Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Câu Chuyện Phù Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 4: Chương 3
M
ột buổi tối vài tuần về trước, tôi đã đánh nhau với quỷ tốt đến từ Âm giới. Tai họa bắt nguồn từ Đường Tiểu Hoa, bởi vì bọn quỷ tốt muốn dằn mặt nó. Kết quả của sự việc là, bọn quỷ tốt thảm bại nói rằng Đường Tiểu Hoa đã làm đảo lộn quy luật của Âm giới, sửa đổi tuổi thọ của con người. Nếu nó còn dám can thiệp vào sự vụ của Âm giới, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nhưng đôi lúc tôi vẫn chưa hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Thời gian gần đây tôi đang mê mẩn với một trò game tên là Ma thú, cả ngày tôi ngồi đồng trước máy tính, lơ là công việc giám sát Đường Tiểu Hoa. Buổi tối sau cái hôm giao đấu với bọn quỷ tốt, tôi đã lôi cổ Đường Tiểu Hoa vào nhà vệ sinh, nơi có hiệu quả cách âm tốt nhất trong nhà để bức cung.
Dù đã mười bảy tuổi, nhưng trong mắt tôi, nó vẫn hoàn toàn là một đứa con nít. Tấm gương trong nhà vệ sinh phản chiếu hình ảnh hai đứa chúng tôi mặt đối mặt, khí thế căng thẳng như nước với lửa. Đường Tiểu Hoa mặc một chiếc áo khoác dài quá mông màu sắc xấu xí kiểu dáng lỗi thời, khuôn mặt bị che khuất dưới mớ tóc ngắn cũn không hề được chăm chút, có phần nhợt nhạt. Ánh đèn trên trần nhà xuyên qua làn da mịn màng của nó, đem lại một cảm giác gần như trong suốt.
– Hãy trả lời thành thật, lúc tôi không có mặt, cậu đã gây ra những trò gì? – Gương mặt tôi còn nghiêm nghị lạnh lẽo hơn cả đá hoa cương.
Đường Tiểu Hoa mấp máy môi, len lén nhìn tôi một cái, rồi lập tức liếc sang chỗ khác, không nói gì.
– Nói! – Tôi cảm thấy mình không hề giống một thần hộ mệnh, mà giống như một gã xã hội đen thu tiền bảo kê.
– Ờ… à… tớ… -Đôi mắt đen láy của nó tìm cách trốn tránh sau lớp kính dày cộp.
– Từ trước đến nay cậu chưa từng nói dối! – Tôi dịu bớt giọng. Bức cung cũng cần đến kỹ thuật, phải mềm nắn rắn buông.
– Được rồi, được rồi, tớ nói! – Nó khịt mũi, ngẩng đầu nhìn lên trán tôi giơ ngón tay lên vạch thành một đường, sau đó nói với giọng điệu vừa hào hứng vừa buồn phiền. – Tớ nhìn thấy trên trán bọn họ xuất hiện một thứ mới.
– Nghĩa là sao? – Tôi sờ lên trán mình một ách vô thức.
– Điện thoại, đưa điện thoại đây! – Nó khua khoắng rối loạn trong túi áo tôi, lấy ra chiếc điện thoại tôi vừa mới mua, chỉ vào vach hiển thị pin trên màn hình – Chính là thứ này! – Trên trán mỗi người đều có một ký hiệu giống như thế này.
Tôi lặng người:
– Cậu nói cậu nhìn thấy trên đầu mọi người xuất hiện ký hiệu vạch pin?
– Đúng vậy! – Nó gật đầu – Có người vạch pin còn đầy, có người còn ít. Người già yếu đều hiển thị pin yếu. Nhưng không ít người trẻ tuổi cũng yếu pin.
Chỉ cần suy nghĩ một thoáng, người thông minh như tôi đại khái đã hiểu ra vấn đề. Nói một cách đơn giản, con nhóc nhà quê này chắc hẳn đã nhìn thấy trị số sinh mệnh của con người.
Thế nhưng, điều này có liên quan gì tới việc lũ quỷ nổi giận?
– Cậu phát hiện ra năng lực mới này từ bao giờ? – Tôi hỏi nó, Đường Tiểu Hoa lắc đầu.
Không nhớ hay là không chịu nói? – Tôi tiếp tục bức ép, bấm chặt lấy vai nó. Kết oán với Âm giới, việc này có thể không sao, cũng có thể rất nghiêm trọng. Nó rụt người về phía sau, ngoan cố chống cự tới cùng.
Đặc điểm lớn nhất của Đường Tiểu Hoa là không nói dối. Khi đã lớn lên, nó học được cách im lặng, nhưng tuyệt đối không nói dối.
Tôi hiểu rõ tính cách của nó, nên tôi buông tay, lùng sục trong trí nhớ tìm kiếm sự bất thường của cô nhóc trong mấy tháng gần đây, từng chút từng chút một, từ những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh. Cuối cùng, mục tiêu được khoanh vùng vào thời điểm trước khi tôi giao đấu với bọn quỷ tốt một tuần.
Mỗi năm đều có một ngày, tôi sẽ rời khỏi Đường Tiểu Hoa trong 24 tiếng, một mình đi vào vùng núi sâu ở ngoại ô, hít lấy linh khí sinh ra trong thời khắc ngày đêm giao thoa. Cái giống này một năm chỉ xuất hiện một lần. Đây chính là sự bi thảm của một con hồ ly, luôn luôn phải nhờ vào năng lượng từ bên ngoài để duy trì thể lực của bản thân. Nhưng vẫn còn may, chỉ cần hít linh khí một lần có thể đảm bảo đủ dưỡng chất cho cả một năm. Tôi giao hẹn với nó rằng, trong 24 tiếng đồng hồ không có tôi bên cạnh, nó không được ra khỏi nhà một bước.
Tôi hồi tưởng lại tình hình buổi sáng sớm hôm ấy, khi tôi từ ngoại ô quay về, Đường Tiểu Hoa nét mặt uể oải ngồi ăn sáng trước mặt ông bố bà mẹ lúc nào cũng thở ngắn than dài, gặm một chiếc bánh bao tưởng chừng như chưa bao giờ gặm hết.
Từ lâu, tôi đã quen cách với cách xử sự giữa nó và bố mẹ, nhưng lại không quen với cách nó nhìn tôi mà như không thấy. Trước mặt bố mẹ, nó luôn ngoan ngoãn kiệm lời như một con thỏ lặng lẽ. Nó không có vẻ ương bướng như những đứa trẻ củng độ tuổi. Nó yêu quý bố mẹ mình, và cũng tôn trọng họ, nhất nhất nghe theo lời họ, nhưng lại luôn giữ một khoảng cách rất tinh tế.
Tuy nhiên, khi ở bên cạnh tôi thì khác hẳn. Tuy cũng giống như một con thỏ nhưng không phải một con thỏ lặng lẽ, mà là một con thỏ nhỏ quấn người, tung tăng nhảy nhót. Cho dù là có mặt người ngoài, nó phải làm ra vẻ không nhìn thấy tôi, thì trong ánh mắt mà nó âm thầm theo dõi tôi, cũng luôn bừng lên những tia sáng mà chỉ có tôi mới nhận ra được.
Sự thân mật đặc biệt kiểu này, cùng với sự trường thành của nó, càng ngày càng thêm rõ nét.
Nhưng trong buổi sớm hôm nay, ngay cả sự xuất hiện của tôi cũng không thể khiến đôi mắt nó bừng sáng. Mấu chốt của toàn bộ sự việc, chắc chắn đã xảy ra vào cái ngày tôi lên núi.
– Vào hôm tôi lên núi, cậu đã vi phạm lời giao ước giữa chúng ta, đúng không? – Tôi không thể lãng phí thời gian thêm nữa, chụp ngay lấy cổ tay nó.
– Đau… – Đường Tiểu Hoa tái mặt, kêu lên thành tiếng.
Tôi hành sự trước nay luôn cân nhắc nặng nhẹ, lực đạo này chắc chắn không thể khiến nó đau đớn. Trừ phi…
Tôi kéo đánh soạt tay áo nó lên, trên cổ tay trắng muốt của nó hằn lên một dấu ấn rõ ràng, hình dáng giống như cánh hoa, uốn lượn thành những đường cong quỷ quái, khiến tôi liên tưởng đến một cái miệng đang muốn nói lại thôi. Điều ly kỳ nhất là xuyên qua dấu ấn này, tôi đã nhìn thấy các hoa văn trên sàn nhà – dấu ấn này đã khiến cho da thịt nó khuyết mất một mảng.
Trong lòng tôi không còn cảm giác bất an, mà là nguy hiểm.
– Đường Tiểu Hoa, tôi cho cậu hai lựa chọn. – Tôi nâng cằm nó lên, đung đưa hai ngón tay trước mặt nó – thứ nhất, nói ra sự thật cho tôi biết. Thứ hai, từ ngày mai tôi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời cậu. Cậu biết, tôi nói được ắt làm được.
Tôi thừa nhận tôi đã hết cách. Tôi không có khả năng đọc được quá khứ của người khác.
– Cậu… – Nó hoảng hốt chớp chớp mắt. Những ngày tháng không có tôi trong cuộc đời là điều mà nó chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Tôi biết rằng đánh vào điểm yếu để uy hiếp một cô nhóc non nớt là không đàng hoàng, nhưng so với việc để nó chết bất đắc kỷ tử, tôi sẵn lòng làm kẻ xấu xa.
– Tớ… – Nó sụt sịt cánh mũi, cúi gằm mặt như một tội nhân thiên cổ – Tớ đã nói dối người ta…
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Câu Chuyện Phù Sinh
Sa La Song Thụ
Câu Chuyện Phù Sinh - Sa La Song Thụ
https://isach.info/story.php?story=cau_chuyen_phu_sinh__sa_la_song_thu