Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Rebecca (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 23.2
N
ói xong Fawell đi ra phía lò sưởi và bấm chuông.
- Ông làm gì thế? - Thiếu tá Julyan hỏi.
- Hãy đợi một chút rồi ông sẽ biết! – Fawell nói.
Tôi đoán được ngay sự việc gì sẽ xẩy ra, bác Frith bước vào trả lời tiếng chuông. Fawell liền nói:
- Hãy bảo bà Danvers đến đây!
Frith nhìn Maxim. Chàng gật đầu. Frith bước ra.
Thiếu tá Julyan hỏi:
- Bà Danvers, phải chăng là bà quản gia?
- Đồng thời cũng là người bạn gái tâm tình của Rebecca, - Fawell nói. – Khi Rebecca lấy chồng, bà đã hầu cận nàng trong mấy năm. Người ta có thể nói chính bà là người đã nuôi dạy nàng. Rồi ông sẽ thấy bà Danvers không phải là một nhân chứng loại như Ben.
Frank trở vào thư viện. Fawell hỏi:
- Ben đã ngủ chưa? Anh đã cho nó ăn ngon và bảo nó là khôn ngoan lắm phải không? Lần này thì nghiệp đoàn cũng chẳng ăn thua gì.
- Bà Danvers sắp đến, - ông thiếu tá giải thích, - Fawell tin tưởng rằng sẽ rút ra được vấn đề gì.
Frank nhìn nhanh Maxim. Thiếu tá nom thấy cái nhìn ấy. Tôi thấy môi ông mím lại. Tôi không thích thế. Tôi bắt đầu nhấm móng tay.
Tất cả chúng tôi nhìn ra cửa chờ đợi. Và bà Danvers bước vào. Có lẽ là tại tôi thường gặp bà một mình cho nên đứng cạnh tôi, tôi thấy bà cao lớn và xương người, nhưng tối nay tôi thấy bà co quắp, nhỏ lại, và tôi nhận thấy bà phải ngẩn mặt lên để nhìn Frank, Maxim và Fawell. Bà đứng trên ngưỡng cửa, hai tay khoanh lạii nhìn chúng tôi lần lượt từng người một.
- Chào bà Danvers, - Thiếu tá nói.
- Xin chào ông, - Bà trả lời và giọng bà già nua, khô héo, máy móc mà tôi thường nghe thấy luôn.
- Bà Danvers, - Thiếu tá nói, - Trước hết tôi muốn hỏi bà một câu. Và câu đó là: bà có biết gì về những mối quan hệ giữa bà Winter thứ nhất và ông Fawell đây?
- Hai người là anh em con chú con bác với nhau.
- Tôi không muốn nói về quan hệ gia đình, tôi muốn ám chỉ tới những mối quan hệ thân thiết hơn.
- Thưa ông, tôi không hiểu rõ.
- Thôi này Danny, Fawell nói, - Bà đã biết ông ấy muốn đi đến đâu. Tôi đã nói với ông thiếu tá Julyan rồi, nhưng ông ấy có vẽ không tin. Rebecca và tôi, chúng tôi đã chung sống với nhau nhiều năm có phải không? Rebecca mê tôi lắm có phải không?
Tôi kinhh ngạc hết sức, bà Danvers nhìn Fawell một lúc không nói gì và trong cặp mắt bà có vẻ khing bỉ.
- Bà ấy không hề mê ông, - Bà Danvers nói.
- Đồ gái già điên rồ…- Fawell bắt đầu, nhưng bà Danvers ngắt lời hắn.
- Bà ấy không hề yêu ông cũng như không yêu ông Winter. Bà ấy chẳng yêu ai cả.
Bà ấy khinh bỉ tất cả mọi người đàn ông. Bà ấy ở trên tất cả.
Fawell đỏ bừng mặt vì tức giận:
- Hãy nghe tôi nói. Phải chăng Rebecca đã chẳng đi xuống đường rừng để gặp tôi ban đêm? Phải chăng Rebcca đã chẳng trãi qua những ngày cuối tuần ở Luân Đôn với tôi?
- Vậy hì sao? – Bà Danvers đột nhiên nói lên mãnh liệt. - Vậy thì sao? Bà ấy có quyền vui chơi, có thể là thế. Tình yêu chỉ là trò chơi đối với bà, một trò chơi thế thôi. Bà ấy đã nói với tôi như thế. Bà ấy làm tất cả như thế chỉ để vui chơi. Bà ấy coi khinh các ông như những kẽ khác. Tôi đã thấy bà trở về, ngồi trên giường và cười rũ rượi nghĩ đến tất cả các ông.
Có thứ gì ghê gớm trong một tràng những câu nói đó. Ghê gớm và bất ngờ. Tôi đã biết thế nhưng vô ích, nó làm tôi phẫn nộ. Maxim trở nên tái mét. Fawell nhìn chàng trừng như không hiểu. Ông thiếu tá Julyan xoắn ria mép. Không ai nói gì trong mấy phút. Không có tiếng động nào khác ngoài tiếng mưa rơi. Rồi bà Danvers bắt đầu khóc. Bà khóc như một buổi sáng nào đó trong phòng ngủ. Tôi không thể nhìn bà.
Tôi phải quay mặt đi. Không ai nói gì. Trong phòng, người ta chỉ nghe thấy hai tiếng động: tiếng mưa và tiếng khóc của bà Danvers. Tôi muốn kêu lên. Tôi muốn rời khỏi căn phòng và vừa chạy vừa kêu, kêu…
Không ai đến chổ bà Danvers để nói hoặc an ủi bà. Bà vẫn cứ khóc. Cuối cùng, sau một vĩnh cửu, bà bắt đầu tự chủ được mình. Dần dần những tiếng nấc của bà chấm dứt. Bà đứng, lặng im, mặt rúm ró, hai tay vò vải đen của váy. Cuối cùng bà im lặng. Thiếu tá Julyan bảo bà:
- Bà Danvers, có bao giờ bà nghĩ đến, có một lý do nào đó, mặc dù xa xôi, có thể khiến bà Winter phải tự sát không?
Bà Danvers nuốt nước bọt và tiếp tục vò cái váy. Bà lắt đầu:
- Không, không.
- Ông có thấy không? – Fawell vội vàng nói. – Không thể được. Bà ta cũng biết như tôi. Tôi đã nói mà.
- Yêu cầu ông im lặng! - Thiếu tá Julyan nói. – hãy để cho bà Danvers có thì giờ suy nghĩ. Tất cả chúng ta đã thoả thuận với nhau là mới thoạt đầu là vấn đề có vẽ kỳ cục và không cần xét đến. Tôi không nghi ngờ vẻ chân thực và chính xác của bức thư. Rebecca đã viết cho anh trong những giờ bà ở Luân Đôn. Bà ấy có vấn đề gì đó muốn viết cho anh. Có thể, nếu chúng ta biết là vấn đề gì, chúng ta sẽ có lời giải đáp cho sự kiện hãi hùng ấy. Hãy đọc bức thư cho bà Danvers. Bà có thể giúp chúung ta được việc gì chăng.
Fawell nhún vai. Hắn rút trong túi bức thư ra và ném xuống dưới chân bà Danvers. Bà cuối xuống nhặt nó lên. Chúng tôi nhìn môi bà cử động trong lúc đọc. Bà đọc nó hai lần. Rồi bà lắc đầu nói:
- Chẳng nói lên được điều gì cả. Tôi không biết bà ấy định ám chỉ đến gì. Nếu bà ấy có vấn đề gì quan trọng muốn tâm sự với ông Fawell, bà ấy đã nói trước với tôi rồi.
- Bà có trông thấy bà âý buổi tối hôm đó không?
- Không, tôi đi vắng. Buổi trưa và tối hôm đó tôi đến Kenrrith. Tôi không bao giờ tha thứ cho mình được. Không bao giờ, cho đến ngày cuối đời tôi.
- Như vậy bà không có một vấn đề gì, một gợi ý nào cho chúng tôi à? Câu:”em có vấn đề muốn nói với anh” không gợi lên cho bà điều gì à?
- Thưa ông không. Chẳng có gì cả.
- Có ai biết ngày hôm đó bà ấy đã ở Luân Đôn như thế nào?
Chẳng ai trả lời. Maxim lắc đầu. Fawell khẻ chữi đổng. Hắn nói:
- Rebecca đã để bức thư này ở nhà tôi lúc ba giờ chiều. Người gác cổng có trông thấy. Cô ấy phải lên đường về ngay tức khắc sau đó, và còn phải phóng xe thục mạng nữa.
- Bà Winter có một cuộc hẹn với người thợ cắt tóc vào buổi trưa lúc một giờ rưỡi, - Bà Danvers nói. – Tôi nhớ thế bởi vì tôi đã điện thoại từ mấy ngày trước. Từ trưa đến một giờ rưỡi; bà ấy bao giờ cũng ăn trưa ở câu lạc bộ sau khi cắt tóc xong đễ có thể giữ được những chiếc kim cài. Gần như chắc chắn hôm ấy bà cũng ăn ở đấy.
- Cứ cho là bà đã ăn trưa mất một giờ rưỡi, còn từ hai đến ba giờ bà ấy làm gì? Ta cần phải kiểm tra vấn đề đó. - Thiếu tá nói.
- Trời ơi! Fawell kêu lên. – Như thế để làm gì? Rebecca đã không tự sát, vấn đề đó là chủ yếu.
- Tôi có quyển sổ nhật ký của bà ấy ở trong phòng tôi, - Bà Danvers từ từ nói. – Tôi đã giữ lại tất cả những thứ đó. Ông Winter chẳng bao giờ hỏi tôi những ấy. Rất có thể bà ấy có ghi lại những cuộc hẹn hò ngày hôm đó, vấn đề ấy bà làm có thứ tự lắm. Bà ấy ghi chép tất và đánh dấu bằng một chữ thập việc nào đã làm rồi. Nếu các ông thấy là cần thiết, tôi xin đi lấy quyển nhật ký đó.
- Ông Winter thấy thế nào? - Thiếu tá Julyan hỏi- Ông có thấy trở ngại gì trong việc chúng tôi xem quyển nhật ký đó không?
- Tất nhiên là không, - Maxim nói. – Có gì mà trở ngại?
Lại một lần nữa tôi thấy ông thiếu tá nhìn Maxim với cái nhìn có ý nghĩa. Và lần này Frank nhận thấy. Tôi thấy Frank cũng nhìn Maxim, rồi quay lại nhìn tôi. lần này tôi đứng lên và đi ra cửa sổ. Tôi thấy trời đã ngớt mưa. Cơn điên của bầu trời đã đi qua, lúc này cơn mưa đã dịu hơn, ánh sáng xám của hoàng hôn rộng khắp bầu trời. Những tấm thảm cỏ sẫm lại và ướt át. Tôi nghe tiếng chị hầu phòng kéo các rèm cửa đêm trên đầu tôi. Thủ tục hàng ngày diễn ra không thể thiếu được. Các tấm rèm kéo lên, những đôi giày cao cổ để rửa nhà được cất đi; tấm khăn tắm mở ra để trên ghế trong buồng tắm, vòi nước bể tắm mở ra. Những chiếc chăn trải ra, những đôi giầy vải để trước giường. Và chúng tôi ở đây, trong thư viện, tất cả im lặng, hiểu tự trong đáy lòng là bản án mà người ta làm cho Maxim là vấn đề sống hay chết.
Nghe tiếng cửa nhẹ nhàng đóng, tôi quay lại, bà Danvers tay cầm quyển nhật ký tiến vào. Bà bình tỉnh nói:
- Tôi nói đúng. Bà ấy có ghi những cuộc hẹn như tôi đã nói. Chúng đây, vào ngày bà chết.
Bà mở quyển nhật ký, một quyển sổ bìa da đỏ. Bà đưa nó cho ông thiếu tá. Một lần nữa ông giở kính ra. Ông lặng im quan sát trang giấy. Không gian lúc đó như có vấn đề gì, trong khi ông đọc trang sách và chúng tôi đứng chờ đợi, làm cho tôi sợ hãi hơn cả những gì đã xẩy ra buổi tối hôm đó.
Tôi bấm móng tay vào mu bàn tay. Tôi không dám nhìn Maxim. Ông thiếu tá Julyan có nghe thấy tiếng tim tôi đập và nhẩy nhót trong lòng ngực không?
- À! – Ông nói, ngón tay để vào giữa trang giấy. Tôi nghĩ thầm sắp sửa xẩy ra vân đề đây, vấn đề ghê gớm - Phải, - ông nói tiếp, - đúng thế. Cắt tóc buổi trưa, như bà Danvers đã nói, và một dấu chữ thập. Vậy là bà ấy đã có đến nơi hẹn ấy. Ăn bữa trưa ở Câu lạc bộ và một dấu chữ thập. Nhưng cái gì thế này? Hai giờ, Baker. Baker là ai vậy?
Ông nhìn Maxim, chàng lắc đầu, rồi bà Danvers.
- Baker? – Bà Danvers nhắc lại. – Bà ấy làm gì biết Baker? Tôi chưa từng nghe nói đến tên ấy.
- Tuy nhiên nó được ghi ở đây! Thiếu tá nói và giơ ra quyển nhật ký. – Bà nhìn đây này: Baker. Bà ấy đã đánh một dấu chữ thập lớn bên cạnh như muốn làm gẫy cả mẩu bút chì. Chắc chắn là bà ấy đã gặp tên Baker ấy, mặc dù ông ta là người thế nào.
Bà Danvers nhìn cái tên và dấu chữ thập vạch bên cạnh. Bà lẩm bẩm:
- Baker! Baker!
- Tôi thiết nghĩ nếu chúng ta biết được ai là Baker, chúng ta sẽ tới được đáy của vấn đề! – Ông thiếu tá nói. - Bà ấy không bị mắc vào bàn taynhững kẽ cho vay nặng lãi chứ?
Bà Danvers lườm ông khinh miệt:
- Bà Winter ấy à?
- Hay một kẻ xu nịnh nào?- Thiếu tá tiếp tục và liếc nhìn Fawell.
Bà Danvers lắc đầu.
- Bà ấy không mắc phải buồn phiền gì.
- Không ai đe dọa bà, không ai làm cho bà ấy phải sợ hãi?
- Bà Winter sợ hãi? – Bà Danvers nói. - Bà ấy chẳng sợ gì cũng như chẳng sợ ai hết! Chỉ có một vấn đề làm bà băn khoăn, ý nghĩ đến già nua, đến bệnh tật, đến chết trên giường. Hàng trăm lần bà ấy đã bảo tôi: “Danny nay, khi nào tôi ra đi, tôi mong rằng sẽ rất nhanh, như người ta thổi tắt một ngọn nến!” Sau cái chết của bà ấy, đây là điều an ủi tôi: khi người ta chết đuối, hình như không bị đau đớn gì, có phải vậy không?
Ông thiếu tá không trả lời. Ông lưỡng lự và rê ria mép. Tôi thấy ông lại nhìn Maxim; Fawell tiến lên nói:
- Những câu nói ba hoa này được tích sự gì? Chúng ta đã đi lạc đề. Baker làm quái quỹ gì ở đây? Có lẽ là thằng buôn bán bít tất lụa gì đó hay đồ mỹ phẩm. Nếu có gì là quan trọng, Danny đã biết. Rebecca chẳng hề bí mật gì với Danny.
Nhưng, tôi nhìn bà Danvers, bà ta đang cầm quyển nhật ký va giở các trang. Bổng nhiên bà thốt lên một câu:
- Gì thế này! ở trang cuối cùng có những số điện thoại. Baker đây rồi và một số bên cạnh: 0488, nhưng không nói nha sở nào.
- Hoan hô Danny! – Fawell nói. – Bà thế mà láu cá trong những ngày cuối đời. Nhưng chậm mất một năm rồi.
- Phải! - Thiếu tá nói. – Đây là con số 0488 bên cạnh chữ Baker. Tại sao bà ấy lại không viết tên nha sở nào?
- Ông hãy thử gọi tất cả các nha sở ở Luân Đôn, - Fawell cười gằn nói. – Như thế ông sẽ mất cả đêm. Nhưng chúng ta có gì gấp đâu. Max, chớ có nhìn số điện thoại phải không Max? Anh muốn tranh thủ thời gian, nếu tôi là anh tôi cũng sẽ làm như thế.
- Bên cạnh con số còn có cái gì, người ta nhìn không rõ, - Thiếu tá nói. – Bà Davers thử nhìn xem. Phải chăng là một chữ M?
Bà Davers cầm quyển nhật ký rồi nói vẻ không chắc chắn:
- Có thể. Đây không phải là kiểu chữ M bà ấy thường thường viết, nhưng có thể là bà ngoáy cho nhanh. Phải, có thể là chữ M.
- Mayfair 0488, - Fawell nói. – Thông minh thật, tài tình thật!
Maxim đốt điếu thuốc lá đầu tiên rồi nói:
- Vậy ta phải làm thế nào chứ! Anh Frank, đề nghị anh điện thoại ra Luân Đôn và xin số Mayfair 0488.
Cơn đau lại nhói trong ngực tôi. Tôi giữ yên lặng, hai tay buông thõng. Maxim không nhìn tôi, chàng nói tiếp:
- Frank đi đi, anh còn chờ gì nữa?
Frank bước vào căn buồng con. Chúng tôi chờ đợi trong khi anh xin số. Một lát sau anh quay trở vào nói.
- Người ta sẽ gọi lại cho tôi.
Thiếu tá chắp hai tay sau lưng và bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. Không ai nói gì. Vào khoảng bốn phút sau, tiếng chuông điện thoại réo lên chói tai, năn nỉ Frank ra nghe.
- Mayfair 0488 phải không? Bà làm ơn cho biết ở đây có ai tên là Baker không? Hả, xin lỗi bà, có lẽ tôi nhầm số!
Tiếng ống nghe mắc vào máy rồi Frank trở vào thư viện nói:
- Đó là bà Eastleigh có số Mayfair 0488. Đó là nhà Grosvenor Street. Người ta chẳng bao giờ nghe thấy tên Baker.
Fawell cườpi sặc lên nói:
- Thưa nhà thám tử, cần phải tiếp tục nữa. Nha sở tiếp theo trên danh bảng là gì?
- Museum, - Bà Danvers đáp.
Frank nhìn Maxim, chàng nói:
- Tiến hành đi!
Tấn hài kịch lại bắt đầu. Thiếu tá lại tiếp tục đi đi lại lại trong phòng. Năm phút nữa lại trôi qua và tiếng chuông lại bắt đầu réo. Frank lại vào nói. Lần này anh để cửa mở rộng, tôi nhìn thấy anh cúi ngừơi trên bàn để điện thoại:
- Alô, Museum 0488. Ông có thể cho tôi biết ở đây có ai tên là Baker không? Ồ, ai nói đấy? Một người gác đêm à? Vâng, vâng, tôi hiểu. Không có ở nha sở à? Ông có thể cho tôi biết địa chỉ không? Vâng rất quan trọng!
Đến đây Frank ngừng lại và nói với chúng tôi qua vai:
- Lần này thì chúng ta tóm được rồi.
Ôi, lạy Chúa! Hãy làm sao cho như thế không đúng. Làm sao cho người ta không tìm ra Baker, sao cho Baker chết rồi. Tôi biết Baker là ai. Tôi biết ngay lập tức. Tôi nhìn Frank qua cánh cửa để ngỏ, tôi trông thấy anh bỗng nhiên cúi xuống, cầm lấy bút chì và mẩu giấy:
“Alô? Không, tôi không bỏ máy. Ông có thể đánh vần được không? Cám ơn, cám ơnlắm. Xin chào.”
Frank trở lại thư viện tay cầm mẩu giấy. Frank yêu Maxim mà không hiểu rằng mẩu giấy đó là bằng chứng duy nhất có chút giá trị nào đó trong cơn ác mộng của buổi tối hôm nay, đưa nó ra là anh làm hại Maxim khác nào anh cầm con dao găm đâm vào sau lưng chàng!
- Đó là một ngừơi gác đêm ngôi nhà Bloomsbury. Nhà ấy không có người ở. Nó được một ông bác sĩ thuê để mở phòng khám bệnh ban ngày. Hình như là Baker đã thôi không hành nghề nhữa và đã rời khỏi ngôi nhà rồi cách đây đã sáu tháng. Nhưng chúng ta có thể tìm được ông ta một cách dễ dàng. Người gác đã cho tôi địa chỉ và tôi đã ghi lên mẩu giấy này.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Rebecca (Tiếng Việt)
Daphné Du Maurier
Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier
https://isach.info/story.php?story=rebecca_tieng_viet__daphne_du_maurier