Chương 35: Trắc Ẩn
lessandro không có dự tính nào rõ ràng. Anh bàng hoàng bước xuôi về Riva degli Schiavoni, đi xuyên qua những đám đông muôn màu. Anh không biết mình giận dữ hay buồn hay hối tiếc hay tất cả những thứ này. Anh không biết có nên quay về với Leonora không hay chỉ gặp lại nàng tại căn hộ sau. Anh không biết có nên trở lại hay không nữa.
Anh cần sự yên tĩnh để xoa dịu đầu mình nhức nhối. Khi anh loạng choạng đi về hướng Arsenale, một cánh cửa tối chào đón anh. Anh sụp vào đó.
Sự nghỉ ngơi, tối, yên bình và lạnh tránh nắng mặt trời. Một nhà thờ. Cuối cùng thì cũng chỉ còn lại mình anh, trừ một người giữ nhà thờ đang thắp nến cho lễ Mét trong nhà nguyện Thánh Mẫu. Một mùi hương thơm gợi nhớ lại những lễ Mét thuở ấu thơ anh làm lễ sinh. Alessandro không còn làm lễ sinh cho nhà thờ nữa từ ấy. Nhưng khi anh chìm trong chiếc ghế dài bằng gỗ lạnh thì anh nhận ra mình đã đến nhà thờ này rồi. Vì trên đầu anh, hiện ra từ trong bóng tối, một chiếc đèn chùm tuyệt đẹp. Một thánh đường tơ nhện giăng thật sự, mà anh nhớ là từ xưa.
Pietà.
Alessandro mỉm cười sự mỉa mai. Anh đã đến đây để chạy trốn Corradino. Ấy vậy mà tác phẩm của ông lại hiện diện khắp xung quanh. Tuy thế, cả Alessandro cũng có lịch sử ở đây. Vì chính là nơi đây anh đã gặp Leonora lần đầu tiên. Vào khoảnh khắc đó anh biết mình sẽ trở lại, biết mình không thể sống thiếu nàng. Nàng cứng cỏi và ương ngạnh, nhưng anh yêu nàng. Có đứa bé hay không có đứa bé, anh cũng sẽ quay về.
Một đứa bé. Corradino cũng đã có một đứa con. Một Leonora khác. Bàng hoàng, Alessandro nhớ lại điều Leonora của mình đã nói: "Nhưng cô bé không chết... cô bé đã sống hạnh phúc mãi sau đó." Cụm từ chuyện cổ tích xoay trong đầu anh, được thêm bằng một câu khác.
Ngày xửa ngày xưa con gái của Corradino đã sống ở đây.
Đột nhiên, như một thiên khải, Alessandro thấy được câu chuyện sẽ ra sao. Anh thấy trong đầu mình cái định nghĩa theo nghĩa đen, hình tượng của chữ Pietà, đã được thấy lặp lại hàng ngàn lần như một chủ đề ưa thích của các họa sĩ thời Phục hưng. Hiện thân của tình thương: Đức Mẹ Maria bồng Chúa Jesus bị đóng đinh, đã chết. Nhưng cái Alessandro thấy giờ đây trong khả năng mường tượng của anh là cái đảo ngược của ẩn dụ này. Anh và đứa con chưa chào đời của anh, và Corradino bồng đứa con gái của ông trên tay. Đứa bé của anh. Alessandro đứng lên như một người vừa được chứng kiến một phép lạ. Corradino không thể bỏ lại đứa con của mình mãi mãi cũng như chính Alessandro. Leonora nói đúng – ông hẳn đã cứu cô bé. Ông có lẽ đã vượt biển, qua được phong ba, đánh nhau với rồng vì da thịt của da thịt mình. Corradino có thể là một nghệ sĩ và là một thiên tài nhưng ông vẫn là một con người, và họ chia sẻ mối ràng buộc này. Suy đến tận cùng thì cũng chỉ là những con người. Alessandro bước những bước kính cẩn qua các hàng ghế dài đến bên người giữ nhà thờ đang thắp những ngọn lửa. Và khi anh hỏi cái anh cần hỏi, anh cảm thấy tia tình người đầu tiên, sự ấm nồng đầu tiên của tình bạn, dành cho Corradino Manin.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano