Chương 36
ác điều tra viên vẫn đang làm nhiệm vụ đều nghển cổ hết cỡ để cố gắng nhìn cho rõ Amanda Santos khi Kins hộ tống cô ấy từ thang máy qua tầng bảy của Trung tâm Tư pháp.
“Không thể hứa trước được gì đâu.” Anh nói, lấy cà phê trong gian bếp nhỏ.
“Tôi làm việc cho chính phủ.” Santos nói. “Nhựa đường có vị còn ngon hơn vài loại cà phê tôi từng uống.”
Họ lấy cà phê của mình ra ô làm việc của đội A và ngồi xuống chiếc bàn trung tâm, xem qua các câu hỏi mà Santos đề xuất với người giám sát bài kiểm tra nói dối. Stephanie Ludlow là người thẩm vấn David Bankston.
“Để tôi hỏi cô điều này.” Kins lên tiếng. “Giả sử anh ta có tội, tại sao anh ta lại đồng ý làm bài kiểm tra? Có phải những gã này thật sự nghĩ họ có thể đánh bại cái máy phát hiện nói dối không?”
“Một vài tên có thể, nhưng phần lớn đều không suy nghĩ như thế. Chúng không đánh bại nó bằng cách sử dụng mánh khóe hay thủ thuật. Chúng đánh bại nó bởi chúng không hề hối tiếc những gì đã làm; chúng nghĩ hành động của mình là hoàn toàn hợp lý.”
“Vậy tại sao phải thực hiện bài kiểm tra làm gì?”
Santos nhún vai. “Khó mà biết được. Bundy không thể dừng được. Hắn tự cho mình là một luật sư, nghĩ bản thân thông minh hơn tất cả mọi người, và không nghĩ sẽ bị bắt. Những kẻ này sẽ có các cuốn sổ lưu niệm cùng những bài báo. Một vài kẻ còn có giữ lại chiến lợi phẩm.”
“Điển hình là Jeffrey Dahmer.”
“Chính xác. Ridgway từng quay trở lại và quan hệ với xác chết sau khi hắn biết mình là nghi can. Hắn thậm chí còn đồng ý cho lục soát nhà, bởi hắn đã xé thảm cũ đi và thay thảm mới, biết rằng các điều tra viên sẽ không thể tìm thấy bất cứ thứ gì. Hắn nghĩ làm vậy là thoát tội. Cá nhân tôi không nghĩ chúng ta sẽ hiểu được bọn chúng.”
Điện thoại của Kins đang đặt trên bàn reo lên, anh nhấc máy. “Tôi sẽ xuống ngay.” Anh cúp máy. “Đó là anh ta.” Anh nói với Santos.
Kins chào David Bankston trong sảnh và phải chịu đựng một chuyến đi thang máy thiếu thoải mái. Bankston nhìn chằm chằm cánh cửa kim loại.
“Cảm ơn vì đã tới!” Kins nói.
Bankston liếc nhìn anh. “Chắc rồi. Nó sẽ mất bao lâu?”
“Không quá lâu đâu. Con gái anh mấy tuổi rồi?”
“Con bé được hai tuổi.”
“Tuổi lên hai khủng khiếp. Đó là quãng thời gian vui vẻ với mọi bậc phụ huynh.”
“Phải!” Bankston nói, vẫn nhìn chằm chằm cánh cửa.
“Anh đã nói với vợ chưa?”
“Về chuyện gì cơ?”
“Về việc sẽ đến đây.”
Anh ta lắc đầu. “Chưa.”
“Không đề cập đến nó sao?”
“Không.”
Khi Kins dẫn Bankston đến phòng hỏi cung mềm, Bankston do dự ở cửa khi thấy Santos đang ngồi ở bàn. Anh ta quay về phía Kins. “Điều tra viên Crosswhite đâu rồi?”
“Cô ấy đang giải quyết một vấn đề khác.” Kins nói.
“Họ loại cô ấy khỏi vụ này rồi sao?”
“Đây là điều tra viên Santos.” Santos bước ra cửa. Cô đưa tay ra, nhưng Bankston lại quay về phía Kins. “Tôi tưởng mình sẽ gặp điều tra viên Crosswhite chứ?”
“Có điều gì đặc biệt mà anh muốn nói với điều tra viên Crosswhite sao?” Kins hỏi.
“Cô ấy đã hỏi về sợi dây thừng, cô ấy đã hỏi liệu chúng tôi có thể theo dõi các lô hàng không.”
“Anh đã tìm ra điều gì sao?” Kins hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời, bởi vì Mayweather đã kiểm tra hết hàng tồn kho của cửa hàng và than phiền rằng nó giống như mò kim đáy bể vậy. Mayweather cũng đã kiểm tra các giao dịch mua hàng sử dụng ưu đãi giảm giá cho nhân viên của Bankston, nhưng cũng không tiết lộ điều gì về sợi dây thừng polypropylene, hay thuốc tẩy clo và cồn isopropyl.
Khi Bankston không trả lời ngay, Kins lên tiếng: “Sao chúng ta không ngồi xuống đã?” Trong giây lát, Bankston trông có vẻ do dự. Rồi anh ta bước vào và ngồi xuống chiếc bàn tròn.
“Anh đã tìm thấy gì rồi?” Kins hỏi.
“Sao cơ?”
“Về các lô hàng, anh đã tìm thấy gì?”
“Họ có thể theo dõi hàng tồn kho. Họ sử dụng mã vạch. Họ có thể theo dõi hàng tồn được vận chuyển đến cửa hàng nào. Khi lô hàng đến nơi, nó được kiểm kê ngay tại cửa hàng đó để họ có thể theo dõi doanh thu của cửa hàng.”
“Nhưng chỉ khi người mua dùng thẻ tín dụng?” Kins nói.
“Không nhất thiết. Họ có chương trình tri ân khách hàng mà ai cũng có thể đăng ký. Họ được tích điểm ngay cả khi sử dụng tiền mặt. Nhưng họ phải cung cấp số điện thoại.”
“Chưa từng nghĩ đến chuyện đó.” Kins nói. Họ có nghĩ tới, nhưng nghi ngờ việc Cao Bồi cung cấp số điện thoại. “Đó là một gợi ý hay.”
Bankston gật đầu. “Và anh biết đấy, tôi đang nghĩ là các cửa hàng đều có máy quay ở khắp nơi, thế nên anh có thể xem qua các video, tìm hiểu xem liệu có ai mua dây thừng vào ngày mà những người phụ nữ ấy bị giết không.”
Kins gật đầu và nhìn Santos. “Thêm một gợi ý hay nữa. Tôi có thể nhận ra anh từng học trong Học viện. Anh suy nghĩ như một cảnh sát vậy.”
“Học viện Cảnh sát sao?” Santos hỏi.
“David từng trúng tuyển trước khi nhập ngũ.” Kins nói, để ý thấy Bankston đang tự chà tay lên đùi mình.
“Thật thế sao?” Santos nói. “Sao anh lại quyết định không làm cảnh sát nữa?”
Bankston hướng câu trả lời của mình về phía Kins. “Chỉ là tôi không thành công thôi.”
“Sao vậy?” Santos biết. Câu trả lời có trong hồ sơ của Bankston. Kins tự hỏi có phải cô ấy đang thúc đẩy Bankston để xem anh ta có dễ nổi giận không.
“Tôi làm hỏng bài thi thể chất.” Anh ta nhìn Kins. “Còn bao lâu nữa thì bài kiểm tra sẵn sàng?”
“Học viện có thể khắc nghiệt lắm.” Santos nói. “Anh đã cố thử bao nhiêu lần?”
Bankston ngồi lùi lại, mắt tập trung nhìn sàn nhà. “Chỉ một lần. Tôi đoán là thử nữa cũng chẳng để làm gì.” Anh ta lại nhìn Kins. “Chúng ta bắt đầu thế nào đây?”
“Giám thị đang chuẩn bị phòng rồi. Sẽ không lâu đâu.”
Bankston nhìn Santos. “Cô không phải giám thị sao?”
“Không.”
“Căn phòng ở phía cuối hành lang.” Kins nói. “Để tôi giải thích về thủ tục trong khi chúng ta đợi nhé, David. Anh có lo lắng không?”
“Sao vậy?”
“Tình huống căng thẳng.” Kins nói. “Có chút lo lắng cũng là lẽ tự nhiên thôi.”
Bankston nhún vai. “Có lẽ chút ít.”
Kins trượt một tờ giấy về phía Bankston. “Đây là những câu hỏi mà giám thị sẽ hỏi anh.”
Sự tập trung của Bankston chuyển từ tờ giấy đến Kins, sau đó đến Santos. “Anh đang đưa tôi các câu hỏi sao?”
Kins mỉm cười. “Không giống như ở trường trung học đúng không? Chúng tôi đưa các câu hỏi nhưng không đưa câu trả lời. Chúng tôi không cố gắng lừa anh đâu, David. Anh cần bao nhiêu thời gian để trả lời các câu hỏi cũng được. Anh sẽ thấy vài câu đầu tiên khá cơ bản: tên, tuổi, địa chỉ. Giám thị gọi chúng là các câu hỏi kiểm soát. Cô ấy sử dụng cách anh trả lời cho những câu hỏi đó để làm cơ sở cho phản ứng của anh với các câu khác. Như tôi đã nói đấy, tất cả chuyện này nhằm giúp chứng minh anh trong sạch để anh có thể tiếp tục sống cuộc đời của mình.”
Anh đưa Bankston một cây bút và chú ý thấy anh ta cầm nó bằng tay phải.
Sau khi giải thích thêm về thủ tục, Kins nhìn Santos, người đang tế nhị lắc đầu.
“Được rồi!” Kins nói. “Trừ khi anh còn bất cứ câu hỏi nào, David, tôi sẽ giới thiệu anh với giám thị.”
Anh dẫn Bankston đi xuôi theo hành lang tới văn phòng của Stephanie Ludlow. Cô đã đặt một tấm biển ở hành lang yêu cầu giữ yên lặng. Phòng chờ đầy đủ tiện nghi, không gian mở và ghế da, một chậu cây cảnh, với tông màu dịu nhẹ và sáng ánh đèn. Sau khi giới thiệu Bankston với Ludlow, Kins quay trở lại phòng hỏi cung.
“Một anh chàng kỳ lạ.” Santos nói. “Anh ta không hề giao tiếp bằng mắt với tôi.”
“Phải, tôi có để ý.”
“Thế còn khi anh và điều tra viên Crosswhite thẩm vấn anh ta lần đầu tiên thì sao? Anh có chú ý thấy bất kỳ thứ gì như vậy không?”
Kins lắc đầu. “Không, nhưng Tracy là người thẩm vấn.”
“Thử hỏi giám thị về ấn tượng của cô ấy nhé!” Santos nói.
“Anh ta không kể cho vợ mình.” Kins nói. “Lúc ở trong thang máy, tôi đã hỏi anh ta rằng anh ta có nói cho vợ là sẽ đến đây không. Cô có thấy kỳ lạ là anh ta không kể cho vợ không?”
“Có thể. Hoặc anh ta không muốn cô ấy lo lắng không cần thiết.” Santos nói.
“Hoặc anh ta lo sợ về phản ứng của cô ấy.” Kins nói. “Cô nghĩ sao về việc anh ta muốn giúp tìm sợi dây thừng và video giám sát?”
“Với cả đống chương trình về cảnh sát trên truyền hình ngày nay.” Santos nói. “Tất cả mọi người đều là thám tử nghiệp dư. Tôi nghĩ phần nào trong anh ta đang tận hưởng việc được trở thành một phần của chuyện này.”
Kins không có ở bàn làm việc của anh khi Tracy quay trở lại phòng Cao Bồi, vậy nên cô đã hỏi Faz liệu ông có muốn lấy xe đi tìm Taggart không. Họ đã ghé qua tòa chung cư ở quảng trường Pioneer, người quản lý không trông thấy Bradley Taggart nhiều ngày rồi. Họ gõ cửa nhà hàng xóm nhưng bà ta cũng không thấy hay nghe gì về hắn, cả nhân viên pha chế của quán Phát súng cuối cùng cũng vậy.
Cuối chiều thứ Sáu, giao thông trở nên ì trệ và họ đang nhích từng chút một trên đường quay trở lại nhà để xe của Trung tâm Tư pháp thì điện thoại của Tracy reo. Là thông tin định vị xe của Taggart, và điều đó ngay lập tức cải thiện tâm trạng của Tracy. Ngắt kết nối, cô nói với Faz: “Xe của Taggart đang đỗ ở phía nam đại lộ Bốn.”
“Phía nam đại lộ Bốn.” Faz nói. “Sao chỗ đó nghe quen thế nhỉ?”
Tracy gật đầu. “Bởi vì hắn ta đang ở Dancing Bear.”
Nghệ sĩ vẽ tranh phun sơn đã trang trí bức tường xi măng xanh xám bị nứt và sứt mẻ bởi khách hàng ước lượng sai khoảng cách giữa tòa nhà một tầng và tấm chắn bùn xe của họ. Dancing Bear giản dị hơn Pink Palace, thứ duy nhất để nhận biết câu lạc bộ là cái tên của nó được vẽ bằng tay ngay mặt tiền cùng hình vẽ phác thảo một vũ công khỏa thân.
Tracy và Faz đã lái xe qua để xác nhận xe của Taggart vẫn đậu ở phía trước.
“Đúng cậu bé của chúng ta rồi.” Faz lên tiếng.
Các ô cửa sổ trông ra đường được dán kính dày tối om từ bên trong, nhưng Tracy vẫn nhớ cách bố trí của câu lạc bộ từ cuộc điều tra Hansen. Cô cũng nhớ là tòa nhà nằm trên một lô đất hình chữ V, với đầu lô nằm ở ngã rẽ phía tây đại lộ Bốn va đường ray xe lửa BNSF.
Họ vòng xe qua góc rẽ. Mặt sau tòa nhà tiếp giáp một hàng rào mắt cáo ngăn cách lô đất với đường ray xe lửa. Con hẻm phía sau tòa nhà quá hẹp để một chiếc xe tuần tra đi vừa, và ở phía bên kia hàng rào là cổng bãi đỗ xe, có nhà kho với những chiếc xe rơ-moóc đỗ trong sân bốc dỡ hàng.
“Cái nơi rác rưởi này thậm chí còn có lối ra phía sau cơ à?” Faz hỏi.
Tracy chỉ tay vào cánh cửa duy nhất. “Là nó đấy.”
Một đơn vị tuần tra theo sau họ. Tracy đưa cho hai sĩ quan cảnh sát bức ảnh của Taggart và giải thích cách bố trí của tòa nhà và lô đất. Cô chỉ thị cho họ chờ trên phố Số Sáu, đó là nơi xe trong sân bãi của kho đi ra.
Khi các sĩ quan cảnh sát rời đi, Tracy quay sang Faz. “Hắn chắc chắn biết tôi rồi. Tôi mà vào là hắn bỏ chạy ngay. Anh vào cửa trước đi! Tôi sẽ chờ ở phía sau.”
Tracy đứng chắn lối cửa sau bên ngoài khi nghe thấy tiếng Faz gọi trên bộ đàm.
“Thỏ đang ra!”
Nhưng Taggart không lao ra khỏi cửa sau. Hắn đi vòng qua góc cua của tòa nhà, dừng khựng lại khi trông thấy Tracỵ, sau đó nhảy lên một bức tường bê tông cao ngang thắt lưng và chạy về phía hàng rào. Hắn tới được đầu đường ray nhưng đôi giày mõm vuông đã ngăn hắn tì chân làm điểm tựa và hắn bắt đầu đá vào hàng rào, không thể tự kéo mình lên được.
Tracy nhảy bật lên ở bước cuối và tóm vào thắt lưng Taggart, trọng lượng của cô kéo hắn khỏi thanh rào. Cô ngã xuống đất, cổ chân bên phải bị gập lại, gây ra một cơn đau thấu xương. Taggart lăn người và đá vào cô. Cô tránh được một đòn vào mặt, nhưng gót giày hắn đã đá mạnh vào xương đòn của cô. Cô xoay xở đẩy người lên trên Taggart và ghim hắn xuống cho đến khi Faz tới, thở khò khè như một người đàn ông bị hen suyễn, quỳ sụp xuống và đặt toàn bộ trọng lượng đáng kể của mình lên vai và cổ Taggart.
“Được rồi, được rồi.” Taggart rên rỉ, đột nhiên mềm rũ.
Tracy giật cả hai tay hắn ra sau lưng, còng cổ tay lại và lăn người ra xa, thở hổn hển và đau đớn. Vai và cổ chân cô như đang bị thiêu đốt.
Faz tóm lấy cổ áo Taggart và gần như lôi hắn khỏi mặt đất, hành động này kích thích thêm nhiều lời đe dọa tục tĩu hơn nữa. “Tao sẽ kiện tất cả chúng mày. Đây là hành vi quấy rối. Tao sẽ được thả vào buổi sáng, và tao sẽ đi thẳng đến đài truyền hình.”
“Mày vẫn chưa thấy thế nào là quấy rối đâu, anh bạn.” Faz nói. “Nhưng cứ tiếp tục nói đi và tao đảm bảo với mày là mày sẽ biết.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng