Chương 36 - Đông Cứng
ửa sập từ từ nhấc lên vài phân, và Con Trai 412 hé mắt nhìn ra. Một cảm giác ớn lạnh chạy khắc người nó. Cánh cửa buồng chứa thuốc để mở toang, và nó đang nhìn thẳng vào đôi gót ủng nâu nhẫy bùn của Thợ Săn.
Đứng quay lưng lại buồng chứa thuốc, chỉ cách vài bước chân, là thân hình của Thợ Săn, chiếc áo chùng xanh lá cây của hắn bị trật khỏi vai và khẩu súng bạc đang giương lên ở tư thế sẵn sàng. Hắn đâu mặt vào cánh cửa nhà bếp, tư thế như sắp lao về phía trước.
Con Trai 412 chờ xem Thợ Săn định làm gì, nhưng gã đàn ông nọ chẳng động tịnh chút nào. Hắn, Con Trai 412 nghĩ, đang chờ đợi. Chắc chắn là chờ dì Zelda bước ra khỏi bếp.
Muốn báo động cho dì Zelda tránh xa ra, Con Trai 412 khom mình xuống và chìa tay ra lấy con Bọ Lá chắn của Jenna.
Jenna đứng thấp thỏm trên cái thang ngay bên dưới. Cô bé chắc chắn là mọi chuyện chẳng được tốt lành gì, xét theo cái cách Con Trai 412 trở nên căng thẳng và nín lặng thế kia. Khi tay thằng nhỏ hạ xuống, cô bé lấy con Bọ Lá chắn tròn xoe từ trong túi ra và đưa lên cho Con Trai 412, như chúng đã lập kế hoạch từ trước, thầm trao cho con bọ một lời chúc may mắn. Jenna đã bắt đầu thích con Bọ Lá chắn và rất tiếc rẻ khi thấy nó đi.
Cẩn thận, Con Trai 412 cầm lấy con bọ và chậm rãi đẩy nó qua cửa sập để mở. Thằng nhỏ đặt hòn bi xanh lá cây, nhỏ xíu, có áo giáp lên sàn nhà, cẩn thận giữ chắc lấy nó và chỉ cho nó đúng hướng.
Thẳng tới Thợ Săn.
Rồi Con Trai 412 buông con bọ ra. Ngay lập tức con bọ duỗi thẳng mình, dán đôi mắt giận dữ màu xanh lá cây về phía Thợ Săn và tuốt gươm ra, nghe một tiếng xoẹt nhỏ. Con Trai 412 nín thở trước âm thanh ấy và hy vọng Thựo Săn không nghe thấy, nhưng gã đàn ông to bè bận đồ xanh lá cây không hề cục cựa. Con Trai 412 từ từ thở ra, và bật ngón tay một cái chóc, phát hiệu lệnh cho con bọ bay lên không trung, thẳng tới mục tiêu, cùng với một tiếng thét ghê người.
Thợ Săn không nhúc nhích.
Hắn không quay lại, thậm chí cũng không chùn bước khi con bọ đáp lên vai và vung gươm lên chém. Con Trai 412 hết sức sửng sốt. Nó biết Thợ Săn rất gan lì, nhưng không ngờ hắn lại gan đến mức như thế.
Và rồi dì Zelda xuất hiện.
"Coi chừng!" Con Trai 412 thét lên. "Thợ Săn!"
Dì Zelda giật thót mình. Không phải vì Thợ Săn, mà vì trước đây dì chưa bao giờ nghe Con Trai 412 nói, và vì vậy dì không biết là ai vừa hét lên. Hoặc cái giọng lạ hoắc đó phát ra từ đâu.
Rồi, trước sự sửng sốt của Con Trai 412, dì Zelda giật con bọ ra khỏi Thợ Săn và vỗ vỗ cho nó cuộn mình trở lại thành hòn bi.
Và Thợ Săn vẫn không làm gì.
Thật nhanh nhẹn, dì Zelda bỏ con bọ vào một trong nhiều cái túi vá víu của mình và nhìn quanh, và tự hỏi xem cái giọng chẳng quen thuộc đó từ đâu phát ra. Và rồi dì trông thấy Con Trai 412 ló đầu ra từ cái cửa sập hơi nhấc lên.
"Là con à?" Dì Zelda há hốc miệng. "Ơn trời con vẫn mạnh khoẻ. Jenna đâu?"
"Đây," Con Trai 412 nói thầm, e sợ Thợ Săn nghe được. Nhưng Thợ Săn chẳng tỏ dấu hiệu gì là đã nghe thấy, và dì Zelda đối xử với hắn không hơn gì một món đồ đạc quái dị khi bước vòng qua cái thân hình bất động của hắn, mở hẳn cửa sập lên và giúp Con Trai 412 cùng Jenna ra ngoài.
"Ôi cảnh tượng mới tuyệt làm sao, cả hai con đều an toàn," dì reo mừng. "Dì lo quá".
"Nhưng... thế còn hắn," Con Trai 412 chỉ vào Thợ Săn.
"Đông cứng rồi," dì Zelda nói với vẻ hể hả. "Đã bị Đông cứng ngắc và sẽ đứng im như thế. Cho đến khi dì quyết định được phải làm gì với hắn."
"Nicko đâu rồi? Anh ấy không sao chứ ạ?" Jenna hỏi khi đã bò ra ngoài.
"Không sao. Nó đuổi theo thằng bé Đồ Đệ rồi," dì Zelda bảo.
Dì Zelda vừa dứt lời thì cánh cửa trước xịch mở và thằng bé Đồ Đệ ướt như chuột lột bị đẩy vào trong, theo sau là một anh chàng Nicko cũng ướt không kém.
"Đồ con heo," Nicko phỉ nhổ, đóng sầm cửa lại. Nó thả thằng bé ra và đến bên đống lửa đang cháy rực để hơ cho khô người.
Thằng bé Đồ Đệ nhỏ nước một cách âu sầu xuống sàn nhà và đánh mắt qua Thợ Săn để cầu cứu. Nó thậm chí còn nhỏ nước thảm hại hơn khi thấy chuyện gì đã xảy ra. Thợ Săn đứng Đông cứng cùng với khẩu súng ngay khi đang nhào tới tấn công, nhìn trợn trừng vào khoảng không bằng đôi mắt vô hồn. Đồ Đệ nuốt nước miếng đánh ực - một mụ già to lớn trong cái lều vá chằng vá đụp đang hùng dũng tiến tới chỗ nó, và nó thừa biết đó là ai từ những Lá bài Mô tả Kẻ thù mà nó buộc phải xem trước khi tham gia vào Cuộc Đi săn.
Đó là Mụ Phù thuỷ Trắng Khùng Zelda Zanuba Heap.
Không kể thằng bé pháp sư Nickolas Benjamin Heap, và 412, tên tội phạm đào tẩu hèn mọn, tất cả bọn chúng đều ở đây, đúng ngay chóc như nó được báo trước là bọn chúng sẽ ở đây. Nhưng cái kẻ mà bọn chúng lặn lội đến đây để bắt đâu rồi? Nữ hoàng đâu?
Đồ Đệ nhìn quanh và bắt gặp Jenna ở khoảng tối đằng sau Con Trai 412. Nó đánh giá chiếc vòng vàng sáng loáng tương phản với mái tóc đen dài và cặp mắt màu tím của Jenna, cũng giống hệt tấm hìng trong Lá bài Mô tả Kẻ thù (được vẽ rất tài tình bởi Linda Lane, mụ gián điệp). Nữ hoàng hơi cao hơn nó tưởng tượng, nhưng chắc chắn là con bé đó.
Một nụ cười ranh mãnh nháng lên môi thằng bé Đồ Đệ khi nó thầm hỏi có thể tự mình giật lấy Jenna hay không. Chủ Nhân của nó hẳn sẽ hài lòng về nó biết chừng nào. Khi đó chắc chắn Chủ Nhân của nó sẽ quên hết những thất bại trong quá khứ của nó và sẽ thôi không doạ tống nó vào Thiếu sinh quân làm lính Cảm tử nữa. Nhất là nếu nó thành công ở nơi mà ngay cả Thợ Săn cũng thất bại.
Nó sẽ thực hiện điều đó.
Bất thình lình, trước sự sửng sốt của tất cả mọi người, thằng bé Đồ Đệ, mặc dù bị cái áo thụng ướt sũng gây vướng víu, nhào người về phía trước và chộp lấy Jenna. Nó mạnh mẽ đến không ngờ so với vóc người của nó, và quàng cánh tay rắn chắc vào cổ Jenna, suýt nữa làm cô bé ngạt thở. Rồi nó bắt đầu kéo lê cô bé về phía cửa.
Dì Zelda bước một bước về phía Đồ Đệ, nó liền bật con dao nhíp của mình ra, ấn mạnh vào cổ họng Jenna.
"Bất cứ ai cản trở tao, con bé sẽ lãnh đủ," nó gầm gừ, đẩy Jenna tới cánh cửa để mở và bước ra lối mòn dẫn tới chiếc xuồng có quái thú Magog đang chờ. Con Magog chẳng đoái hoài gì đến cảnh tượng đó. Nó đang mê mải nhai con Bọ Lá chắn bị chết đuối thứ mười lăm, vả lại chừng nào tù nhân vào đến xuồng rồi thì bổn phận của nó mới bắt đầu.
Cô bé gần tới rồi.
Nhưng Nicko không để cho em gái mình bị bắt đi mà không đánh nhau. Nó chồm theo thằng bé Đồ Đệ và lao cả thân người vào thằng này. Đồ Đệ té đè lên Jenna, và một tiếng thét phọt ra. Một dòng máu chảy bên dưới cô bé.
Nicko giật Đồ Đệ ra khỏi.
"Jen, Jen!" Nó hốt hoảng. "Em có bị thương không?"
Jenna đã vùng đứng dậy được và đang nhìn trân trối vào đống máu trên lối mòn.
"Ơ... em nghĩ là không," cô bé lắp bắp. "Em nghĩ là nó. Em nghĩ nó bị thương."
"Đáng đời nó," Nicko nói, đá con dao ra khỏi tầm với của Đồ Đệ.
Nicko và Jenna lôi Đồ Đệ đứng dậy. Có một vết rạch nhỏ ở cánh tay nó, nhưng ngoài ra thì coi bộ nó không hề hấn gì. Tuy nhiên trông nó trắng bợt như ma. Đồ Đệ hoảng sợ trước cảnh tượng máu me, nhất là máu của chính nó, nhưng nó còn sợ hơn trước ý nghĩ về điều mà bọn pháp sư sẽ ra tay với mình. Khi họ kéo nó trở vào ngôi nhà tranh, Đồ Đệ cố thực hiện một cố gắng cuối cùng để thoát thân. Nó vùng ra khỏi nắm tay của Jenna và đá một cú thật mạnh vào ống quyển của Nicko.
Một cuộc vật lộn nổ ra. Đồ Đệ tương một cú đấm trời giáng xuống bụng Nicko và định đá thằng bé thêm một cú nữa thì Nicko đã vặn cánh tay nó ra sau, đau thấu óc.
"Đòi trốn hả," Nicko quát lên. "Đừng có hòng nghĩ là mày bắt cóc em gái tao rồi trốn khỏi đây được nhé. Đồ con heo."
"Đời nào nó thành công được," Jenna móc mỉa. "Nó ngu quá mà."
Đồ Đệ ghét bị gọi là đồ ngu. Đó là tất cả những gì Chủ Nhân nó gọi nó. Thằng ngu. Thằng óc chim. Thằng đầu đất. Nó ghét thế.
"Tao không ngu," nó thở dốc ra khi bị Nicko bóp chặt lấy cánh tay. "Tao có thể làm bất cứ cái gì tao muốn. Lẽ ra tao đã bắn con nhỏ nếu tao muốn. Hồi tối tao đã bắn cái gì đó rồi. Thế đó.
Ngay khi vừa dứt lời, Đồ Đệ liền ước gì mình đừng nói thế. Bốn cặp mắt buộc tội nhìn xoáy vào nó.
"Ý mi nói chính xác là gì hả?" Dì Zelda thảng thốt hỏi. "Mi nói mi đã bắn cái gì đó là cái gì?"
Thằng bé Đồ Đệ quyết định lì ra.
"Không phải việc của bà. Tôi muốn bắn gì thì bắn. Và nếu tôi muốn bắn cái trái banh mập ú đầy lông cản đường tôi đi, lúc tôi đang làm nhiệm vụ chính thức, thì tôi cứ bắn."
Một quãng im lặng sững sờ. Nicko phá vỡ sự im lặng ấy.
"Boggart. Nó bắn Boggart. Đồ con heo."
"Hự!" Thằng bé Đồ Đệ thét lên.
"Không bạo động, Nicko, làm ơn đi," dì Zelda can ngăn. "Dù nó có làm gì thì nó cũng chỉ là một thằng bé thôi."
"Tôi không phải chỉ là thằng bé," Đồ Đệ kiêu ngạo. "Tôi là Đồ Đệ của DomDaniel, Pháp sư Tuyệt đỉnh và Thầy đồng Gọi hồn. Tôi là người con trai thứ bảy của người con trai thứ bảy."
"Cái gì?" Dì Zelda hỏi. "Mi nói gì?"
"Tôi là Đồ Đệ của DomDaniel, Pháp sư Tuyệt..."
"Không phải điều đó. Bọn ta biết rồi. Ta có thể thấy những ngôi sao đen trên thắt lưng của mi, cảm ơn."
"Tôi nói," thằng bé Đồ Đệ nói một cách tự hào, hài lòng vì cuối cùng cũng có người coi trọng nó, tôi là người con trai thứ bảy của người con trai thứ bảy, tôi là Pháp thuật."
Tuy nhiên, Đồ Đệ nghĩ bụng, cho đến nay nó chưa thể hiện gì để chứng tỏ điều ấy cả. Nhưng rồi nó sẽ chứng tỏ.
"Ta không tin," dì Zelda nói lạnh tanh. "Trong đời ta, ta chưa bao giờ thấy ai ít giống với một người con trai thứ bảy của người con trai thứ bảy hơn mi."
"Đúng mà," Đồ Đệ khăng khăng. "Tôi là Septimus Heap."
Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 1 - Pháp Thuật