Ám Ảnh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 37
ãy suy nghĩ, Kate, xin cậu hãy suy nghĩ - Niki năn nỉ cô bạn trong nhà bếp của cô ấy - Cha cậu đã đỡ cho mình khi sinh ra. Có thể nào ông đã ghi chép lại gì không, bất cứ điều gì để xác nhận cha mình là ai không?
Kate cau mày suy nghĩ.
- Theo mình nhớ, sau khi cha chết, má mình đã cất tất cả đồ đạc của cha mình ở một cái kho. Ở River Junction, thì phải. Đã không chịu cho ai vứt bỏ, cho nên ắt hẳn còn ở đấy trừ khi bà đã đổi ý. Nhưng Niki, cho dù là vậy, mình cũng nghĩ rằng cậu không nên hy vọng nhiều quá.
- Mình biết, Kate. Mình chỉ cảm thấy phải làm một cái gì đó.
Biết bao nhiêu lần, Niki đã từng ước chi một người nào khác là cha của cô, không phải là người đàn ông xa cách lạnh lùng không hề khi nào ôm cô hay hôn cô! Thế mà bây giờ khi ước mong ấy đươc thỏa mãn và cô khỏi bị tròng vào cái tên Hyland đáng nguyền rủa ấy, cô lại tan nát cõi lòng.
- Má mình đã nói dối mình, - Niki thổn thức nói - Sao bà đã làm vậy với mình? Phải chăng bà bị ám ảnh vì gia đình Hyland, nên đã đặt điều ra vậy? Phải chăng bà cũng đã nói dối với ông?
Kate cố gắng dỗ dành Niki:
- Niki ạ, có thể chúng ta không bao giờ có câu giải đáp. Chúng ta chỉ biết rằng, vì một lý do nào đó, người cha thực thụ của cậu đã phải lánh mặt… và rồi thì, có lẽ bà Elle đã hiến thân cho H.D là vì cậu, - để sống còn. Nhưng cậu đã ghét ông ta, nhớ không? Nếu nghĩ rằng cha cậu có thể là một người nào đó mà mẹ cậu yêu thật lòng và cậu có thể thương yêu, chẳng hay
hơn sao?
Niki không muốn được an ủi.
- Mình không tin điều đó, Kate ạ. Nếu người cha thật của mình có điểm nào tốt, làm sao bà không nói với mình? Bà đã biết mình khổ sở vì cách H.D đối xử với chúng tôi. Không, nếu mẹ mình giấu kín điều đó, có lẽ vì đó là một sự thật còn tồi tệ hơn, hơn nhiều điều mình tin khi lớn lên.
Kate cãi:
- Không bắt buộc phải thế. Có thể bà định nói với cậu một ngày nào đó, Niki. Dầu sao, bà đâu chờ đợi cái chết đến sớm trước khi cậu lớn lên.
Cái kho ở River Junction chất đầy thùng cạc tông và bàn ghế tủ giường đầy bụi bặm. Sau khi trả cho người chủ kho 20 đô la để được quyền lục lọi trong các đồ đạc của cha cô, Kate và Niki được ông ta cho vào.
Sau ba mươi lăm năm hành nghề, đồ đạc của bác sĩ Charles Boynton, để lại gồm một cái bàn giấy, một bàn khám bệnh mặt bọc da, một tủ đựng dụng cụ bằng sắt, một máy nấu dụng cụ và một tủ hồ sơ bằng gỗ sồi. Tất cả đều được giữ gìn ngăn nắp.
Niki run tay moi tập hồ sơ mỏng có đề tên cô ra khỏi tủ. Trong đó có ghi chi tiết các bệnh của cô khi còn bé - và cả tai nạn xảy đến cho cô. Có những toa thuốc của ông, trong mấy lần bác sĩ đến thăm bệnh cho cô tại nhà. Trong hồ sơ chỉ ghi lại một lần mẹ cô không thỏa thuận cho cắt thịt thừa trong cổ họng cô. Không ghi lại gì về cha cô.
Niki thở dài não ruột, trao hồ sơ lại cho Kate.
- Cậu nói đúng, mình đã hy vọng hão huyền.
Kate rút ra một hồ sơ khác và nói:
- Chúng ta đã mất công đến đây thì đừng bỏ cuộc sớm như vậy.
Tập hồ sơ ghi tên "Gabrielle Sandeman" bên ngoài. Tờ đầu là bản sao giấy chứng tử do ông Charles Boynton lập.
Niki đẩy tập hồ sơ và nói:
- Mình không có lòng dạ nào xem được.
- Vậy để mình xem.
Kate lật các trang. Cô bỗng nấc lên:
- Trời đất ơi! Niki…
Mặt cô ấy lộ vẻ kinh khủng, nhưng Niki chưa vội mừng. Cô chồm qua vai Kate và đọc mục ghi chép đề ngày 15 - 12 - 1958 mô tả chi tiết một lần bác sĩ đến thăm tại nhà vào nửa đêm. "Bệnh nhân đang nổi điên. Nhiều vết bầm ở vai. Vết thương ở má bên trái. Bệnh nhân khai đã bị ngã nặng bất ngờ. Các vết thương nói lên đã bị tấn công dữ dội. Sau khi tra hỏi thêm, bệnh nhân đã khai bị hãm hiếp".
Mặt Niki tái bệch, không còn một chút máu nào và ruột gan cô lộn tùng phèo. Quá khứ chưa hết những chuyện khủng khiếp hay sao? Phải chăng cha cô là một con quái vật, còn tàn tệ hơn quái vật cô đã biết? Trong khi Kate lục lọi trong hồ sơ, Niki bắt đầu ước chi cô trở lại được thời gian trước khi cô ra mặt chống lại gia đình Hyland. Hồi đó, mọi việc còn cao quý, đúng đắn, vậy mà cho đến bây giờ cô chỉ thấy một vũng sình lầy dơ bẩn xấu xa, đang đe dọa nhận chìm lòng tự trọng của cô, đã mất nhiều công phu mới có được.
Kate rút ở tập hồ sơ ra một phong bì dán kín. Bên trong là tờ giấy ghi lại việc mang thai của Elle:
"Bệnh nhân đã đồng ý khi đứa bé sinh ra, khai cha nó là vô danh. Vì quyền lơi của đứa bé, tôi đã hối thúc bệnh nhân nói cho tôi biết người đã tấn công bà ta là ai, với bảo đảm rằng điều tiết lộ sẽ mãi mãi được bí mật, chỉ được tôi sử dụng mà thôi và trong trường hợp khẩn cấp mà thôi"
Cái tên được viết sau đó là: Edwad Hyland.
Chưa bao giờ trong cuộc đời Niki ốm nặng như vậy. Nằm trong phòng ngủ của cô hồi nhỏ, cô run lên cơn vì sốt và buồn nôn dữ dội, như thể thân mình cô đang cố gắng đẩy ra một thứ bùa ngãi đáng sợ nào đó. Alexi đắp miếng băng lạnh lên trán cô và nói khẽ:
- Không sao đâu, rồi em sẽ khỏe lại thôi, Niki.
Những lời an ủi của anh hình như càng làm cho Niki tuyệt vọng thêm. Cô đẩy Alexi ra và kêu lên:
- Không bao giờ còn khỏe lại được đâu. Em phải ra đi!
Tuy nhiên, nói vậy nhưng Niki không biết đi đâu và chạy trốn về đâu. Trong bao nhiêu năm cô đã chống lại chính mình, không sống được với dòng máu của Hyland trong mình mà cũng không quên được nó. Sau mỗi lần đắc thắng, lại là một thất bại. Mỗi lần cô sắp sửa thắng nó, con quái vật hắc ám lại thay hình đổi dạng, lại đe dọa nuốt chửng cô.
Alexi nói:
- Nếu em muốn vậy, chúng ta có thể ra đi với nhau. Anh đã hy vọng em nói ra như vậy…
Phải chăng đó là giải pháp? Cô tự hỏi sau bao nhiêu năm gian khổ chỉ được kết quả ấy thôi à? Chạy trốn à? Đầu hàng sự nhục nhã à?
Cô lắc đầu không nói và lộ vẻ tuyệt vọng. Alexi ngồi bên cô thật lâu, cho đến khi hai mí mắt cô nặng trĩu vì kiệt sức. Anh nói gì đó về việc lái xe ra phố mua thực phẩm.
- Anh sẽ không đi lâu. Em hãy cố gắng ngủ cho khỏe một chút trong khi anh đi.
Cô nhắm mắt và ngủ thiếp đi.
Cô choàng thức dậy, khi nghe tiếng chân bước lên cầu thang. Tưởng là Alexi, cô cố gắng ngồi dậy. Một lát sau, Will hiện ra ở khung cửa, mặt mày ảm đạm. Thấy Niki đang nằm trên giường, vẻ mặt của anh trở nên dịu dàng và nói như xin lỗi:
- Tôi xin lỗi đã tự ý bước vào, nhưng tôi đã gõ cửa mấy lần, rồi thử vặn thì cửa không khóa.
- Không hề chi. Tại sao anh đến đây?
Anh nói như đã soạn sẵn một bài và đọc lại:
- Bởi vì tôi đã hết chạy trốn, Niki à. Cô có thể đuổi tôi đi nếu cô muốn, nhưng trước hết cô phải nghe tôi nói đã.
Anh ngừng nói vì bỗng nhận ra vẻ mặt tái xanh của Niki và những quầng thâm dưới hai mắt đỏ hoe của cô. Anh quỳ xuống
bên cạnh cô và hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy đến cho cô vậy? Tôi đã sắp muốn nổi điên lên vì nghĩ rằng cô không muốn nhìn thấy tôi. Nghĩ rằng cô đã quyết định thành hôn với anh chàng ấy, mà không cho tôi một cơ hội để tỏ bày.
Tuy đang khổ sở, Niki vẫn không khỏi mỉm cười nửa miệng. Ngay bây giờ, Will vẫn không chịu gọi Alexi bằng tên gì khác hơn là "anh chàng ấy". Cô dịu dàng nói:
- Tôi lại tưởng anh không còn muốn nhìn thấy tôi nữa. Tôi tưởng anh đã bắt đầu tin những điều người ta nói xấu về tôi. Và bây giờ tôi đã biết sự thật về tôi là ai, lại càng xấu xa hơn.
- Cô nói gì thế, Niki? - Will hỏi và ngồi lên giường, mặt có vẻ lo ngại.
- Anh đã nói đúng về sự đen tối trong tôi. Và bây giờ tôi biết tại sao có cái đó. Cha tôi không phải là H.D, mà là một người khác cũng thuộc dòng họ Hyland, là con trai của ông, Duke. Má tôi đã thai nghén tôi khi bị Duke cưỡng hiếp, Will... tôi không dứt bỏ ý nghĩ ấy được. Trời ơi! … tôi có cảm giác tôi dơ dáy quá… bất xứng quá!
Cô bắt đầu khóc tỉ tê.
Hai bàn tay Will nắm lại, đôi mắt màu nâu đỏ của anh quắc lên giận dữ. Anh cố giữ giọng bình tĩnh và hỏi:
- Cô tính làm gì với chuyện đó?
- Làm gì? Tôi làm gì được…
Anh ôm quàng lấy cô và kéo sát vào mình, ngắt lời cô.
- Niki, em có nhớ chăng khi em trở vể Willow Cross lần đầu? Em đã phải đốt các thân cây thuốc ngoài đồng, để những cây
mới có thể mọc? Nếu em không đương đầu với việc này cho đến cuối, nếu em không đốt cháy những cái mục nát, thì nó sẽ còn mãi và bóp chết cái gì khác em làm. Anh nghĩ rằng, em xứng đáng được hưởng một số phận tốt hơn thế, em cưng. Anh nghĩ rằng có một lý do để tìm ra sự thật về cha em. Và anh không nghĩ là để bỏ cuộc nửa chừng.
Niki lẳng lặng ngẫm nghĩ về điều anh nói. Dĩ nhiên anh nói đúng. Cô đang cố gắng khép kín lại vòng tròn của cuộc đời mình.
Từ cõi chết, từ dĩ vãng, Elle đã hiện về giúp đứa con gái tìm ra thân thế của mình.
Will chùi nước mắt trên hai má cô và nói:
- Dù chuyện này ra sao, anh xin tỏ bày với em ngay bây giờ và tại đây. Có lẽ anh đã khờ dại vì chờ quá lâu mới nói. Có lẽ em đã có người hỏi, nhưng anh biết trên thế gian này không có việc gì chắc chắn… và anh hy vọng em cũng biết vậy, Niki ạ, rằng em sẽ chấp nhận anh như con người của anh bây giờ.
Niki chống tay vào gối nhổm dậy nhìn anh với cặp mắt dò xét:
- Phải chăng anh nói…?
Anh toét miệng cười và tiếp:
- Phải, chứ còn gì nữa. Em đừng chờ đợi đây là cách lãng mạn nhất để làm việc này, em cưng, nhưng anh khẩn cầu em thành hôn với anh.
Niki nhắm mắt một lát và tự hỏi lòng mình trước khi trả lời. Cô đã có bằng chứng rằng yêu Will là an toàn, phải không? Anh đang nói với cô lời cam kết mà mẹ cô xưa kia đã khao khát được nghe và bà ngoại cô thì không bao giờ được nghe. Nếu Will đã phá vỡ cái khuôn mẫu ấy của quá khứ và giải phóng cô, thì tại sao cô vẫn không nói được?
Will bồn chồn cầm bàn tay cô bây giờ lạnh ngắt và hối thúc:
- Ơ kìa, em nói gì đi chứ. Mẹ kiếp, nếu em định lấy anh chàng người Nga ấy thì cho anh biết ngay bây giờ, để anh khỏi phải khổ sở.
- Will, em chưa thể lấy ai bây giờ được. Anh cũng không, Alexi cũng không, cho đến khi nào…
- Cho đến khi nào em giải quyết xong việc này với dòng họ Hyland phải không?
Niki gật đầu. Cô chờ đợi Will nổi giận và lên án cô bị ám ảnh vì chuyện đó nhiều lần hơn là sẵn sàng để yêu. Nhưng anh chỉ ôm choàng lấy cô và nói:
- Được rồi. Anh không thể nói là anh thích như vậy. Thậm chí anh không thể nói là anh hiểu em đang cảm nghĩ như thế nào. Nhưng anh vẫn không muốn em bỏ cuộc, Niki ạ. Anh muốn em nghĩ đến gia đình của chúng ta sau này, nghĩ về những bài học em có thể dạy lại cho con cái của chúng ta về việc biến những điều xấu xa thành những điều tốt lành. Chúng sẽ tự hào về em, em yêu, cũng như anh bây giờ.
Niki ngồi thẳng người lên, hai mắt sáng hơn trong khi nghe Will mô tả một cảnh tượng mà trước đó cô chưa từng thấy rõ rệt, không phải chỉ một người đàn ông và một người đàn bà với nhau, mà cả một gia đình, trên tình yêu. Môt tình yêu có thể vượt qua những điều dối trá và sự thù ghét, cũng như những ám ảnh chết người.
Anh nói với vẻ nhẹ nhõm rõ rệt:
- Anh thấy đã làm em chú ý được về điều đó. Bây giờ em hãy cố gắng lấy lại sức khỏe. Em còn phải đốt những cánh đồng mục nát, em ạ… cho nên tốt hơn hết là em nên xem gió thổi hướng nào. (Hay thật)
Tuy vẫn còn yếu và sốt, Niki bắt đầu suy nghĩ khi nghe Will nói vậy. Cô có thể tìm được một cách để đánh bại người đàn ông đã xâm phạm đến mẹ cô không? Người đã công khai hạ nhục mẹ cô để che giấu tội ác xấu xa của chính mình? Cổ họng Niki nghẹn lại, ruột gan cô lộn tùng phèo khi hai chữ "người cha" thoáng hiện ra trong đầu óc cô. Thế nhưng Duke Hyland là cha của cô và chính ông đã gieo hạt giống của vụ mùa đang thối rửa bây giờ phải tiêu diệt.
Mấy phút sau khi Will đã ra về, Alexi trở lại phòng Niki. Ý thức rằng, ắt hẳn anh đã về nhà trong khi Will đến thăm. Cô không dám nhìn thẳng mặt anh, trong đó có những dấu hỏi. Nhưng cô nghĩ rằng trước sau gì cũng phải trả lời những câu hỏi ấy. Dù cho sau này cô không lấy Will được, thì bây giờ cô đã biết cô không thể sống chung với một người mà cô không yêu.
Trong khi anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô dịu dàng nói:
- Em không muốn giữ anh lại ở đây chút nào, để anh có thể tin rằng chúng ta có thể sẽ có một tương lai ở bên nhau. Em thật tình quan tâm đến anh, nhưng…
Alexi mỉm cười buồn rầu và nói:
- Will là người em yêu.
Cô thành thật nói với anh:
- Em chưa bao giờ biết chắc trong vần đề yêu một người đàn ông. Thậm chí em chưa bao giờ nói được hai tiếng yêu ai. Có lẽ em thấy yêu chính mính đã là khó, trong khi em luôn luôn biết được có một người đàn ông không nhận em và ký ức về mẹ em đã phải đau khổ bởi vì tình yêu đã hại cuộc đời của bà thay vì làm cho nó đủ đầy hơn. Em không trông đợi anh hiểu em… em chỉ mong anh hãy tha thứ cho em.
- Không có gì phải tha thứ. Và có lẽ anh hiểu nhiều hơn em tưởng, ít nhất về vấn đề tình yêu. Anh biết tại sao em đã chưa bao giờ nhận lời với ai, dù là anh hay ông Rivers. Nếu em không bao giờ chọn một người đàn ông, nếu em cứ nói có lẽ, nhưng không bao giờ nói "Phải, đây là người tôi yêu", thì em sẽ không bao giờ gặp phải điều nguy hiểm mà em lo sợ. Anh đã hy vọng khi em khắc phục được sự lo sợ ấy thì khi đó em sẽ tìm đến anh.
Mắt Niki nhòa lệ. Cô khóc cho Alexi. Cho bản thân cô. Cho sự đau khổ hình như luôn luôn đi theo lời hứa yêu ai.
Hai ngày sau, Niki gặp lại ông John Cromwell. Cô kể với ông là cô đã biết cha cô là ai và đưa cho ông xem hồ sơ của bác sĩ Boynton. Cô hỏi:
- Chúng ta không đưa cái này ra tòa được sao? Nếu chúng ta tìm được một chuyên viên xác nhận chữ ký viết tay này là đúng của người viết, như vậy có thể thuyết phục được ông chánh án hay không? Rằng tôi có quyền sử dụng giấy ủy quyền của Babe để bỏ phiếu?
Ông Cromwell cau mày, rồi lắc đầu nói:
- Không nhất thiết. Đây chỉ là bằng chứng nghe nói lại. Bằng chứng của một người đã chết để lại về lời nói của một người đàn bà khác đã nói với ông ta trước khi chết.
Hy vọng mong manh của Niki tiêu tan. Cô hét lên:
- Nhưng bà đã bị hãm hiếp! Việc đó không đáng kể hay sao? Mẹ kiếp! John, con quái vật ấy ngồi ở tòa và hạ nhục mẹ tôi.
Ông ta đã gọi mẹ tôi là con điếm và ông Chánh án đã tin! Tôi không thể để như vậy được!
- Hãy bình tĩnh! Tôi không nói rằng nên để cho Duke Hyland khỏi phải đền tội. Tôi chỉ nói, hồ sơ của bác sĩ Boynton mà thôi không đủ để làm bằng chứng. Tuy nhiên, có thể có một cách khác để chứng minh liên hệ cha con. Một cuộc thử nghiệm DNA, chẳng hạn…
- Vậy thì chúng ta hãy làm đi, - cô hăng hái nói:
Luật sư Cromwell một lần nữa lại lắc đầu và giải thích:
- Trong những trường hợp hãm hiếp. Tòa án có thể ra lệnh làm một cuộc thử nghiệm DNA. Nhưng trong trường hợp này, trong khi không có khả năng chứng minh đã có một vụ hãm hiếp, Chúng ta có thể khó xin Tòa án ra lệnh làm một cuộc thử nghiệm DNA trên một người đàn ông không chịu cho làm.
- Vậy các hồ sơ y tế thì sao? Chúng ta không tìm được loại máu của ông ta hay sao?
- Không đủ. Tìm biết lọai máu của Duke Hyland cũng dễ thôi, nhưng chúng ta chỉ có thể chứng tỏ một khả năng ông ấy là cha của cô. Đó không phải là bằng chứng. Những cuộc thủ nghiệm máu chỉ có tính cách quyết định trong những trường hợp không thể có liên hệ cha con.
- Vậy thì chúng ta phải làm gì?
- Có một người thám tử tư chúng tôi đã sử dụng trong vụ án Troiano. Ông ta đã điều tra nhiều về Công ty thuốc lá Hyland và các giám đốc của công ty. Có lẽ ông ta có thể giúp được cái chúng ta cần.
Trong khi nghe ông Cromwell nói rõ ý định của ông, Niki mỉm cười. Ông Cromwell nói:
- Cái đó có thể không đứng vững trước tòa án.
- Cứ tìm cho được đã. Có lẽ có một tòa án cao hơn sẽ xử một con người tồi bại như Duke Hyland.
Một mình trong phòng giấy của ông tại nhà, Duke rót rượu whisky ra một ly đầy và uống cạn. Ông thử điện thoại gọi người bác sĩ riêng. Tuy giờ này đã khuya, ông không ngại làm phiền người ta. Những người phục vụ chính ông được trả tiền nhiều, nên ông trông chờ họ túc trực ngày đêm chờ ông gọi. Khi nghe tiếng quen thuộc, ông nói:
- Kendrick, đây là Duke Hyland. Công việc tôi cần phải lo liệu, nay đã gần xong. Cho tôi vài tuần nữa để lo cho xong nốt… ông hãy sắp đặt để làm cuộc giải phẫu chúng ta đã bàn đến vào ngày đầu tháng tới.
Ông bác sĩ trả lời gì đó, khiến ông cau mặt bực bội:
- Cái đó là việc của ông, phải lo liệu để đừng trễ quá. Nếu ông không thể làm cái đó đàng hoàng khi tôi sẵn sàng, tôi sẽ kiếm người khác.
Ông dập manh ống nghe lên máy và lẩm bẩm: "Bọn thầy thuốc, còn tệ hơn bọn luật sư!" Ông nghĩ bụng, họ luôn luôn cố dọa cho ta sợ, để đòi thù lao cao hơn. Năm năm trước, họ đã chẩn đoán đủ thứ đấy sao? Hồi đó, ông đã qua khỏi và bây giờ cũng sẽ vậy. Công chúng chưa biết một tí nào về bệnh của ông. Và chắc chắn ông không thể để họ biết đúng lúc này. Đúng lúc ông sắp cũng cố được quyền lực của ông trong Công ty Hyland để không bao giờ còn bị đe dọa nữa. Các luật sư của ông đã kiến nghị xin tòa án tuyên bố giấy ủy quyền của Babe vô hiệu. Sau đó, số cổ phần của Babe sẽ thuộc về Pepper và Duke sẵn sàng đề nghị với cô ta một điều cô ta sẽ không dám từ chối. Ông đã đánh bại đứa con gái nhiều chuyện của Elle, ông đã khoái chí thấy cô ta sụp đổ tả tơi ngay trước mắt ông.
Đột nhiên có tiếng nói lớn bên ngoài. Một lát sau, Niki xông vào phòng giấy của Duke, người quản gia lẽo đẽo theo sau cô. Y xin lỗi:
- Xin lỗi ông chủ. Tôi đã bảo với cô ấy rằng ông đang bận, nhưng cô vẫn cứ xông cửa vào.
- Bởi vì cô ta không đàng hoàng, - Duke nói và mỉm cười khi dễ.
Ông lưỡng lự vì bất ngờ, không dứt khoát nên đuổi cô ta ra hay nghe cô nói gì, rồi đuổi ra cũng không muộn. Ông bảo người quản gia:
- Anh ra ngoài đi.
Rồi dựa ngửa người ra ghế, ông nói với vẻ đắc chí:
- Tôi đã bảo cô sẽ hối tiếc. Tôi đã bảo cô sẽ một mất một còn nếu không chấp nhận đề nghị của tôi.
Hai người lườm nhau một lát, Duke thấy trong mắt của cô có một điểm gì đó khác trước. Có thể nào cô đã biết? Ông tự hỏi. Cô đã biết hết rồi chăng?
Trong vài giây, Niki không ngừng nhìn trừng trừng vào mặt người cha của cô.
Duke nói trước:
- Nếu cô tưởng bây giờ cô có thể thỏa hiệp, hãy quên đi. Cô hết thời rồi, Niki. Cô đã đánh ván bài của cô và thua to.
- Tôi đến đây không phải để thỏa hiệp, - cô điềm tĩnh nói.
- Vậy thì để làm gì?
Cô đáp, giọng run lên vì giận:
- Tôi biết ông đã làm gì mẹ tôi. Tôi biết ông đã cưỡng hiếp bà! Và nếu tôi không nghĩ đến một cách khác còn độc hơn, tôi sẵn sàng giết ông ngay tại đây như giết một con chó!
Duke mỉm một nụ cười độc ác và nói với vẻ khinh bỉ:
- Con chó cái ham tiền ấy cần gì ai cưỡng hiếp. Đấy, mụ ta thậm chí đã chết như một con điếm, thân thể, gần như lõa lồ. Mụ ta đã luôn luôn sẵn sàng dang hai chân cho bất cứ ai trả công mụ ta xứng đáng. Ta đâu phải cưỡng hiếp mụ.
- Đồ nói dối thối tha! Ông đã đánh và cưỡng bức bà!
Duke nhún vai, như thể Elle không còn có tác dụng gì nữa.
- Và ông đã làm cho bà có mang, - Niki hét lên.
Duke ngồi chồm tới, ý thức bây giờ nguy hiểm:
- Cô bị thua rồi, Niki. Cô không biết rằng không thể mạ lỵ người khác hay sao? - Giọng ông lộ vẻ hăm dọa- Tôi rất có thể phải gọi các luật sư của tôi đến và kiện cô ra tòa.
- Ông cứ làm. Và cho họ biết ông là đồ sâu bọ như thế nào. Và sẵn đây, cho họ xem luôn cái này.
Cô rút một tài liệu ở túi xách ra và liệng lên bàn giấy của ông.
Duke gần như không thèm ngó đến xấp giấy tờ.
Cô hỏi:
- Sao vậy? Không thèm muốn biết sự thật à? Cái đó là kết quả cuộc thử nghiệm DNA… Cha! Tiếng đó làm tôi buồn nôn khi nói lên và tôi buồn nôn khi nhìn ông, nhưng cuộc thử nghiệm ấy có kết quả chắc chắn như dấu chỉ tay. Ông đã để dấu của ông lại trên tôi, Duke Hyland và bây giờ tôi trả cho ông.
- Cô bịp, tôi không hề làm cuộc thử nghiệm chết tiệt ấy!
- Ông khỏi phải làm. Ông chỉ cắt tóc mỗi tuần, ông nhớ chứ? Tôi đã xin người thợ hớt tóc cho ông một lọn tóc vụn của ông - vì lý do tình cảm - cô nói giọng mỉa mai - Tôi chỉ cần thế thôi. Phòng thí nghiệm làm tiếp tất cả.
Duke lượm tờ phiếu thử nghiệm lên và bắt đầu đọc, cau mày lại.
Cô nói:
- Ông hãy đọc đi, hãy tìm cho ra một kẻ hở, Duke, bởi vì không có kẻ hở nào cả. Và ông hãy gọi các luật sư của ông đến, bởi vì lần tới, nơi chúng ta sẽ gặp nhau là ở tòa án. Và sau đó, ông sẽ thấy tôi ngồi vào văn phòng của ông! Sau khi tôi chiếm chỗ ông, "Cha" ạ!
Cô quay gót và lao ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Duke ngồi xệp xuống chiếc ghế bành. Ông rót một ly rượu nữa và nốc cạn, nhưng rượu không làm giảm chút nào cơn đau quặn thắt ở ruột gan. Ông nhắm mắt, nhớ lại ngày ông rủ được người thiếu nữ Pháp tại một quán cà phê ở Monaco. Ông cố gắng nhớ lại cảm nghĩ của ông lúc đó như thế nào, nhưng chúng đã bị chôn vùi từ lâu trong quá khứ. Cũng như chàng trai là ông hồi đó, bị chôn vùi trong người đàn ông khi ông lớn thêm. Thế nhưng cô ta không chịu biến đi cho khuất mắt, mà ám ảnh ông và làm ông bực bội suốt cả cuộc đời. Cô ta như Daliah của ông, ông nghĩ bụng; ngay cả sau khi chết, cô ta đã gởi người đến cắt trộm tóc ông, để lấy cắp sức mạnh của ông, để làm ông thân tàn danh bại, trong lúc đáng lẽ ông lên đến đỉnh cao của sự đắc thắng.
Các luật sư của ông có thể đành bại được cô ta nửa không? Ông tự hỏi. Không thèm để ý đến cơn đau trong mình như bị cắt bởi lưỡi dao nóng hổi, ông rót rượu vào ly, cố gắng suy nghĩ, vạch kế hoạch. Nhưng Duke không thể thấy gì hết ngoại trừ bộ mặt của cô ta đang cười vào mặt ông. Một hình ảnh ảm đạm dần dần mở ra trước mắt ông: ông đã bị chính đứa con hoang của mình hạ bệ để thay thế.
Nằm một mình trên giường, Niki cảm thấy mệt mỏi. Cuối cùng cô đã thắng và lần này không còn ai giở trò gì nửa và trì hoãn nữa. Công ty Hyland sẽ đổi mới, sẽ có người khác cầm lái. Cô sẽ không bao giờ lấy tên Hyland - cô không muốn cái tên ấy- cô sẽ được chính thức hóa ngoài sức tưởng tượng, không do ai ban cấp mà do cô giành được.
Cô nghĩ đến Will, đến sự uổng phí của biết bao nhiêu năm. Cái gì cô cần đã luôn luôn có sẵn ở đấy, chỉ chờ cô đưa tay ra cầm, nếu cô biết nhìn đúng vào chỗ của nó.
Khi cô cuối cùng ngủ được, cô mơ thấy một đêm tối cách đây đã lâu lắm… một cô bé đứng ở cầu thang, bị đánh thức vì tiếng sấm sét. Một người đàn ông đang khom xuống trên mình mẹ cô, loay hoay mở áo bà, cởi trần bà ra…
Niki đột ngột ngồi dậy trên giường, run lẩy bẩy. Có phải cô vừa nghe một tiếng động trong nhà, một tiếng súng nổ? Căn phòng hiện ra rõ rệt dần và cô biết cô đang ở đâu. Nhưng hình ảnh trong giấc chiêm bao vẫn còn lưu lại với cô, H.D đang cúi xuống trên thân mình nằm dài của mẹ cô, đang cởi áo mẹ cô.
H.D?
Rồi thì cô chợt hiểu, sự thật lóe lên như tia lửa xé tan trong bóng tối. Và cô biết lý do tại sao, do câu nói của Duke: "Mụ ấy chết gần như lõa lồ, như một con điếm!"
Nhưng người ta đã tìm ra Elle bên cạnh cửa sổ, còn mặc cái áo choàng.
Sau mấy chục năm bị đánh lừa bởi cảm nhận của một đứa bé - là cô xưa kia - bây giờ cuối cùng cô đã hiểu. Hình dáng người đàn ông cô đã thấy đang khom xuống trên người mẹ cô đêm ấy. Ông ta không phải đang cởi áo mẹ cô… ông ta đang che lại thân thể lõa lồ của bà, mặc áo lại cho bà để khi người ta khám phá ra xác của bà có thể cho rằng và đã bị một kẻ gian phi giết chết. Nhưng chính Duke đã giết chết bà. Elle đã chết khi đứa bé rón rén xuống cầu thang.
Cô bỗng nghe một tiếng động ở dưới nhà, làm cô tưởng còn đang chiêm bao. Hoảng sợ, cô vội khoác áo choàng vào và rón rén đi xuống cầu thang, như cách đây nhiều năm. Hộp đồ nghề của Jim còn để mở trên cái bàn hành lang. Cô cầm lên một cái vặn ốc và giương cao tay lên, kêu to bằng giọng run run:
- Ai đó?
- Pepper Hyland… hãy mở cửa cho tôi vào!
Niki mềm nhũn người ra vì nhẹ nhõm. Cô bỏ cái vặn ốc xuống và mở cửa.
- Chị muốn gì? - Niki hỏi.
Pepper bước vào nhà và ngồi phịch xuống cái ghế nệm dài. Cô ta nói:
- Anh ấy chết rồi. Duke chết rồi.
Niki choáng váng thụt lùi lại. Cô mở miệng định nói nhưng không ra lời. Đầu gối cô mềm nhũn, nên cô buông mình xuống ghế nệm đối diện với Pepper. Pepper hỏi:
- Cô muốn biêt anh ấy chết như thế nào không?
Niki vẫn còn làm ngơ. Cô chỉ có thể đến những lúc cô và cha cô tranh chấp với nhau một sống một chết và khi cô nhận thức rõ ông đã sát hại mẹ cô và cướp mất tuổi thơ của cô.
- Anh ấy đã tự tử bằng súng.
Niki chớp mắt nhưng lặng thinh.
- Cô thù ghét anh ấy đến thế à?
- Tôi không còn thù ghét ai nữa. Tôi chỉ muốn chuyện đó qua đi cho xong.
Pepper nhìn trân trối vào mặt Niki như thể đo lường xem cô ta đau khổ đến thế nào. Vẻ mặt của Pepper cũng trở nên hiền dịu.
- Lần trước không thành công khi tôi đề nghị chúng ta là bạn với nhau. Lúc đó tôi quá hoang đàng, quá thối nát, tôi chắc vậy, còn cô quá ngây thơ. Nhưng có lẽ chúng ta có thể thử lần nữa. Chỉ còn hai chúng ta. Cho dù chúng ta không có liên hệ với nhau, chúng ta…
Niki ngắt lời, quyết không bao giờ che giấu nữa.
- Nhưng chúng ta có liên hệ máu mủ. Duke là cha tôi.
Pepper bắt đầu vừa cười vừa khóc một lần. Cô ta kêu lên:
- Trời đất ơi! Trời đất! Có gia đình nào như vậy không?
Niki thương hại Pepper nên đem cho cô ta một ly rượu mạnh. Cô nói:
- Cô cũng nên biết luôn cả câu chuyện. Ông ấy đã giết chết mẹ tôi.
Pepper mở mắt tròn xoe, đưa tay lên che cổ họng, trong khi Niki kể lại việc Duke đã thù ghét đứa con gái của ông như thế nào ngay cả trước khi nó ra đời. Pepper nói:
- Duke đã nói anh ấy chỉ cố bảo vệ Babe. Khi biết rằng Babe đã lén đi chơi khắp đó đây với Elle, Duke đã đến gặp bà ta. Anh ấy đã kể lại với tôi rằng anh đã đề nghị cho bà ta tiền để dọn ra khỏi thị trấn này, để cho Babe yên. Anh ấy nói bà ta đã cười vào mặt anh và bảo anh, bà ta sẽ là bà Hyland dù anh ấy có làm gì cũng thế…
- Như vậy là ông đã giết bà. Ông đã nói với cô.
Pepper lắc đầu quầy quậy, làm đổ cả ly rượu trên đùi.
- Tôi không hề biết. Tôi xin thề trước Chúa, tôi không hề biết điều đó. Anh ấy chỉ nói hai người cãi nhau và anh ấy đã dọa sẽ nói lại với Babe một chuyện gì đó sẽ khiến cho Babe bỏ bà ta…
Niki ý thức chuyện đó ắt hẳn là "cô là con hoang của ông ta, chứ không phải là của H.D"
Niki nhắm mắt lại. Những gì sau đó trở nên rõ ràng như thể cô có mặt tại đó và thấy tận mắt. Một cuộc vật lộn dữ dội giữa hai người bị hai sự ám ảnh chết người… chấm dứt bằng một phát súng. Duke mặc áo cho Elle ngụy tạo cảnh bà bị một kẻ gian đột nhập vào nhà giết chết, để không ai nghi ngờ bà ta đã tiếp một tình nhân trong đêm bà chết.
Pepper tiếp tục nói:
- Tội nghiệp cho Babe tan nát cả cõi lòng. Đó là lý do tôi đã gởi cậu ấy đi xa. Duke bảo rằng, nếu có ai hỏi cậu ta, Babe vì ngu xuẩn dám thừa nhận cậu ta đã đến thăm Elle. Thậm chí có lẽ còn nói hai người định cưới nhau…
Niki tái mặt khi nhận thức được hết mức độ thù ghét của Duke đối với cô,và ông ta đã lấy mất của cô sự tự do yêu và tin cậy, chỉ để lại cho cô sự lo sợ và ngờ vực.
Pepper uống cạn ly rượu và đứng dậy, nói:
- Được rồi, chuyện đó sắp kết thúc ngay tại đây và lúc này, Niki. Không cần đến các luật sư, không cần đến tòa án nào nữa. Chúng tôi sẽ làm theo ý cô - Công ty sẽ lấy tên là "Công ty Hyland" mà thôi.
Cô ta chìa bàn tay ra và Niki bắt lấy.
Một lát sau, Pepper ra về.
Niki đứng ở ngưỡng cửa, nhìn theo ánh sáng màu hồng nhạt của mặt trời sắp mọc, đẩy lùi những dấu vết còn lại cuối cùng
của đêm tối và mở ra hứa hẹn một ngày mới.
Cô chạy lên lầu, rửa mặt bằng nước lạnh và mặc vội áo sơ mi và quần jeans. Cô lái xe đến nông trại của gia đình Rivers như thể mạng sống của cô tùy thuộc vào nơi đó, không thể bỏ phí môt giây lát quý báu nào nữa.
Khi thấy anh từ xa, đang khom xuống trên một đọan hàng rào bị gãy, cô lái xe đến chỗ gần đó nhất và bỏ xe đi bộ. Cô nhảy qua hàng rào và chạy qua đồn trống. Cô gọi to: "Will!" và cười vang sung sướng trong khi phóng nhanh về phía anh, tóc của cô tung bay trong gió nhẹ.
Hai tay anh đang dang rộng ra đón cô, đôi mắt màu nâu đỏ của anh sáng rỡ vì hy vọng.
Cô kêu to, hân hoan vì nghe những tiếng ấy và có được sự tự do khi nói lên những tiếng ấy:
- Em yêu anh, Will, em sẽ yêu anh mãi mãi và mãi mãi.
Trong khi anh ôm cô vào trong vòng tay, dĩ vãng rơi rụng lả tả như những chiếc lá héo khô của cây thuốc lá khi mùa hè đã qua. Không còn những bí mật, không còn những ám ảnh rùng rợn. Bây giờ chỉ còn hai người họ sẽ cùng nhau xây dựng một cuộc đời trên tình yêu, sự săn sóc và tin cậy lẫn nhau.
Will đột ngột nói:
- Này, em biết gì không? Anh cảm thấy như đang soạn ra một tá bài hát mới - anh nhìn vào mặt cô và mỉm cười - Ồ, xưa nay em luôn luôn là nguồn cảm hứng tốt nhất của anh. Em đã cho anh ca khúc thật sự đưa anh lên đài danh vọng…
Cô nói:
- "Mặt tối của trái tim!" Nhưng bây giờ mặt tối ấy đã không còn nữa, Will ạ.
- Em chắc chắc không, người đẹp?
- Em chắc chắn.
- Vậy thì, em đừng lo, anh biết em sẽ cho anh nhiều cảm xúc khác để soạn nhạc.
Anh hôn cô rồi ẵm cô lên:
- Cái tựa để này nghe như thế nào: "Anh cảm thấy như muốn lấy em ngay bây giờ".
- Chắc chắn được xếp đầu bảng.
Trong khi ẵm cô đi về phía ngôi nhà, anh đã bắt đầu ngâm nga một ca khúc mới. Niki sung sướng nghĩ thầm, bài hát mới nghe giống như một bài hát ru con ngủ.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh