Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 13
Đ
ã gần mười một giờ trưa khi Sergei tỉnh giấc, chuệch choạng từ phòng ngủ đi vào bếp. Bố nó ngồi cạnh bàn. "Sao bố không đi làm?" Sergei ngạc nhiên hỏi.
Bá tước nhìn nó. "Tao không làm đấy nữa. Chúng ta đi Đức".
"Để làm cái quái gì? Mọi người đều biết là các khách san ở Paris trả công cao nhất châu Âu".
"Tao không làm cái công việc đầy tớ ấy nữa. Tao là một người lính. Tao trở lại nghề của mình".
"Trong quân đội nào?" Sergei hỏi một cách chua chát. Từ nhỏ đến lớn, nó từng nghe về cánh Bạch Nga tổ chức một đội quân và chiến thắng trở về tổ quốc. Nhưng chẳng có gì hết cả. Mọi người đều biết là điều đó chẳng bao giờ xảy ra cả.
"Quân đội Đức, họ phong hàm sĩ quan cho, và tao đã nhận".
Sergei cả cười trong khi rót cho mình ly trà đen từ chiếc ấm samova đặt trên kệ bếp. "Quân đội Đức à? một lũ ngu, được đào tạo bằng súng gỗ và những chiếc tàu lượn bằng giấy".
"Không phải lúc nào họ cũng chỉ có súng gỗ và tàu lượn bằng giấy. Các nhà máy của họ không ngủ yên đâu".
Sergei ranh mãnh. "Tại sao bố phải chiến đấu cho họ?"
"Tao giúp đưa họ về Nga".
"Bố đưa một đội quân ngoại bang về chống lại người Nga à?" Giọng Sergei đầy nghi ngờ.
"Bọn Cộng sản không phải là người Nga!" giọng Bá tước đầy giận dữ. "Đấy là bọn Georgy, Ukraine, Tartar... mà bọn Do Thái đã tập họp lại để sử dụng cho mục đích riêng của chúng".
Sergei lặng thinh, biết tốt hơn là đừng tranh luận với ông già về chủ đề này. Nó nhấm nháp tách trà.
"Hitler đúng" bố nó tiếp tục. "Thế giới sẽ chẳng bao giờ an toàn cho đến khi loại trừ hết bọn Do Thái! Ngoài ra, Von Sadow bảo chúng ta là Hitler muốn nước Nga trở về với những người lãnh đạo chính đáng của mình".
"Những người khác cùng đi với bố à?"
"Bây giờ thì chưa" bố nó ngập ngừng. "Nhưng rồi họ sẽ nhập với chúng ta. Con nên bắt đầu đóng gói đồ đạc đi thì hơn".
Sergei nhìn Bá tước. Từ lâu, nó đã đi đến kết luận là bố mình không phải là người sáng láng gì. Ông luôn đi đầu trong tất cả các mưu đồ ngây ngô nhất để khôi phục nền quân chủ, để cuối cùng thì luôn là người mất tiền và trở thành trò cười cho thiên hạ. Lần này chắc cũng tương tự. Những người khác cứ chờ, xem bố nó gánh hết các rủi ro, rồi nhỏ những giọt nước mắt cá sấu trên thất bại của ông. Nhưng chẳng bao giờ có ai nói về việc đền bù cho những gắng gỏi của ông trong khi thay mặt họ.
Nó thở dài. Giải thích cho ông già về chuyện này là vô ích. Một khi mà Bá tước Ivan đã quyết, là chấm hết. Câu nói bật ra khỏi miệng trước khi Sergei định nói. "Con không định đi với bố đâu".
Bây giờ thì đến lượt bố nó ngạc nhiên.
Cuối tuần đó Sergei ngồi một cách gượng gạo trên mép chiếc ghế đặt trước bàn làm việc trong căn phòng vốn là văn phòng của cha Dax. Sergei khó mà nhận ra rằng chỉ mới chưa đầy một năm trước, nó và Dax đã cùng nhau đến trường. Trong những tháng sau cái chết của cha, Dax như già đến vài chục năm.
"Cậu thấy đấy" Sergei nói, "mình phải kiếm việc làm". Dax gật đầu. "Mà thực ra là chẳng có cái gì mình làm được cả. Vì thế mà mình đến tìm cậu. Có thể cậu nghĩ ra được cái gì đó mình có thể làm. Mình biết là cậu bận lắm, cho nên mình cũng ngần ngại".
"Cậu không cần phải thế". Dax không nói với bạn rằng thực ra chính anh cũng chẳng có gì mấy để làm. Vẫn chẳng có mấy ai quan tâm đến Corteguay. Duy chỉ có một điều đã thay đổi, đó là đời sống xã hội của Dax. Bỗng anh ngập mặt vì những tiệc tùng. Có một cái gì đó hấp dẫn người Pháp về một trang thanh niên, người mà tư cách duy nhất cho công việc của một lãnh sự là chứng chỉ cầu thủ polo hạng quốc tế.
"Chúng ta sẽ tìm một cái gì đó cho cậu" Dax cười. "Mình sẽ dành cho cậu một vị trí tạm thời trong lãnh sự quán, nhưng tháng sau mình về nhà. Tổng thống đã quyết định cử một lãnh sự mới".
"Mình nghĩ... "
Dax cười. "Tạm thời thôi. Cho đến khi tổng thống tìm được đúng người".
"Cậu sẽ làm gì?" Sergei quan tâm đến bạn hơn là chính mình.
Dax nhún vai. "Mình không biết. Văn bản của tổng thống viết là ông có những hoạch định cho mình, nhưng mình không biết những hoạch định ấy là gì. Có thể vào Sandhurst như kế hoạch. Về đến nhà mình mới biết được". Họ lặng thinh một lát. "Có thể cậu cũng muốn đi Corteguay với mình?"
Sergei lắc đầu. "Cảm ơn. Không. Mình luôn ngỡ ngàng ở một miền đất lạ. Mình muốn được ở lại Paris".
"Mình hiểu. Mình sẽ theo dõi. Nghe được cái gì là mình liên hệ với cậu ngay".
Sergei đứng lên. "Cám ơn cậu".
Dax nhìn bạn. "Mình còn ít tiền, nếu cậu cần".
Sergei nhìn xuống. Năm ngàn franc. Tay nó ngứa ngáy lắm, chỉ muốn cầm lên, nhưng lại quá ngượng ngùng. "Không, cảm ơn". Nó lập bập. "Mình cũng thu xếp đủ".
Nhưng rồi Sergei nổi xung lên với chính mình khi ra khỏi lãnh sự quán. Mười ngàn franc trong túi thì chỉ đủ cho nó sống đến ngày mai. Mà mụ chủ nhà thì đã ré lên đòi tiền. Bất giác, nó đi thẳng đến khách sạn mà bố nó vốn làm công. Rồi bỗng nó nhận ra và trân trân nhìn toà nhà quen thuộc. Tại sao mình lại đến đây? Bố nó không gác cổng nữa, ông già không đưa tiền mỗi khi nó xin nữa.
Nó qua đường, vào một quán cà phê, ngồi xuống chiếc ghế dưới mái hiên bạt và nhấm nháp cà phê trong khi lục trí nhớ xem trong đám bạn bè, ai là người có khả năng cao nhất đang tổ chức một cái gì đó, như thết đãi hoặc mở tiệc chẳng hạn, nơi mà nó có thể lặng lẽ kiếm cái gì đó để ăn.
Một giọng nói chợt xen vào khúc mơ màng của nó. "Sergei Nikovitch?"
Nó nhìn lên. Người đàn ông đứng bên bàn trông quen lắm. Rồi nó nhận r đó là tay gác dan ở khách sạn bên kia đường.
"Hello" nó nói, không nhớ nổi tên người kia.
Không câu nệ, người đàn ông ngồi xuống. "Anh có được tin ông cụ không?"
Sergei lạnh lùng nhìn ông ta. Trong một thoáng nó toan đứng lên và bỏ đi. Gã đàn ông này quá tự phụ. Nhưng rồi cái tính tò mò đã thắng. Gã này sẽ không có gan ngồi xuống, nếu như không có một ý đồ chắc chắn trong đầu. "Chẳng có gì cả".
Gã gác dan lắc đầu. "Tôi không tin bọn Đức. Tôi đã bảo bố anh đừng có đi".
Sergei không trả lời. Nó thừa biết là gã ta chẳng bao giờ dám làm thế. Bố nó có thể nghiền nát gã như một con bọ.
Một người hầu bàn đi đến. "Hai cognac" gã gác dan kêu một cách long trọng rồi quay lại Sergei. "Thế còn anh thế nào?"
"Ổn thôi".
"Anh đã kiếm được cái gì chưa?"
Lão quỷ tha ma bắt này, Sergei nghĩ, chẳng có cái gì bí mật ở cái thành phố này cả. "Có nhiều đề nghị, tôi đang xem xét". Gã gác dan lặng thinh trong khi người hầu bàn đặt hai ly cognac xuống bàn. "Tôi cứ nghĩ, không biết Sergei Nikovitch có làm gì không".
Sergei lặng lẽ nhìn gã.
"Nếu như anh ta không làm gì cả, tôi nghĩ thế, thì tôi cũng có thể thu xếp một chỗ gì đó. Kể cả trong khi anh đang xem xét nhiều đề nghị khác".
Sergei nâng ly. "Chúc sức khoẻ". Ít nhất thì con giun này cũng biết cách cư xử, không nói ra cái điều mà gã biết tỏng là Sergei chẳng có cái quái gì để mà xem xét cả. "Chúc sức khoẻ".
Giờ thì đến lượt Sergei bỉêu lộ mối quan tâm. Nếu không thì đến đấy là chấm hết. Nó cảm thấy khá hơn với sự ấm áp của ly cognac trong bao tử. "Vậy ông có ý gì?"
Người kia thấp giọng. "Anh biết đấy, có nhiều khách du lịch ở khách sạn, trong đó có không ít các mệnh phụ giàu có mà cô đơn. Họ ngại đi ra ngoài vào ban đêm mà không có người hộ tống".
Giọng Sergei chen ngang. "Ông đề nghị tôi làm đĩ đực à?"
Gã gác dan giơ một tay lên ra ý phản đối. "Trời đất ơi! Các mệnh phụ phu nhâN này không bao giờ tiếp đĩ đực, họ có một địa vị xã hội hoàn hảo. Họ sẽ không bao giờ đi ra ngoài với bất cứ ai không bằng vai phải lứa với họ - hoặc cao hơn".
"Thế thì ông đề nghị cái gì?"
"Một vài phu nhân này muốn gặp được đúng người. Họ sẽ cực kỳ hào phóng đối với bất cứ ai có thể giới thiệu họ với những đối tượng hoàn hảo".
Sergei chằm chằm nhìn gã. "Chỉ thế thôi à?"
Cái nhún vai đầy ấn tượng. "Gì nữa là còn tuỳ ở anh".
"Tôi không hiểu" Sergei nói. "Thế thì ông ở khúc nào?"
"Tôi sẽ thu xếp để giới thiệu các phu nhân với anh. Tôi chỉ xin năm mươi phần trăm khoản anh nhận được".
Sergei làm tợp cognac nữa. Gã ta rõ ràng sẽ lấy một khoản phí của các mệnh phụ cho việc giới thiệu. "Hai mươi lăm thôi".
"Đồng ý".
Ngay tức khắc, Sergei tiếc rẻ sự hào phóng của mình. Gã ta có thể chỉ nhận mười.
"Có một trường hợp đặc biệt" gã gác dan tiếp tục. "Bà này đã ở khách sạn cả tuần rồi. Sáng nay, khi tôi mang báo chí Mỹ vào, ba ta lại nói với tôi về khả năng này. Nếu anh thích thì bà ta đang ở trong hành lang đấy".
Trong một thoáng, Sergei toan chửi cha cái thằng ma cô này. Nhưng những tiếng ré của mụ chủ nhà vẫn còn dội trong tai, và nó đứng lên, một cách vô thức, sửa lại cravat. "Cũng có thể. Nhưng chỉ khi mụ ấy vừa mắt tớ thôi đấy".
"Bà ấy kia", tay gác dan thì thầm khi họ vào hành lang, "chiếc ghế bành đỏ trong góc ấy".
Người đàn bà ngước lên và một cảm giác ngạc nhiên râm ran khắp người Sergei. Không hề già. Sergei luôn nghĩ rằng chỉ có những người đàn bà nhiều tuổi mới cần đến sự chăm sóc của một gã đĩ đực. Cặp mắt bà ta xanh thẫm và nhìn thẳng vào nó. Nó cảm thấy mặt mình đỏ dừ lên khi quay đi.
"Anh nghĩ thế nào?"
"Cũng được thôi. Có thể cũng vui".
"Tốt. Bà ấy đẹp lắm đấy. Anh sẽ thích bà ta cho mà xem".
"Bà ấy có gia đình rồi à?"
Tay gác dan nhìn nó phẫn nộ. "Thế anh tưởng tôi là loại người gì? Chả lẽ tôi đủ ngu để anh mất thì giờ vì một mụ ở vậy à?"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins