Hồi 37: Can Bạo Chúa, Tiên Cô Phát Thiện Niệm Bắt Beo Lớn, Cậu Bé Vung Hai Tay
ghe Triệu Cao nói nhà mình mới phát hiện yêu tinh, Thủy Hoàng chẳng ngạc nhiên, còn vui vẻ nói:
- Khanh hãy đứng dậy. Theo trẫm nghĩ, giữa chốn kinh thành, nơi trẫm ngự trị, làm gì có yêu nhân nào to gan, dám xuất hiện giữa ban ngày? Đây hẳn là trong nhà khanh có người đắc tội với người tiên, nên người tiên mới giáng hạ trong phủ, để trừng phạt, cảnh cáo đấy thôi. Nay trẫm đang tìm tiên cầu đạo, đã có chân tiên đến đây, chắc là ngài không nỡ ghét bỏ trẫm, có lòng muốn gặp trẫm, mà chưa tìm ra duyên cớ để tiến cung, mới cố ý hiển thị linh dị tại nhà một bày tôi thân tín của trẫm, để trẫm đích thân tới nơi đàm đạo, việc đó cũng chưa biết chừng.
Triệu Cao nghe Thủy Hoàng nói, quả là vượt ra ngoài sự suy tính của hắn. Nhưng hắn là người vô cùng nhạy bén. Hoàng đế đã có thành kiến như thế, làm sao thay đổi được? Vả lại, nhân dịp này, hướng dẫn cho hoàng đế tới gặp người tiên, bản thân mình há phải vô công? Vì thế, hắn đổi hẳn thái độ, khấu đầu, nói:
- Thần quả ngu muội, nhất thời bị người tiên chọc ghẹo, đến nỗi thần hồn điên đảo, đã nhận lầm người tiên kẻ yêu quái. Nay nghĩ lại, mới biết bệ hạ oai vũ thánh minh, ngự trị chốn này, yêu nhân một khi tới kinh thành, lập tức có bách thần xua đuổi, làm gì có chỗ dung thân? Theo đó mà suy, người mà gia nhân nhà hạ thần nhìn thấy ắt là người tiên, chẳng phải nghi ngờ. Phải có thiên chất thông minh như bệ hạ, mới nghĩ ngay ra được đạo lý đó. Vậy xin bệ hạ ngự giá tới nhà thần, tiếp kiến vị tiên nhân, khiến tiên nhân hiểu được bệ hạ chân thành cầu đạo, sớm truyền cho kim đan đại đạo, ban cho trường sinh diệu dược. Thần xin về nhà trước, nói rõ ý bệ hạ cho người tiên biết, và cùng nhau chờ đợi tiếp giá, có được không?
Thủy Hoàng rất hài lòng, nói:
- Lời khanh nói rất hợp ý trẫm. Khanh mau về nhà, trẫm sẽ tới liền.
Triệu Cao đổi giọng làm mừng, đổi lo làm vui, hân hoan trở về nhà.
Sau khi Triệu Cao đi rồi, nhà họ Triệu không còn ai làm chủ, tiên cô mới thu hồi pháp lực. Tức thì, tất cả những công tử giả biến mất, chỉ còn lại một công tử thật, đã phục hồi linh tính, đưa mắt nhìn tiên cô và đám gia nhân đông đảo, như trong một cơn mộng dài. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, công tử thấy mình lúc đó hoàn toàn tỉnh táo, chỉ không cử động nổi chân tay, cũng không thốt ra được một lời. Bây giờ được tự do, mới biết tiên cô chẳng phải cô gái tầm thường, mà là thiên tiên chuyển thế. Nhất thời chưa biết nên làm gì, đã thấy tiên cô vẫy tay vời gọi, công tử tự động quì xuống, lết đầu gối tiến lại. Tiên cô nghiêm sắc mặt, lên tiếng trách mắng:
- Cha nuôi ngươi chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân đầu đường xó chợ, có tài đức gì chứ? Chỉ nhờ khéo dùng lời xảo trá ton hót, vừa ý hoàng đế mà được tin dùng. Từ thân phận thái giám lên tới chỗ hiển hách hiện nay, lẽ ra hắn phải biết an phận, giữ mình, mới là hợp đạo lý. Có đâu ỷ thế chúa thương, làm lắm chuyện bất tiếu trên lừa dối thiên tử, dưới áp chế công khanh, bao nhiêu tài sản của dân chúng vét sạch sành sanh, còn dám dẫn dụ thiên tử thi hành ngược chính nữa chứ. Với những hành vi như thế, trời khó dung tha, ngày diệt tộc chẳng còn xa nữa. Ngươi làm con, đã không nghĩ chuyện khuyên cha làm điều tốt, giảm bớt một phần tội nghiệt, còn cậy thế cha mà hoành hành, cưỡng bức phụ nữ nhà lành, hại người ta tan cửa nát nhà, luận về tội danh, không kém cha ngươi chút nào. Hôm nay bần đạo nhờ có chút pháp lực, mới tránh khỏi độc thủ của ngươi. Nếu không, lúc này đã ở điện Sum La làm con ma hàm oan. Chiếu theo những việc ngươi làm, chỉ nên thí cho ngươi một mũi gươm, giải oan khí cho những người bị ngươi hại trước đây. Nhưng bần đạo vâng pháp chỉ của sư tôn, không cho khinh suất giết người, lại vì cha con ngươi tội ác tuy chất đầy, nhưng kiếp số chưa dứt, phải đợi thêm vài năm nữa, tội lỗi cha con ngươi hiện rõ, tự nhiên sẽ có báo ứng mãnh liệt.. Hãy nói rõ cho cha ngươi biết, cả nhà cứ đợi mà xem!
Triệu công tứ nghe lời dạy dỗ, răn trừng, trong lòng hiểu rất rõ. Nhưng xưa nay hắn phóng ý hại ngươi, chưa có ai làm gì được hắn, nên hắn không biết thế nào là nhận tội, thế nào là hối lỗi.
Nay nhận lời huấn giáo của tiên cô, hắn giương mắt ra nhìn, lộ vẻ hung quang. Tiên cô bất giác buông tiếng thở dài, nói với đám gia nhân đứng hai bên:
- Các ngươi hãy coi công tử nhà các ngươi, xem tinh thần hắn ra sao? Nếu không phải là ta, người khác gặp hắn lúc này, chắc chắn hắn đã nhào ngay tới, lấy mạng không tha. Tiếc thay những lời ta vừa giáo huấn, không câu nào lọt vào tai hắn? Ta cũng chẳng buồn nói nhiều với hắn cho phí lời. Tuy nhiên, dẫu ta không nỡ giết hắn, cũng không thể để hắn ra ngoài làm hại các cô gái nhà lành. Vậy nên, ta sẽ trổ chút pháp thuật, khiến các kinh mạch trong người hắn không thể vận hành bình thường, ít nhất cũng khiến hắn mang bệnh tê liệt, đừng nói là có thể ra ngoài làm ác, ngay cả động mạnh, cũng hao phí tinh lực, trở thành phế vật.
Mọi người nghe vậy, kinh hãi quá chừng. Tất cả vội quì xuống trước mặt tiên cô, dập đầu lạy bôm bốp, cất tiếng van xin tiên cô dung tha cho công tử nhà mình. Tiên cô mỉm cười, nói:
- Các ngươi nên biết, vừa rồi ta đã khuyên nhủ tử tế, nếu công tử nhà các ngươi biết hối ngộ, đã có thể bước vào Đạo môn, chẳng những được miễn tội, còn có thể tu luyện thành tiên. Nhưng hiện thấy hắn chẳng có vẻ gì là hối ngộ, còn lộ ý oán hận trên sắc mặt, đủ hiểu hắn là một tên gian ác, ngang ngược không sửa đổi. Lưu tính mạng cho hắn là tử tế lắm rồi, làm sao có thể để hắn ra ngoài hại người nữa chứ?
Nói rồi, thò một ngón tay, điểm vào tám chỗ huyệt đạo trên mình Triệu công tứ. Chỉ nghe công từ la lên một tiếng: "ôi chao!", ngã vật ra đằng sau, nằm lăn trên đất mà rên rỉ. Mọi người kinh hãi, vội chạy tới nâng đỡ công tử. Tiên cô nói:
- Hai người trong các ngươi đỡ hai bên vai hắn, dìu đi, vì hắn không còn khí lực để hành động nữa.
Câu nói chưa dứt, bên ngoài đã có người chạy vào, báo tin
Triệu đại nhân về tới. Tiên cô lấy làm lạ: Vì sao Triệu Cao còn có can đảm tới gặp ta? Ta cứ ngồi cao chỗ sảnh đường, đợi hắn tiến vào coi hắn nói gì.
Chẳng dè Triệu Cao vừa thấy tiên cô, liền quì ngay xuống, lết đầu gối tiến lại, hô to:
- Xin người tiên tha mạng. Hạ quan thật tình không biết người tiên giáng hạ, vừa rồi đã đắc tội rất nhiều. Lại nghe tiểu nhi chẳng chịu nghe lời giáo huấn, tiên cô đã trừng phạt nhẹ, hạ quan muôn phần cảm kích. Vừa rồi, hạ quan đã bẩm báo cùng đương kim thiên tử, ngài ban chỉ dạy hạ quan về đây trước, xin tiên cô tạm lưu pháp giá, thiên tử sẽ tức khắc tới đây, cùng tiên cô tương kiến.
Tiên cô nghe vậy, chẳng biết hắn định dở trò gì nữa đây, nhưng hắn đã lấy lễ đối xử, ta không thể thất lễ, mới mỉm cười, xua tay:
- Mời đứng dậy, mời đứng dậy! Lệnh lang không chịu lời giáo huấn, bần đạo lại không nỡ để dân chúng mắc vạ, nên có răn trừng, chỉ khiến cậu ta không thể làm ác, sau này toàn gia đại nhân khỏi bị liên lụy. Còn việc hoàng đế giá lâm, bần đạo chẳng dám nhận, bần đạo sẽ tự tiến vào cung triều kiến. Bần đạo không phải kim tiên thượng giới, chỉ biết sơ qua về đạo tu tiên, xin cứ thật tình nói rõ, không chút kiêng kị. Nếu chỉ ngoài mặt lấy tiếng là mộ đạo, mà trong lòng vẫn giữ ý niệm làm ác, thì dẫu có lên triều kiến tổ sư, diện kiến Ngọc Hoàng, cũng khó mà cầu được thuật trường sinh. Bần đạo chưa có chút công hạnh nào, làm sao có đủ pháp lực, giúp được cho ông ấy?
Nói rồi, lại mỉm cười, nhìn ngay mặt Triệu Cao, nói tiếp:
- Hãy thay ta, từ tạ cùng hoàng đế. Bần đạo cáo biệt.
Tiên cô phất tay áo một cái, tức thì ánh sáng hồng tỏa ra khắp phòng, từng đợt mùi thơm lạ bay ra, xông vào mũi, khiến người ta sảng khoái.
Triệu Cao đang xét hỏi bệnh trạng con trai, xa giá Thủy Hoàng đã tới nhà. Hắn vội ra ngoài, quì xuống tiếp giá, dẫn vào trong nhà, đem những lời tiên cô đã căn dặn, bẩm báo lại một lượt. Thủy Hoàng phật ý, nói:
- Người tiên chưa hỏi trẫm có lòng chân thành hay không, đã bỏ đi ngay, làm sao trẫm có thể biểu lộ cho thấy?
Triệu Cao vội bẩm:
- Theo khẩu khí, dường như người tiên thâm cảm thánh ân, sẽ tự tiến cung triều kiến, bệ hạ chỉ việc ở trong thâm cung, đợi tiên cô giáng hạ, thỉnh cầu đạo thần tiên, chắc là được đấy.
Thủy Hoàng nghe vậy, chỉ hỏi thêm về tình hình người tiên giáng hạ nhà họ Triệu ra sao, Triệu Cao đem bệnh trạng của con trai bẩm báo một lượt.
Thủy Hoàng hồi cung, nghe hoàng hậu và các vị phi tần đang tụ tập tại ngự hoa viên, liền bảo hai đại thái giám đi theo mình tới vườn hoa, và sai một tiểu thái giám tới đó trước để thông báo.
Hoàng hậu dẫn dắt đám phi tần bước ra, quì xuống nghênh đón.
Thủy Hoàng vào tới cửa cung, nắm tay hoàng hậu, cười hỏi:
- Vì sao các ái khanh kéo hết ra đây?
Hoàng hậu bẩm:
- Bẩm bệ hạ, vừa rồi trong cung phát hiện trên không trung có đám mây ngũ sắc, một vị tiên nữ đứng trên đó, một tay cầm phất trần, một tay quăng xuống một giải lụa trắng, rơi vào vườn hoa. Vì thế, mọi người mới chạy tới xem.
Nói rồi, hai tay nâng tấm lụa bạch dâng lên Thủy Hoàng,Thủy Hoàng tiếp nhận, cầm xem, thấy trên tấm lụa có viết hàng chữ: "Dưỡng tâm, không gì tốt bằng quả dục; cầu đạo, trước phải thương dân", bên dưới lại viết một chữ "Hà". Thủy Hoàng xem xong, bất giác cười nhạt, nói:
- Đây là nữ đạo sĩ ở nhà họ Triệu. Đã là người tiên, sao lại nói ra những lời vu vơ thế này?
Hoàng hậu bẩm:
- Lại là những lời bàn luận của bọn hủ nho. Trước đây, bệ hạ đã cho chôn sống mấy trăm vị tiên sinh như thế, nên đã lâu nên đã lâu không còn nghe lời bàn ra tán vào. Ai mượn cô ta tới đây nhiều lời chứ?
Thủy Hoàng nghe vậy, đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Trước đây có nghe triều thần bẩm báo: những chỗ sơn hải, sông ngòi đều có thần tiên chưởng quản, riêng thần sông Hoàng hà có đạo pháp cao nhất, ta nên dùng bạch bích, lụa trắng để tế, cầu được cho trẫm sống lâu muôn tuổi. Lúc đó đã phái đại thần thay mặt trẫm tới cầu đảo, đến nay chưa thấy về. Hôm qua lại có một phương sĩ, tự khoe có tài hô phong hoán vũ, sai khiến quỉ sứ, thần binh, trẫm đã định hôm nay vời ông ta vào triều làm thí nghiệm trước mặt trẫm, không dè lắm việc, đã quên đi mất. Ngày mai phải điều tra hai việc đó cho rõ ràng mới được.
Thần tiên tất nhiên là phải có rồi, nhưng có những người chỉ biết sơ qua về đạo pháp, cùng những kẻ chẳng nhiều bản lãnh, nghe thiên tử chuộng đạo, vì cầu phú quí mà xin ra mắt, tự khoe kỹ năng, kỳ thực chẳng liên quan gì tới đại đạo. Những hạng người đó, bệ hạ chẳng thể không đề phòng.
Thủy Hoàng gật đầu:
- Ngự thê nói rất đúng. Trẫm cũng thường đề phòng bọn người đó lừa dối, nên phải bắt thí nghiệm trước mặt trẫm một lần, mới có thể tin được.
Hoàng hậu và các phi tần đều xưng tụng:
- Bệ hạ thánh minh!
Thủy Hoàng rất hài lòng, liền sai thái giám truyền chỉ, đặt một tiệc ở ngôi nhà giữa hồ, trong vườn hoa, cùng hoàng hậu và phi tần uống rượu làm vui.
Lại nói về Hà tiên cô sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, liền dùng phép ẩn thân, đứng ở bên trái nhà đó, đợi một hồi. Quả nhiên thấy xa giá Thủy Hoàng tới, tiên cô cảm động trong lòng, nghĩ tới câu: "người có thiện niệm, trời cũng chiều theo". Thủy Hoàng tuy có hành động bạo ngược, xét cho cùng vẫn là chủ thiên hạ. Nếu lúc này, ông hối ngộ những sai lầm ngày trước, sửa đổi chính sách đối với dân, có thể tạo được rất nhiều phúc đức, vãn hồi mệnh vận, đó cũng chẳng phải việc khó khăn. Ông ấy đã đem thành tâm đối xử với ta, ta cũng nên hết lòng vì ông ấy. Trước hết, nên tới khuyên can ông vài câu. Nghĩ vậy rồi, tiên cô lấy tấm lụa trắng, viết lên đó hai câu, cưỡi mây bay vào cung, cố ý hiển lộ nguyên thân cho mọi người đều thấy, rồi từ trên cao vất tấm vải lụa có viết chữ vào trong cung, cũng có chút hy vọng rằng người trong cung sẽ tán tụng chuyện kỳ lạ, xác tín thần tiên. Đợi Thủy Hoàng hồi cung, mọi người ắt đem chuyện bẩm báo, càng dễ kiên định được lòng tín ngưỡng thần tiên của nhà vua. Ai ngờ Thủy Hoàng mắt thịt, bỏ qua không thèm ngó tới. Quả là điều tiên cô không thể tính kịp.
Tiên cô quăng tấm lụa xuống rồi, lập tức trở lại đạo quán. Đưa mắt tìm đám tùy tùng của Triệu công tử, chẳng thấy một tên. Tiên cô cười, nghĩ thầm: "Chẳng cần nhắc tới chuyện này. Lại là một trò đùa của vị pháp sư nọ bày ra. Ta muốn tìm ông ấy, cứ tới hỏi lão đạo là ra". Vừa tính cất bước, không ngờ đã thấy lão đạo từ phía trước tiến lại, vừa thấy mặt tiên cô đã lên tiếng trách móc:
- Đạo hữu, cô hại người rồi! Tôi đã nói rõ, khuyên cô đừng tá túc tại đây, cô chẳng chịu tin, chạm trán ngay vị Triệu công tử nọ. Là người có đạo hạnh, sao cô tùy tiện thi thố chút pháp thuật, phá phách đám gia nhân của cậu ta đến thất điên bát đảo, chúng tôi tưởng tượng cũng không nổi? Ở dưới thế lực to lớn của nhà đó, làm sao chúng tôi thoát khỏi tay họ? Vừa rồi, họ đã phái lính tới đây, bắt đi của chúng tôi một vị pháp sư họ Lưu, không hiểu bị kết tội gì. Chuyện đó chẳng cần nhắc tới nữa, chỉ biết cô không quản nổi quá nhiều việc rắc rối trong vụ này. Từ nay trở đi, ngôi đền này quyết không lưu giữ khách trọ lỡ độ đường. Cam thất lễ cùng đạo hữu, xin cô tìm nơi khác mà nghỉ chân.
Tiên cô nghe nói, vừa kinh ngạc, vừa giận. Thấy họ quyết liệt từ chối, cô không tiện nấn ná, chỉ hỏi:
- Lưu pháp sư cũng có đạo pháp, vì sao bị chúng làm nhục? Về phần bần đạo, cũng không cần phải có chỗ trú nhất định, muốn đi là đi hà tất phải trở lại quấy rầy các vị? Chỉ xin hỏi một câu. Vừa rồi, lúc tôi áp giải Triệu công tử ra khỏi đền, có một vị đạo trưởng vẫy tay với bần đạo, nhưng vì mắc công việc bên mình, chưa kịp hỏi kỹ. Nay xin hỏi đạo trưởng vị đó có phải Phí pháp sư hay không? ông ta trú trong đền này, liệu có nhà riêng nữa không?
- Phí pháp sư có nhà riêng ở hẻm phía Tây, cách đây không xa. Ông ấy là một cao nhân có danh vọng rất lớn. Cô muốn tìm ông ấy, hỏi ai cũng được, sẽ biết ngay thôi.
Nói rồi, thêm một tiếng vắn tắt: – "Thất lễ, không thể bồi tiếp", bỏ đi liền, không quay đầu lại.
Tiên cô một mình đứng trơ trọi, chẳng thấy ai ra, hỏi tới mình.
Dần dần tiên cô bình tĩnh trở lại, nở một nụ cười, thất thểu bước ra khỏi ngôi đền. Tới một chỗ chợ búa đông đúc, vừa hỏi một tiếng, quả nhiên có người chỉ cho cô tới nhà của Phí Trường Phòng ở hẻm phía Tây. Tới nhà, vừa lên tiếng hỏi thăm, liền có một đứa bé ra mở cửa. Vừa thấy mặt tiên cô, nó "Phì?" một tiếng, nhưng tươi cười trở lại, nói:
- Cha tôi rất căm ghét những người xuất gia, chú tôi bị một đạo nhân què ngày ngày hành hạ, làm cho nhức đầu, mê man tinh thần. Hôm nay lại có một nữ đạo sĩ tới tìm cha tôi, quả là tức cười!
Nói rồi, đóng sập cửa lại, "Mặc cho cô la rát cổ họng, chẳng ai thèm nói tới cô nữa câu!". Tiên cô bất giác cười khan, nói một mình: "Vừa tới kinh sư, đã hai lần bị người ta xua đuổi. Thế mới biết: gần bên thiên tử, quả là người xấu rất nhiều, người tốt rất ít, Nói rồi xoay mình, đi tới một nơi vắng vẻ không người, tìm chỗ ngồi nghỉ qua đêm. Hôm sau, trời vừa tảng sáng, ghé bên một giếng suối, vốc nước rửa mặt. Cô nghĩ xem có cách nào tìm ra Trường Phòng để cùng bàn bạc cách cứu pháp tử của Lưu pháp sư, đồng thời thỉnh giáo ông ta về đạo pháp. Khổ nỗi, gia đình ông ta chẳng chịu tiếp đón, phải dùng biện pháp nào đây? Tiên cô đang suy nghĩ, ngồi trên phiến đá mà các cô gái thường tới giặt áo, không ngờ lại có chuyện hồi hộp xảy ra.
Cô chợt nghe một cơn gió lạ từ phía Tây sau núi ào ào thổi tới.
Những cây cổ thụ trên núi đồng loạt lên tiếng xào xạc, chim chóc và côn trùng trên cây kêu inh ỏi, bay tán loạn bốn phía. Tiên cô chiếm một quẻ, bất giác kinh hãi, kêu lên:
- Trên núi ắt có một con beo lớn!
Nói chưa dứt lời, lại nghe tiếng ầm ầm từ trên núi đưa xuống, tiên cô vội rút kiếm cầm tay, lò dò vài bước men theo con suối, tìm đường lên núi. Đi được nửa đường, quả thấy một con beo lớn, lông vằn vện, từ trên núi lao xuống. Nó vừa chạy, thỉnh thoảng lại vừa quay đầu nhìn phía sau, dường như rất sợ có người đuổi đánh. Tiên cô lấy làm lạ, nói:
- Con thú to lớn thế này, sao còn có người to gan đuổi theo nó?
Nói chưa dứt lời, đã thấy ngay chuyện kỳ lạ, quả nhiên có người đang chạy như bay, đuổi theo con beo sát sạt, mà người đó coi bộ rất trẻ, đâu chừng tám, chín tuổi mà thôi. Cậu ta lại đi tay không, hăng hái chạy theo con beo, nhanh như gió, miệng thét lên:
- Nghiệt súc còn dám chạy trốn nữa sao? Ngươi không thoát khỏi tay tiểu gia gia này đâu!
Bát Tiên Đắc Đạo Bát Tiên Đắc Đạo - Khuyết Danh Bát Tiên Đắc Đạo