Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bất Tử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 37
T
ôi lững thững bước xuống cầu thang, muốn tìm một ít kem để nhâm nhi lúc này. Đương nhiên tôi biết món kem Häagen-Dazs đắt tiền không thể giúp chữa lành trái tim tan vỡ của mình, nhưng biết đâu nó có thể xoa dịu bớt những cảm giác đau đớn ấy. Tôi mở ngăn đá tủ lạnh, lôi ra cả một hộp lớn, rồi vừa khuỳnh tay lại để kẹp nó vào khuỷu tay, tôi vừa cầm thêm một cái muỗng và vài thứ linh tinh khác. Chỉ trong phút chốc, chuyện gì đến cũng đến. Với cái kiểu ôm một mớ như thế, tất cả mọi thứ rơi loảng xoảng hết cả xuống sàn.
Chưa kịp nhặt, tôi đã nghe một giọng nói vang lên:
“Cảm động thật đấy, Ever. Rất, rất cảm động!”
Đang quỳ xuống, xoa xoa mấy ngón chân đau vừa bị lãnh đủ bởi hộp kem vani có rắc thêm hạt dẻ. Cùng lúc ấy, tôi chết sững khi nhận ra Drina đang ngồi ở ngay chiếc bàn ăn sáng của tôi, đôi chân dài bắt chéo lại, hai tay khoanh trước ngực, trông nghiêm nghị như một quý bà.
“Thật là đáng yêu làm sao, cái cách mà cô vừa hét toáng lên gọi Damen, cả những hình ảnh về cuộc tình ngây thơ mà cô giấu trong đầu!”
Cô ta bật người, mắt đăm đăm nhìn tôi.
“À, vâng. Tôi có thể nhìn thấy bên trong đầu của cô nghĩ gì. Một chút năng lực siêu linh bé bỏng? Cũng được đấy, nhưng nó bé lắm và mỏng lắm, tôi e là như thế. Dù sao, cũng phải thừa nhận rằng cô và Damen đã từng hạnh phúc, nhưng còn sau đó, sau đó nữa?”
Drina lắc đầu.
“Cô biết đấy, tôi không thể cho chuyện đó xảy ra. Chỉ cần điều đó xảy ra, tôi sẽ dành cả cuộc đời này của tôi để tiêu diệt cô. Và cái phần năng lực siêu linh nhỏ nhoi trong cô hẳn giúp cô biết rằng tôi vẫn còn có thể!”
Tôi nhìn chằm chằm cô ta, cố tập trung vào hơi thở của mình, giữ cho nó thật chậm, thật đều. Trong lúc đó, tôi cố loại bỏ ra khỏi đầu mình những suy nghĩ cau có, hung tợn vì biết rằng cô ta sẽ sử dụng chính những suy nghĩ ấy để chống lại mình mà thôi. Nhưng sự thật là, chuyện cố gắng để làm cho những suy nghĩ của mình trống rỗng là chuyện không tưởng, chẳng khác nào bạn kể cho một người nghe về một con voi, và trong giây phút ấy thì lại nỗ lực bảo rằng họ đừng nghĩ đến nó.
“Những con voi? Thật sao?”
Cô ta cười phá lên, cái giọng the thé như yêu ma vang vọng khắp phòng. “Ôi trời ơi, thật tôi chẳng hiểu nổi anh ấy nhìn thấy gì trong cô?”
Mắt cô ta nhìn tôi, đầy ấp sự coi thường trong đó. “Một con bé chán ngắt. Một con bé chỉ biết có phim hoạt hình Disney, những kênh truyền hình dành cho gia đình. Chán đến mức không thể chán hơn. Đấy, toàn bộ những khái niệm về tình yêu, về yêu đương trong cô chỉ có như thế thôi. Ever, tôi có cần phải nhắc cho cô nhớ là Damen đã sống đến hàng trăm năm và những trải nghiệm về tình yêu của anh ấy như thế nào không?”
“Nếu cô tìm Damen thì câu trả lời là: Anh ấy không có ở đây!”
Tôi thở hắt ra, lên tiếng, nghe giọng nói của mình ngập ngừng và kỳ lạ như thể tôi đã không sử dụng đến nó nhiều ngày.
Cô ta nhướng hai hàng chân mày lên.
“Tin tôi đi, tôi biết bây giờ anh Damen đang ở đâu. Tôi luôn biết anh Damen đang ở đâu. Đó là việc tôi quan tâm và luôn quan tâm!”
“Hóa ra cô chẳng khác nào kẻ dọ thám anh ấy”. Tôi mím môi lại, biết rằng mình không nên chọc tức Drina. Nhưng tôi có gì để mất mát đâu. Có thế nào thì cô ta cũng ở đây và muốn giết tôi.
Trong một khoảnh khắc, tôi thấy đôi môi Drina như muốn xoắn vào nhau để kiềm nén. Rồi cô ta nhếch miệng cười, đưa bàn tay ra trước mặt mình, ngắm nghía những chiếc móng tay được cắt giũa hoàn hảo.
“Khó thật đấy nhỉ”, cô ta thì thào.
“Vâng, nếu như đấy là cách cô chọn để làm trong suốt ba trăm năm qua, thì có lẽ ai đó sẽ nói rằng...”
“Đến hơn sáu trăm năm đấy, cô nàng ạ, sáu trăm năm...” Cô ta quắc mắt nhìn tôi.
Sáu trăm năm? Thật sao? Cô ta nói thật đấy chứ?
Drina trợn mắt, đứng dậy.
“Cô nàng khờ khạo, ngốc nghếch, thiển cận, tối tăm, tầm thường ạ... Có vẻ như cô luôn là người truyền cảm hứng cho Damen để làm những việc đại loại như mang thức ăn cho những kẻ nghèo đói, chiến đấu lại với sự bần cùng, cứu những con cá heo, hòa giải cho những cuộc chiến tranh, khước từ rượu, chất kích thích, và vô vàn thứ kinh khủng khác nữa đấy. Những thứ chán ngắt, thứ này nối tiếp thứ kia. Và vì cái gì? Có bao giờ cô thử hỏi như thế chưa? Để được nghe xin chào, cả thế giới chào đón cô à? Hoàn toàn không. Quên đi, cô nàng ngây thơ ạ. Tôi sẽ kéo anh ấy trở về, với sự tình tứ, quyến rũ, nuông chiều theo những cảm xúc của anh ấy. Đó là thế giới của Damen và tôi, hiểu không? Tin tôi đi, đó chỉ là một chuyến đi nho nhỏ khác trong hành trình của anh ấy và tôi mà thôi. Trước khi cô thật sự nhận thức được về nó thì bọn tôi lại trở về với đỉnh cao của thế giới này rồi”.
Cô ta bước từng bước thong thả đến bên tôi. Nụ cười cứ rộng ra, lớn dần khi những bước chân nhích lại gần hơn. Cái dáng điệu uyển chuyển, uốn éo ấy chỉ khiến tôi nhớ đến một con mèo trong phim hoạt hình.
“Nói ra thì cũng kỳ quặc thật đấy, Ever. Tôi chẳng thể tưởng tượng được cô nhìn thấy cái gì trong anh ấy… Không, tôi không nói đến cách những phụ nữ khác, và vô số đàn ông khác nữa nhìn thấy ở anh ấy. Anh ấy quyến rũ, tuyệt diệu. Đúng thế. Nhưng có đáng để cô phải chịu đựng tất cả vì điều đó không? Có vẻ như cô đã dám băng qua cả cái chết vì anh ấy. Nếu như cô không còn sống sau tai nạn khủng khiếp khỉ gió đó…”.
Cô ta lắc lắc đầu.
“Ừ, trong khoảnh khắc sau tai nạn khủng khiếp khỉ gió đó, nếu như cô cảm thấy yên bình để ra đi, tôi biết chắc rằng cô đã chết mà, thì đã không có những chuyện này. Việc kế tiếp tôi biết là Damen chuyển đến California, bởi vì… thật đáng ngạc nhiên, anh ấy mang cô trở lại! Sau khi đã sống hàng trăm năm, tôi cũng học được chút kiên nhẫn đó chứ. Nhưng sau đấy, cô thật sự làm tôi chán ngấy. Rõ ràng, đó không phải là lỗi của tôi!”
Cô ta nhìn tôi, nhưng tôi không đáp lại một lời nào. Trong đầu tôi chỉ choáng váng bởi những câu từ cô ta vừa thốt ra. Drina là người đã gây nên tai nạn?
“Ừ, cô nghĩ đúng đấy. Tôi chính là người đã gây ra tai nạn. Tôi chính là người đã thúc vào con nai để nó chạy ra ngay trước chiếc xe của gia đình cô trong rừng. Bởi vì tôi biết bố cô là một gã đàn ông có trái tim nhạy cảm, tốt bụng đến ngốc nghếch, kẻ sẵn sang mạo hiểm cả nhà mình chỉ để cứu con nai. Haha, trái đất này vẫn còn những kẻ cố gắng để làm những điều tốt đẹp cơ đấy!”
Cô ta cười phá lên. “Thế là xong. Kết thúc mọi thứ. Đó hoàn toàn chỉ là một trò đùa cho vui của tôi. Nhưng cô yên tâm, giờ này, Damen chẳng có ở đây để cứu cô lần nữa đâu. Và tôi sẽ phải hoàn thành công việc của mình cho trọn vẹn chứ nhỉ?”
Tôi lướt mắt qua khắp phòng, cố tìm kiếm vật gì đó có thể giúp bảo vệ mình, ví dụ như một con dao nhọn hay một thứ gì đó. Nhưng tôi biết rằng sẽ không ích chi cả. Tôi không thể nhanh nhẹn như Damen hay Drina. Tôi sẽ không đủ thời gian để tìm ra thứ gì như thế được.
Cô ta thở dài. “Cô cần một con dao à? Thế thì lấy đi. Thấy tôi chiều cô chưa!”
Mắt cô ta tối sầm. Dày đặc bóng đêm. Đôi môi mím lại, xoắn vào nhau.
“Cô biết không, Ever. Trước khi cô xuất hiện, trước khi cô đến với cõi đời này, tôi và anh ấy từng có một tình yêu thực sự. Thế rồi cô cố đánh cắp mất anh ấy trong tay tôi. Một vòng lẩn quẩn đáng buồn làm sao…”.
Cô ta kéo dài giọng, rồi chỉ trong một tíc tắc, cô ta lướt người, đứng ngay sát cạnh tôi. Tôi chẳng còn lấy một giây để có thể phản ứng lại.
“Nhưng bây giờ, đã đến lúc tôi giành anh ấy trở lại. Anh ấy sẽ luôn trở lại với tôi. Cô biết mà, Ever. Đó là một sự thật hiển nhiên đúng không?”
Tôi vớ lấy một tấm bảng trang trí làm bằng những thanh tre cứng, nghĩ rằng mình sẽ đập lên đầu Drina. Nhưng ý nghĩ ấy chưa kịp nên dạng nên hình thì tôi đã phải nhận lấy một cú đấm tối tăm mặt mũi. Người tôi bay vèo vào ngay sát tủ lạnh. Hơi thở của tôi dồn dập. Tôi cảm nhận được từ đầu và miệng của mình, một dòng máu ấm nóng đang từ từ chảy ra.
Và trước khi tôi có thể chuyển động hay làm cái gì đó khác để chống lại, thì cô ta đã ngồi lên người tôi, xé toạc quần áo tôi, cào cấu mái tóc tôi, gương mặt tôi, và thì thầm vào tai tôi. “Từ bỏ đi, Ever. Hãy thư giãn, buông lỏng mình và ra đi đi. Hãy quay về đoàn tụ với gia đình hạnh phúc thân yêu của mi. Tất cả bọn họ đều đang chờ đợi, nóng lòng mong gặp lại mi. Mi chẳng nên phung phí cuộc đời ở đây. Mi chẳng có thứ gì để quyến luyến hay muốn sống cả. Đây là cơ hội của mi đấy. Để ra đi…”.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bất Tử
Alyson Noel
Bất Tử - Alyson Noel
https://isach.info/story.php?story=bat_tu__alyson_noel