Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Rừng Răng-Tay
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36
T
ôi thức dậy vì tiếng gió xào xạc qua những ngọn cây. Tôi nằm ngửa, nước chờn vờn trên những ngón chân. Đất dưới lưng tôi rất khác thường. Nó ẩm ướt, mềm mại và trơn nhẵn.
Tôi cố mở to mắt nhưng ánh mặt trời khiến tôi chói lòa. Đầu tôi đau như búa bổ. Toàn thân nhức nhối và đau đớn khiến tôi phải buột ra một tiếng rên khẽ.
Một lúc lâu tôi cứ nằm như thế. Chỉ hít thở, nhớ lại giấc mơ vừa qua và gặm nhấm nỗi day dứt vì để mất Jed. Tôi muốn co mình lại, muốn giật mạnh tóc nhưng người tôi đau quá. Tôi đành để yên cho nước cù vào gan bàn chân, để cho ánh mặt trời làm ấm áp đôi má và cơ thể thì không ngớt run lên. Tiếng gió thổi qua ngọn cây êm đềm như dỗ dành, như xoa dịu. Suýt nữa tôi lại trôi vào giấc ngủ lịm, khoan khoái khi quên được cảm giác về khu rừng, về Jed, về niềm hy vọng, Vùng vô định và giấc mơ kinh khủng vừa rồi.
Nhưng rồi có tiếng ai đó sượt qua đầu tôi. Đó là tiếng đào bới, tiếng một cái thuổng đang va vào vào những rễ cây và ngập lưỡi vào đất mềm. Lưỡi thuổng được rút ra khỏi đất rồi lại cắm ngập xuống.
Thứ âm thanh quen thuộc ấy làm tôi thoáng mỉm cười. Mùa gặt. Đây là lúc chào đón mặt trời và mùa xuân. Âm thanh rõ dần rồi lặp đi lặp lại, hòa cùng tiếng gió xào qua những tán cây như một bản nhạc du dương.
Một cái bóng đổ xuống mặt và tôi mở choàng mắt đúng vào lúc nhìn thấy một người đàn ông cầm cái thuổng đứng phía trên. Anh ta đang nâng lưỡi thuổng lên quá đầu.
Theo bản năng, tôi lăn người sang phải. Lưỡi thuổng sượt qua cổ họng và cắm phập vào cát, đúng chỗ đầu cổ tôi vừa nằm đó.
Người đàn ông hơi bị mất thăng bằng vì cái lưỡi thuổng ngập rất sâu xuống cát.
Tôi cố nhổm người dậy và khi người đàn ông giật mạnh cán thuổng lại thì tôi vội giơ tay lên.
- Chờ đã, chờ đã.
Tôi hét lên và anh ta dừng ngay lại rồi nhìn tôi với một vẻ tò mò, bối rối.
- Cô... - Anh ta ngừng lại. - Cô chưa chết à?
- Suýt nữa thì tôi đã chết vì bị anh giết rồi. - Tôi vẫn giơ tay lên và lùi ra xa.
Một cái gì đó đằng sau anh ta sượt qua mắt tôi: Một sinh vật Vùng vô định có mái tóc bết dính đang loạng choạng đi lại phía sau.
- Cẩn thận đấy! - Tôi hét lên.
Người đàn ông quay lại chém ngang cổ mụ ta bằng một đường quay lành nghề. Mụ ta từ từ khuỵu xuống đất.
Anh ta lại quay sang tôi và bắt đầu nói gì đó nhưng lời lẽ hình như không khiến tôi bớt hoang mang. Đột nhiên tôi trở nên choáng váng khi nhận ra khung cảnh xung quanh. Nước trước mặt tôi trải dài dường như vô tận.
- Đại dương! - Tôi thì thầm. Và mọi hình ảnh đêm hôm qua hiện lên rõ ràng trên vỏ não tôi. - Jed!
Tôi đứng lên, lảo đảo suýt ngã rồi bắt đầu chạy dọc bờ biển. Tôi kiểm tra từng cái xác bị đánh dạt vào bờ. Hầu hết những cái xác này đều bị toác đầu. Không nghi ngờ gì nữa, đó là vết tích của cái thuổng mà người đàn ông đang réo gọi sau lưng tôi đã sử dụng.
- Cô đang tìm gì thế? - Anh ta hét lên.
- Anh trai tôi. - Tôi cũng hét lại. - Anh ấy đi cùng tôi và bây giờ...
Có đến hàng vài trăm cái xác của các sinh vật Vùng vô định rải rác trên bãi biển và tôi đang định lật một cái xác lên để xem mặt thì người đàn ông đã đuổi kịp và ngăn tôi lại.
- Thôi nào. Xem cô đang làm gì kìa. Một số Mudo trong đám này vẫn chưa hết nguy hiểm đâu.
Anh ta đẩy tôi sang bên và lấy cây thuổng lật cái xác lại. Tôi đưa tay lên ôm mặt nhưng vẫn nhìn hé qua những kẽ ngón tay. Nhưng đó không phải là Jed. Chúng tôi làm thế với tất cả những cái xác dạt vào bãi biển. Lòng dạ tôi nhộn nhạo và tôi cầu trời rằng mình không phải là người đã gây ra cái chết của anh trai. Người đàn ông kiên nhẫn dẫn tôi đi qua hết cái xác nọ đến cái xác kia, lật chúng lên cho tôi xem mặt rồi sau đó nhanh chóng cắt đầu chúng, thản nhiên như khi đào đất.
Chúng tôi đã xem xét toàn bộ những cái xác nhưng không tìm thấy Jed.
- Ở đây có nhiều bờ biển lắm. - Cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng. - Biết đâu anh ta đã bị dạt vào một khúc khác. Rời khỏi vịnh này rất nguy hiểm nhưng tôi có thể đưa cô đi nếu cô muốn. Hoặc có thể anh ta vẫn đang ở đâu đó quanh đây. Làm sao mà biết được. Thường thì sau những cơn bão như đêm qua, sẽ còn rất nhiều thứ bị đánh dạt vào bờ rải rác trong vài ngày nữa.
Tôi bước ra sát mép nước khiến người đàn ông phải đi theo.
- Tại sao anh lại gọi chúng là Mudo?
Người đàn ông có vẻ bất ngờ vì câu hỏi của tôi. Thậm chí còn hơi đỏ mặt nữa.
- Tôi nghĩ là tôi thích gọi thế. - Anh ta nhún vai. - Tụi cướp biển hoành hành dọc eo biển này vẫn gọi chúng như thế. Nó chẳng có nghĩa gì cả. Thấy vui thì gọi thôi.
- Tôi đang ở đâu đây? - Mắt tôi dán vào đường chân trời, ở chỗ trời và nước gặp nhau.
- Bãi biển này thực ra cũng không có tên. Ít ra là từ Thời tái sinh.
Tôi vùi chặt ngón chân vào trong cát mịn. Một con sóng nữa đánh vào mắt cá, khiến bàn chân tôi lại lún xuống sâu hơn một chút. Những con sóng vỗ ngang bắp chân làm cho muối mặn ngấm vào vết thương.
- Tôi chưa nhìn thấy đại dương bao giờ! - Tôi nói.
Tôi tự hỏi rằng Jed sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy những dòng nước bất tận này. Liệu Travis có tự hào vì cuối cùng tôi cũng làm được điều đó hay không, tự hào vì tôi vẫn còn sống sót. Tôi khuỵu gối xuống khiến người đàn ông giật bắn mình.
Anh ta cũng quay sang ngồi cạnh tôi và chúng tôi cùng nhìn ánh mặt trời lấp lánh trên mặt nước.
- Thường thì không nhiều rác rưởi thế này đâu. - Anh ta nói. - Những cơn bão như đêm qua đã làm cành cây rớt xuống dòng sông, đánh lộn nhào mọi thứ lên và khiến cho nước đục ngầu. Nhưng tôi chưa nhìn thấy Mudo nhiều đến thế bao giờ.
Tôi thích giọng nói của anh ta. Thích chiều sâu và âm sắc của nó. Giọng nói ấy khiến tôi nhớ đến Travis và cách nói của anh.
- Tôi sống ở ngọn hải đăng trên kia. - Anh chỉ tay lên quả đồi quá bờ cát, ở trên đỉnh có một cái tháp cao sơn sọc đen chéo. - Công việc của tôi sau những cơn bão là phải xuống chém hết những kẻ bị dạt vào bờ để chúng không thể vào thị trấn được.
Tôi nhìn ra xung quanh, những cái xác đang ngổn ngang trên bờ cát.
- Xác chết nhiều quá. - Tôi nói.
Anh nhún vai.
- Thủy triều sẽ lên và cuốn chúng thôi mà. - Anh nói. - Trong vòng sáu tiếng nữa, cô sẽ chẳng còn nhìn thấy gì ngoài cát và sóng. Bãi biển sẽ còn lại những gì như trước đây từng thế. Vẫn là một bãi biển.
- Nhưng rồi sẽ lại có thêm những cái xác nữa. Bọn chúng luôn xuất hiện nhiều hơn.
- Cuộc sống là như thế. Rồi một ngày nào đó khi cô thức giấc, bãi biển này lại sạch sẽ và cô sẽ quên hết những gì đang xảy ra xung quanh đây. Rồi lại có ngày cô thức giấc và nhìn thấy cảnh hệt thế này. Điều đó cũng tự nhiên như những con sóng thủy triều vậy. - Anh hơi đổi chân. - Điều đó không có nghĩa là nơi này không còn giá trị nữa.
Tôi đưa người ra sát mặt nước và nhúng những ngón tay xuống nước biển.
- Có an toàn không? - Tôi hỏi. - Ngoài kia ấy?
Anh lại nhún vai.
- Đủ độ an toàn. Một con sóng sắp quay vào, nhưng nó không mang theo Mudo nào từ đại dương nữa đâu.
Tôi nhúng người vào nước. Những con sóng xô đẩy và tôi phải chống lại chúng để có thể đi xa hơn, cho tới khi chân tôi không còn chạm đất.
Người đàn ông vẫn đứng trên bờ nhìn theo, mũi thuổng chôn sâu vào đám cát trước mặt, còn đôi bàn tay anh vịn lấy cán thuổng. Chờ đợi tôi quay trở lại.
Tôi đá chân, nằm ngửa trên mặt nước và để cho sóng dập dềnh trên cơ thể. Tôi đưa ngón tay lên miệng nếm thử vị muối.
Tôi cứ để nước xô đẩy như thế một hồi lâu.
Nước nâng tôi lên rồi đỡ tôi lại. Tôi ngắm bầu trời, ngắm những đám mây, mặt trời và những con chim đang bay lượn phía trên. Tôi chờ đợi cảm giác an lành và hạnh phúc ùa đến nhưng cuối cùng chỉ nhìn thấy Travis, Harry, Cass và Jacob. Tôi đã mất tất cả mọi thứ trừ cái đại dương này. Tôi nghĩ về Jed, cảm thấy day dứt khi nhớ lại anh đã đi theo tôi, đã liều chết để cứu tôi. Nhưng một phần nào đó, tôi cũng cho rằng anh sẽ cảm thấy tự hào khi biết tôi đã làm được điều đó, và tôi vẫn sống sót. Anh tự hào vì biết rõ việc anh đang làm khi lao vào rừng theo tôi.
Tôi cảm thấy niềm hy vọng của anh cũng song hành cùng tôi từ khi ấy.
Tôi nghển đầu lên khỏi mặt nước và nhận ra rằng mình đã bị cuốn ra xa khỏi bờ rồi. Tôi nương theo dòng chảy để những con sóng đẩy lại vào bãi cát. Tôi bước lại phía người đàn ông. Chân tôi nặng như chì khi lên khỏi mặt nước. Anh mỉm cười khi thấy tôi tiến lại gần và tôi cũng mỉm cười đáp lại.
- Cô có phiền không nếu tôi muốn hỏi cô từ đâu đến? - Anh nói khi chúng tôi cùng nhìn ngắm những ngọn sóng xô vào bờ cát.
- Từ trong rừng rậm. Rừng Răng-Tay.
Anh liếc nhìn tôi.
- Tôi luôn tự hỏi rằng không biết trong đó có người ở không? - Anh nói. - Mặc dù tôi chưa bao giờ nghe thấy người ta gọi khu rừng này bằng cái tên ấy. Nhưng dù sao thì cũng thích hợp đấy, tôi nghĩ thế.
- Ý anh là gì? - Tôi hỏi.
- Ý tôi là tôi lớn lên ở đây. Ở ngay bìa rừng này. Và tất cả mọi người đều nói rằng qua khỏi cái dòng sông ấy, qua khỏi dãy hàng rào ấy sẽ chẳng có gì ngoài lũ Mudo cả. Đó là lý do tại sao từ hồi ông nội tôi còn nhỏ, người ta đã phá sạch những con đường mòn được rào kín dẫn từ rừng rậm vào thị trấn. Tất cả trẻ con đều nghĩ rằng những con đường mòn ấy sẽ dẫn đến một nơi nào đó rất đặc biệt và rùng rợn. Cây cầu thì vẫn còn đấy. Phía trên dòng thác kia. Cuối cây cầu có một cánh cổng và chỉ có thế thôi, không có gì ở phía bên kia cả.
Tôi nghĩ về cánh cổng mà hôm qua chúng tôi đã đứng đó tranh cãi. Cơn mưa đã làm cho chúng tôi không nghe thấy tiếng thác chảy mãi cho đến khi đứng ngay trên đó. Đêm hôm qua trời quá tối và không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì quá vài bước chân. Chúng tôi chỉ chú ý đến lũ sinh vật để tìm cách trốn thoát. Tôi rùng mình khi nghĩ rằng thực ra chúng tôi đã ở rất gần nhau. Rằng ở đó cũng từng có một con đường mòn nữa nhưng rồi cuối cùng chúng tôi cũng bị rơi vào bóng đêm mịt mùng mưa gió.
- Người dân ở đây không thích nhắc đến những điều đó. - Anh khum tay che nắng để nhìn ra ngoài biển, bao quát và kiểm tra hết mọi thứ xung quanh.
- Có lẽ họ làm thế là đúng. - Tôi bảo anh.
Tôi nghĩ đến Cass, Harry, Jacob và tính xem làm thế nào để cứu họ thoát khỏi rừng Răng-Tay. Tôi nghĩ đến con Argos và những giấc mơ của nó về một quãng thời gian hạnh phúc hơn. Chân nó co giật và tai đập đập trong một giấc mơ buổi sáng, một tai vểnh ngược lên. Tôi nghĩ tới Jed và nụ cười của anh đêm hôm trước. Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt khi anh nói về cuộc sống sắp tới và một tương lai ở phía trước.
Và rồi tôi nhớ lại khoảnh khắc Travis kéo tôi vào lòng và nói về niềm hy vọng. Trong hồi ức của tôi, giọng anh rất nhẹ, chỉ đi quá một tầm với là âm thanh đã kịp nhòe đi. Tôi không biết liệu những hồi ức này có phải là một thứ tài sản để cất giữ hay không. Là tài sản hay là gánh nặng. Và rồi tôi sẽ sử dụng chúng như thế nào đây.
Đại dương vẫn phủ sóng lên những xác sinh vật nằm rải rác, kéo chúng lại vào nước, đòi chúng quay trở lại. Tôi đứng đó một hồi lâu, mãi cho tới khi bãi biển trống rỗng chẳng còn cái xác nào và rồi người đàn ông cầm tay tôi dìu lên ngọn hải đăng phía trên cao đỉnh đồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Rừng Răng-Tay
Carrie Ryan
Rừng Răng-Tay - Carrie Ryan
https://isach.info/story.php?story=rung_rang_tay__carrie_ryan