Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Ẩn Thiên Hạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 37: Mưu Kế Ban Đầu
H
oa Trứ Vũ và Hồi Tuyết cũng không chạy đến chiến trường, vì khi đến giữa đường, các nàng đã gặp những binh sĩ Bắc Triều lui về.
Trận chiến này, bọn họ đã thua.
Lúc Hoa Trứ Vũ gặp được họ, là lúc bọn họ đã lui đến chỗ cách Thượng Kinh hai trăm dặm, xây dựng căn cứ tạm thời.
Gió Bắc cuồng nộ, ánh trăng lộ ra những đường cong mờ sau đám mây, tuyết đọng bao trùm trời đất một màu trắng xóa.
Hoa Trứ Vũ cưỡi ngựa theo sát Hồi Tuyết, xuyên qua một loạt binh sĩ mới gặp được Tiêu Dận.
Hắn cưỡi Đại Hắc Mã, thong thả đi trong vòng vây của binh sĩ. Áo giáp màu đen xơ xác trong màn đêm lạnh giá. Khuôn mặt tuấn mỹ phủ thêm một tầng sương mỏng. Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.
“Cô tới làm gì?” Hắn nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, ánh mắt vẫn thản nhiên như trước.
Hoa Trứ Vũ xoay người nhảy xuống ngựa, cuối cùng nàng vẫn tới muộn một bước! Nàng đang muốn nói chuyện, đã thấy thân hình cao lớn run lên lảo đảo, sau đó nặng nề rơi từ trên lưng ngựa xuống.
“Điện hạ……” Hồi Tuyết xông tới trước mặt Tiêu Dận, gương mặt trắng bệch.
Khinh Vân,Tế Nguyệt cũng cuống quít nhảy xuống ngựa đem Tiêu Dận vào trong trại. Trại vừa mới dựng xong, có thị nữ châm nến lên, tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp.
Tiêu Dận nằm ở trên giường, gương mặt trắng bệch như tuyết, hắn cố chịu đựng đau đớn, ánh mắt màu tím đã sớm ảm đạm trở thành một màu đen như mực.
Hồi Tuyết vươn tay cẩn thận cởi áo giáp trên người hắn, rồi lại cởi tiếp hộ giáp trước ngực, thế này mới phát hiện ra trước ngực Tiêu Dận có cắm một đoạn kiếm, máu tươi theo đoạn kiếm gãy chảy xuống, nhìn qua thật ghê người.
“Điện hạ bị thương? Các ngươi cũng không biết sao? Các ngươi bảo vệ điện hạ kiểu gì vậy?” Mặt Hồi Tuyết trắng nhợt nói.
Hoa Trứ Vũ nhìn mấy người đang quỳ gối trước mặt Tiêu Dận. Chỉ thấy ba người Lưu Phong, Khinh Vân và Tế Nguyệt cũng không khá hơn là bao, quần áo đẫm máu, cũng không biết là máu của kẻ địch hay là máu của họ.
Bởi vậy có thể thấy, trận chiến vừa rồi thảm thiết tới cỡ nào.
“Điện hạ bị thương, tự mình bẻ gãy chuôi kiếm, còn bảo chúng ta không được nói ra chuyện ngài ấy bị thương, sợ rối loạn quân tâm. Một mình chịu đựng vết thương, còn chiến đấu rất hăng hái.” Tiếng của Lưu Phong càng ngày càng thấp, còn có phần nghẹn ngào.
Tiêu Dận khẽ “khụ” một tiếng, lạnh giọng: “Lưu Phong, ngươi vận chân khí, rút đoản kiếm trước ngực ta ra!” Giọng nói của hắn tuy bé, nhưng là vẫn đầy uy nghiêm như trước.
Mọi người nghe vậy trong lòng đều căng thẳng, có người vội vàng đi truyền quân y.
Lưu Phong trầm giọng đáp ứng, đứng lên định rút kiếm ra.
“Từ từ!” Hoa Trứ Vũ mở miệng, nàng thật không hiểu sao ai ở Bắc Triều cũng lỗ mãng như vậy. Vết thương của Tiêu Dận nằm ở trước ngực, nếu mạo muội rút kiếm ra sẽ rất dễ bị rong huyết. Đến lúc đó, cho dù có là thần tiên cũng khó cứu.
Tất cả mọi người đều đang chú ý tới vết thương của Tiêu Dận, còn chưa kịp để ý tới Hoa Trứ Vũ. Lúc này nghe nàng nói vậy, liền quay đầu nhìn nàng đầy vẻ khó hiểu. Ngay cả Tiêu Dận, cũng u ám nhìn nàng.
“Kiếm này không được rút tùy tiện, các ngươi đã chuẩn bị thuốc cầm máu chưa? Có ngăn mấy huyệt Cự khuyết, Trung cực, Bách hối, với mấy huyệt đạo khác lại không? Tùy tiện rút kiếm ra, nếu bị rong huyết, các ngươi sẽ làm như thế nào?” Hoa Trứ Vũ đang đứng tựa bên cạnh cửa, chiếc áo da cáo ôm trọn lấy khuôn cằm nàng, lộ ra vẻ mặt điềm tĩnh.
Nàng không phải là quân y, nhưng Thái Tiểu Tứ, thân vệ của nàng lại chính là một thần y. Nên đối với những cách trị thương thông thường, nàng đã được xem qua vài lần, cũng coi như có chút hiểu biết.
Tiêu Dận hơi ngạc nhiên, đăm chiêu nhìn nàng, cảm thấy lời của nàng cũng có đạo lý liền gật đầu nói: “Lưu Phong, ngươi ngăn ba huyệt đạo này lại cho ta!”
Lưu Phong khó xử gãi đầu, do dự nói: “Điện hạ, thuộc hạ vô năng, huyệt Cự khuyết thuộc hạ còn biết, nhưng còn Trung cực với Bách hối nằm ở chỗ nào, thì thuộc hạ không biết.”
Những thân vệ khác cũng lắc đầu.
Lồng ngực Tiêu Dận co đập đau dữ dội, hắn thở dốc một hơi, ánh mắt càng thêm lạnh.
Con đường học võ của Bắc Triều cũng giống Nam Triều, bọn họ chỉ nhận biết được vài huyệt vị quan trọng. Nhưng từ khi Hoa Trứ Vũ bắt đầu luyện võ, đã học cách nhận thức huyệt đạo, nên có thể xác định vị trí rất chuẩn xác.
“Đan Hoằng từng học qua ít kiến thức trong quân doanh có thể xác định vị trí những huyệt đạo này. Không biết, điện hạ có tin tưởng Đan Hoằng hay không?” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.
Tiêu Dận uể oải nhìn nàng, trong mắt như vừa lóe lên một tia chớp vậy.
Hắn gật đầu đồng ý.
Hoa Trứ Vũ chậm rãi đi đến gần hắn, vận khí điểm ba huyệt đạo trước ngực giảm bớt tốc độ máu lưu thông. Nhưng vào lúc này, quân y cũng đã chạy tới, Lưu Phong vận khí ấn vào sau lưng Tiêu Dận, đẩy nửa thanh kiếm kia ra. Hai quân y cuống quít đắp thuốc vào miệng vết thương, rồi dùng vải băng bó lại.
“Hồi Tuyết, các ngươi vội vã tới đây làm gì?” Tiêu Dận nhắm hai mắt lại, nằm nghiêng trên giường, lạnh giọng hỏi.
“Bẩm điện hạ. Lần này nô tỳ đến, là muốn ngăn điện hạ đi cướp trại, không ngờ tới chậm một bước. Đan Hoằng nói, tộc Hà Khương có rất nhiều muối trắng, cô ấy sợ quân địch dùng muối phá băng, đợi đến khi quân ta qua sông, băng sẽ bị vỡ chặt đứt đầu đuôi quân ta. Lúc đó phục binh xông ra, quân ta chắc chắn thảm bại.”
Tiêu Dận với mấy tên thân vệ nghe thấy vậy, có phần nghẹn họng trân trối.
Lời của Hồi Tuyết giống hệt như tận mắt chứng kiến trận đánh vừa rồi vậy, vốn bọn họ định tập kích bất ngờ, ai dè lại trúng mai phục. Càng khó hiểu hơn là, những tảng băng kiên cố đột ngột gãy nứt. Tổn thất binh sĩ không nói, còn cắt đạo quân ra làm hai, tan rã lực lượng.
Vốn hắn còn nghĩ ông trời không phù hộ, giờ mới nghĩ ra, lúc vó ngựa đi trên băng không hề bị trơn trượt, chẳng lẽ chính là muối sao!
“Tất cả lui xuống! Đan Hoằng ở lại!” Tiêu Dận dựa vào thành giường, nheo mắt nói.
Mọi người nghe vậy, nháy mắt đã lui hết toàn bộ.
“Đan Hoằng, cô tới đây là để thực hiện lời hứa của mình sao? Nếu đã đến đây, vậy cô có thể nói cho bản điện hạ nghe, trận này nên đánh tiếp thế nào?” Tiêu Dận nghiêng đầu nhìn nàng.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười, nhàn nhạt nói: “Kỳ thật nếu muốn chuyển bại thành thắng, cũng không khó.”
“Ồ?” Tiêu Dận nhíu mày.
Dưới ánh nến, cô gái mặc áo choàng da cáo, thần sắc thong dong, đẹp như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ. Chỉ có đôi mắt trong suốt như làn thu ba, thoáng hiện lên một tia sắc bén.
Hắn giật mình phát hiện nàng đã thay đổi.
Sau khi khỏi bệnh nàng đã gầy đi nhiều, chiếc cằm nhọn hoắt, khiến người ta vừa nhìn thấy đã nảy sinh sự thương tiếc. Nhưng những thứ thay đổi, không chỉ có dung mạo.
Đôi mắt trong veo như làn nước đã xuất hiện thêm một thứ, đó là cảm giác bi thương nồng đậm, tuy nàng che giấu rất tốt, nhưng vẫn bị hắn phát hiện ra.
Không những thế, cả người nàng còn sinh ra cảm giác xa cách. Giống như có chuyện gì xảy xa đi nữa cũng không thể tác động được tới nàng. Điều này khiến hắn có cảm giác, nàng giúp hắn đơn thuần chỉ vì lời hứa của mình, ngoài ra không còn nguyên nhân gì khác.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Ẩn Thiên Hạ
Nguyệt Xuất Vân
Phượng Ẩn Thiên Hạ - Nguyệt Xuất Vân
https://isach.info/story.php?story=phuong_an_thien_ha__nguyet_xuat_van