Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tàn Bào
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 37: Dân Chúng Lầm Than
T
ả Đăng Phong cùng 13 đạp tuyết lớn mà đi, tuy thông qua linh khí điều tiết nhiệt độ cơ thể nhưng giầy vớ ướt đẫm cùng bông tuyết bay vào cổ, khiến cho Tả Đăng Phong cảm giác vô cùng vất vả.
Giữa trưa, rốt cục đi tới thị trấn Mâu Bình, Tả Đăng Phong thuê một gian phòng có lò sưởi. Vừa vào nhà, 13 liền lắc người vẩy đi những hạt tuyết. Tả Đăng Phong cởi giầy cùng quần áo đem hong khô, sau đó lấy bình Bạch Cửu tự rót tự uống. Hắn không gọi món ăn, trên người có mười mấy đồng bạc nhưng phải tiết kiệm, sau này cần tiêu rất nhiều.
Ăn xong, Tả Đăng Phong ngủ một hồi, chạng vạng tối thì tuyết ngừng rơi. Hắn mới khởi hành, lúc này vận khí rất tốt, không bao xa liền gặp một đội xe la chở hàng tới Tế Nam, cho gã đánh xe một vài đồng, hắn và 13 tiện lợi lên xe.
Tốc độ của xe la không nhanh nhưng là suy nghĩ cho 13. Động vật họ mèo dưới chân có đệm thịt, bôn tẩu đường dài thì nó chịu không nổi.
Lần đầu xa nhà, quan sát dọc theo bán đảo Giao Đông, khiến cho Tả Đăng Phong cực kỳ khiếp sợ. Ven đường thường xuyên thấy người chết đói, phần lớn thi thể không hoàn chỉnh, chỉ còn da và xương.
Hỏi người phu xe, Tả Đăng Phong mới biết thịt người chết đói bị nạn dân cắt đi ăn hết. Năm trước, là năm 1937, TQ gặp nhiều tai họa, nặng nhất là Hà Nam, Tứ Xuyên, Cam Túc, An Huy. Những người này chạy nạn đến Sơn Đông, lại không biết đại bộ phận Sơn Đông năm trước cũng bị tai họa, rất nhiều người vì sinh tồn, lại lần nữa lên Quan Đông phía bắc.
Càng gần Tế Nam, nạn dân trên đường càng nhiều, đều từ bốn phương tám hướng. Nam nữ già trẻ gầy như cái que, thỉnh thoảng thấy người chết đói không trọn thây, cách đó không xa, lại có nạn dân nướng thịt bên cạnh đống lửa. Ngoài ra, hai bên đường bày bán rất nhiều trẻ em được cắm thẻ cỏ trên đầu. Tất cả chuyện này làm cho Tả Đăng Phong khiếp sợ, không chỉ tự hỏi một lần, nhưng thực tế sờ sờ lại nhắc hắn rằng tất cả những gì chứng kiến đều là sự thật.
- Đại thúc, vì sao bọn họ đem bán đều là trẻ em nam?
Tả Đăng Phong hỏi người phu xe. Đại bộ nhi đồng phận hai bên đường bày bán đều là nam.
- Tiểu khuê nữ đều bị người mua cả rồi, tiểu tử bán không được.
Gã phu xe hàng năm đi về Tế Nam, đã không còn kinh sợ khi thấy những chuyện quái dị này.
- Vì cái gì mà tiểu khuê nữ bán chạy?
Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi.
- Tiểu khuê nữ tới phương Nam vào nhà chứa.
Gã phu xe bình tĩnh trả lời.
- Bọn chúng chưa trưởng thành, sao có thể tiếp khách?
Tả Đăng Phong nhíu mày truy vấn. Trên bán đảo Giao Đông, cô gái mười lăm mười sáu tuổi trở lên được gọi là khuê nữ. Tiểu khuê nữ là bé gái vị thành niên.
- Kẻ có tiền cứ vui vẻ giày xéo tiểu hài nhi. Ai quản chết sống của chúng?
Gã phu xe thở dài. Tả Đăng Phong cũng im miệng. Trong loạn thế, nhân tính xấu xa bộ lộ không sót thứ gì, mỗi người đều nghĩ biện pháp giữ mạng. Lúc trước Tả Đăng Phong không hiểu hai ông anh vợ vì sao mỗi tháng giấu diếm tiền để mẫu thân tin người chết, hiện tại rốt cuộc hắn đã hiểu rõ. Người bần cùng thì chí ngắn, chí không ngắn bởi vì còn chưa đến mức bần cùng.
Một nửa lộ trình, khi trước Tả Đăng Phong có thể ngồi xem lính NB giết hại thôn dân, tưởng rằng cũng có thể thờ ơ đối với những nạn dân giãy dụa trên con đường tử vong. Nhưng cuối cùng hắn không nhịn được, những thôn dân kia từng vứt bỏ hắn, hắn ngồi yên không để ý thì chấp nhận được. Còn đám nạn dân không hại hắn, Tả Đăng Phong không thể trơ mắt nhìn bọn họ đói chết. Cho nên gặp một số nạn dân vạn phần đáng thương, Tả Đăng Phong nhảy xuống xe nhét ấy đồng.
Một nửa lộ trình sau, Tả Đăng Phong bắt đầu hối hận, bởi vì ngày càng gặp những người đáng thương hơn, lúc này không có tiền cho bọn họ. Chỉ còn lại hai đồng bạc, tuyệt không tặng người để đảm bảo sinh tồn ình, hắn còn sống là để báo thù Vu Tâm Ngữ.
Sáu ngày sau đến Tế Nam. Vào thành, Tả Đăng Phong tìm một quán cơm, mua một miếng thịt gà sống đút cho 13. Mấy ngày nay 13 không săn được mồi, do càng đi thì bán đảo Giao Đông không có núi lớn.
Trong thành Tế Nam có rất nhiều lính NB, từng đội từng đội tuần tra. Nơi đây phồn vinh hơn thị trấn rất nhiều nhờ buôn bán cùng kinh tế. Ở địa phương này, kẻ có tiền sống rất thoải mái. Cửa hàng tiệm cơm đầy đường, trà lâu rạp hát tùy ý thấy được, kỹ viện nhà tắm cũng rất náo nhiệt. Nhưng đối với người không có tiền thì nơi này chính là địa ngục.
Trước mắt, Tả Đăng Phong ở phía đông thành, giả dạng khất cái tìm kiếm, tránh để quân Nhật sinh nghi. 13 kinh qua gian khổ trên đường, cũng không còn béo mập như trước. Tả Đăng Phong ngồi ở góc tường quan sát quân Nhật, nó thường nằm trên nóc nhà.
Quân NB không cấm nạn dân ùn ùn kéo vào Tế Nam, ngược lại đặt một số trạm cứu tế trong thành, mỗi đêm đều cũng phát một đồ ăn, mục đích mua chuộc lòng người. Có điều bọn chúng phát quá ít, mỗi ngày chỉ có mấy cái màn thầu. Lại thêm tòa soạn bên cạnh chụp ảnh, tuyên truyền cử chỉ từ thiện của lính NB trên báo chí.
Tả Đăng Phong không quan tâm những thứ này nhưng không thể tùy ý tiến vào nơi quân Nhật đóng quân, chỉ có thể quan sát bên ngoài, ba ngày sau liền đổi sang nơi khác.
Mấy ngày nay Tả Đăng Phong đều không ăn cho ra hồn, thỉnh thoảng có nạn dân qua chung quanh, trơ mắt chầu chực nhìn, cuối cùng hắn đành đem đồ ăn cho bọn họ.
Chạng vạng ngày thứ bảy, Tả Đăng Phong mua không được bánh ngô vì đã bán hết. Hắn đành mua hai cái màn thầu trở lại góc tường. Chợt nhớ lại lúc Vu Tâm Ngữ tặng hắn quả táo, khi đó hắn cũng từng lấy hai cái màn thầu đáp tạ nàng.
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong sững sờ nhìn màn thầu trong tay, cảm giác có người theo dõi mình, hắn ngẩng đầu, phát hiện một nữ nhân đứng trước mặt. Nữ nhân này rất gầy, tầm hơn ba mươi tuổi, vóc dáng trung bình, mặc một chiếc áo bông cũ nát, trên đầu trùm khăn vải xanh, khuôn mặt và đôi tay nữ nhân mơ hồ trong tầm mắt của hắn.
Nàng nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng nhìn nàng. Vẻ mặt của nàng như không chịu nổi, có khát vọng, có ngượng ngùng, nhiều nhất vẫn là đói khát.
Nhìn nhau thật lâu, Tả Đăng Phong đưa hai cái màn thầu trong tay ra. Nữ nhân nọ không nhanh chóng tiếp nhận như nạn dân trước kia, chỉ vuốt ngón tay lộ vẻ xấu hổ.
- Tôi không đói bụng, cô ăn đi.
Tả Đăng Phong đưa màn thầu cho nàng.
- Cảm ơn.
Nữ nhân nhận màn thầu rồi cúi người. Tả Đăng Phong nghe ra không phải người Sơn Đông nhưng không biết khẩu âm nơi nào.
- Đây cũng cho cô.
Tả Đăng Phong thấy nàng lễ phép, liền móc túi quần lấy ra hai đồng hào dúi vào tay nàng. Lúc này giá hàng tăng, một đồng mua không được một cái bánh tiêu nhưng có thể mua một cái bánh bao hoặc hai cái bánh ngô.
Nữ nhân kinh ngạc nhìn đồng hào trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, hỏi:
- Vậy còn cậu lo liệu thế nào?
- Tôi còn nữa.
Nữ nhân khiến cho Tả Đăng Phong cảm động, Vu Tâm Ngữ chết, đã không còn người quan tâm tới hắn. Một đường phát thiện tâm, nạn dân nhiều nhất chỉ nói cám ơn, chưa từng có ai hỏi một tên áo quần rách rưới như hắn một câu:'Ngươi đem tiền cho ta, vậy ngươi lo liệu làm sao?'
- Tiểu huynh đệ, cậu chỉ có một mình sao?
Nữ nhân thông qua âm thanh của Tả Đăng Phong, đoán được tuổi của hắn không lớn.
Tả Đăng Phong im lặng gật đầu. 13 tuy thông minh nhưng không phải là người. Nữ nhân thấy thế không nói, nhìn tả hữu chung quanh rồi kéo tay Tả Đăng Phong đi đến một khu nhà hoang cuối ngõ nhỏ. Tả Đăng Phong không hiểu những vẫn đi cùng.
- Tiểu huynh đệ, tôi chẳng có cái gì cả...
Đi vào nhà, nữ nhân buông màn thầu cùng đồng tiền, ngượng ngùng vén áo bông muốn cởi dây lưng.
- Bà chị, không cần như vậy.
Tả Đăng Phong đoán được nàng muốn làm gì, vội vàng kéo tay lại.
Nữ nhân thấy thế, nghi hoặc cùng ngượng ngùng nhìn Tả Đăng Phong, không rõ vì sao hắn cản mình.
- Cô cũng chỉ có một mình sao?
Tả Đăng Phong cầm màn thầu cùng đồng tiền, lần nữa bỏ vào trong tay nữ nhân, sau đó xoay người bước ra ngoài.
- Có mẹ chồng cùng hai đứa con trai.
Nữ nhân đi theo ra.
- Tiểu huynh đệ, tôi vừa sinh ra con nhỏ, chi bằng hai ta kết đội chứ?
- Kết đội?
Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn nữ nhân trước mắt.
- Đồ vật này tôi ăn nhiều một chút, còn cậu ăn của ta...
Nữ nhân cúi đầu.
Tả Đăng Phong nhíu mày trầm ngâm, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của nàng. Niên đại thiếu thốn lương thực, bởi vì sống sót, biện pháp gì người ta cũng nghĩ ra được.
- Cô nghe tôi, đi về hướng đông nam, năm nay nơi đó không gặp họa, có lẽ còn đường sống.
Tả Đăng Phong lấy từ trong lòng ngực lấy ra một đồng đại dương, đưa tới tay nữ nhân.
Nữ nhân đứng ngây người, một lúc mới xoay người chạy đi, không bao lâu lại dẫn về một bà già cùng một đứa trẻ tám tuổi, nàng còn ôm một đứa bé trong ngực. Cả nhà quỳ xuống trước mặt Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong không thích như vậy, nhanh chóng rời khỏi. Hắn ở đây đã ba ngày, phải thay đổi sang nơi khác.
Màn đêm buông xuống, 13 theo Tả Đăng Phong du đãng ở ngã tư đường. Trên người không có tiền, Tả Đăng Phong không thể ở nhà nghỉ nữa. Cũng may trong ngực còn viên dạ minh châu, đợi ngày mai sẽ tìm đến hiệu cầm đồ lớn.
Ngay tại Tả Đăng Phong tính toán buổi tối sẽ ngủ ở đâu thì ngã tư đường truyền lại tiếng súng. Sau một lát, từ một góc rẽ chạy ra một nam nhân hơn ba mươi tuổi mặc áo đen, trong tay cầm súng lục, phía sau là tiếng bước chân cùng tiếng gào thét của lính NB.
- Đxm mày chứ, lại đụng phải tao.
Ánh mắt Tả Đăng Phong biến thành màu đỏ trong nháy mắt. Khiến hắn kích động không phải nam nhân mặc hắc y kia, căn bản hắn không biết người này.
Sở dĩ Tả Đăng Phong lộ sát khí là bởi tiếng quát tháo 'ha, ya, ku', thúc giục binh lính đuổi theo, giống như đúc thanh âm của lính NB phu xe cho Đằng Khi ngày đó, tuyệt đối không sai!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tàn Bào
Phong Ngự Cửu Thu
Tàn Bào - Phong Ngự Cửu Thu
https://isach.info/story.php?story=tan_bao__phong_ngu_cuu_thu