Bẫy-22 epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Đứa Em Gái
ossarian đi diễu binh giật lùi với súng ở ngang hông và không chịu bay thêm một trận nào nữa. Y diễu binh giật lùi là bởi vì y cứ vừa đi vừa liên tục xoay người để đảm bảo chắc chắn rằng không có ai rình rập sau lưng. Mỗi tiếng động từ phía sau y đều là một lời cảnh báo, mỗi người y đi qua đều là một sát thủ tiềm năng. Y luôn giữ chắc báng súng và không cười với ai ngoài Hungry Joe. Y bảo đại úy Piltchard và đại úy Wren rằng y bay đủ rồi. Đại úy Piltchard và đại úy Wren đã bỏ tên y ra khỏi danh sách bay trận tới rồi báo lên liên đoàn vụ việc này.
Trung tá Korn bình tĩnh bật cười. “Ý anh là cái quái gì vậy, anh ta sẽ không bay thêm trận nào nữa là thế nào?” gã mỉm cười hỏi, trong khi đại tá Cathcart lẻn vào một góc mà rầu rĩ nghĩ về chuyện ý nghĩa quái gở của cái tên Yossarian lại đang trồi lên để quấy rầy gã một lần nữa. “Tại sao anh ta không chịu bay nữa?”
“Cậu bạn Nately của anh ta đã chết trong vụ rơi máy bay ở Spezia. Chắc đấy là lý do.”
“Anh ta nghĩ mình là ai chứ - Achilles à?” Trung tá Korn tỏ ra hài lòng với cách so sánh này và thầm ghi nhớ trong lòng rằng sẽ lặp lại vào lần tới khi có mặt tướng Peckem. “Anh ta phải bay thêm. Anh ta không có lựa chọn nào khác. Cứ về bảo với anh ta rằng anh sẽ báo cáo chuyện này lên chúng tôi nếu như anh ta không chịu đổi ý.”
“Chúng tôi đã nói với anh ta đúng như vậy rồi, thưa sếp. Không ăn thua gì cả.”
“Thế thiếu tá Major nói sao?”
“Chúng tôi chẳng bao giờ gặp được thiếu tá Major. Anh ta dường như đã biến mất.”
“Giá mà chúng ta có thể cho anh ta biến mất luôn đi!” đại tá Cathcart cáu kỉnh buột miệng nói từ góc phòng. “Giống như cái cách mà họ đã xử gã Dunbar ấy.”
“Ồ, chúng ta có rất nhiều cách khác để giải quyết vụ này,” trung tá Korn tự tin vỗ về Cathcart, và tiếp tục nói với Piltchard và Wren. “Bắt đầu bằng cách tử tế nhất trước đi. Cho anh ta tới Rome nghỉ ngơi vài ngày. Có lẽ là cái chết của cậu bạn đã thực sự khiến anh ta hơi đau đớn.”
Cái chết của Nately, trên thực tế, suýt giết chết Yossarian theo đúng nghĩa đen, bởi vì khi y báo tin này cho cô điếm của Nately ở Rome, cô đã bật ra một tiếng thét thấu tim, đứt ruột, rồi cố đâm chết y bằng một con dao gọt khoai tây.
“Bruto!” cô cuồng nộ và khích động nhằm mặt y mà rống lên trong lúc y túm lấy tay cô giương lên cao, bẻ ngoặt ra sau và từ từ vặn cho đến khi cô buông rơi con dao xuống. “Bruto! Bruto!” Bàn tay còn lại với những ngón tay móng dài nhọn hoắt đã quất nhanh vào mặt y, để lại những vết xước trên má. Cô nhổ nước bọt vào mặt y đầy căm thù.
“Làm sao thế?” y ngạc nhiên thét lên vì buốt đau và khó hiểu, xô mạnh một phát khiến cô văng tuốt sang tận bức tường bên kia căn phòng. “Cô muốn gì ở tôi?”
Cô tiếp tục phi thân về phía y đấm tới tấp bằng cả hai tay khiến miệng y bị dính một cú nặng tới mức chảy máu trước khi y túm được cổ tay và giữ chặt cô lại. Tóc cô xù ra như phải bão. Nước mắt chảy thành từng dòng từ đôi mắt rừng rực căm thù trong lúc cô vật lộn dữ dội chống lại y với sự bạo liệt phi lý của một sức mạnh điên, gầm gừ và hung hãn nguyền rủa và hét lên “Bruto! Bruto!” mỗi khi y cố công giải thích. Sức mạnh khủng khiếp của cô khiến y ngạc nhiên, và y mất thăng bằng. Cô cao gần bằng y, và trong vài khoảnh khắc kỳ quái đầy kinh hoàng, y gần như đã tin rằng cô sẽ áp đảo y bằng lòng quyết tâm điên cuồng ấy, đè nghiến y xuống sàn rồi xé xác y ra thành từng mảnh không thương tiếc vì một tội ác đáng ghê tởm nào đó mà y không hề mắc phải. Y muốn kêu cứu khi họ điên cuồng vật lộn với nhau, tay khóa tay trong bế tắc, gầm gừ và hổn hển. Cuối cùng thì cô cũng đuối sức, và y đã có thể ép ngược lại cô, và cầu xin cô cho y nói, thề với cô rằng cái chết của Nately không phải là lỗi của y. Cô lại nhổ vào mặt y, và y đẩy mạnh cô ra trong cơn giận dữ kinh tởm và tuyệt vọng. Vừa thoát khỏi y cô đã lại nhào mình xuống phía con dao gọt khoai tây. Y lại nhảy tới giữ cô lại, và họ phải lăn lộn với nhau vài vòng trên sàn nhà thì y mới có thể đẩy được con dao ra xa. Cô lại đẩy ngã y khi y loạng choạng đứng lên và cào mắt cá chân rách một miếng đau điếng. Y đau đớn nhảy sang phía bên kia căn phòng và ném con dao ra ngoài cửa sổ. Khi thấy mình đã an toàn, y thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm.
“Nào, xin hãy để tôi giải thích cho cô,” y dỗ dành với giọng chín chắn, đầy lý lẽ và nghiêm chỉnh.
Cô đá luôn vào hạ bộ y. Hự! không khí như trút sạch khỏi phổi y, đoạn y sụp xuống tru tréo méo giật, gập người ôm đầu gối trong đớn đau bấn loạn, phì phò hớp lấy từng hơi thở. Cô điếm của Nately chạy ra khỏi phòng. Yossarian lảo đảo cố đứng lên, còn chưa kịp vững thì cô đã từ bếp quay lại tấn công y bằng hẳn một con dao cắt bánh mì dài ngoằng. Một tiếng rên kinh hoàng sửng sốt khẽ bật ra trên môi y trong lúc y, hai tay vẫn đang tóm chặt lấy mớ lòng mề vẫn rần rật, đụng vào là đau và bỏng rát trong bụng mình, buông toàn bộ trọng lượng cơ thể xuống ngang ống quyển cô và ngáng chân cô từ bên dưới. Cô bay vọt qua đầu y và rơi rầm một phát xuống, khuỷu tay chống sàn. Con dao văng ra, y nhanh chóng gạt nó văng vào gầm giường. Cô cố nhào theo nó, y túm được cánh tay cô giật lại. Cô cố đá thêm phát nữa vào hạ bộ y, y quẳng cô ra xa với một tiếng chửi thề dữ dội. Cô văng vào tường, mất thăng bằng, đoạn tóm một chiếc ghế giơ cao rồi lẳng mạnh sang, chẳng may trúng phải bàn trang điểm khiến đống lược, bàn chải tóc và chai lọ mỹ phẩm la liệt trên mặt bàn đổ vỡ sạch. Một bức tranh lồng khung rơi xuống sàn, mặt kính vỡ tung tóe.
“Cô muốn gì ở tôi?” y hét lên với cô, vừa cáu tiết vừa rên rỉ vì bối rối. “Tôi đâu có giết cậu ta.”
Cô ném một gạt tàn thuốc bằng thủy tinh nặng trịch vào đầu y. Khi cô lại xông tới tấn công y lần nữa, y siết nắm tay muốn thụi cho cô một phát vào bụng, nhưng y sợ cú đó sẽ làm cô bị thương. Y cũng muốn gọn ghẽ táng một phát ngay cằm cô rồi chạy ra khỏi phòng, nhưng không dễ gì ngắm trúng đích, y chỉ kịp nhảy tránh ra vào giây chót và bồi thêm một cú đẩy mạnh để cô lao thẳng qua y nhanh hơn. Cô va mạnh vào tường. Giờ thì cô đang đứng chắn cửa. Cô ném một cái bình to vào y. Rồi cô cầm một chai rượu vang đầy lao tới nện thẳng vào thái dương y, khiến y phải khuỵu xuống, chống một đầu gối xuống đất, suýt bất tỉnh. Tai y ong ong, mặt y tê dại. Trên hết, y cảm thấy xấu hổ. Y cảm thấy kỳ cục vì cô sắp giết y. Y đơn giản là không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Y không biết phải làm gì. Nhưng y biết rất rõ rằng y cần phải tự cứu mình, nên y bật người vọt về phía trước khi thấy cô giơ chai rượu vang lên định phang y phát nữa và phi thẳng vào cơ hoành của cô trước khi cô kịp xuống tay. Vẫn còn đà, y tiếp tục đẩy cô thật lực cho tới khi kheo chân cô vấp phải cạnh giường, cô ngã lên đệm còn y sõng soài trên người cô, giữa hai chân. Cô thọc móng tay vào cạnh cổ y muốn chọc thủng nó trong lúc y chật vật trườn lên trên cơ thể tròn trịa, phì nhiêu, đầy núi đồi và mạch quặng của cô cho tới khi cả người y đè lên cô và ép cô phải khuất phục, những ngón tay y kiên định theo đuổi cánh tay giãy giụa của cô cho tới khi chúng đến được chai rượu vang và tước được nó. Cô vẫn đang đá chân, chửi rủa và cào cấu kịch liệt. Cô cố cắn y một miếng thật ác, cặp môi thô dày và khêu gợi của cô kéo lên bên trên bộ răng như môi một con quái vật ăn tạp đang giận dữ. Giờ khi cô đang nằm đó, bị khóa chặt sát dưới người y, y lại tự hỏi làm sao thoát khỏi cô mà không bị đánh. Y cảm nhận được mặt trong đang giạng ra, căng cứng của cặp đùi cùng đầu gối vẫn cố giãy giụa của cô đang siết lấy và vần quanh một chân y. Cảm giác hứng tình khiến cho y xấu hổ. Y cảm thấy rất rõ da thịt khêu gợi của một cơ thể phụ nữ trẻ trung, rắn chắc đang căng ra và dập vào người y như một ngọn sóng triều ẩm ướt, mướt mát, ngon lành, dồn dập, bụng và bộ ngực ấm áp, sống động và mềm mại của cô đang mãnh liệt dấn lên người y, gợi lên trong y cơn thèm muốn vừa ngọt ngào vừa đáng sợ. Hơi thở cô nóng bỏng. Ngay lập tức y nhận ra - mặc dù tình trạng quằn quại giãy giụa bên dưới y vẫn chẳng hề được cải thiện - rằng cô đã không còn ghì lấy y nữa, y run lên khi thấy cô không còn chống cự mà đang thúc hông lên người y không khoan nhượng theo nhịp điệu bản năng ngây ngất, nguyên sơ, mãnh liệt của cuồng nhiệt và phóng túng dục tình. Y thở dốc trong ngạc nhiên vui sướng. Gương mặt cô - lúc này đã trở nên đẹp như một đóa hoa dần mãn khai trong mắt y - đang biến dạng vì một kiểu tra tấn mới, các mô dưới da cô dịu dàng căng phồng lên, cặp mắt nhắm hờ của cô mờ đi và đờ đẫn vì ham muốn.
“Caro,” cô khàn khàn lẩm bẩm như thể từ trong sâu thẳm của cơn say đắm bình yên và khoái lạc. “Ôi, caro mio.”
Y vuốt tóc cô. Cô đưa miệng lên ngấu nghiến mặt y trong đam mê hoang dại. Y liếm cổ cô. Cô vòng tay quanh người y mà ôm siết. Y cảm thấy mình đang rơi, đang ngây ngất mà sa xuống lưới tình với cô khi cô hôn y tới tấp bằng cặp môi vừa nóng bỏng vừa ướt át vừa mềm vừa cứng, âu yếm lúng búng với y những âm thanh trầm sâu rời rạc trong cơn mê đắm lãng quên tất cả, một bàn tay ve vuốt lưng y, khéo léo luồn vào cạp quần trong khi bàn tay còn lại vẫn bí mật và xảo trá dò dẫm trên sàn nhà tìm con dao cắt bánh mì và cuối cùng đã tìm được. Y chỉ vừa kịp thoát. Cô vẫn muốn giết y! Y choáng váng và sửng sốt trước sự gian trá suy đồi của cô khi giật con dao ra khỏi tay cô và ném nó đi. Y bật dậy khỏi giường và đứng lên. Vẻ mặt y còn chưa hết xáo động vì bối rối và vỡ mộng. Y không biết nên phi qua cửa mà đến với tự do hay lại sụm xuống giường mà sa lưới tình với cô và khốn khổ đặt số phận mình vào cô một lần nữa. Cô miễn cho y khỏi phải làm cả hai việc đó bằng cách bất chợt òa lên khóc. Y lại chết sững.
Lần này trong tiếng nức nở của cô chẳng có cảm xúc nào ngoài nỗi buồn đau, nỗi buồn đau sâu sắc, kiệt quệ, tầm thường, hoàn toàn quên sạch sự có mặt của y. Vẻ buồn thương của cô càng thê thảm khi cô ngồi đó, mái đầu bão táp, xinh đẹp, kiêu hãnh cúi gằm, vai thõng xuống, thất thần. Lần này thì nỗi thống khổ của cô rõ ràng không lẫn vào đâu được. Những tiếng khóc nức nở ồn ã làm cô tắc nghẹn và người cô rung lên. Cô không còn để ý tới y, chẳng thèm quan tâm nữa. Y đã có thể an toàn bước ra khỏi phòng. Nhưng y chọn ở lại để an ủi và giúp đỡ cô.
“Nào,” y lập bập lên tiếng, tay y choàng qua vai cô, buồn đau nhớ lại mình đã cảm thấy lập bập và yếu đuối ra sao trên chiếc máy bay trở về từ Avignon khi Snowden cứ rên rỉ với y rằng tôi lạnh, tôi lạnh, và tất cả những gì Yossarian có thể làm được cho cậu ta là “Ngoan nào, ngoan nào”. “Ngoan nào,” y lặp lại với cô đầy cảm thông. “Ngoan nào, ngoan nào.”
Cô tựa người vào y mà khóc cho tới khi dường như cô đuối sức đến không thể khóc thêm nữa, chẳng thèm nhìn y lấy một lần đến tận khi cô khóc xong và y chìa khăn tay của y ra. Cô lau sạch má, thoáng mỉm cười lịch sự rồi đưa lại chiếc khăn tay cho y, miệng thì thầm “Grazie, grazie”(79) với vẻ nhu mì, ngoan ngoãn gái tơ, và rồi, không mảy may báo trước về sự thay đổi cảm xúc, bất ngờ cào lên mắt y bằng cả hai tay. Cô ra đòn với từng mắt, đoạn buột ra một tiếng thét đắc thắng.
“Ha! Assassino(80)!” cô ré lên, và vui sướng băng ngang qua bên kia phòng lấy con dao cắt bánh mì để kết liễu y.
Vẫn mù dở, y nhổm dậy loạng choạng chạy theo cô. Một tiếng động phía sau khiến y quay người lại. Mọi giác quan của y quay cuồng trong kinh hoàng trước những gì nhìn thấy. Đứa em gái cô điếm của Nately, không hiểu ở đâu xông ra, đang lao tới y cũng với một con dao cắt bánh mì dài ngoằng!
“Ôi không,” y rùng mình rền rỉ, rồi hất văng con dao bằng một cú đấm dứt khoát giáng thẳng xuống cổ tay con bé. Y đã mất sạch kiên nhẫn với toàn bộ trận giáp lá cà quái dị và không thể hiểu nổi này. Không thể biết được ai sẽ là người tiếp theo xông vào y qua cửa kia với một con dao cắt bánh mì dài ngoằng khác, thế là y nhấc luôn đứa em gái cô điếm của Nately lên khỏi sàn nhà quăng vào cô điếm của Nately rồi chạy ra khỏi phòng, ra khỏi căn hộ và chạy xuống cầu thang. Hai chị em đuổi theo y tới hành lang. Y nghe tiếng chân họ tụt dần, tụt dần lại phía sau và rồi biến mất hẳn. Y nghe tiếng khóc ở ngay phía trên đầu. Ngước mắt nhìn lên giếng cầu thang, y nhìn thấy cô điếm của Nately đang ngồi thu lu trên một bậc, úp mặt vào cả hai tay khóc nức nở, trong khi đứa em gái ngoại đạo bất trị kia đang cúi người chênh vênh qua lan can cầu thang nhằm mặt y mà hân hoan hét lên “Bruto! Bruto!” và khua dao về phía y như thể đó là một món đồ chơi mới đầy kích thích mà nó hồ hởi muốn dùng.
Yossarian đã thoát, nhưng trong cuộc rút lui qua phố, y vẫn thỉnh thoảng lo âu ngoái lại nhìn. Mọi người cứ nhìn y chòng chọc lạ lùng, càng khiến y thêm sợ hãi. Y căng thẳng hối hả bước đi, tự hỏi không biết bề ngoài mình có gì mà ai nấy đều chú ý tới vậy. Khi y sờ tay vào một chỗ đau trên trán, các ngón tay dấp dính máu, và y đã hiểu ra. Y dùng khăn tay chấm nhẹ lên mặt và cổ. Cứ chấm vào đâu là lại có thêm vết bẩn màu đỏ mới. Y bị chảy máu khắp nơi. Y vội vàng chạy vào tòa nhà hội Chữ thập đỏ xuống hai lượt cầu thang dốc bằng cẩm thạch trắng để chui vào phòng rửa mặt của nam, tại đó y rửa ráy và chăm sóc vô số vết thương mà y nhìn thấy bằng nước lạnh và xà phòng, kéo thẳng lại cổ áo và chải lại tóc. Y chưa bao giờ nhìn thấy một khuôn mặt nào lại bầm giập và trầy xước như khuôn mặt vẫn đang chớp mắt nhìn y từ trong gương với vẻ bực bội đầy choáng váng và kinh hoàng. Cô ta muốn cái quái gì ở y đây?
Khi y rời phòng rửa mặt, cô điếm của Nately đã chờ sẵn bên ngoài để phục kích. Cô núp sát tường gần chân cầu thang và bổ nhào tới y như một con diều hâu với một con dao ăn bít tết sáng loáng trong tay. Y bẻ gãy sức mạnh chính của cuộc tấn công này bằng một cùi chỏ giơ lên và tặng cô một cú đấm gọn ghẽ vào hàm. Cặp mắt cô quay tròn. Y đỡ được cô trước khi cô ngã rồi nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống. Rồi y chạy lên các bậc thang, ra khỏi tòa nhà và dành suốt cả ba tiếng tiếp theo đi tìm Hungry Joe khắp thành phố để y có thể trốn khỏi Rome trước khi cô tìm thấy y thêm lần nữa. Phải đến khi máy bay cất cánh thì y mới thấy an toàn thực sự. Nhưng khi họ vừa hạ cánh xuống Pianosa, cô điếm của Nately, hóa trang trong bộ quần áo màu xanh của thợ cơ khí, đã đợi sẵn với con dao ăn bít tết đúng ở chỗ máy bay dừng lại, và thứ duy nhất đã cứu mạng y lúc cô đâm dao vào ngực y trên đôi giày đế da cao gót là một viên sỏi dưới chân khiến cô bị trượt. Yossarian, chưa hết sửng sốt, đã lôi tuột cô lên máy bay, khóa cả hai tay để giữ cô bất động trên sàn trong lúc Hungry Joe báo cho đài kiểm soát không lưu xin phép quay trở lại Rome. Tại sân bay ở Rome, Yossarian đẩy cô ra khỏi máy bay ngay khi máy bay còn đang chạy trên đất sau khi hạ cánh rồi Hungry Joe, không tắt động cơ, vội cất cánh đi Pianosa ngay lập tức. Hầu như nín thở, Yossarian cảnh giác soi mói từng dáng người khi y cùng Hungry Joe đi bộ qua phi đoàn trở về lều của mình. Hungry Joe nhìn y thật lâu với vẻ nực cười.
“Anh có chắc là anh không tưởng tượng ra mọi thứ không?” Hungry Joe dè dặt hỏi sau khi đắn đo một lúc.
“Tưởng tượng ra ư? Anh cũng ở ngay đó với tôi mà, có phải không? Anh vừa mới bay đưa cô ta quay lại Rome.”
“Có thể tôi cũng tưởng tượng ra tất cả chuyện này. Tại sao cô ta lại muốn giết anh?”
“Cô ta chưa từng thích tôi. Có thể là do tôi đã đánh vỡ mũi cậu ta, hoặc có thể là do tôi là người duy nhất trong tầm mắt cô ta lúc cô ta nhận được tin. Anh có nghĩ là cô ta sẽ trở lại không?”
Đêm đó, Yossarian đến câu lạc bộ sĩ quan và ở lại đến rất khuya. Trên đường về lại lều, y thận trọng quan sát xem cô điếm của Nately có ở đâu không. Y dừng lại khi thấy cô đang nấp trong bụi rậm gần bên hông lều, tay nắm chắc một con dao xả thịt bự chảng, cải trang thành một nông dân Pianosa. Yossarian rón rén bước vòng ra phía sau không một tiếng động, đoạn túm chặt lấy cô từ đằng sau.
“Caramba!”(81) cô kêu lên giận dữ và chống cự như một con mèo hoang khi y lôi cô vào trong lều và ném cô xuống sàn.
“Này, có chuyện gì vậy?” một trong số bạn cùng lều của y ngái ngủ hỏi.
“Giữ cô ta cho đến khi tôi quay trở lại nhé,” Yossarian ra lệnh, lôi gã kia ra khỏi giường đè lên người cô rồi y chạy ra ngoài. “Giữ cô ta lại!”
“Để cho tôi giết anh ta thì tôi sẽ cho tất cả các anh được phịch,” cô đề nghị.
Những người khác nhảy bật ra khỏi giường xếp ngay khi họ thấy đó là một cô gái và cố thuyết phục cô phịch bọn họ trước đã. Trong khi đó, Yossarian chạy tới chỗ Hungry Joe, lúc này đang ngủ say như em bé. Yossarian nhấc con mèo của Huple trên mặt Hungry Joe ra và lay gã dậy. Hungry Joe nhanh chóng mặc đồ. Lần này họ bay lên phía Bắc, vượt khá sâu vào trong vùng địch. Khi họ đến một vùng đất bằng phẳng thì họ khoác dù lên cô điếm của Nately và đẩy cô ra khỏi cửa thoát hiểm. Yossarian chắc mẩm rằng cuối cùng thì y cũng đã thoát được cô và thở phào nhẹ nhõm. Khi gã tiến về gần lều của mình ở Pianosa thì một bóng hình chợt trồi lên trong bóng tối ngay bên cạnh đường khiến y suýt ngất. Y gắng gượng ngồi xuống đất và chờ cho con dao xỉa qua người, gần như sẵn sàng đón chào đòn trí mạng ấy để đổi lại là sự bình yên. Nhưng thay vào đó, một bàn tay thân thiện đã giúp y đứng dậy. Bàn tay thuộc về một phi công ở phi đoàn của Dunbar.
“Anh thấy thế nào rồi?” viên phi công hỏi thì thầm.
“Khá ổn,” Yossarian trả lời.
“Tôi vừa thấy anh gục xuống. Tôi tưởng anh có chuyện gì.”
“Có lẽ tôi đã bị xỉu.”
“Ở phi đoàn của tôi đang có tin đồn rằng anh đã bảo bọn họ rằng anh sẽ không bay thêm một trận nào nữa.”
“Thật đấy.”
“Sau đó có người từ liên đoàn xuống và bảo chúng tôi rằng đó là tin đồn thất thiệt, rằng anh chỉ đùa thôi.”
“Nói dối đấy.”
“Anh có nghĩ là họ sẽ bỏ qua cho anh vụ này không?”
“Tôi không biết.”
“Họ sẽ làm gì với anh?”
“Tôi không biết.”
“Anh có nghĩ là họ sẽ đưa anh ra tòa án binh vì tội bỏ trốn khi đối đầu với địch không?”
“Tôi không biết.”
“Tôi hy vọng anh sẽ qua được vụ này,” viên phi công ở phi đoàn của Dunbar nói, và lại lẩn vào trong bóng tối. “Hãy cho tôi biết tình hình của anh nhé.”
Yossarian nhìn theo gã vài giây rồi tiếp tục đi về lều của mình.
“Suỵt!” một giọng nói vang lên cách đó vài bước chân. Đó là Appleby, đang nấp sau thân cây. “Anh thế nào?”
“Khá ổn,” Yossarian nói.
“Tôi nghe nói người ta sẽ dọa đưa anh ra tòa án binh vì tội bỏ trốn khi đối đầu với địch. Nhưng họ sẽ không cố theo đuổi nó bởi vì ngay cả họ cũng không chắc chắn có đủ bằng chứng để chống lại anh mà khởi tố, và cũng vì việc này dễ khiến cho họ xấu mặt với các sĩ quan chỉ huy mới. Ngoài ra, anh vẫn là một người hùng vì đã bay đi bay lại tới hai lần trên cây cầu đó ở Ferrara. Theo tôi thì anh vẫn là người hùng vĩ đại nhất mà chúng ta có được ở liên đoàn này. Tôi nghĩ anh sẽ thích nếu biết rằng họ chỉ hù dọa thôi.”
“Cảm ơn nhé, Appleby.”
“Tôi lại bắt chuyện với anh chỉ vì mỗi thế thôi, để cảnh báo cho anh.”
“Tôi rất trân trọng điều đó.”
Appleby bẽn lẽn di mũi giày xuống đất. “Tôi rất tiếc vì bữa đó chúng ta đã đánh nhau ở câu lạc bộ sĩ quan, Yossarian.”
“Không sao đâu.”
“Nhưng tôi không phải là người gây sự. Tôi nghĩ đó là lỗi của Orr vì anh ta đã dùng vợt bóng bàn phang vào mặt tôi. Anh ta làm vậy để làm gì nhỉ?”
“Tại vì anh luôn thắng anh ta.”
“Vậy tôi không được phép thắng anh ta ư? Có phải vậy không? Giờ thì anh ta đã chết, tôi nghĩ việc tôi chơi bóng bàn giỏi hơn anh ta hay không cũng chả còn quan trọng nữa, phải không?”
“Tôi đồ là vậy.”
“Và tôi rất tiếc vì đã nhặng xị lên về những viên thuốc Atabrine. Nếu anh muốn dính bệnh sốt rét thì đó là việc của anh, phải không?”
“Không sao đâu, Appleby.”
“Nhưng tôi chỉ cố làm nhiệm vụ của mình. Tôi luôn tuân lệnh. Tôi luôn được dạy phải tuân lệnh.”
“Không sao đâu.”
“Anh biết không, tôi đă nói với trung tá Korn và đại tá Cathcart rằng tôi nghĩ họ không nên ép anh phải bay thêm trận nào nếu như anh không muốn, và họ đã nói rằng họ rất thất vọng với tôi.”
Yossarian mỉm cười vừa thích thú vừa rầu rĩ. “Tôi cá là họ thất vọng thật.”
“Ồ, tôi chả quan tâm. Trời ạ, anh đã bay tới bảy mươi mốt trận rồi. Như vậy là quá đủ. Anh có nghĩ là họ sẽ bỏ qua cho anh vụ này không?”
“Không.”
“Giả như họ bỏ qua cho anh vụ này, họ sẽ phải bỏ qua cho tất cả chúng tôi, đúng không?”
“Bởi thế họ không thể bỏ qua cho tôi được.”
“Anh nghĩ họ sẽ làm gì đây?”
“Tôi không biết.”
“Anh có nghĩ là họ sẽ cố đưa anh ra tòa án binh không?”
“Tôi không biết.”
“Anh có sợ không?”
“Có.”
“Anh có bay thêm trận nào nữa không?”
“Không.”
“Tôi hy vọng anh sẽ qua được vụ này,” Appleby thì thầm đầy tin tưởng. “Tôi thực lòng mong thế.”
“Cảm ơn anh, Appleby.”
“Này!” một giọng thì thầm, quả quyết vang lên từ những cây bụi trụi lá cao ngang hông mọc bên cạnh lều của y sau khi Appleby rời đi. Havermeyer đang ngồi chồm hỗm nấp ở đó. Gã đang ăn kẹo lạc, đám mụn trứng cá và những lỗ chân lông to đùng nhẫy dầu trên mặt gã trông như những chiếc vảy đen. “Anh sao rồi?” gã hỏi khi Yossarian đi về phía gã.
“Khá ổn.”
“Anh có bay thêm trận nào nữa không?”
“Không.”
“Chắc là họ sẽ ép anh?”
“Tôi sẽ không cho phép họ làm điều đó.”
“Anh hèn nhát phải không?”
“Ừ.”
“Họ sẽ đưa anh ra tòa án binh à?”
“Chắc là họ sẽ cố làm thế.”
“Thiếu tá Major nói sao?”
“Thiếu tá Major biến mất rồi.”
“Có phải họ đã cho ông ta biến mất?”
“Tôi không biết.”
“Anh sẽ làm gì nếu bọn họ quyết định làm cho anh biến mất?”
“Tôi sẽ cố ngăn họ lại.”
“Họ không đề nghị cho anh cái gì nếu anh chịu tiếp tục bay à?”
“Piltchard và Wren nói rằng họ sẽ thu xếp để tôi chỉ phải đi đưa sữa.”
Havermeyer trở nên hoạt bát hẳn. “Thế á, thỏa thuận như vậy nghe cũng được đấy chứ. Là tôi thì tôi sẽ chẳng phản đối một đề nghị như thế. Tôi cá là anh đồng ý ngay tắp lự.”
“Tôi đã từ chối.”
“Ngốc thật.” Gương mặt xám xịt lờ đờ của Havermeyer nhăn lại trong cảm giác rụng rời. “Nói thế nào nhỉ, dàn xếp như vậy thì không công bằng lắm đối với tất cả những người khác nhỉ? Nếu anh chỉ phải bay những trận kiểu đưa sữa thì ai đó trong số bọn tôi sẽ phải bay phần của anh trong những trận khó nhằn, có phải không?”
“Đúng rồi.”
“Vậy thì tôi không thích,” Havermeyer thốt lên, phẫn nộ đứng lên chống nạnh. “Tôi chẳng thích như vậy chút nào. Đó đích thị là một vố tráng lệ mà họ đang chuẩn bị tặng cho tôi chỉ vì anh quá hèn không chịu bay thêm trận nào nữa, nhỉ?”
“Đi mà ý kiến với họ ấy,” Yossarian nói và cảnh giác đưa tay cầm lấy súng.
“Không, tôi đâu có đổ lỗi gì cho anh,” Havermeyer nói, “mặc dù tôi chẳng ưa gì anh. Anh biết đấy, giờ thì tôi cũng chả mấy thích thú việc phải bay quá nhiều trận nữa. Liệu có cách nào để tôi thoát thân không nhỉ?”
Yossarian chua chát cười khẩy và trêu, “Cầm súng lên và bắt chước tôi.”
Havermeyer trầm ngâm lắc đầu. “Không, tôi không thể làm vậy được. Nếu tôi cư xử như một kẻ hèn thì có thể sẽ đem lại tiếng xấu cho vợ con. Không ai thích kẻ hèn nhát. Hơn nữa, tôi muốn ở lại lực lượng dự bị khi chiến tranh kết thúc. Làm quân dự bị thì anh sẽ kiếm được năm trăm đô một năm.”
“Thế thì giờ bay ra trận đi vậy.”
“Ừ, chắc phải vậy thôi. Chậc, anh nghĩ liệu có cửa nào để họ cho anh nghỉ bay chiến đấu mà về nhà không?”
“Không”
“Nhưng nếu có và họ cho phép anh chọn thêm một người đi cùng thì anh chọn tôi nhé? Đừng chọn người như Appleby. Hãy chọn tôi.”
“Vì lý do quái gì mà họ lại phải làm như thế kia chứ?”
“Tôi không biết. Nhưng nếu họ làm vậy, hãy nhớ là tôi đã xin anh trước, được không? Và hãy báo cho tôi tình hình của anh. Tôi sẽ đợi anh ở những bụi cây này hằng đêm. Có lẽ nếu họ không làm điều gì tệ với anh thì tôi cũng sẽ chẳng phải bay thêm trận nào nữa. OK?”
Suốt buổi tối hôm sau, người cứ liên tục xổ ra từ bóng tối để hỏi thăm y thế nào, xin y tiết lộ tin mật cho họ, với những khuôn mặt nhăn nhó, mệt mỏi, dựa trên một mối thân tình thậm thụt và bệnh hoạn mà y chưa từng mảy may hay biết có tồn tại. Những người y gần như không quen biết trong phi đoàn cứ như từ trên trời rơi xuống nhảy vào tầm mắt y và hỏi thăm xem y thế nào. Ngay cả người ở các phi đoàn khác cũng lần lượt núp trong bóng tối rồi nhảy xổ ra. Mọi nơi y bước tới sau khi mặt trời lặn đều có ai đó đang chờ nhảy xổ ra và hỏi thăm xem y thế nào. Người ta nhảy ra từ cây cối và bụi rậm, từ những đường hào và đám cỏ dại mọc cao, từ quanh các góc lều và từ phía sau chắn bùn của những xe hơi đang đỗ. Ngay cả một trong những bạn cùng lều với y cũng nhảy ra hỏi y sao rồi và nài nỉ y đừng nói với những người cùng lều khác rằng gã đã nhảy ra. Yossarian tiến đến gần từng bóng đen dáo dác ra dấu gọi y với bàn tay luôn đặt sẵn trên súng, không biết cái bóng nào rốt cuộc sẽ tráo trở biến thành cô điếm của Nately hoặc, tệ hơn, biến thành một ai đó có thẩm quyền được cử tới để nện y bằng dùi cui túi bụi đến khi y bất tỉnh. Đã bắt đầu có vẻ như họ sẽ phải làm việc gì đó như vậy thật. Họ không muốn đưa y ra tòa án binh vì tội bỏ trốn khi đối đầu với địch bởi vì khoảng cách một trăm ba mươi lăm dặm khó có thể coi là đang đối đầu với quân địch, và bởi vì Yossarian chính là người rốt cuộc đã hạ được cây cầu ở Ferrara vì đã bay qua bay lại tới hai lần trên đầu mục tiêu và đã giết chết Kraft - y hầu như luôn quên mất Kraft mỗi lần đếm số người chết mà y quen. Nhưng họ chắc chắn phải làm gì đó với y, và ai nấy đều nghiêm trang chờ đợi xem nó có thể là thứ kinh khủng tới mức nào.
Ban ngày họ tránh mặt y, thậm chí cả Aarfy, và Yossarian hiểu rằng dưới ánh sáng mặt trời thì họ đều là những người khác so với khi một mình trong bóng tối. Y chẳng hề quan tâm tới họ trong lúc đi giật lùi loanh quanh tay đặt trên súng và chờ đợi những lời nịnh hót, đe dọa và dụ dỗ mới từ liên đoàn mỗi khi đại úy Piltchard và Wren lái xe trở về sau những cuộc hội đàm khẩn cấp với đại tá Cathcart và trung tá Korn. Hungry Joe hầu như mất dạng, và ngoài Hungry Joe ra thì người duy nhất nói chuyện với y là đại úy Black, kẻ cứ gọi y là “Lão Hăng Máu”(82) bằng giọng hân hoan châm chọc mỗi lần gã chào y, cũng là kẻ vừa trở về từ Rome để báo cho y biết rằng cô điếm của Nately đã biến mất. Yossarian chợt tiếc, lòng nhói lên một nỗi khát khao pha thương cảm. Y nhớ cô.
“Biến mất ư?” y nhắc lại với giọng khô không khốc.
“Ừ, biến mất,” đại úy Black phá lên cười, cặp mắt lờ đờ khép lại vì mệt mỏi và bộ mặt nhọn hoắt, xương xẩu của gã như thường lệ đang mọc ra đám râu thưa lún phún màu hung đỏ. Gã dùng cả hai nắm tay dụi lên bọng mắt. “Lúc ấy tôi còn nghĩ hay là nhân tiện đang ở Rome mình lại làm một nháy với cô em đần độn đó để tưởng nhớ những ngày xưa êm đềm. Anh biết đấy, chỉ để cho thằng nhóc Nately đó dù nằm trong mồ cũng không được yên ấy mà, ha ha! Còn nhớ cái cách tôi châm chọc cậu ta không? Nhưng giờ nơi đó đã trống hoác không còn ai.”
“Cô ta không để lại lời nhắn nào à?” Yossarian bật ra hỏi, nãy giờ y vẫn miên man nghĩ về cô, băn khoăn không biết cô đang phải chịu đựng đau khổ nhiều tới mức nào, và bỗng cảm thấy gần như là cô đơn và bị bỏ rơi khi thiếu vắng những trận tấn công dữ dội bất khả xoa dịu của cô.
“Không có ai ở đó,” đại úy Black vui vẻ kêu lên, cố làm cho Yossarian hiểu ra vấn đề. “Anh không hiểu à? Bọn họ đã biến sạch. Toàn bộ nơi đó đã bị khám xét.”
“Biến sạch?”
“Ừ, biến sạch. Bị lùa thẳng ra ngoài đường.” Đại úy Black lại cười hả hê, và cục yết hầu nhọn hoắt của gã cứ hân hoan lên xuống trong cổ họng xương xẩu. “Ổ điếm đó giờ sạch trơn. Quân cảnh đã càn sạch tòa nhà và đuổi hết lũ điếm đó ra. Buồn cười không?”
Yossarian sợ hãi và bắt đầu run rẩy. “Tại sao họ lại làm thế?”
“Có lý do hay không thì có khác gì?” đại úy Black hồ hởi nói. “Họ đã quét sạch ra đường. Anh thấy hay không? Tất cả.”
“Thế còn đứa bé gái thì sao?”
“Cũng bị lùa đi luôn,” đại úy Black cười sằng sặc. “Bị lùa đi cùng với lũ điếm. Ra hết ngoài đường.”
“Nhưng nó mới chỉ là một đứa trẻ!” Yossarian mạnh mẽ phản đối. “Nó chả quen biết ai khác trong cả thành phố ấy. Nó sẽ ra sao chứ?”
“Việc quái gì tôi phải quan tâm?” đại úy Black đáp với một cái nhún vai thờ ơ, và bất chợt trố mắt ra nhìn Yossarian với sự ngạc nhiên, và với một nỗi hoan hỉ tọc mạch ánh lên láu cá. “Sao, thế có chuyện gì? Nếu biết chuyện này lại khiến anh buồn bực tới vậy thì tôi đã đến gặp và nói ngay cho anh rồi, chỉ để cho anh tức chết đi. Này, anh đi đâu thế? Quay lại xem nào! Quay lại đây mà tức chết đi chứ!”
79. Tiếng Ý: Cảm ơn.
80. Tiếng Ý: Đồ sát nhân.
81. Tiếng Ý: Mẹ kiếp!
82. Nguyên văn là “Old Blood and Guts”, biệt danh của tướng Mỹ George Patton thời Thế chiến II, một người ngoài các thành tích quân sự còn nổi tiếng khắc nghiệt, luôn muốn chiến đấu bất chấp sinh mạng của binh lính. Nhắc đến Patton, lính Mỹ thường nói: “our blood, his guts” - “Máu của chúng ta, sự hăng hái/can trường của ông ấy.”
Bẫy-22 Bẫy-22 - Joseph Heller Bẫy-22