Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thích Khách Vô Danh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36: Thần Y Tiết Đồng
M
ấy ngày nay cuộc sống của Mạc Hi thập phần nhàn nhã, sáng sớm đến Lăng Ba Trì luyện kiếm, mặt trời lặn lên đỉnh Sùng Diêu ngắm cảnh chiều tà.
Hôm nay, nàng theo thường lệ từ trong ao nhảy ra, định về điện thay quần áo, đã thấy Đường Đức mặt tươi cười lên đón: “Mộc cô nương, Tiết thần y đã đến. Tứ thiếu phái lão nô đến mời cô nương.” Mạc Hi chợt cảm thấy tâm tình thật tốt.
Mạc Hi vừa bước vào thư phòng đã nghe mùi thảo dược nhàn nhạt. Đi vào phía sau tấm bình phong tử đàn chạm khắc vân văn khảm ngọc thạch, quả thấy trên song cửa sổ lớn có một ông lão râu tóc bạc trắng dáng người thấp bé diện mạo khô quắt đang ngồi, cùng với Thanh Đồng khí phương tôn cực đại ở bên cạnh hình thành sự đối lập rõ rệt.
Đường Hoan thấy nàng đến liền mỉm cười.
Ông lão thấy Mạc Hi cùng Đường Đức tiến vào, liền nhảy khỏi cửa sổ, vui vẻ vây quanh Mạc Hi ước chừng ba vòng, ánh mắt nghiên cứu không ngừng quét từ trên xuống dưới. Mạc Hi đứng yên một bên mặc ông ta đánh giá.
Tương truyền Tiết Đồng Trị Tử Nhân Bất Yếu Tiễn (trị chết người không cần trả tiền) trước khi xem chẩn cho người ta còn có một điều quái gở, đó là xem không vừa mắt tuyệt đối không trị. Có câu lương y như từ mẫu, người giang hồ đều nói ông ta làm thế không có y đức, Tiết Đồng lại lý lẽ hùng hồn bác bỏ: “Trước chữa sau giết chẳng phải làm điều thừa hay sao.” Aiz, gặp phải thần y coi mạng người như cỏ rác thế này, giang hồ nhân sĩ đau thương không dậy nổi a. Nói đến cũng kỳ, trước khi Tiết Đồng xuất đạo, những vị thần y có tiếng trên giang hồ đều có võ công trác tuyệt, riêng Tiết Đồng người này nửa điểm võ công cũng không biết, toàn dựa vào một thân y thuật bá đạo hoành hành giang hồ. Người này cậy tài khinh người tính tình cổ quái, lại không ai dám chọc, thứ nhất người có sớm tối họa phúc, vạn nhất bị đau đầu nhức óc, mạng nhỏ bị nắm trong tay người ta; Thứ hai người này đắc tội tuy nhiều nhưng cũng đã cứu nhiều người, trong đó không thiếu các nhân vật top đầu bảng xếp hạng của Mộ Yến Trai.
“Kỳ thay, quái thay…” Tiết Đồng liều mạng nắm hai chòm râu như cái phất trần, vừa đau nhe răng trợn mắt, vừa cười đến không có ý tốt, bỗng nhiên bắt mạch môn của Mạc Hi.
Mạc Hi sớm cảm giác được ông ta không có võ công, vì thế mặc ông ta bắt mạch.
Giây lát, ánh mắt của Tiết Đồng nhìn Mạc Hi quả thực giống như thần giữ của phát hiện núi vàng núi bạc, chỉ thiếu chút nữa hai mắt đã phát sáng: “Cô nương, lão phu thường nếm bách thảo chế cửu châm, tập một môn tuyệt kỹ, cô nương căn cốt tuyệt hảo kỳ kinh bát mạch… Kỳ kinh bát mạch chính là tên gọi chung của nhâm mạch, đốc mạch, xung mạch, đới mạch, âm nghiêu mạch, dương nghiêu mạch, âm duy mạch, dương duy mạch. Chúng cùng thập nhị chính kinh khác nhau, vừa không lệ thuộc trực tiếp vào tạng phủ, lại không có quan hệ trong ngoài phối hợp, đường đi khác hẳn…”
Mạc Hi nghe vị cuồng y học này bla bla về sách y, chỉ nghe hiểu được một chút. Vị bạn nhỏ Tiết này muốn dùng phương pháp châm cứu đả thông hai mạch nhâm, đốc cho nàng. Mạc Hi từng vô số lần xem qua trong tiểu thuyết võ hiệp miêu tả nhân vật chính từ sau khi thông hai mạch nhâm, đốc liền đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, tiến vào giai đoạn thăng cấp đánh quái giống như chém dưa thái rau. Nhưng trong tiểu thuyết chưa từng viết qua rốt cuộc cái gì gọi là hai mạch nhâm, đốc.
Ngược lại bạn nhỏ Tiết giới thiệu vô cùng tỉ mỉ: nhâm mạch, tập trung ở giữa bụng, mạch này nhiều lần cùng thủ túc tam âm kinh và âm duy mạch giao nhau, có thể coi là âm kinh của toàn thân, thế nên được gọi là “Âm mạch chi hải”. Mà đốc mạch, tập trung ở giữa lưng, mạch này nhiều lần cùng thủ túc tam dương kinh và dương duy mạch giao nhau, có thể coi là dương kinh của toàn thân, thế nên được gọi là “Dương mạch chi hải”.
Dù là Mạc Hi mọi việc không quan tâm khắp nơi nghi ngờ, cũng không khỏi động tâm. Chỉ là người này tính tình cổ quái, mình cùng ông ta chưa từng quen biết, vì sao ông ta nhiệt tình như thế?
“Xin thứ cho Mộc Khê không biết tốt xấu, Tiết thần y vì sao nhiệt tâm tương trợ như thế?”
“Lão phu hành tẩu giang hồ hơn ba mươi năm, lương tài mỹ chất gặp vô số kể, nhưng có thể chịu đựng đả thông hai mạch nhâm, đốc mà không thành phế nhân trước giờ chỉ có Thục sơn chưởng môn Hà Quần Thanh cùng cô nương. Nhâm mạch chủ âm, đốc mạch chủ dương, thế nhân đều nói âm dương điều hòa mới tốt, người bình thường đả thông hai mạch này nếu không thể điều hòa, ngược lại sẽ phản tác dụng, cuối cùng bị hủy hoại.” Ngừng lại một chút, Tiết Đồng gác tay ngạo nghễ nói: “Lão phu cả đời kiệt ngạo bất tuân, thử hỏi người trong thiên hạ cầu lão phu ra tay đâu chỉ trăm ngàn, mà có thể khiến lão phu cầu xem chẩn lại chỉ có một mình Hà chưởng môn.” Nói đến đây, ông ta lộ ra một nụ cười nịnh nọt, hai hàng lông mi trắng trên trán run run, lại nói: “Cô nương, cô chính là người thứ hai. Người giang hồ nhiều người nói lão phu thấy chết mà không cứu, không biết giết gà cần gì dao mổ trâu, lão phu thực khinh thường. Diệu thủ hồi xuân cố nhiên có thể biểu lộ tài năng của lão phu, nhưng nếu bàn tay lão phu có thể hóa mục nát thành thần kỳ, tạo nên một thế hệ kỳ tài võ học, sẽ có thể lưu danh muôn đời.”
Mạc Hi hiểu được, vị cuồng y học này coi bệnh nhân là một tác phẩm nghệ thuật để điêu khắc, mà khó khăn nhất chính là tìm vật liệu. Chỉ là làm sao nàng biết được lời Tiết Đồng nói là thật hay giả.
“Thần y chắc hẳn đã biết ta từng trúng độc.” Mạc Hi bình tĩnh hạ nhiệt trong đầu, thử hỏi.
Tiết Đồng khó hiểu a một tiếng, chẳng hề để ý nói: “Độc trên người cô nương đã sớm tiêu hết, không cần lo lắng.” Ngừng lại một chút, dào dạt mong chờ nhìn Mạc Hi nói: “Đề nghị vừa rồi của lão phu, cô nương đồng ý không?” Tiết Đồng trong lòng cũng đã muốn khóc rồi, đây là chuyện bao nhiêu người cầu mà không thể, tại sao hai người này đều đáp ứng không thoải mái như vậy.
“Nếu độc đã giải, ta đã ở đây quấy rầy nhiều ngày, xin được cáo từ. Tiết thần y sao không cùng ta đi Kim Lăng, bàn bạc kỹ hơn.” Hai câu này nàng là phân biệt nói với Đường Hoan cùng Tiết Đồng. Mặc kệ việc này là thật hay giả, trước rời khỏi đây mới là thượng sách.
Không ngờ Tiết Đồng lại gấp đến độ lông mi nhíu chặt, “Việc này vạn vạn không thể, quá trình đả thông hai mạch dị thường hung hiểm, cần dùng thất bảo cùng giường điền ngọc ở nơi này phụ giúp lại vừa bảo vệ cô nương bình an. Vả lại quá trình này thập phần thống khổ, cô nương vốn có thể chất chí âm, trước khi đả thông hoàn toàn hai mạch sẽ dần cảm thấy khô nóng, cần mượn khí lạnh của giường ngọc để giảm bớt một phần.”
Đường Hoan ở một bên nghe vậy, ánh mắt vốn đang nhìn Mạc Hi lại chuyển qua nơi khác, vẻ mặt khó đoán.
“Mộc cô nương có điều không biết, lời nói của Tiết thần y không phải giả. Ngày xưa khi Tứ thiếu còn khổ sở vì chân tật, lúc Tiết thần y nối lại gân mạch cũng mượn công dụng của giường ngọc này.” Đường Đức vừa nói vừa nhìn vẻ mặt Đường Hoan, thấy ánh mắt hắn nóng vội, không khỏi cười thầm trong lòng.
Nghe đến đây, Mạc Hi ngược lại tin vài phần, chân tật của Đường Hoan không phải phương pháp tầm thường có thể chữa khỏi, hơn nữa cần có thêm giường điền ngọc làm từ một khối ngọc hoàn chỉnh lại tiêu phí mấy năm điêu khắc mới thành. Nếu như muốn hại nàng, thật không cần khổ tâm tiêu phí nhiều như thế.
“Lại không biết đả thông hai mạch nhâm, đốc phải tốn bao nhiêu thời gian?” Việc này đối với Mạc Hi mà nói sức dụ hoặc thật sự quá lớn, nàng không nhịn được hỏi.
“Tùy theo thể chất của mỗi người mà định, lão phu cũng chỉ làm qua một lần trên người Hà Quần Thanh, thật không thể khẳng định.” Ông ta suy nghĩ một lát, lại bổ sung: “Chậm thì một tháng, lâu thì ba tháng.”
Mạc Hi âm thầm suy nghĩ nếu thời gian không thể xác định ngược lại có vẻ tin được.
“Cô nương nên nhớ, trong lúc này không thể cố vận khí, nếu không nhẹ thì bại liệt nặng thì bỏ mình.” Tiết Đồng cẩn thận dặn dò.
“Việc này hơi khó, chuyện đang gấp, trong nội bộ Đường Môn chưa thanh trừng xong. Cô nương lại là bằng hữu của Tứ thiếu, tạm mất võ công, lại càng nguy hơn. Cuộc chiến giữa Đường Môn và Việt Kiếm Môn đã tổn hại vô số cao thủ, nếu như phân ra hai nơi bảo vệ Tứ thiếu cùng cô nương, sợ không ổn. Huống hồ giường ngọc nặng ngàn cân, di chuyển không dễ.” Đường Đức bỗng nhiên nói xen vào, suy nghĩ một lát, nói: “Cô nương có thể tạm thời ủy khuất một thời gian, cùng Tứ thiếu ở chung tại Thanh Huy Các không? Thứ nhất giường ngọc ở đây, thứ hai có thể bảo vệ an toàn của cô nương.”
Mạc Hi cười, nói: “Cũng được. Chỉ là ta có một yêu cầu quá đáng.” Đường Hoan rõ ràng là không ngờ Mạc Hi lại một câu đáp ứng, lập tức nhìn về phía nàng.
Chỉ thấy nàng nói nói cười cười, lại nói: “Không biết Tứ thiếu có thể cho ta mượn Bích Lưu châu ngắm mấy ngày không. Đợi khi cáo từ sẽ lập tức trả lại.” Nhiều ngày nay nàng đi loanh quanh ở Đường Môn cũng nghe không ít bát quái, đương nhiên biết để tránh gặp phải tai vạ, châu giả Đường Quân đoạt được đã bị huỷ.
Đường Đức mặt lộ vẻ khó xử, không ngờ Đường Hoan lại đáp ứng ngay.
Như thế Mạc Hi mới thoáng an tâm, vô luận như thế nào, một khi có trá, nàng có một trong Đường Môn tứ bảo nơi tay, cũng có thể ứng biến một phần. Vả lại nàng mất võ công, cần có bảo bối phòng được trăm độc hộ thân mới có một chút cảm giác an toàn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thích Khách Vô Danh
Dạ Tuyết Miêu Miêu
Thích Khách Vô Danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu
https://isach.info/story.php?story=thich_khach_vo_danh__da_tuyet_mieu_mieu