Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chết, Sập Bẫy Rồi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 17: Bước ngoặt (p.1)
C
ó lẽ nhìn cái mặt tôi đơ đơ ngơ ngơ lắm rồi, Tống Tử Ngôn mới móc từ trong túi quần ra thứ gì đó đưa cho: “Cho cô.”
Tôi vừa nhìn một cái đã giật cả mình, đây không phải là viên đá màu lục lúc nãy mình để ý sao? Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, tôi nghi ngờ hỏi lại: “Đây là…tặng em ạ?”
Hắn nâng cổ tay phải lên: “Có qua có lại, tôi là loại sếp chuyên chiếm đoạt tài sản nhân viên chắc?”
… Tôi liếc mắt nhìn cái áo sơ mi trên người hắn, quyết định không trả lời. Nhưng sếp ơi, đúng là trông anh rất tuyệt vời, rất xuất sắc, rất nhã nhặn, rất trí thức, rất quý hiếm, nhưng lại đi đeo cái đồng hồ hơi trẻ con, hơi buồn cười, hơi tầm thường, hơi rẻ tiền này, làm người ta nhìn vào cũng thấy 囧囧 lắm.
Nhưng trong lòng tôi cũng thấy cảm kích lắm, cái này giống như một người ngày nào cũng được ăn thịt cá ê hề, thỉnh thoảng ăn rau thì cứ nghĩ mình bị ngược đãi. Còn Tống Tử Ngôn, ngày nào cũng bắt tôi ăn rễ cỏ vỏ cây, chỉ thỉnh thoảng mới vứt cho mấy cọng rau chân vịt đã đủ làm tôi cảm động rớt nước mắt rồi.bảo vệ quyền lợi người dịch,tẩy chay trangsachhong
Sung sướng cất viên đá nhỏ đi, tôi nói:” Tổng giám đốc, em mời anh ăn cơm nhé.” bảo vệ quyền lợi người dịch,tẩy chay trangsachhong
Nói là ăn cơm, nhưng thực ra là ăn đồ nướng ở một quán ven đường.
Bụng tôi sôi ùng ục từ đầu tối, nên giờ có ăn như rồng cuốn, mồm đầy thịt nướng, tay dính đầy mỡ, dáng ăn xấu khó đỡ như thế này là có thể hiểu được, thông cảm được. Nhưng thỉnh thoảng ngẩng đầu lên chỉ thấy Tống Tử Ngôn ngồi im, yên lặng nhìn tôi, bỗng nhiên tôi thấy mình vô duyên tệ, bèn hắng giọng: “Anh cứ ăn đi, đừng khách khí với em làm gì.”
Rồi tự dưng sực nhớ ra hắn có bệnh dạ dày, không thể ăn những thứ đầy dầu mỡ lại cay, mời người ta đi ăn mà thành ra thế này, có cũng như không, tôi nuốt vội thức ăn trong miệng, lúng búng: “Em quên là anh không ăn được mấy thứ thế này, hay là chúng ta quay về khách sạn đi, em mời anh ăn cháo nhé.”
Tống Tử Ngôn mỉm cười, những ngọn đèn phía sau hắn dường như đang chao đảo như cơn sóng dập dềnh ngoài khơi. Hắn nói: “Không sao, tôi không đói, cô cứ ăn từ từ, tôi chờ được.”
Nụ cười này của Tống Tử Ngôn thật quá đẹp, tôi nuốt không kịp, thức ăn mắc lại trong cổ, nghẹn muốn chết…
Tên gây án đưa nước qua:” Ăn chậm một chút.”
Ngồi gần, tôi mới phát hiện hai mắt Tống Tử Ngôn hẹp dài, hơi xếch lên, chỉ cần cười một cái thì sẽ như hồ nước xuân dịu dàng ấm áp. Tôi nghẹn càng dữ hơn, thế nên vội vàng cầm lấy cốc nước, chẳng thèm để ý xem là cái gì, uống hai ngụm liền, rồi cúi đầu hùng hục ăn không dám ngẩng đầu lên.
Đang chăm chú ăn, bỗng nhiên có luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, còn kèm theo âm thanh tách tách quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Tống Tử Ngôn cũng cau mày quay đầu nhìn theo.
Quả nhiên, có hai cô bé học sinh đứng ở sạp hàng đối diện quán ăn đang cầm máy ảnh chụp chúng tôi. Tôi vội vàng ngồi thẳng dậy, chỉnh trang lại quần áo tư thế cho đàng hoàng, nhưng không để hai cô bé kia kịp chụp thêm tấm nữa, Tống Tử Ngôn đã đứng dậy đi qua bên đó, giọng hơi khó chịu: “Đưa đây.”
Hai cô bé học sinh ngượng ngùng đưa máy ảnh cho hắn, tôi cũng vội vàng chạy tới nhìn, vừa liếc mắt qua một cái đã muốn hết thở.
Sao lại chụp ảnh tôi xấu thế!!
Cái máy ảnh này chắc chắn là đồ rẻ tiền rồi!! Lại ngó qua cái nữa, tôi càng khó thở hơn, sao cái tên Tống Tử Ngôn đứng cạnh mình lại ăn ảnh thế hả? Không lẽ tới máy ảnh cũng bị hắn quyến rũ sao?
Tống Tử Ngôn bấm nút chuyển ảnh, có lẽ là máy ảnh mới, hoặc đã xóa hết ảnh chụp trước rồi nên trong máy chỉ có chừng hơn hai mươi tấm, trong đó phần lớn là ảnh của Tống Tử Ngôn, đi, đứng, ngồi đều có, chỉ thiếu có mỗi nằm thôi. Xem ra hai cô bé này từ nãy tới giờ vừa theo đuôi vừa chụp ảnh, chừng bốn, năm tấm ảnh sau đó là có dính cả tôi vào, tấm cuối cùng là bức ảnh chụp cảnh Tống Tử Ngôn đang ngồi lặng lẽ, dịu dàng như nước, còn tôi đang cắm cúi ăn hùng hục như ma đói.bảo vệ quyền lợi người dịch,tẩy chay trangsachhong
Không phải muốn chụp tôi đã đủ khiến tôi bực mình rồi, còn dám chụp xấu thế này, đã bực lại càng bực hơn.
Tôi cuống quýt giục Tống Tử Ngôn: “Mau xóa, mau xóa đi.”
Hắn tiếp tục nhìn ảnh trong máy, là bức ảnh chụp chúng tôi ở trước sạp hàng bán đồng hồ lúc nãy, trên cổ tay phải hắn là cái đồng hồ tôi mua, còn tôi thì đang đứng đờ người ra nhìn, cả người cứng ngắc như bị hóa đá, miệng há ra như bị trật khớp. Hắn nhìn nhìn rồi cười vu vơ, ngẩng đầu hỏi hai cô bé học sinh kia: “Cái máy ảnh này bao nhiêu tiền?”
Một cô bé líu ríu trả lời: “Hai ngàn sáu ạ.”
Tống Tử Ngôn nhếch môi, tôi quýnh lên, tự nhiên lại đi hỏi giá làm gì, không lẽ muốn bắt chước bọn xã hội đen, diễn trò vứt toẹt nắm tiền ra rồi đập nát bét cái máy ảnh này?bảo vệ quyền lợi người dịch,tẩy chay trangsachhong
Hai cô bé kia còn quýnh hơn cả tôi, một cô nói yếu ớt: “Bọn em xóa hết ảnh của anh trong này không được ạ?”
“Năm ngàn có bán không? “Tống Tử Ngôn hỏi.
“Hả?” Ba người chúng tôi cùng giật mình.
Tống Tử Ngôn lắc lắc cái máy ảnh trên tay: “Bán cho anh giá năm ngàn nhé?”
Ba người chúng tôi choáng, nhưng dựa vào bản lĩnh tu luyện lâu ngày, tôi liền bật ra phản ứng ngay – hắn thích máy ảnh kỹ thuật số, thậm chí còn chịu bỏ ra cả đống tiền để mua! Thế nên tôi vội nhảy ra, tự động xung phong: “Tổng giám đốc, nếu anh thích máy ảnh thì đưa tiền cho em, trong hai mươi phút thôi, em nhất định sẽ mua cho anh một cái mới cứng cựa giống y thế này!”
Phân nửa chỗ tiền đó sẽ vào túi tôi đó!! Ánh tiền lấp lánh trong mắt tôi.
Hắn lạnh lùng lườm tôi, gió lạnh thổi viu viu, ánh tiền lấp lánh trong mắt tôi trong nháy mắt bị biến thành cực quang [1] lập lòe, lạnh thấu cả xương, tôi ỉu xìu lui ra sau.
Hắn nhìn hai cô nữ sinh còn đang suy nghĩ, hỏi: “Rốt cuộc có bán hay không?”
Hai cô bé đó nhìn nhau, rồi một cô nói: “Bán!” cô kia liên tục gật gật đầu.
Nhìn Tống Tử Ngôn móc ví lấy ra một xấp tiền mặt, tôi ngồi cạnh khóc thầm, cũng lôi ra quyển sổ nhỏ ghi chú: bị hụt mất hai ngàn bốn trăm tệ. PS: sau này ra ngoài với tổng giám đốc nhất định phải nhớ mang theo máy ảnh kiếm tiền!!
Chú thích
[1] Cực quang: là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm. Chi tiết xin tham khảo ở đây
Nếu có bạn nào chưa hiểu chi tiết này thì xin được giải thích luôn, cực quang xuất hiện ở bắc bán cầu hoặc nam bán cầu. Trong trường hợp này, Tần Khanh muốn nói tới cực quang ở Bắc Cực, là nơi rất lạnh, ý chị ấy là ánh mắt của anh Ngôn đủ khiến ánh sáng tiền vàng trở thành ánh sáng chỗ Bắc Cực =))
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chết, Sập Bẫy Rồi
King Kong Barbie
Chết, Sập Bẫy Rồi - King Kong Barbie
https://isach.info/story.php?story=chet_sap_bay_roi__ly_nam