Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ký Ức Vĩnh Cửu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36
D
ecker thở không ra hơi khi chạy đến bên ngoài tòa nhà. Anh vội vã lao qua cửa và nhập mật khẩu vào hộp khóa. Đó không phải là mật khẩu bảo mật tốt. Nó là ngày sinh của Molly.
Cánh cửa bật mở và anh bước qua. Tất cả các kho chứa đều có cửa riêng ở bên ngoài. Anh vội vã lao tới cánh cửa cuối cùng của dãy. Anh móc chìa khóa từ trong túi, nhưng rồi nhìn thấy khóa ở kho chứa của mình đã bị tháo đi.
Chúng đã cố tình làm như thế. Chúng muốn anh biết.
Anh nâng cánh cửa cuốn lên, súng đã cầm sẵn trong tay để đề phòng. Nhưng ở nơi đó trống không. Không có một sinh vật sống nào ở đó cả.
Trong này là những tài sản mà anh đã mang đi từ căn nhà cũ, bởi vì nơi mà anh chuyển đến sau đó không có chỗ để cất. Nhưng anh không thể vứt bỏ chúng. Vả lại ở trong đây cũng là những kí ức hữu hình của một phần đời mà anh từng được ở bên hai người thân thiết nhất trên đời: Cassie và Molly.
Tất cả chúng được đóng thùng gọn gàng, dán nhãn riêng và đặt trên những cái giá kim loại chắc chắn. Chi phí duy trì nơi này không hẳn nằm trong khả năng của anh, nhưng anh chưa từng bỏ lỡ một kì thanh toán nào. Dù phải chịu đói chịu rét, anh vẫn trả đủ để giữ cho nơi này, những kí ức này, được nguyên vẹn. Nơi này là hình ảnh phản chiếu bộ não của anh - chậc kín đồ đạc, nhưng được sắp xếp ngăn nắp, tất cả từng thứ đều có thể tìm lại được mà chỉ phải tốn rất ít sức lực.
Anh cần kiểm tra một thùng trong số này. Chỉ duy nhất một thùng.
Nó nằm ở phía sau, bên trái, giá thứ hai, thùng thứ tư bên tay phải.
Anh đi tới chỗ đó và dừng lại. Cái thùng vẫn ở đó nhưng nắp đã được mở. Anh nhấc nó ra khỏi giá và đặt nó xuống sàn nhà bê tông. Trong thùng là những vật dụng còn lại từ hồi còm làm việc trong lực lượng thực thi pháp luật. Và một phần trong đó là bộ cảnh phục cũ mà anh đã giữ lại từ hồi chuyển sang làm thanh tra. Anh giữ lại bởi vì có nhiều lúc khi đến trụ sở phòng, hội thanh tra mặc dân sự vẫn phải khoác cảnh phục lên người. Khi anh rời ngành, đúng ra anh phải nộp lại cảnh phục, nhưng nhiều khả năng là sẽ chẳng có ai dùng lại đến nó cả. Ở Phòng cảnh sát Burligton, chẳng có ai có cỡ người to gần bằng anh hết.
Bộ cảnh phục không còn nằm trong thùng đồ. Có kẻ nào đó đã dùng nó để đánh lừa Nora Lafferty, để cô ấy mất cảnh giác trong một vài giây quý giá, vài giây cuối cùng chết người, trong cái con ngõ đó.
Chúng biết mình sống ở đâu. Chúng biết mình sở hữu cái kho chứa này.
Chúng đã dùng nó cho những điều tội lỗi.
Trong đầu, anh nhớ lại lần cuối cùng từng tới đây.
Hai mươi bảy ngày trước, 1:35 chiều. Là chúng đã theo dõi anh vào lúc đó chăng? Hay là từ trước cả lần đó.
Rồi anh vội vã chạy tới cửa, ở đó có camera an ninh.
Anh không nghĩ có khả năng có manh mối ở đó, và hóa ra anh đã nghĩ đúng.
Ống kính máy quay đã bị phun sơn đen. Dễ thấy là camera này không có người giám sát, bởi vì họ không hề phát hiện ra nó không còn ghi lại được gì trong ít nhất là gần một tháng.
Anh gọi cho Bogart.
Mười lăm phút sau, một vài chiếc SUV đậu lại trước cổng chính. Decker mở cổng cho họ và dẫn cả đội về chỗ kho chứa của mình.
Vừa đi anh vừa giải thích cho họ. Khi tới kho chứa, đội của Bogart bắt tay vào làm việc, tìm kiếm dấu vân tay hoặc các dấu vết khác hoặc bất cứ thứ gì bị bỏ lại.
Bogart và Decker đứng bên cạnh nhau và quan sát.
“Tại sao anh không nộp lại cảnh phục khi rời lực lượng?” người đặc vụ FBI hỏi.
Decker biết rõ cuộc trò chuyện này sẽ diễn ra như thế nào, nhưng anh không thể làm gì khác được. Và ở một mức độ nào đó, Bogart là người đúng.
”Đáng ra tôi nên làm thế,” Decker thừa nhận. “Nhưng tôi đã không làm.”
Bogart từ tốn gật đầu.
Decker không dám chắc liệu người này có nổi giận mất kiểm soát lần nữa hay không, nhưng anh đoán có lẽ là không, khi mà có những người khác trong đội của anh ta ở đây.
“Ừm,” Bogart nói, “Dù sao chúng cũng phải lấy được cảnh phục thật thì mới đánh lừa được Lafferty. Những kẻ này có lẽ hiểu điều đó.”
Lời nói này càng làm Decker cảm thấy có lỗi hơn, và đây rõ ràng là mục đích của người nói. Một đòn choáng váng mà không cần vung ra một nắm tay bằng xương bằng thịt.
“Các anh thu được bộ cảnh phục chưa?” Decker hỏi.
“Trong túi đựng bằng chứng trên xe.”
“Tôi xem được không?”
Họ lấy túi đựng bằng chứng ra.
Bogart nói, “Bộ cảnh phục và nón đã được kiểm tra vết tích. Khô g thu được kết quả gì hữu ích.”
Nhưng Decker không kiểm tra cái đó. Anh đang tìm kiếm ở gần lai quần. Cách phía dưới cùng của ống quần khoảng mười lăm phân, anh tìm được thứ đang cần tìm.
Anh đưa nó cho Bogart.
“Lỗ sao?” vị đặc vụ FBI nói.
“Từ kim. Kim cố định vải.”
“Kim cố định vải sao?”
“Tôi cao một mét chín lăm và chân đặc biệt dài,” Decker giải thích. “Kẻ mặc chiếc quần này đã phải xắn ống quần lên chừng mười lăm phân. Nếu không Lafferty sẽ nhận ra bộ cảnh phục này không phải của hắn. Hồi đó tôi gầy hơn bây giờ, nhưng tôi dám chắc gã này đã phải nịt eo rất chặt và có thể phải ghim lại ở phía sau. Áo cũng vậy.”
Anh kiểm tra chiếc áo và cũng tìm thấy hai lỗ kim trên vải ở gần lưng áo phía sạ. “Ở đây và ở đây. Và gã này có lẽ đã cuộn cổ tay áo lên rồi đóng khuy lại để giấu bớt độ dài. Và dải đệm trên chiếc nón giúp chiếc nón rộng vừa hơn với cái đầu có kích thước tầm trung.”
“Là một gã nhỏ con hơn nhiều sao?”
“Khoảng một mét tám. Và gầy.”
“Lancaster kể với tôi về những thứ anh tìm được ở trường học. Bốt tăng chiều cao và một số đồ độn để phần thân trên của kẻ nổ súng có vẻ to lớn hơn.”
“Giống đệm vai và đệm bắp đùi cho vận động viên bóng bầu dục. Giúp một gã cao một mét tám và gày gò trông to lớn hơn rất nhiều.”
“Chúng tôi khôg tìm được dấu vết gì từ cái email cả. Địa chỉ IP không tồn tại,” Bogart nói.
“Không có gì bất ngờ.”
Decker cúi nhìn cái tên trước ngực bộ cảnh phục.
Decker.
Một người đàn ông trong bộ đồ màu xanh. Con người anh của trước đây.
Rồi anh nhìn thấy thêm một thứ gì đó. Nó rất mờ, nhưng anh biết nó còn mới.
“Nhìn phù hiệu kìa,” anh nói.
Bogart làm theo. “Đó có phải là một…?”
“Đó là một chữ X. Có kẻ nào đó đã đánh chữ X lên tấm phù hiệu.”
“Nó có thể đại diện cho điều gì nhỉ? Để báo hiệu đó là kẻ sát hại Lafferty sao?”
“Tôi không biết.”
Anh chuyển bộ cảnh phục trả cho Bogart. Người đặc vụ FBI nhận lấy nó và rồi sau đó hướng ánh mắt vào các hoạt động đang diễn ra bên trong kho chứa.
“Tại sao anh giữ lại tất cả những thứ này?”
Decker ngước mắt lên và nói chậm rãi, chủ yếu là tự nói với mình chứ không hẳn là nói với Bogart, “Đó là tất cả những gì mà tôi còn lại.”
Bogart liếc nhìn anh, nét mặt anh ta hiện lên sự đồng cảm.
Chắc hẳn Decker đã nhận ra điều này, bởi vì anh nói, “Không việc gì phải thế đâu. Lựa chọn là do mình. Và mình phải sống cùng những lựa chọn đó.”
“Anh đâu có lựa chọn để gia đình mình bị sát hại đâu Decker?”
“Tôi nghĩ kẻ làm việc đó tin rằng lựa chọn đó hoàn toàn là do tôi.”
“Như thế thì thực sự quá bệnh hoạn.”
“Phải, hắn chính là như thế.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ký Ức Vĩnh Cửu
David Baldacci
Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci
https://isach.info/story.php?story=ky_uc_vinh_cuu__david_baldacci