Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiến Sĩ Thất Nghiệp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 37
L
ý Khắc Lập tức giận đỏ bừng mặt, đứng dậy đi một vòng quanh nhà như muốn phát tiết, lại không dám chọc giận Bình An, hai người chỉ vừa mới hòa hảo, anh không thể vì một phút thiếu kiên nhẫn mà phá hủy tất cả. Sau khi đã bình tĩnh lại, anh mới hạ giọng nói:
“Xin lỗi, anh không kiềm chế được. Anh muốn nghiêm túc nói chuyện với em về hai người đàn ông vừa rồi.”
“Được, anh ngồi xuống đi.” Bình An lúc này mới hòa hoãn.
“Họ là ai?”
“Đình Nam em đã nói rồi, còn Mạnh Hùng thì gặp trong nhà sách. Bọn họ trước đó chủ động mời em đi ăn cơm.”
“Nên em liền đồng ý?” Lý Khắc Lập nghiến răng hỏi.
“Đương nhiên.” Có ăn mà không muốn, cô đâu có bệnh.
“Đã ăn thì thôi, tại sao còn cầm đồ của người ta?”
“Họ cho em ăn, đổi lại em phải theo họ đi mua sắm, đi mỏi cả chân, phiền chết được. Nếu không phải ăn của họ một bữa cơm, em mới không kiên nhẫn đi mua mấy thứ này với họ đâu.” Bình An bĩu môi nói, cô vẫn không cảm nhận được niềm lạc thú của việc shopping.
Lý Khắc Lập giật giật khóe miệng, cảm thấy cảnh này thật quen mắt.
“Bọn họ mời em ăn, còn mua đồ cho em là vì họ có dụng ý không tốt, chẳng lẽ em không phân biệt được sao?”
“Dụng ý gì khác? Chẳng phải cũng giống anh trước kia, muốn ngủ với em sao?”
Hai mắt anh lập tức bốc lên hai ngọn lửa: “Chết tiệt, em biết thế sao còn đi với họ.”
“Họ muốn ngủ là việc của họ, có liên quan gì đến em, em chỉ muốn ngủ với anh thôi.”
Nhận được lời thổ lộ nóng bỏng này, Lý Khắc Lập không biết nên buồn hay nên vui. Anh biết Bình An không phải là người bình thường, mạch não của cô không thể dùng phương thức thông thường đề lý giải, cho nên việc qua lại với mấy kẻ xấu xa kia là không thể trách cô được, nhưng Lý Khắc Lập vẫn không kiềm được nội tâm xấu xí vì ganh ghét.
Lý Khắc Lập nén giận, anh biết không thể dùng phương thức của người phàm để đả thông Bình An. Anh kéo cô vào lòng, thở dài nói: “Bình An, anh biết giận em là không đúng, nhưng anh thật sự khó chịu khi thấy em ở cạnh người đàn ông khác, cho nên cắt đứt liên lạc với hai người đó đi, có được không?”
“Sao anh lại khó chịu?” Bình An nhíu mày, cảm thấy Lý Khắc Lập đang nghiêm trọng hóa vấn đề.
“Anh ghen.” Đúng vậy, nói chuyện với Bình An phải dùng cách thức trực tiếp, trắng trợn như thế, nếu không bộ não chỉ được lập trình nhận biết Yes or No của cô sẽ không lý giải được.
“Ghen? Ý anh là ghen tị?”
“Đúng vậy.”
Bình An nhếch miệng cười thật tươi tựa như phát hiện ra một chân trời mới: “Anh không cần làm điều thừa thải như thế. Anh chính là bạn lữ mà em nhận định, cả đời này không thay đổi được, em vĩnh viễn không thể yêu người khác nữa đâu.”
Lý Khắc Lập tim đập loạn nhịp, Bình An hết lần này đến lần khác chân tình bày tỏ, hạnh phúc lớn lao thế nào, e là trái tim anh sắp chịu không nổi. Tuy vậy, anh vẫn cảm thấy chưa đủ: “Anh biết là thế, nhưng anh vẫn ghen, em thử nghĩ nếu em trông thấy anh thân thiết cùng người phụ nữ khác thì em có khó chịu không?”
Bình An cúi đầu suy ngẫm, Lý Khắc Lập nói không sai, lần trước thấy cô thư ký thèm thuồng nhìn anh, cô cảm thấy vô cùng bực tức: “Anh nói cũng đúng, vậy em không liên lạc với họ nữa.”
Lý Khắc Lập thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng nguy cơ cũng được tiêu trừ. Anh khẽ hôn lên môi cô: “Ngoan lắm. Em đưa số điện thoại hai người đó cho anh.”
“Chi vậy, không phải nói không qua lại nữa sao?”
“Chẳng lẽ em tính cứ như vậy mà cắt đứt liên lạc với họ?”
“Chứ còn thế nào nữa?”
Chậc chậc, quá nhẫn tâm, Lý Khắc Lập nhếch miệng cười, thật bi ai cho những kẻ tội nghiệp kia. Có điều anh vẫn không cam tâm khi sự việc chỉ dừng lại ở đó, ít nhất cũng phải ra oai phủ đầu cùng hai tên kia, cho bọn họ biết Bình An là của anh, ai cũng không thể nhúng chàm.
“Người ta dù sao cùng từng mời em ăn uống, không thể nói cắt đứt liền cắt đứt như vậy. Em cứ yên tâm, mọi việc cứ để anh lo liệu.”
Bình An gật đầu, không có ý kiến gì thêm, đối với cô mà nói, Đình Nam hay Mạnh Hùng đều giống nhau, cùng loại với không khí, có thể trực tiếp xem nhẹ. Lương bạc thế này, so với Lý Khắc Lập chỉ có hơn chứ không kém.
Hai người yên lặng chưa được bao lâu, điện thoại Bình An vang lên. Điện thoại của cô ngoại trừ Lý Khắc Lập cũng chỉ có hai người đàn ông kia gọi, do đã đồng ý với Lý Khắc Lập cắt đứt liên lạc với họ, nên cô cũng chẳng thèm để tâm đến tiếng chuông inh ỏi, thản nhiên ngã vào lòng Lý Khắc Lập, chơi đùa ngón tay của anh.
Lý Khắc Lập tò mò muốn chết, nhưng không kéo xuống được mặt mũi thay cô nghe máy, ánh mắt trừng hết cỡ để đọc dãy số trên điện thoại.
Chuông đổ một lần, Bình An không để ý, chiếc điện thoại lại bền bỉ kiên trì reo lên lần thứ hai.
“Ồn chết, anh tắt đi.” Bình An chun mũi khó chịu nói.
“Em không trả lời sao?”
“Là số của Đình Nam, anh nói em đừng qua lại với họ mà.”
“Cũng không thể cứ để người ta gọi hoài như vậy chứ.”
“Thế anh nghe đi.”
Lý Khắc Lập chỉ chờ có vậy, vờ đứng đắn đằng hắng một tiếng, cầm điện thoại Bình An để lên tai.
Đường dây đả thông, đầu máy bên kia vang lên giọng nói đầy từ tính: “Kitty, em đang làm gì đấy?”
Kitty mụ nội mày, còn dám gọi người yêu tao bằng cái tên ghê tởm đó: “Anh tìm ai?”
Nghe giọng người đàn ông xa lạ, đầu dây bên kia có chút nghi hoặc: “Cho hỏi đây có phải số của Bình An không?”
“Đúng vậy. Bình An đang tắm, anh tìm em ấy có việc gì?”
Bình An bĩu môi, nói dối không chớp mắt, rõ ràng cô không có tắm.
“Anh là ai, tại sao lại giữ điện thoại của Bình An?”
Lý Khắc Lập chỉ đợi câu này, lập tức ra oai phủ đầu: “Đương nhiên là người yêu của em ấy, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy.”
“Bình An chưa có bạn trai, anh đừng gạt tôi, tôi muốn nói chuyện cùng em ấy.” Người bên kia vẫn cố chấp.
“Xin chia buồn cùng anh, đó đã là chuyện của ngày hôm qua, hiện tại tôi là người yêu chính thức của Bình An, nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói, tôi sẽ chuyển lời lại.”
Đình Nam dứt khoát cúp máy, sau đó điện thoại lại tiếp tục đổ chuông. Lý Khắc Lập nhếch miệng cười, đưa lên tai: “Tôi nghe.”
“Tôi yêu cầu anh chuyển điện thoại cho Bình An.”
“Xin lỗi, em ấy vẫn còn đang tắm, có lẽ lát nữa chúng tôi sẽ rất bận, có gì liên lạc với anh sau.” Nói xong, anh trực tiếp khóa máy.
Đối phó xong kẻ địch thứ nhất, Lý Khắc Lập vội bảo Bình An phân loại mớ quà tặng xa xỉ của hai người đàn ông kia để đem trả lại.
Lục tung một hồi anh mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, không có tặng đồ lót. Lý Khắc Lập không thể quên cảnh tượng lần đầu tiên dẫn Bình An đi mua nội y, quả thật kinh tâm động phách. Chỉ cần nghĩ đến việc Bình An có thể thản nhiên 'cởi' trước mặt bất kỳ người nào, Lý Khắc Lập không nhịn được phát điên. Trước kia không chú ý, sau này trở về phải dạy dỗ cô lại, còn cái tật ai cho gì đều ăn cũng phải sửa, nhất định không thể để chuyện thế này tiếp tục xảy ra.
Ngay sau đó, Lý Khắc Lập vội vã dắt díu Bình An rời khỏi nơi này, anh biết người đàn ông vừa gọi điện rất nhanh sẽ đến đây. Anh không muốn cô gặp hắn, mọi chuyện cứ để anh ra mặt là tốt rồi.
Quản gia vừa trông thấy Bình An đứng trước cửa nhà, vui mừng đến quên nói chuyện. Một tháng trời không gặp, cứ tưởng cậu chủ và Bình An đã không có khả năng quay trở lại, điều này vẫn luôn khiến ông rầu rĩ mấy tuần nay.
“Bác Lâm, lâu quá không gặp.” Gặp được quản gia, tâm trạng Bình An rất tốt.
Quản gia lúc này mới lật đật chạy đến gần nhìn Bình An: “Sao lại gầy thành cái dạng này, một tháng qua cháu ở đâu? Sao không giữ gìn sức khỏe gì hết vậy? Con bé này thật là, sống một mình cũng không biết chăm sóc bản thân, mỗi lần đọc sách liền cơm cũng không nhớ, cháu như vậy làm sao bác yên tâm cho được.”
Ông lại tiếp tục sờ tới sờ lui cánh tay gầy gò của cô “Khổ thân cháu tôi, một tháng qua ở bên ngoài không biết đã chịu bao nhiêu khổ.” Nói xong còn không có ý tốt đưa mắt sang trừng Lý Khắc Lập.
Lý Khắc Lập sờ sờ mũi nhìn lơ đãng, anh cũng hối hận lắm rồi, không cần làm gánh nặng tội lỗi trong lòng anh càng thêm bành trướng.
“Bác đừng lo lắng, cháu rất tốt.” Bình An hề hề nói, có vẻ không quan tâm lắm đến việc này.
Một tay khoác ngang hông Bình An, Lý Khắc Lập thầm hừ lạnh. Đương nhiên là rất tốt, chẳng những vậy còn thông đồng thêm một dàn hậu cung nữa.
Không để quản gia quấn quýt lấy Bình An lâu, Lý Khắc Lập lại kéo cô vào phòng. Vừa vào trong, Bình An chạy ngay đến bàn học, mở ngăn kéo, lấy ra chiếc hộp bảo bối của mình.
“Một tháng không gặp, nhớ muốn chết!” Cô cầm chiếc đồng hồ quả quýt ngắm nghía, ánh mắt tràn ngập thâm tình khiến người ta phải rơi lệ.
Lý Khắc Lập trên trán nổi lên ba vạch đen, vội vã chạy đến tranh sủng. Anh ôm cô từ phía sau lưng, cọ cọ mũi lên vành tai mẫn cảm: “Để tối rồi chơi, lúc nãy anh vẫn chưa ăn no.”
Bình An bị cọ ngứa, rụt đầu sang một bên né tránh: “Ừm, chỉ ăn một bát mì, em cũng chưa no.”
Lý Khắc Lập nham hiểm nhếch miệng cười: “Vậy để anh đút em ăn cho đủ.” Nói xong, lại đè cô xuống giường.
Bất ngờ bị tập kích, Bình An không kịp đề phòng, liền nhíu mày kháng nghị: “Anh làm gì vậy, nói cho em ăn mà!”
“Để anh cho cái miệng nhỏ bên dưới ăn trước, cái miệng trên tính sau.” Dứt lời, liền ập lên người cô cắn gặm, triệt để ăn sạch không chừa xương cốt.
Bị gây sức ép liên tục, lần này Bình An chính thức phất cờ đầu hàng, mệt mỏi ngã trên giường ngủ say như chết.
Sau một tháng trời đói khát, Lý Khắc Lập rốt cuộc cũng được ăn no bụng, thần thái sáng lán phi dương. Anh đứng trước gương huýt sáo ngắm nghía bản thân, dùng gel vuốt lại phần tóc mái, chỉnh chu cổ áo, đảm bảo bản thân đẹp trai đến mức không còn chỗ nào soi mói mới cảm thấy hài lòng, cũng may là dấu vết đánh nhau trên khóe miệng không nhìn thấy rõ, bằng không anh sẽ tìm Đỗ Kiến Văn sống mái một phen.
Ngồi xuống bên giường, quyến luyến hôn lên khóe mắt nhắm nghiền của Bình An, ngay sau đó anh đứng dậy, dứt khoát rời đi.
Ra khỏi nhà, Lý Khắc Lập móc từ trong túi ra điện thoại di động của Bình An, một lần nữa khởi động máy. Anh nhấn vào một dãy số, nhếch miệng cười đưa điện thoại lên tai.
Ba mươi phút sau, Lý Khắc Lập có mặt ở điểm hẹn, trên tay là là túi xách lớn nhỏ đề huề, tổng thể nhìn vào vô cùng bắt mắt.
Chờ sẵn một góc bàn sát cửa sổ của quán cà phê là một người đàn ông cao ráo, hưu trang nhàn nhã cao cấp, ánh mắt thâm thúy lãng tử, cả người như toát ra làn gió xuân ấm áp, lọn tóc xoăn trên trán như thêm mắt cho rồng, càng làm vẻ mặt anh thêm xuất chúng.
Lý Khắc Lập có cắn chết cũng không thừa nhận đối phương là một anh chàng đẹp trai, chỉ là có chút dễ nhìn, so với anh thì vẫn thua xa. Nhanh chóng tiến đến vị trí đối diện Đình Nam, Lý Khắc Lập dùng bộ dáng tự cho là phong độ nhất vươn tay ra chào hỏi: “Chào anh, tôi là Lý Khắc Lập.”
Thấy người đàn ông dáng vẻ xuất chúng đứng trước mặt, Đình Nam trong lòng không kiềm được một tia địch ý, anh không chịu thua kém hé một nụ cười vô cùng lịch lãm, bắt lấy bàn tay đang chìa tới: “Chào anh, hân hạnh được gặp anh.”
Cả hai nhìn nhau chăm chú, trong lòng nỗi lên sóng ngầm mãnh liệt, một cuộc chiến hoormon bắt đầu trong im hơi lặng tiếng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiến Sĩ Thất Nghiệp
Hồ Như
Tiến Sĩ Thất Nghiệp - Hồ Như
https://isach.info/story.php?story=tien_si_that_nghiep__ho_nhu