Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 36
tanley nắm lấy cánh tay Zero và kéo nó đứng thẳng lên. Rồi cậu còng lưng để Zero ngã xuống vai phải của mình. Cậu đứng lên, nhấc cơ thể mềm nhũn của Zero khỏi mặt đất.
Bỏ cái xẻng và cái hũ lại phía sau, Stanley tiếp tục trèo lên núi. Chân Zero thõng thượt phía trước ngực cậu.
Stanley không nhìn thấy chân mình, nên cậu chật vật bước qua những mảng cỏ và dây leo chằng chịt. Cậu tập trung vào từng bước một, cẩn thận nhấc chân lên và hạ chân xuống. Cậu chỉ nghĩ tới từng bước đi, không nghĩ tới nhiệm vụ bất khả thi còn đang ở phía trước.
Cậu trèo càng lúc càng cao. Sức lực từ đâu đó tận sâu bên trong cậu phát ra, và dường như ngoại cảnh cũng tiếp sức thêm vào. Sau một thời gian tập trung nhìn vào Ngón Cái Lớn, vách đá ấy như thể đã hút hết sinh lực của cậu, và bây giờ nó giống tảng nam châm khổng lồ, hút cậu về phía nó.
Lát sau, cậu ngửi thấy mùi thối nồng nặc. Thoạt tiên cậu tưởng mùi đó bốc ra từ Zero, nhưng hình như nó ngấm trong không khí, vây bủa dày đặc xung quanh cậu.
Cậu cũng để ý thấy mặt đất không còn dốc nữa. Một vách đá khổng lồ dựng đứng trước mặt cậu, hầu như vô hình dưới ánh trăng, ở đoạn mặt đất phẳng. Xem ra nó to dần theo mỗi bước chân Stanley đặt xuống.
Nó không còn giống ngón tay cái nữa.
Và cậu tin rằng không bao giờ cậu có thể trèo lên đó được.
Quanh cậu, mùi thối nồng nặc hơn. Thứ mùi đắng ngắt của tuyệt vọng.
Mà cho dù bằng cách nào đó cậu có trèo lên được Ngón Cái Lớn, thì cậu biết sẽ không thể tìm thấy nước. Làm sao có thể có nước ở trên đỉnh một ngọn núi đá khổng lồ? Cỏ dại và lũ bọ sống sót chẳng qua nhờ những cơn mưa bão họa hoằn, kiểu như cơn bão mà cậu đã từng thấy lúc còn ở trại.
Dù vậy, cậu vẫn dấn bước. Nếu không có gì nữa, thì chí ít, cậu cũng muốn đến được Ngón Cái Lớn.
Không đời nào cậu có thể đến được nơi đó.
Bỗng cậu bị trượt chân. Đầu Zero đập vào sau vai cậu khi cậu ngã vấp xuống một rãnh bùn nhỏ.
Mặt úp vào bùn, cậu không biết mình gượng dậy nổi nữa không. Thậm chí cậu còn không biết mình có nên cố thử hay không. Cậu đang nghĩ ngợi thì... Phải có nước mới có bùn!
Cậu bò dọc theo rãnh về hướng có vẻ nhiều bùn nhất. Đất trở nên nhão hơn. Bùn bắn tung tóe khi cậu đặt phập tay xuống.
Dùng cả hai tay, cậu khoét đất nhão nhoẹt thành hố. Trời tối đen không thấy gì cả, nhưng cậu cảm nhận được nước rỉ ra thành vũng nhỏ xíu ở đáy hố. Cậu liền cúi đầu sâu xuống liếm mảng đất mới đào.
Cậu bươi sâu hơn, và khi làm vậy, dường như nước dâng thêm trong lòng hố. Tuy không thể nhìn thấy, nhưng cậu có thể cảm nhận được nó - ban đầu là bằng những ngón tay, sau đó bằng lưỡi.
Cậu đào cho tới khi cái hố sâu cỡ bằng cánh tay cậu. Giờ thì có đủ nước cho cậu vốc vào hai tay và rỏ xuống mặt Zero.
Mắt Zero vẫn nhắm nghiền. Nhưng lưỡi nó thè ra giữa cặp môi, quơ quào kiếm những giọt nước.
Stanley kéo Zero đến gần cái hố hơn. Cậu lại đào, rồi lại vốc thêm nước nữa, để cho nó chảy từ tay mình xuống miệng Zero.
Trong khi nới rộng hố ra, bàn tay cậu bỗng chạm phải một vật tròn, trơn láng. Nó tròn và láng nên không thể nào là cục đá.
Cậu chùi sạch đất và nhận ra đó là một củ hành.
Cậu cắn nó ngay không cần lột vỏ. Làn nước cay và nóng vỡ ra trong miệng cậu và xộc lên mắt. Nuốt nó, cậu cảm thấy vị ấm của hành lan xuống cổ họng và vào bao tử mình.
Cậu chỉ ăn một nửa. Nửa còn lại cậu đưa cho Zero.
- Này, ăn đi.
- Gì vậy? - Zero thều thào.
- Kem trái cây tươi rưới nước đường.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố