Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Truy Tìm Sự Thật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 37 : 37
L
úc tổng thống Benisti rời khách sạn Ritz ở Paris sau khi kết thúc một bài phát biểu, có sáu kẻ bị bắt vì tìm cách ám sát nhà lãnh đạo này. Cánh báo chí tung hô đây là chiến công thần kỳ của cảnh sát bởi những kẻ mưu sát mang theo các loại giấy tờ giả cực kỳ tinh vi để lọt vào được buổi lễ đã bị tóm trước khi chúng đến gần Benisti. Trong một vụ liên quan khác, đã có những tên tội phạm tìm cách tấn công cha của Benisti nhưng chúng bị bắt trước khi đột nhập căn hộ ông già, hai tên bị lực lượng chức năng bắn chết.
Cảc thủ phạm là thành viên của một tổ chức phát-xít mới khá khét tiếng hoạt động ở ngoại ô Paris. Dự kiến sẽ có thêm những vụ bắt bớ mới. Chính quyền cho biết đây có thể là một đòn trí mạng đối với tổ chức bạo lực trên.
Shaw nghe được thông tin này trên truyền hình trong lúc ông thu dọn đồ đạc trong phòng khách sạn và bỏ vào vali. Điện thoại rung, ông nhấc lên.
"Xin chúc mừng”, Frank nói. "Rắc rối của ông đã rời xa".
"Ông lúc nào cũng có cách nói hay ho”.
"Sẵn sàng cho chút công việc nữa chứ?"
"Không, tôi sắp đi".
"Để tôi đoán nào, London hả?"
"Tôi không được có bí mật nào với ông hả?"
"Hai ngày nhé. Sau đó tôi sẽ lại cần tới ông".
"Ba. Hãy coi như ông gặp may nhé".
Shaw tắt máy, xách vali và bước về phía cửa. Nó bật mở trước khi ông chạm vào nắm đấm.
Họng súng chĩa thẳng vào ngực Shaw trong lúc ông lùi lại, tay vẫn nắm chặt vali.
Victor nhổ một bãi nước bọt về phía Shaw, nó dừng lại giữa mặt ông.
Một tên khác cầm bao bố nhỏ lách vào sau Victor, đóng cửa và cài then lại.
Trong túi Shaw, điện thoại bắt đầu rung. Có lẽ là Frank báo động cho ông, nhưng đã quá muộn.
Adolph nhăn nhở. "Không, không thưa ngài. Ngài chưa được rời Paris đâu. Buổi diễn vẫn chưa kết thúc".
Shaw lùi thêm một bước cho tới lúc chạm vào tường. Ánh mắt ông lướt từ nòng súng lên phía Adolph trong lúc bãi nước bọt của Victor chảy dài xuống mặt.
Adolph lôi từ trong bao ra một chiếc cưa sắt và một chiếc rìu, trong lúc Victor gắn thiết bị giảm thanh lên đầu nòng súng.
Shaw lên tiếng. "Chắc hẳn bọn mày là hai thằng cuối cùng sót lại".
"Tao luôn luôn có thể lấy thêm người", Adolph đáp. "Với mỗi người mất, tao có thể huy động năm người khác thay thế”.
"Người Pháp thực sự cần làm gì đó với việc bọn ấy không có việc làm đấy".
Adolph nâng chiếc rìu lên. "Mày là người Do Thái?"
Shaw nhìn thứ vũ khí ấy. "Tại sao, mày định băm tao ra làm đồ lễ à?"
Tao muốn biết tại sao mày chơi tao. Tao muốn biết điều ấy trước khi mày chết. Gột rửa linh hồn mày sẽ tốt đấy, hãy thú tội với tao. Hãy thú tội với cha Adolph".
"Tao sẽ nói với mày một điều. Tao sẽ cho bọn mày một cơ hội cút xéo khỏi đây. Chỉ một thôi đấy. Sau đó thì đừng mong gì nữa”.
Adolph nhìn Victor và bật cười."Chúng tao có vũ khí còn mày chẳng có chó gì. Thế đúng là mày toàn phết lác". Rồi gã vẫy vẫy chiếc rìu và cười một cách hiểm độc. "Nếu trong người mày toàn những thứ tởm lợm, chắc chắn tao sẽ thấy”.
Shaw bấm một nút gần khoá của chiếc vali. Một giây sau tín hiệu báo động xé tai rú lên khắp nơi.
Giật mình, Adolph và Victor liếc về phía cửa sổ, rõ ràng chẳng hề hoài nghi rằng cảnh sát đang tới.
Ngay lúc ấy Shaw đâm bổ về phía hai tên, chiếc vali che phía trước người. Victor lấy đích và nhả đạn, nghĩ rằng chúng sẽ dễ dàng xuyên qua lớp vỏ và găm trúng đầu Shaw. Hắn đã nhầm.
Những viên đạn đi trúng chiếc vali nhưng bật khỏi lớp vỏ tổng hợp siêu bền và găm vào trần nhà. Lực của chúng khiến Shaw loạng chọang nhưng vẫn giữ được đà lao về phía trước. Khi ông xô vào Victor, lực va chạm lớn tới mức khẩu súng văng khỏi tay gã, thậm chí bẻ gãy ngón tay đặt trên cò súng.
Victor thét lên đau đớn và giữ chặt lấy phần ngón tay lủng lẳng đầy máu. Hắn ngừng thét khi chiếc vali của Shaw đập trúng đầu, khiến tên này bay người lên và ngã xuống một chiếc ghế nhỏ.
Trước khi Shaw kịp quay sang phía Adolph, hắn đã kịp xẻ một vết sâu vào cánh tay trái ông bằng chiếc cưa. Khi ông loạng chọang lùi bước, Adolph nâng chiếc rìu song Shaw kịp tung cả hai chân đá ngược từ phía dưới lên. Adolph đổ ập xuống, chiếc rìu rời khỏi tay. Hắn trườn trên sàn về phía món vũ khí này, nắm lấy và phi về phía Shaw. Thật may là phần tay cầm chứ không phải lưỡi rìu đập mạnh vào đùi Shaw, song nó vẫn khiến ông đau điếng người.
Shaw không cảm thấy chiếc điện thoại lại rung lần nữa trong túi bởi Adolph đang tiến về phía ông với chiếc cưa trong tay, còn Victor với một nửa mặt giập nát và đầy máu đang lẩy bẩy đứng dậy tìm khẩu súng của mình.
Shaw lao cả người về phía Adolph, hướng cho vai ông đi trúng bụng gã, cả hai ngã vào chiếc giường rồi lăn qua đó trước khi rơi khá mạnh xuống sàn, Shaw ở trên. Adolph bấu chặt lấy mặt Shaw, tìm cách làm ông mù mắt. Nửa không thấy gì, nửa bị bấu chặt trong khi cánh tay và một chân bị thương giật giật, Shaw vẫn cố gắng đè một cánh tay xuống cổ họng Adolph. Nhưng khi ông cố gắng ấn mạnh xuống để kết liễu địch thủ, sức khoẻ thường thấy trong ông không còn. Ông liếc cánh tay mình, máu đang xối xả tuôn ra.
Chó thật! Chắc chắn lưỡi cưa đã cắt trúng động mạch. Shaw cảm thấy các ngón tay mình đang tê dần đi.
Ông giật người khỏi Adolph và đứng dậy được nhưng thật không may là đôi chân bắt đầu không chịu tuân lệnh. Khi xoay người tìm đường thoát ra, Shaw khựng lại.
Victor đang chĩa thẳng súng vào đầu ông, ngón tay giữa đặt trên cò.
Rõ ràng nụ cười hiểm độc của gã đầu trọc sẽ là hình ảnh cuối cùng mà trí nhớ Shaw lưu lại. Đúng là kết thúc thật khốn nạn.
Cánh cửa mở tung, Frank và sáu người đàn ông khác lao vào. Frank lập tức hiểu ra tình hình và bắn liền hai phát, cả hai viên đạn găm vào đầu Victor, hắn đổ thẳng xuống sàn.
Với một tiếng thét, Adolph nhảy thẳng vào Shaw, hai tay chụp lấy cổ họng ông.
"Mẹ kiếp, giữ lấy nó", Frank quát lên và bốn người của ông ta lao về phía Adolph, giật phắt hắn khỏi Shaw đang bị thương nặng.
"Tống loại cứt đái ấy ta khỏi đây", Frank lệnh và Adolph bị lôi xềnh xệch khỏi phòng.
Khi Frank quay lại về phía Shaw, mặt người đàn ông to lớn đã trắng bệch ra, chút sau đó ông sụm xuống sàn.
"Shaw!" Frank băng từ bên này phòng sang và quỳ xuống cạnh ông.
"Gọi ngay đội cấp cứu tới đây!” Frank hét lên.
Một tay Frank nâng đầu Shaw. "Shaw? ông có nghe thấy tôi nói không? Shaw!"
Đầu Shaw ngặt lên ngặt xuống trong tay Frank. Frank liếc xuống và thấy vết cắt sâu trên cánh tay Shaw, ông giật cà-vạt và tạo ga-rô phía trên vết thương.
"Cố lên Shaw, cố lên, đội cấp cứu đang tới rồi. Tới ngay đây".
Rồi ông ta hét lên với người của mình: "Làm thế chó nào mà hai thằng khốn này tìm ra ông ấy? Đúng ra ông ấy được che giấu mà?"
"Frank?" Tiếng nói yếu ớt cất lên.
Frank nhìn xuống Shaw, lúc này đang đăm đăm nhìn lên.
"Shaw, sẽ ổn thôi. Tôi nghe thấy đội cấp cứu lên cầu thang rồi".
"Hãy gọi Anna", Shaw nói, hơi thở đã rất yếu. "Gọi Anna cho tôi".
Đội cấp cứu lao vào phòng rồi vây lấy Frank và người đàn ông bị thương. Khi Frank cố giằng người ra, Shaw kéo ông ta bằng chút sức lực còn lại.
"Hãy gọi Anna. Xin làm ơn".
"Rồi, tôi sẽ gọi. Tôi sẽ làm ngay bây giờ", Frank nói nhanh.
Shaw mê đi, cánh tay buông thõng sang một bên.
Vài phút sau người ta đã đưa ông ra ngoài trên một chiếc cáng.
Victor - gã đầu trọc xăm hình rồng - ra ngoài lần cuối cùng trong một chiếc túi đựng xác.
Frank nhìn qua cửa sổ khi chiếc xe cứu thương lao vọt đi. Căn phòng sẽ được tẩy trùng, dọn dẹp sạch sẽ, cảnh sát sở tại sẽ được xử lý và chuyện này sẽ không bao giờ xuất hiện trên báo chí Pháp. Đầu Frank lướt qua hết các bước cần thiết để làm việc ấy.
"Anna là ai?” Một trong những người của Frank hỏi khi bước tới bên sếp của mình.
Frank rút chiếc điện thoại BlackBerry khỏi túi áo và đọc bức email trên màn hình tới lần thứ tư. "Thông báo khẩn: tấn công vào Công ty Phượng hoàng ở London. Không ai sống sót". Đó là lý do ông ta đã cố gọi điện cho Shaw lúc còn trong khách sạn. Khi không thấy người nghe máy, Frank đang trên đường đến trực tiếp báo tin thì nhận được tín hiệu báo động của Shaw. Frank thở dài khi xem xét đống bừa bộn trong phòng. "Chỉ là một phụ nữ thực sự gần gũi với ông ấy".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truy Tìm Sự Thật
David Baldacci
Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci
https://isach.info/story.php?story=truy_tim_su_that__david_baldacci