Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần 2 - Chương 37
hẩm phán Burleigh Meyers lựa chọn địa điểm cho phiên tái thẩm sơ bộ tại một căn phòng kín thay vì sử dụng phòng xử án, bởi một lý do mà ông gọi là ‘sự hứng thú bất ngờ của các phương tiện truyền thông về vấn đề này’. Dan đã xin phép để Tracy được có mặt trong phiên tái thẩm sơ bộ và được Meyers chấp thuận, dù rằng Meyers nói đó là một yêu cầu kỳ lạ từ bên biện hộ. Ông cũng đã hiểu rõ các chi tiết của vụ án. Dan đã kiểm tra lý lịch của Meyers và thấy rằng không phải ngẫu nhiên mà ông được lựa chọn xử vụ án này.
Meyers đã công tác hơn ba mươi năm trên cương vị này tại quận Spokane, chủ yếu nhận được những lời phê bình tích cực, trước khi nghỉ hưu. Hiệp hội Luật sư Quận Spokane đã chấm cho ông số điểm rất cao vì cách xử sự của ông cũng như cách ông điều hành phòng xử án. Dan cũng được biết thư kí và chấp hành viên của ông đã xin nghỉ chứ quyết không làm việc với một thẩm phán khác. Đó cũng là một dấu hiệu tốt. Anh tìm thấy số điện thoại của họ và đã gọi điện để hỏi xin ý kiến. Họ đều miêu tả Meyers là một người làm việc chăm chỉ, tự nghiên cứu hầu hết mọi thứ và là người có thể dằn vặt nhiều ngày liền vì những phán quyết của mình, dù ông không hề sợ khi phải đưa ra quyết định. Ông là người mà Dan và Tracy mong muốn, một thẩm phán tinh anh sẵn sàng đưa ra những quyết định khó khăn. Họ còn nói rằng Meyers rất quy củ trong công việc và không bị ảnh hưởng bởi dư luận, chính điều này đã khiến cho tòa thượng thẩm yêu cầu ông chủ trì phiên tái thẩm.
Tracy ngồi ở một bên, nhìn Meyers lăn chiếc ghế bọc da kêu cọt kẹt từ phía sau bàn làm việc. Ông di chuyển nó để quay mặt về phía O’Leary và Clark, hai người đang ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế sofa bọc vải. Tracy có cảm giác văn phòng này giống như một sân khấu giản dị. Trên tường hoàn toàn không có bóng dáng của một bức tranh hay một tấm hình nào. Xung quanh cũng chẳng hề có một mẩu giấy vụn. Cô được nghe Dan kể rằng thư kí của Meyers nói ông quay trở lại làm việc không phải vì ông buồn chán. Thậm chí ông còn sở hữu một trang trại gia súc rộng sáu mươi mẫu và tự tay làm tất cả những công việc nặng nhọc ở đó.
Tracy đoán Meyers khoảng sáu mươi tư tuổi. Ông có vẻ điển trai góc cạnh cùng nước da rám nắng của một người vẫn thường đóng hàng rào, chất cỏ khô và sửa chuồng trại. Mái tóc bạc và đôi mắt xanh biếc của ông làm cho Tracy liên tưởng đến Paul Newman. Meyers đang đi dép. Khi ông vắt chân lên, chiếc quần bò của ông bị kéo lên, để lộ ra đôi tất có hoa văn hình thoi.
“Tôi đã chấp nhận công việc này với một điều kiện.” Meyers nói. “Vợ tôi thích du ngoạn trên lưng ngựa và thích trời nắng. Vì vậy tôi đã đánh một cái xe kéo cùng hai con ngựa đi khắp các bang miền Tây để thỏa mãn cả hai sở thích đó. Bà ấy đã lên kế hoạch đi chơi ở Phoenix vào cuối tháng này, thưa quý ngài. Và tôi sẽ nói cho quý ngài biết, vợ tôi không hề muốn bị thất vọng, và tôi cũng không muốn làm bà ấy thất vọng. Nói theo một cách khác, tuy rằng tôi đã nghỉ hưu nhưng thế không có nghĩa là tôi có nhiều thời gian để phung phí. Vậy nên tôi dự tính sẽ giải quyết chuyện này một cách nhanh gọn.”
“Bên biện hộ đã chuẩn bị sẵn sàng, thưa quý tòa.” Dan nói.
Clark trông có vẻ lo lắng. “Thưa quý tòa, tôi có một vài việc khác đã được lên lịch từ trước, bao gồm một phiên tòa sắp diễn ra…”
Meyers nhanh chóng ngắt lời Clark. “Dù tôi rất thông cảm về lịch làm việc của ông, thưa ông Clark, nhưng quy chế yêu cầu luật sư bên nguyên phải tham gia phiên xét xử thẩm định bằng chứng. Tôi đề nghị ông hủy bỏ những việc khác và ưu tiên việc này. Về phiên tòa sắp diễn ra của ông, tôi đã nói chuyện với Thẩm phán Wilber. Ông ấy đã đồng ý lùi nó lại một tháng.”
Clark thở dài. “Tôi xin cảm ơn, thưa quý tòa.”
“Bên biện hộ có cần yêu cầu thu thập thông tin trước khi xét xử không?” Mevers hỏi.
Cho dù Dan có cố gắng tự thu thập thông tin đến đâu thì cũng không thể bằng chỗ thông tin có trong hồ sơ của Tracy, bao gồm cả biên bản phiên tòa lần trước và báo cáo giám định của Kelly Rosa. Anh nói với cô rằng nếu lấy thêm lời khai thì sẽ chỉ càng làm chậm trễ tiến độ và tạo cho những nhân chứng được triệu tập một cái cớ để vắng mặt, hoặc có thêm thời gian để kiểm tra lại những gì mình đã nói ở phiên tòa lần trước hay bịa ra thứ gì đó mới. Anh cũng không có ý muốn dạy cho Clark một bài học vì đã công kích những lời khai của nhân chứng trong phiên tòa lần trước.
“Bên biện hộ đã sẵn sàng.” Anh nói.
“Bên nguyên xin phép được thu thập lời khai.” Clark nói. “Chúng tôi đã soạn thảo một danh sách.”
“Thưa quý tòa!” Dan nói. “Bên nguyên không thể đem thêm nhân chứng mới vào phiên tái thẩm này. Bên biện hộ có ý định chỉ triệu tập những nhân chứng đã có mặt trong phiên tòa đầu tiên của anh House. Nhân chứng mới duy nhất sẽ là giám định pháp y để chúng tôi có thể lấy lời khai về những giám định từ hiện trường, và một chuyên gia ADN. Tôi không thấy có bất kỳ lý do gì để công tố viên không thể nói chuyện với nhân chứng trong thời gian rảnh của họ cả. Chúng tôi cũng rất sẵn lòng gọi những chuyên gia của mình tới chỉ trong vòng vài tiếng.”
“Ông Clark?”
Vance Clark đứng dậy. “Chúng tôi sẽ cố gắng nói chuyện thêm với các nhân chứng.” Ông ta nói.
“Vậy còn bất kỳ kiến nghị gì trước khi tái thẩm không?” Meyers hỏi.
“Bên nguyên xin tòa đưa điều tra viên Crosswhite ra khỏi phòng xử án.” Clark nói.
Tracy liếc nhìn Dan.
“Dựa trên cơ sở nào?” Dan hỏi lại.
“Điều tra viên Crosswhite sẽ là một nhân chứng cho bên biện hộ.” Clark nói với Meyers. “Vì vậy, cô ấy không được phép có mặt trong phòng xử án cho tới khi được lấy lời khai, giống như tất cả những nhân chứng khác.”
“Điều tra viên Crosswhite sẽ không làm nhân chứng cho bên biện hộ.” Dan nói. “Cô ấy là chị gái của nạn nhân. Chúng tôi cho rằng lời khai của cô ấy sẽ xác thực và gắn liền với những sự kiện vào thời gian mà em gái cô ấy mất tích. Tòa có thể nói chuyện với cô ấy bất kỳ lúc nào. Hơn nữa, điều tra viên Crosswhite không giống như những nhân chứng khác. Tôi cho rằng tòa sẽ muốn điều tra viên Crosswhite…”
Meyers ngắt lời anh: “Anh O’Leary, anh cứ hoàn thành công việc của mình và để cho bên công tố tự đưa ra quyết định.” Ông cũng phủi tay với phản hồi từ phía Clark. “Tôi sẽ từ chối yêu cầu này, ông Clark. Điều tra viên Crosswhite được quyền có mặt để đại diện cho gia đình người bị hại, và tôi không thấy việc đó gây tổn hại gì đến bên nguyên. Bây giờ, thêm một vấn đề nữa. Chúng ta đều biết về sự quan tâm đặc biệt của giới truyền thông dành cho vụ án này. Tôi không muốn phòng xử án biến thành một buổi trình diễn hay một sở thú. Các phóng viên được quyền có mặt và tôi đã cho phép đặt một máy ghi hình duy nhất. Tuy rằng tôi không áp đặt luật hạn chế bình luận đối với cả hai người hay bất kỳ nhân chứng nào, nhưng tôi yêu cầu các ông, với tư cách viên chức của tòa án này, phân xử vụ án trước tôi chứ không phải trước giới truyền thông. Các ông đã rõ những gì tôi nói chưa?”
Clark và Dan đều lên tiếng đáp lại lời nhắc nhở của Meyers. Meyers trông có vẻ hài lòng. Ông chắp hai tay vào nhau như thể chuẩn bị cầu nguyện một cách nghiêm trang. “Tốt, chúng ta đều có mặt và đã được giải thích rõ ràng. Tôi đã được giao trọng trách nặng nề tại phòng xử án ngoài kia từ những người nộp thuế. Tôi đề nghị chúng ta bắt đầu vào sáng sớm ngày thứ Hai. Liệu có bất kỳ lời phản đối nào không?”
Cả Dan và Clark đều không lên tiếng, có lẽ do họ đã được cảnh báo trước về sự phẫn nộ khủng khiếp của một người phụ nữ nếu như bà phải hủy bỏ chuyến dã ngoại trên lưng ngựa của mình.
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối