Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Hùng Trở Lại
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 37
D
rew Van Dyne vẫn đang nghĩ về Aimee và cố gắng tính toán bước đi tiếp theo của mình khi hắn về đến Planet Music. Mỗi khi hắn làm thế, mỗi khi hắn quá hoang mang về cuộc đời và những lựa chọn tồi mà hắn vẫn thường làm, Van Dyne hoặc tự điều trị cho mình hoặc, như hắn đang làm hiện giờ, tìm đến âm nhạc.
Hai cái tai nghe iPod được cắm sâu vào lỗ tai. Hắn đang nghe bài “Gravity” của Alejandro Escovedo, thưởng thức âm thanh, cố gắng lắp ghép lại cách Escovedo đã viết nên bài hát. Đó là điều Van Dyne khoái làm. Hắn phá tan nát ra bài hát theo cách tốt nhất có thể. Hắn đưa ra một giả thuyết về xuất xứ, về xuất hiện ý tưởng, nguồn cảm hứng ban đầu. Cái gì đã gieo mầm cho một đoạn guitar, cho điệp khúc, cho một đoạn thơ hay đoạn lời nào đó? Tác giả đã đau khổ hay buồn bã hay tràn ngập vui sướng - và cụ thể tại sao anh ta lại có cảm giác như thế? Và sau bước đi đầu tiên, anh ta đi tới đâu cùng bài hát của mình? Van Dyne có thể nhìn thấy tác giả bài hát đang ngồi trước chiếc đàn pianô hoặc đang gẩy ghita, ký âm, sửa sang, cắt xẻo, bất cứ điều gì.
Hạnh phúc, ôi. Hạnh phúc thuần khiết, giản dị. Tìm hiểu một bài hát. Ngay cả khi. Ngay cả khi luôn có một giọng nói khe khẽ, ở sâu thẳm bên trong, nói rằng, “Đó lẽ ra phải là mày, Drew.”
Bạn quên đi mụ vợ, người nhìn mình như thể bạn là một cục cứt chó và giờ đang đòi ly dị. Bạn quên đi ông bố, người đã bỏ rơi bạn khi bạn mới chỉ là một đứa bé. Bạn quên đi bà mẹ, người đang cố cứu vãn sự thật rằng bà ta đã không thèm ngó ngàng tí gì trong quá nhiều năm. Bạn quên đi nghề dạy học tầm thường, trì độn mà bạn căm ghét. Bạn quên đi rằng cái nghề đó không còn là thứ bạn làm trong lúc chờ đợi cú đột phá vĩ đại của mình nữa. Bạn quên đi rằng cú đột phá vĩ đại của bạn, khi bạn thành thật với bản thân, sẽ không bao giờ đến. Bạn quên đi rằng bạn đã ba mươi sáu tuổi và rằng dù bạn có cố gắng đến thế nào để giết chết nó, giấc mơ khốn kiếp của bạn cũng sẽ không chết - không, như thế thì quá dễ dàng. Thay vào đó giấc mơ ấy cứ trơ ra đấy và vò xé và khiến bạn hiểu nó sẽ không bao giờ, không bao giờ, trở thành sự thực.
Bạn trốn vào âm nhạc.
Hắn nên làm cái quái gì bây giờ?
Đó là điều Drew Van Dyne đang suy nghĩ khi hắn đi bộ qua Bedroom Rendezvous. Hắn nhìn thấy một trong những cô gái bán hàng thì thào với một cô khác. Có lẽ các cô đang nói về hắn, nhưng hắn chẳng mấy quan tâm. Hắn bước vào Planet Music, nơi hắn vừa yêu vừa ghét. Hắn yêu việc được bao bọc bởi âm nhạc. Hắn ghét bị nhắc nhở rằng không có bản nhạc nào trong số đó là của hắn.
Jordy Deck, một phiên bản của hắn trẻ hơn, kém tài hơn, đang đứng sau quầy thu ngân. Van Dyne có thể nhận thấy trên khuôn mặt của thằng nhóc điều gì đó không ổn.
“Gì thế?”
“Một gã rất ngầu,” thằng nhóc nói. “Ông ta vừa đến đây tìm anh.”
“Tên hắn là gì?”
Thằng nhóc nhún vai.
“Hắn muốn gì?”
“Ông ta hỏi về Aimee.”
Một khối sợ hãi như cứng lại trong lồng ngực hắn. “Miêu tả thằng cha đó xem nào.”
Thằng nhóc bèn miêu tả. Van Dyne nghĩ về cuộc gọi cảnh báo mà hắn đã nhận được sớm nay. Nghe có vẻ là Myron Bolitar.
“À, một việc nữa,” thằng nhóc nói.
“Việc gì?”
“Khi ông ta đi khỏi, tôi nghĩ là ông ta đã đến Bedroom Rendezvous.”
Claire và Myron quyết định để Myron nói chuyện riêng với thầy Davis.
“Aimee Biel đã là một trong những học sinh có năng khiếu nhất của tôi,” Harry Davis nói.
Davis tái nhợt và run rẩy và không có được cái dáng dấp tự tin mà Myron đã thấy mới chỉ sáng hôm nọ.
“Đã là?”
“Xin lỗi?”
“Ông nói ‘đã là’. ‘Đã là một trong những học sinh có năng khiếu nhất của tôi’.”
Mắt ông ta giãn ra. “Cô ấy không còn học lớp tôi nữa.”
“Tôi hiểu.”
“Đấy là tất cả những gì tôi định nói.”
“Phải rồi,” Myron nói, cố gắng giữ ông ta ở thế phòng thủ. “Chính xác thì cô ấy đã là học sinh của ông khi nào?”
“Năm ngoái.”
“Tuyệt.” Mào đầu thế là đủ. Tiếp đến cú đấm knockout: “Vậy nếu Aimee không còn là học sinh của ông nữa, thì cô ấy đã làm gì ở nhà ông buổi tối thứ Bảy thế?”
Những giọt mồ hôi rịn ra trên trán ông ta trông như những con chuột nhựa trong trò điện tử xèng ngày xưa
“Điều gì khiến ông nghĩ cô ấy đã ở đó?”
“Tôi đã cho cô ấy xuống xe ở đó.”
“Điều đó là không thể.”
Myron thở dài và bắt tréo chân. “Có hai cách để chơi trò này, thầy D. Tôi có thể gọi ông hiệu trưởng vào đây hoặc ông có thể nói với tôi những điều ông biết.”
Im lặng.
“Tại sao sáng nay ông lại nói chuyện với Randy Wolf?”
“Cậu ta là một học sinh của tôi.”
“Là hay đã là?”
“Là. Tôi dạy học sinh năm thứ hai, năm thứ ba và năm thứ tư.”
“Tôi hiểu rằng các học sinh ở đây đã bình chọn ông là Giáo viên của Năm trong bốn năm vừa qua.”
Ông ta không nói gì.
Myron nói, “Tôi đã học ở đây.”
“Vâng, tôi biết.” Có một nụ cười nhẹ trên môi ông. “Thật khó có thể bỏ qua sự hiện diện lâu dài của Myron Bolitar huyền thoại.”
“Ý tôi là, tôi biết giành được danh hiệu Giáo viên của Năm là một thành tựu như thế nào. Được các sinh viên của mình ngưỡng mộ đến nhường ấy.”
Davis thích lời khen tặng đó. “Anh có yêu quý giáo viên nào không?” ông hỏi.
“Cô Friedman. Lịch sử Châu Âu hiện đại.”
“Cô ấy đã ở đây khi tôi mới đến.” Ông mỉm cười. “Tôi thực sự thích cô ấy.”
“Thật dễ thương, thầy D ạ, thật sự, nhưng có một cô gái đang mất tích.”
“Tôi không biết gì về điều đó cả.”
“Có, ông biết.”
Harry Davis nhìn xuống.
“Thầy D?”
Ông ta không nhìn lên.
“Tôi không biết điều gì đang xảy ra, nhưng tất cả mọi thứ đang vỡ vụn ra. Tất cả. Tôi nghĩ, ông biết điều này. Cuộc đời của ông là một thứ trước khi chúng ta có cuộc trò chuyện này. Giờ nó đã là một thứ khác. Tôi không muốn nói nghe có vẻ cải lương quá, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc cho tới khi nào tôi tìm ra tất cả. Dù nó có tồi tệ đến đâu. Dù có bao nhiêu người bị tổn thương chăng nữa.
“Tôi không biết gì cả,” ông nói. “Aimee chưa bao giờ đến nhà tôi.”
Nếu được hỏi ngay lúc đó, có lẽ Myron chắc đã nói anh chưa hẳn đã giận dữ như thế. Khi nhìn nhận lại, đó lại chính là vấn đề: thiếu sự đe dọa. Anh đã nói chuyện với giọng thăm dò. Có cả sự hăm dọa ở đó, chắc chắn rồi, nhưng nó thậm chí chả đáng chú ý. Nếu anh cảm nhận được nó đang tới, có lẽ anh đã có thể chuẩn bị cho mình. Nhưng cơn thịnh nộ đã ập tới, thúc anh hành động.
Myron di chuyển rất nhanh. Anh túm gáy Davis, siết chặt những điểm nhạy cảm gần bờ vai, và kéo ông ta đến cửa sổ. Davis khe khẽ kêu lên khi Myron ấn mạnh mặt ông ta vào tấm kính phản quang.
“Nhìn ra ngoài kia đi, thầy D.”
Trong khu vực nhà chờ Claire ngồi thẳng lưng. Đôi mắt cô khép lại. Cô nghĩ rằng không có ai đang nhìn. Nước mắt chảy dài trên đôi má cô.
Myron ấn mạnh hơn nữa.
“Ối!”
“Ông thấy chưa, thầy D?”
“Thả tôi ra!”
Chết tiệt. Cơn giận tỏa ra, tan đi. Lý trí dần trở lại. Cũng như với Jake Wolf, Myron gào thét lên, xả ra cơn giận dữ và đánh mất sự bình tĩnh. Davis đã đứng thẳng lại và xoa xoa gáy. Khuôn mặt ông ta giờ đỏ gay.
“Ông còn tới gần tôi,” Davis nói, “thì tôi sẽ kiện ông. Ông hiểu chứ?”
Myron lắc đầu.
“Gì cơ?”
“Ông tiêu rồi, thầy D, ông vẫn chưa hiểu gì cả.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Hùng Trở Lại
Harlan Coben
Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben
https://isach.info/story.php?story=nguoi_hung_tro_lai__harlan_coben