Chương 36
ess nghe thấy một tiếng súng vang lên, tiếp theo là âm thanh nghe như tiếng giận dữ. Có ai đó bị thương. Rồi tiếng bước chân hấp tấp quay lại hướng về phía cửa sập. Không biết đó là Vance hay một kẻ nào khác, nhưng Tess sẽ không đứng trơ ra đó chờ người kia xuất hiện.
Tess lao sang bên kia phòng, chộp lấy cái túi xách trên bàn và lấy di động ra. Dưới ánh sáng nến le lói, màn hình LED sáng lên như đèn chớp chỉ để báo cho nàng biết là không có tín hiệu trong căn hầm. Điều đó không thực sự quan trọng vì Tess không thuộc số điện thoại của FBI, và nếu gọi số 911, Tess biết sẽ tốn nhiều thời gian để giải thích việc đang xảy ra. Vả lại, Tess không biết gì về địa điểm nàng đang có mặt.
Cứu tôi. Tôi đang ở trong một căn hầm ở đâu đó trong thành phố.
Tôi nghĩ thế.
Hoàn hảo.
Vẫn còn choáng váng, tim đập thình thịch nghe rõ mồn một trong tai, Tess lo lắng liếc quanh căn phòng rồi nàng chợt nhớ lại lỗ thủng có cửa chớp bên cạnh bàn. Nôn nóng, Tess gạt qua một bên mớ đồ đạc hỗn độn trên mặt bàn, bò lên bàn và mệt mỏi kéo các tấm ván bịt lỗ thủng kia, cố kéo chúng lo. Không ăn thua. Tess nện, đạp vào các tấm ván một cách tuyệt vọng, nhưng chúng vẫn trơ trơ. Rồi nàng nghe tiếng cửa hầm mở ra. Quay lại, Tess thấy hai cái chân bắt đầu bước xuống. Nàng nhận ra đôi giày. Là Vance.
Ánh mắt Tess nhanh chóng quét qua phòng và dừng lại trên khẩu súng bắn điện mà Vance đã bỏ lại. Khẩu súng nằm đó, trên góc bàn, rất gần nàng, phía sau một chồng sách. Tess chụp lấy súng, chĩa vào anh ta, tay nàng run rẩy khi khuôn mặt của Vance hiện ra từ trong bóng tối, đôi mắt nhìn nàng đăm đăm, rất bình thản.
“Tránh xa tôi ra!” Tess gào lên với Vance.
“Tess, làm ơn nào,” Vance đáp trả với một cử chỉ trấn an, hối thúc, “chúng ta cần ra khỏi đây.”
“Chúng ta ư? Anh đang nói gì vậy? Tránh xa tôi ra.”
Vance vẫn tiến về phía nàng, “Tess, bỏ súng xuống đi.”
Hoảng hốt, Tess bóp cò – nhưng không có gì xảy ra. Vance chỉ còn cách nàng chưa đến ba mét. Tess xoay khẩu súng lại, nhìn chăm chăm vào nó, căng mắt ra để tìm xem liệu nàng có bỏ sót điều gì không. Lúc này, Vance di chuyển nhanh hơn đến chỗ nàng. Loay hoay một cách tuyệt vọng với khẩu súng, cuối cùng Tess nhận ra cái chốt an toàn nhỏ xíu và đẩy nó lên. Một bóng đèn nhỏ màu đỏ lóe lên ở đuôi khẩu súng. Tess lại nâng súng lên và nhận ra bằng cách nào đó nàng đã kích hoạt tia laser, và nó đang chiếu một chấm đỏ rất nhỏ lên ngực Vance. Chấm sáng nhỏ kia cứ liên tục nhảy qua trái rồi phải, phản chiếu đôi bàn tay nàng đang run rẩy. Giờ Vance đã đến rất gần. Mạch đập dồn dập, Tess nhắm mắt lại và bóp cò, nàng có cảm giác cò súng giống như một cái nút bọc cao su thay vì thứ thép lạnh của cò súng ngắn như nàng tưởng tượng. Khẩu súng bắn điện laser bừng tỉnh với một tiếng nổ bốp lớn, và Tess thét lên khi luồng tia kim loại cùng những cái ngạnh thép không gỉ của chúng bắn ra khỏi nòng, kéo theo phía sau những sợi thép mảnh.
Cực dò thứ nhất hụt mục tiêu, bay qua ngực Vance và biến mất trong bóng tối, nhưng cực dò thứ hai cắm vào đùi anh ta. Điện thế năm mươi ngàn volt nung đốt Vance trong năm giây, chế ngự hệ thần kinh trung ương và gây nên những cơn co rút bắp thịt không thể kiểm soát. Anh ta co giật và uốn cong người lên vì những cơn co thắt thiêu đốt đang bùng phát trong cơ thể, và Vance không trụ được nữa. Anh ta đổ sụp xuống, bất lực, mặt méo lại vì đau đớn.
Tess như ngây đi một lát vì đám mây đĩa ID nhỏ xíu như hoa giấy nổ buỏ khi nàng bấm cò, nhưng những tiếng rên của Vance đang nằm ở đó, quằn quại vì đau đớn đã kéo nàng trở lại ngay với tình huống khó khăn trước mắt. Tess nghĩ đến việc bước qua Vance và lên cầu thang, nhưng lại khá e ngại không dám đến gần anh ta thêm một chút nào nữa. Nàng cũng không biết chắc Vance đã chạm trán với ai trên kia và quá sợ không dám tìm hiểu. Tess quay về với chỗ lỗ thủng có cửa chớp, vừa đá vừa kéo các tấm ván cho đến khi một tấm ván long ra. Tess giật mạnh tấm ván đó, rồi dùng nó để bẩy những tấm khác và nhìn qua cái lỗ trống vừa được nàng tạo ra.
Bên kia là một đường hầm tối đen.
Không còn lối nào khác để đi, Tess bắt đầu leo qua lỗ trống, rồi nhìn lại phía sau thấy Vance vẫn đang quằn quại vì đau đớn, và thấy cái máy mã hóa, đống giấy tờ và bản thảo chép tay nằm đó, trong tầm tay.
Chúng như đang mời gọi nàng, quá hấp dẫn không thể cưỡng lại được.
Ngạc nhiên với chính mình, Tess leo ngược lại qua cái lỗ trống, quơ lấy đống tài liệu và nhét chúng vào túi xách. Một thứ gì khác chợt làm nàng chú ý: cái ví của nàng, đang nằm giữa cái đống hỗn độn mà nàng đã vội vàng gạt qua một bên bàn. Tess bước lên một bước để lấy lại ví thì, từ khóe mắt, nàng thấy Vance cựa quậy. Nàng do dự trong một tích tắc đồng hồ trước khi quyết định – như vậy là đã đủ mạo hiểm lắm rồi và phải ra khỏi nơi này ngay. Tess trở gót, lại leo qua đường hầm và hấp tấp tiến vào trong bóng tối.
Cúi mình xuống thấp, đầu chạm nhẹ vào nóc đường hầm, có lẽ Tess đã tiến sâu vào được gần ba mươi mét, đường hầm mở rộng hơn và cao hơn, Tess bất ngờ và lúng túng hồi tưởng lại chuyến đi đến một hầm mộ cổ Mexico thời sinh viên. Không khí tại đây thậm chí còn ẩm ướt hơn ở đó và nhìn xuống dưới Tess hiểu được nguyên nhân. Một dòng nước đen, nhỏ chảy vào giữa. Tess loạng choạng đi dọc mép nước, chân trượt trên nền đá mòn, nhớp nháp. Làn nước lạnh cắt da cắt thịt cuộn xoáy trước mũi giày nàng. Rồi dòng nước chợt biến mất, biến thành một dòng thác đổ xuống phía dưới khoảng từ một mét rưỡi đến hai mét, vào một đường hầm khác rộng hơn.
Liếc nhìn ra sau, Tess lắng nghe. Phải chăng chỉ là tiếng nước chảy, hay thứ gì khác nữa? Rồi một tiếng gào lớn đầy đau đớn vang vọng trong bóng tối.
“Tess!”
Giọng của Vance gầm vang từ phía sau. Anh ta đã đứng dậy được và đang đuổi theo nàng.
Hít một hơi, Tess cúi rạp người qua gờ đá, vươn hết tầm tay, nước tràn vào một ống tay áo khoác làm ướt đẫm cả quần áo và cơ thể nàng. Lúc này, nhờ trời, những ngón chân duỗi thẳng của Tess đã chạm nền đá cứng và nàng buông tay ra. Quay người lại, giờ Tess thấy dòng nước đã sâu và rộng hơn. Một lớp bùn cặn dầu nhầy nhụa lờ đờ trôi trên mặt nước, mùi bốc lên nồng nặc và hôi thối đến mức Tess hiểu ngay là nàng đang ở trong một đường cống. Sau vài lần cố đi dọc theo bờ nước, Tess đành bỏ cuộc. Khúc quanh quá dốc, mặt đá quá trơn trượt. Không thể vượt qua lối đó, không thèm để ý đến những thứ mà nàng biết dòng nước nhớp nháp có thể mang theo, Tess lội xuống giữa dòng nước, mực nước giờ cao gần đầu gối.
Từ khóe mắt, Tess chợt cảm thấy sự chuyển động, màu sắc, và nàng quay đầu lại. Những đốm sáng đỏ lấp lánh trong bóng tối, di chuyển, và tiếng chít chít.
Những con chuột cống chạy nhốn nháo dọc theo mép dòng nước thải.
“Tess!”
Giọng của Vance rền vang dọc theo đường hầm ẩm ướt, dội vào các bức tường, dường như cùng lúc vang ra từ mọi hướng.
Thêm vài mét nữa, Tess nhận thấy phía trước bóng tối không còn dày đặc. Luýnh quýnh, nàng tiếp tục bước nhanh đến mức trong chừng mực cho phép. Nàng không thể mạo hiểm để mình ngã úp mặt xuống dòng nước này. Sau cùng, khi đến được nơi phát ra ánh sáng, Tess thấy nó chiếu từ phía trên xuống. Từ một tấm lưới sắt trên lề đường, Tess có thể nghe được tiếng người phía trên. Nhích đến gần hơn, nàng thực sự có thể nhìn thấy người ta đang bước đi trên đầu nàng, chỉ cách nàng năm sáu mét.
Tess cảm thấy dâng trào hy vọng và bắt đầu gào lên. “Cứu! Cứu tôi với! Dưới này! Cứu tôi!” nhưng dường như không ai nghe thấy nàng, và nếu có nghe thì đơn giản là người ta làm ngơ trước những tiếng kêu cứu của nàng. Dĩ nhiên người ta đang làm ngơ với mày. Mày mong đợi cái gì chứ? Đây là thành phố New York kia mà. Coi những tiếng kêu la loạn trí vang lên từ những cái cống là chuyện nghiêm túc là cái chuyện chẳng ai quanh đây muốn dây vào.
Tess cảm thấy tiếng kêu cứu của mình đang v xuống phía dưới đường hầm trước mặt và sau lưng nàng. Những âm thanh bì bõm, và những tiếng tóe nước nghe nặng nề. Tess không thể đứng yên đó chờ Vance đến tóm được, Tess lại đi tiếp, giờ đây hoàn toàn bất chấp, không chú ý gì đến dòng nước và rác rưởi nữa, và gần như ngay lập tức, nàng đến một ngã ba trong đường hầm.
Một lối đi rộng hơn nhưng tối hơn và ẩm ướt hơn. Liệu có dễ ẩn nấp hơn không? Có thể. Tess chọn lối này. Chỉ vừa đi được hơi mười mét, có vẻ như Tess đã lựa chọn sai. Đằng kia, trước mặt Tess, chỉ là một bức tường gạch trống trơn.
Một ngõ cụt.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa