mừng lẫn sợ hãi, không nghĩ rằng ngươi đột phá cửa ải ba mươi cấp nhanh như vậy."
Đường Tam cười nói: "Đó cũng là nhờ người dạy dỗ tốt mà thôi."
Sắc mặt đại sư chợt trầm xuống, "Ta có dạy ngươi hấp thu hồn hoàn không xác định được số năm tu vi hay không?"
Đường Tam sửng sốt một chút, ngay lập tức hiểu rằng đại sư đã biết rõ mọi chuyện, xấu hổ lắc đầu: "Không có."
Đại sư hừ lạnh một tiếng, "Thế tại sao ngươi lại dám tuỳ tiện như vậy? Ngươi đã quên ta từng nói với ngươi, Nhân Diện ma chu nguy hiểm như thế nào sao? Nếu lần này ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm sao trả lời với ba ba của ngươi đây? Ngươi là đệ tử duy nhất, cũng là niềm hy vọng duy nhất của ta, không được ta cho phép, ngươi không được chết. Ngươi có hiểu không?"
Mặc dù lời đại sư nói ra rất khó nghe, nhưng Đường Tam vốn quen thuộc với, làm sao lại không nhận ra sự ân cần cũng như nỗi sợ hãi trong lời nói của đại sư chứ. Sư phụ lo cho mình gặp nguy hiểm mà thôi. Hai hốc mắt nóng bừng, cung kính cúi đầu, "Sư phụ, con sai rồi."
Đại sư trừng mắt nhìn Đương Tam một lúc không nói gì, sau đó thở dài một hơi, nói: "Tiểu Tam, ngươi có một khuyết điểm cực kỳ lớn, cái khuyết điểm này e rằng tương lai sẽ gây cho ngươi không ít nguy hiểm."
"Là cái gì? Người nói nhanh đi, ta nhất định sẽ sửa đổi ." Đường Tam vội vàng nói.
Đại sư lắc đầu cười khổ nói: "Cái này có thể nói là khuyết điểm, nhưng cũng có thể nói là ưu điểm của ngươi. Lần này nếu không phải Tiểu Vũ bị bắt đi, có lẽ suy nghĩ của ngươi cũng sẽ không rối loạn, để rồi hấp thu một cách cưỡng ép như vậy."
Đường Tam lúc này mới hiểu rõ ý tứ của đại sư, nhất thời không biết nói gì. Đại sư nói không sai, nếu không phải vì Tiểu Vũ, tuyệt đối hắn sẽ không xúc động như vậy, lúc đó, trong đầu Đường Tam đã mất đi phần lớn năng lực phán đoán, trong lòng chỉ có suy nghĩ làm sao có thể đem Tiểu Vũ quay trở về.
Lại xoa xoa đầu Đường Tam, ánh mắt đại sư lại một lần nữa trở nên ôn hoà,"Ta hôm nay giáo huấn ngươi, là hy vọng ngươi nhớ kỹ, lúc nào cũng phải bảo trì sự tỉnh táo. Cho dù là người quan trọng nhất đối với ngươi gặp nguy hiểm, ngươi lại càng phải tỉnh táo hơn. Chỉ có ... trước tiên bảo vệ được bản thân mình, thì mới có cơ hội cứu người. Có rất nhiều việc, không phải cứ xúc động là có thể giải quyết được. Ngươi có rõ hay không?"
Đường Tam vội vàng gật đầu, "Sư phụ, ta nhớ kỹ."
Đại sư mỉm cười, đối với đứa đệ tử rất biết nghe lời này thập phần hài lòng, "Đi thôi, chúng ta ra ngoài học viện, để ta xem xem, sau khi xúc động, ngươi đã thu hoạch được những gì."
Đường Tam mừng rỡ, hắn cũng đang muốn hỏi đại sư một chút về tình huống thân thể mình, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Hai thày trò từ trên nóc nhà lặng lẽ nhảy xuống, không gây kinh động đến ai, đi ra khỏi thôn, đến một mảng rừng cây nho nhỏ thì dừng lại.
Đại sư giơ tay hướng về phía Đường Tam, làm thế thủ. Thày trò nhiều năm, Đường Tam tự nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, vội vàng thúc dục hồn lực trong cơ thể, đem vũ hồn phóng thích ra ngoài.
Quang mang màu tím lóng lánh, Lam ngân thảo lặng yên xuất hiện, ùn ùn chuyển động xung quanh thân thể Đường Tam. Đại sư nhìn Đường Tam đang gọi ra Lam ngân thảo một cách cẩn thận, miệng thì thào: "Lam ngân thảo nhìn qua thì sáng bóng hơn lúc trước rất nhiều, ngoại trừ mùi hương trà, vẫn còn rất nhiều điểm sáng nhàn nhạt, chắc là độc tố của Nhân diện ma chu bị hút vào. Cứ lấy sự cứng cáp của sợi lưới của Nhân diện ma chu mà tính thì đáng lẽ Lam ngân thảo của ngươi phải càng thêm cứng cỏi mới đúng, Tiểu Tam, quấn quanh cái cây bên kia, dùng toàn lực kéo thử xem nào."
"Vâng."
Đường Tam khoát tay, một nhánh Lam ngân thảo như điện bay ra, trong chớp mắt đã quấn quanh thân cây đại thụ cách xa mười thước, hai tay đồng thời dùng sức, toàn lực thúc dục Huyền thiên công.
Cây đại thụ to bằng một vòng tay người ôm kia bị Đường Tam toàn lực kéo, thân cây thô to bắt đầu bị bẻ cong. Đại sư đi tới chỗ cái cây, cẩn thận quan sát Lam ngân thảo quấn quanh thân cây.
Theo Đường Tam dùng sức, Lam ngân thảo đã dần dần nghiến vào bên trong vỏ thân cây, một tầng khói nhạt tản mát bay ra từ chỗ tiếp xúc giữa Lam ngân thảo với thân cây, có thể chứng kiến rõ ràng Lam ngân thảo đang dần dần ăn sâu vào thân cây. Đường Tam dụng lực càng nhiều, thân cây càng bị kéo oằn.
"Tốt lắm, có thể ngừng." Đại sư ra dấu cho Đường Tam biết.
Lúc này, Đường Tam thả lỏng, Lam ngân thảo quấn quanh thân cây như một con linh xà nhanh chóng bay về, trên thân mềm mại của nó không có một chút biến hoá nào hết.
"Tiểu Tam, ngươi tới đây xem đi." Đại sư gọi Đường Tam đến bên mình.
"Sự cứng cỏi của Lam ngân thảo tăng lên rất rõ ràng, mặc dù hình dáng mảnh khảnh, nhưng ngươi đã dụng hết toàn lực mà nó cũng không có một chút dấu hiệu nào bị dãn hay đứt, tức là hồn lực ba mươi cấp của ngươi không đủ khả năng làm cho nó đứt. Hơn nữa trên thân Lam ngân thảo độc tính rõ ràng gia tăng, nếu ngươi dùng Quỷ đằng kết hợp với độc tính, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt. Ngoại trừ độc tính còn có độc tố mang tính hủ thực của Nhân diện ma chu."
Đường Tam nhìn theo hướng ngón tay đại sư chỉ, thấy thân cây bị Lam ngân thảo quấn quanh bị lún vào khoảng hai tấc, xung quanh giống như bị đốt cháy. Mặc dù Lam ngân thảo đã bị thu hồi, không còn làn khói toả ra nữa, nhưng từ đó có thể thấy độc tính hủ thực trên thân Lam ngân thảo mãnh liệt đến mức nào.
"Sư phụ, độc tính của Lam ngân thảo đã gia tăng không ít, bây giờ đã có khả năng gây tê dại hồn lực, đau nhức thần kinh, tính hủ thực tổng cộng là ba hiệu quả lớn. Một hồn sư bình thường nếu chỉ bằng hồn lực vốn đã rất khó ngăn cản, lại còn thêm tính hủ thực mới này nữa, một khi đâm vào da tay đối phương, sẽ giúp cho hai loại độc tố còn lại phát huy tác dụng lớn hơn. Hơn nữa thân mình càng thêm cứng cáp, giúp Quấn quanh càng phát huy hiệu quả hơn rất nhiều."
Đại sư nói: "Lần này hấp thu hồn hoàn của Nhân diện ma chu mặc dù gặp nhiều nguy hiểm, nhưng nguy hiểm luôn có bù đắp tương đương, chỉ cần nhìn Lam ngân thảo được tăng cường đã kinh người, thêm vào đó là lực lượng cùng tốc độ đều tăng lên không ít, thu hoạch quả không nhỏ. Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một lần nữa, không nên có sai lầm lần thứ hai như vậy. Ta tuyệt đối không muốn chứng kiến cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chút nào."
Đường Tam cười a a nói: "Sư phụ, ta biết rồi, lần sau ta tuyệt đối sẽ không để bị xúc động nữa."
Đại sư vuốt cằm mỉm cười nói: "Đến đây, ngươi xuất đệ tam hồn kỹ ra cho ta xem một chút."
Đường Tam gật đầu,nhìn xung quanh,lựa chọn vị trí hai cây.Lúc này hắn xuất ra vũ hồn, ba cái hồn hoàn cũng chuyển động quanh người hắn. Thúc dục Huyền thiên công, đệ tam hồn hoàn chợt loé sáng, tử quang tràn ngập toàn thân, che mờ đi hai cái hồn hoàn còn lại.
Đại sư vui mừng âm thầm gật đầu, đồng thời cũng có chút hâm mộ, dù sao, đệ tam hồn hoàn cũng là kỳ vọng cả đời của hắn, nhưng thuỷ chung không thực hiện được.
Đường Tam sắc mặt chăm chú, giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay lam quang loé sáng, hồn lực toàn thân xuất ra, áp lực vô hình khiến cho các bụi cây thấp xung quanh không khỏi kêu run rẩy phát ra âm thanh sột soạt.
"Đi"
Đường Tam quát khẽ một tiếng, chỉ thấy lam quang trong lòng bàn tay hắn chói sáng, ngay sau đó vô số các tia lam quang bắn vào không trung, trong nháy mắt đã bay đến trước năm thước. Nhờ có lam quang chói sáng, đại sư có thể nhìn rõ hình ảnh thật của chùm lam quang đó. Đó là một cái lưới nhện rất lớn,các mắt lưới liền nhau, cực kỳ san sát, cả lưới nhện đều do Lam ngân thảo hình thành, chỉ có điều, Lam ngân thảo lần này so với trước đó Đường Tam phóng ra thì mảnh hơn một chút, hơn nữa toàn thân là một màu lam biếc.
Chu lưới(lưới nhện) mở rộng, khi nó chạm vào hai cây đại thụ thì ngay lập tức khép vào, hình thành một cái lưới thật lớn hơi hé ra treo trên không, đường kính năm thước, ánh bình minh rọi xuống loé lên ánh lam biếc sáng bóng.
Đường Tam sau khi phóng xuất Chu lưới sắc mặt rõ ràng có chút tái nhợt, hiển nhiên là do dụng quá lực. Đây chính là đệ tam hồn kỹ của Đường Tam. Chu lưới trói buộc.
"Tiểu Tam, nói cho ta nghe cảm giác của ngươi đối với cái hồn kỹ này đi." Đại sư vừa cẩn thận nhìn cái Chu lưới đang bám chặt trên hai cây đại thụ, vừa hỏi Đường Tam.
Đường Tam nói: "Khi con hấp thu hồn hoàn của Nhân diện ma chu, thì xuất hiện đệ tam hồn kỹ này. Căn cứ vào cảm nhận của con đối với hồn kỹ này, nó có mấy đặc điểm. Thứ nhất, nó do Lam ngân thảo cấu thành, cho nên nó có toàn bộ thuộc tính của Lam ngân thảo, cả độc tố và sự cứng cáp. Thứ hai là trên chu lưới có đặc tính bám dính rất mạnh, một khi bám vào một điểm lập tức quấn quanh và trói chặt lại. Thứ ba là đặc tính thuấn phát (bắn ra tức thời), với hồn lực bây giờ của con, một lần phát động hồn kỹ này phải tiêu hao một phần ba hồn lực."
Đại sư nhíu mày, "Chỉ như thế thôi sao? Còn đặc tính nào khác không?"
Đường Tam nói: "Còn một đặc tính quan trọng nhất, là sự dẻo dai gấp đôi so với Lam ngân thảo. Tương lai diện tích, sự dẻo dai cùng với số lần sử dụng có lẽ sẽ tăng lên theo thực lực, nói cách khác, Lam ngân thảo càng cứng cỏi, Chu lưới này càng cứng cỏi. Độc tính của Lam ngân thảo cũng đi kèm theo đó."
Đại sư mỉm cười nói: "Vậy là tốt rồi. Đối với hồn kỹ này ngươi có ý kiến gì không?"
Đường Tam nói: "Mặc dù nhìn qua nó không hề đẹp mắt, nhưng ta cảm giác được nó phi thường hữu dụng, đối với năng lực khống chế vũ hồn rất có ích. Chu lưới có tính dẻo dai gấp đôi so với Lam ngân thảo, đặc tính như vậy không dễ dàng né tránh chút nào."
Đại sư mỉm cười nói: "Không, ngươi vẫn còn xem thường nó, nó không sử dụng đơn giản như vậy đâu, mà là một hồn kỹ phi thường cường hãn. Ngươi hấp thu Nhân diện ma chu vượt qua siêu việt cực hạn, làm sao lại thu được hồn kỹ không lợi hại chứ? Ta cơ hồ có thể khẳng định, trừ phi ngươi gặp đối thủ có kỹ năng khắc chế, nếu không, cùng cấp bậc, thậm chí là hồn sư cao hơn ngươi mười cấp, không ai có khả năng tránh thoát sự trói buộc của nó. Có nó, ngươi chính thức có năng lực của một khống chế hệ hồn sư cường đại."
Nhìn ánh mắt Đường Tam có chút trầm ngâm, đại sư tiếp tục nói: "Hồn sư trong tình huống một chọi một, mạnh nhất không phải là lực lượng hình hồn sư, cũng không phải cường công hay mẫn công hệ hồn sư, mà là khống chế hệ hồn sư. Bởi vì khống chế hệ hồn sư có khả năng hạn chế hoặc khống chế hành động của đối thủ, khi đó, chỉ cần đối phương không thoát ra khỏi hồn kỹ khống chế hệ của ngươi, thì làm sao phát động tấn công ngươi được? Trong hồn sư giới, khống chế hệ hồn sư thuỷ chung đều là tồn tại kinh khủng, chỉ có điều khống chế hệ hồn sư bình thường mà nói cần phải có đồng đội tiến hành phối hợp, cho nên cũng không nổi danh. Nhưng những hồn sư chánh thức cường đại, đều hiểu rõ sự quan trọng cũng như sự cường đại của khống chế hệ hồn sư."
Đường Tam nói: "Sư phụ, ý của ngài là, hồn sư dưới bốn mươi cấp dưới tình huống một chọi một không thể thoát ra khỏi trói buộc dưới chu lưới của ta ư?"
Đại sư gật đầu nói: "Về cơ bản là như thế, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ. Thế giới này rất công bằng, mỗi loại vũ hồn đều có ưu điểm của mình. Không phải lúc đầu ngươi cho rằng vũ hồn Lam ngân thảo của mình là phế vũ hồn hay sao? Cũng giống như vậy, mặc dù ba hồn hoàn cùng với thuộc tính của ngươi bây giờ phi thường cường đại, nhưng đồng dạng cũng vẫn có khắc tinh tồn tại."
Vừa nói, đại sư vừa lấy từ trong người ra một cái gì đó, chậm rãi bước tới phía dưới chu lưới do Đường Tam mới phóng ra. Trong tay đại sư chính là một cái hoả chiết tử (hoả tập), nhoáng một cái, một ngọn lửa từ trong hoả chiết tử phún ra. Đại sư đem đặt hoả chiết tử phía dưới chu lưới, dùng ngọn lửa để đốt chu lưới.
Ban đầu Đường Tam còn không cảm giác được điều gì, nhưng một lúc sau, hắn chứng kiến rõ ràng chu lưới cứng cỏi đã bắt đầu bị ngọn lửa đốt chảy ra. "Ta hiểu rồi, ngài muốn nói khắc tinh của ta là lửa." Đường Tam chợt hiểu ra, đồng thời liên tưởng đến tình thế lúc mình lần đầu tiên gặp Mã Hồng Tuấn. Lúc đó Mã Hồng Tuấn bằng Phượng hoàng hoả diễm dễ dàng hoá giải Lam ngân thảo vũ hồn quấn quanh của Đường Tam, mặc dù lúc sau cũng nếm quả đắng, nhưng cũng khiến cho Lam ngân thảo của Đường Tam thành vật vô dụng.
Đại sư gật đầu nói: "Bât luận là thực vật hay chu lưới của ngươi đều sợ lửa. Cái hoả chiết tử này chỉ sinh ra ngọn lửa nhỏ, tất nhiên khó uy hiếp chu lưới, nhưng nếu ngươi gặp một gã hồn sư am hiểu sử dụng lửa, thì vũ hồn của ngươi bị đối phương khắc chế hoàn toàn. Cơ hồ mỗi một khống chế hệ hồn sư đều có một nhược điểm, so với thuộc tính vũ hồn cường đại của khống chế hệ hồn sư trong giới hồn sư. Mà của ngươi là Lam ngân thảo, khắc tinh là lửa, bởi vậy sau này nếu ngươi có gặp hồn sư có thuộc tính loại này, ngươi phải cực kỳ cẩn thận."
Đường Tam suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư phụ, như vậy nếu sau này khi thu hồn hoàn ta có thể nghĩ ra biện pháp phụ gia cho nó để chống lại ngọn lửa, khuyết điểm đó chẳng phải có thể xoá đi sao?"
Đại sư nói: "Không nên làm như vậy, mặc dù điều đó có thể giúp cho Lam ngân thảo đối với lửa có sức đề kháng cao hơn, nhưng ngươi nghĩ xem, nếu ngươi đem một, thậm chí hai cái hồn kỹ để tạo ra kháng tính đối với ngọn lửa, thì khi hồn lực của ngươi đạt đến cấp bậc nhất định, ngươi có đủ hồn kỹ để chống lại đối thủ hay không?"
"Nhưng nếu không gia tăng kháng tính với ngọn lửa, thì sau này hễ gặp hồn sư loại này ta lại vô pháp đánh lại hắn ư?" Đường Tam nghi hoặc hỏi, hắn không phải không hiểu ý của đại sư, nhưng vũ hồn của hắn lại có một khuyết điểm lớn như vậy là điều hiển nhiên hắn không muốn thấy chút nào.
Đại sư lạnh nhạt cười, nói: "Khống chế hệ hồn sư rất ít khi hành động một mình, biên pháp tốt nhất là để cho đồng bọn thay ngươi giải quyết. Đương nhiên không phải ngươi cũng không có cách giải quyết. Ngươi không phải vẫn một mực tu luyện ám khí hay sao? Mặc dù trong đầu ta vẫn coi nó chỉ là đồ chơi, nhưng ta không thể không thừa nhận ám khí của ngươi có uy lực quả thật kinh người. Hơn nữa, ngươi không nên quên, ngươi không phải chỉ có một vũ hồn là Lam ngân thảo."
Được đại sư nhắc nhở, Đường Tam mới nhớ ra là mình còn một cái vũ hồn là chuy tử, trong lòng vừa động, "Đại sư, ý ngài là ta có thể tu luyện chuy tử này?"
Đại sư kiên định lắc đầu, "Không được, nhất định phải nhớ kỹ, không có sự đồng ý của ta, ngươi tuyệt đối không thể đem hồn hoàn phụ gia lên chuy tử này. Nhất định không thể. Việc này đối với tương lai của ngươi thập phần quan trọng. Bây giờ lựa chọn của ngươi chỉ có thể là Lam ngân thảo mà thôi."
Mặc dù không rõ tại sao đại sư lại kiên trì như vậy, nhưng Đường Tam vẫn phải gật đầu đáp ứng.
Đại sư nói: "Đường Tam, không nên quá cầu toàn. Mục tiêu trước mắt của ngươi là đề cao hồn lực, Lam ngân thảo bây giờ đã sở hữu hồn kỹ vượt qua dự đoán của ta, tương lai ngươi sẽ càng mạnh. Ngươi là hy vọng của sư phụ, ngươi rõ ràng chưa? Được rồi, bây giờ cho ta xem điều nghi vấn nhất trong lòng ngươi, ngươi trước tiên cởi áo ra đi."
Đường Tam trong lòng căng thẳng, từ lúc rời khỏi Tinh đấu đại sâm lâm đến giờ, không có sự uy hiếp của hồn thú, Đường Tam vẫn luôn tự hỏi tám cái chu thối sau lưng mình rốt cuộc là cái gì. Bây giờ gặp đại sư, hắn tự nhiên không kiên nhẫn nổi muốn có câu trả lời ngay lập tức. Riêng với vũ hồn, hồn thú, hồn hoàn, hắn tin tưởng không ai quen thuộc hơn so với sư phụ của hắn.
Cởi áo ra, Đường Tam xoay lưng về phía sư phụ. Đại sư đi tới sau lưng hắn, hai tay sờ lên xương sống. Đường Tam chỉ thấy một cỗ hồn lực ấm áp nhu hoà từ sau lưng dũng mãnh tiến vào, ngay sau đó, cỗ lực lược bắt đầu di chuyển tới lui xem xét trên xương sống của hắn. Vẻ mặt đại sư rất chăm chú, cẩn thận kiểm tra từng xương cốt trên xương sống Đường Tam. "Tiểu Tam, khi ngươi đem chu thối thu hồi lại, ngươi có cảm giác được nó chui vào đâu không?"
Đường Tam thò tay phải ra chỉ vào xương sường phía sau lưng, nói: "Ở tám cái xương này, ta có thể cảm nhận được chúng bám trên xương sườn một cách bình thường, đối với thân thể ta cũng không gây ra ảnh hưởng gì, ngược lại cảm giác lực lượng ở lưng so với trước kia mạnh hơn một chút."
Đại sư dựa theo vị trí Đường Tam chỉ, lập tức phát hiện, tám cái xương sườn này so với những cái khác có vẻ tráng kiện hơn một chút, đồng thời điểm tiếp giáp giữa chúng với cột sống cũng mạnh hơn các chỗ khác, hơn nữa còn có tính dẻo dai, khiến cho lưng của Đường Tam tựa hồ dẻo hơn không ít.
Thần sắc vui mừng lẫn sợ hãi dần dần xuất hiện trên gương mặt đại sư, nhưng hắn không nói gì, chỉ lui nhanh về phía sau vài bước, cách lưng Đường Tam năm thước, "Dùng hồn lực thúc dục đem tám cái chu thối phóng thích ra đi."
Huyền thiên công vận chuyển, ban đầu Đường Tam có chút khẩn trương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động phóng thích tám cái chu thối quái dị này. Thẳng thắn mà nói, mặc dù hắn cảm nhận được có tám cái chu thối này, lực lượng của hắn được tăng cường, nhưng hắn không thể nào có cảm giác thích đối với chúng. Hắn cảm giác, mang theo tám cái chu thối này, hắn tựa hồ biến thành quái vật.
Đại sư mắt nhìn chằm chằm không rời khỏi lưng Đường Tam, chỉ sợ bị sót một chi tiết nào đó.
Lam quang nhàn nhạt bắt đầu hiện ra sau lưng Đường Tam. Ngay sau đó, đại sư nhìn thấy rõ ràng, xương sống Đường Tam tựa hồ tách ra khỏi cơ thể, phóng thích ra tử quang, hắn liền chú ý tới tử quang trên một vài cái xương sườn cực kỳ rõ ràng, ngay sau đó, tám cái xương sườn cuối cùng cũng mạnh mẽ nhô ra, hình thành tám cục bướu.
Một chút đau đớn và tê dại xuất hiện sau lưng khiến Đường Tam có chút cảm giác bải hoải, nhưng hắn vẫn không đình chỉ kích phát hồn lực.
o O o
Đấu La Đại Lục Đấu La Đại Lục - Đường Gia Tam Thiếu Đấu La Đại Lục