Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoa Hồng Máu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 35
C
hiếc SUV thả Robie xuống trước cửa tòa nhà chung cư của anh. Những người trên xe không nói với anh nữa lời trên chặng đường ngắn từ Nhà Trắng đến đây, và cũng không nói năng gì khi họ mở cửa để anh đi. Robie nhìn chiếc xe biến mất vào vòng xe cộ tấp nập buổi sáng sớm.
Whitcomb đã không nói gì nhiều sau khi Robie bảo với ông rằng anh tin Jessica Reel chính là người đã giải cứu cho anh và DiCarlo tối hôm qua. Ông đã viết điều gì đó vào chiếc máy tính bảng của mình, ném cho Robie vài cái nhìn nghi hoặc, rồi đứng dậy và bỏ đi.
Robie ngồi yên tại chỗ cho đến khi một vệ sĩ bước vào và dẫn anh ra ngoài vài phút sau đó. Đó là một chuyến đến thăm Nhà Trắng vừa đáng nhớ vừa bực bội.
Giờ anh đang dán mắt vào tòa nhà chung cư của mình, cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Đó là điều đáng lưu ý, vì trước đây đã nhiều lần anh không ngủ trong nhiều ngày, không ăn uống, lại còn làm việc trong những hoàn cảnh căng thẳng tột cùng.
Có lẽ mình thực sự quá già để làm công việc này.
Đó không phải là điều anh muốn thừa nhận, nhưng cơ thể nhức nhối và đầu óc rệu rã là hai thứ rành rành gợi nhắc anh rằng đây là sự thật.
Anh đi thang máy lên căn hộ, mở cửa, tắt hệ thống báo động, rồi đóng cửa lại. Anh đã tắt điện thoại khi ở Nhà Trắng vì họ yêu cầu anh làm vậy. Anh bật nó lên và một tin nhắn hiện lên trên màn hình.
Mọi việc tôi làm đều có lí do. Hãy mở khóa.
Robie ngồi xuống ghế và nhìn chằm chằm vào tin nhắn suốt năm phút. Rồi anh đặt điện thoại xuống bàn, dành hai mươi phút để tắm, để nước nóng gội trôi những mệt mỏi khỏi người. Anh mặc quần áo và uống một cốc nước cam. Rồi anh quay trở lại với tin nhắn.
Mọi việc tôi làm đều có lí do. Hãy mở khóa.
Reel đã làm rất nhiều việc. Anh phải tập trung vào việc nào? Và anh phải mở khóa gì?
Những vụ án mạng?
Việc cô ta đã cứu nguy cho anh?
Bản thân việc cô ta gửi tin nhắn này?
Hay tất cả những điều trên?
Anh tưởng sẽ nhận được một cuộc gọi khác từ tổ chức. Chắc chắn họ đã đọc tin nhắn và đã cử hàng chục nhân viên phân tích giải mã nó. Nhưng không có ai gọi. Có lẽ họ không biết phải nói gì hơn với anh. Anh nghĩ đến việc nhắn lại cho Reel, hỏi xem cô ta muốn nói gì. Nhưng chắc chắn cô ta cũng biết tổ chức sẽ đọc được từng lời của cô ta. Anh quyết định không trả lời.
Anh nhét điện thoại vào túi áo khoác rồi đứng dậy và duỗi người. Đáng lẽ anh nên cố chợp mắt một chút, nhưng không còn thời gian nữa.
Anh chợt nhận ra mình cần phải thuê một chiếc xe. Chiếc xe của anh đã thủng lỗ chỗ vì đạn bắn và đang nằm ở khu lưu trữ bằng chứng nào đó của tổ chức.
Anh đã phá hỏng vài chiếc xe trong một năm vừa qua. Anh mừng vì phí thuê xe có thể được khấu trừ. Dù có là sát thủ hợp pháp cũng không được giảm thuế nhiều lắm.
Anh bắt taxi tới nơi thuê xe và kí giấy tờ để nhận một chiếc Audi 6. Chiếc xe gần nhất mà anh thuê cũng đã bị bắn nát bươm. Anh tự hỏi liệu mình có nằm trong danh sách đen của công ty cho thuê xe nào không. Nếu có, chắc hẳn công ty anh vừa thuê chưa nhận được lời cảnh báo hãy tránh xa anh.
Anh lái chiếc xe vừa thuê về hướng bệnh viện DiCarlo đang nằm điều trị. Anh đã nhận được email với một số thông tin cần thiết từ Áo Xanh sáng nay. Anh đến nơi bốn mươi lăm phút sau khi thời tiết và giao thông giờ cao điểm hùa nhau cản trở anh.
Anh tưởng tầng DiCarlo đang nằm điều trị sẽ đầy vệ sĩ. Nhưng không phải vậy. Robie coi đó là dấu hiệu cực kì xấu. Phòng điều trị đặc biệt trống trơn khi anh bước vào là dấu hiệu còn xấu hơn.
Khi anh hỏi một y tá DiCarlo đang ở đâu, cô ta chỉ nhìn anh ngơ ngác.
Họ không biết tên thật của bà ấy, Robie nghĩ.
Anh nhìn các phòng và chỉ vào một trong số chúng. “Người phụ nữ nằm trong phòng đó,” anh nói. Áo Xanh đã nói rất rõ ràng: ICU (9), phòng 7.
Cô ta vẫn không nói gì
“Có phải bà ấy chết rồi không?” anh gặng hỏi.
Một người phụ nữ khác đến gần anh. Cô ta có vẻ là trưởng ca hay gì đó. Robie hỏi cô ta điều
tương tự.
Người phụ nữ cầm tay anh và kéo ra một góc. Robie chìa thẻ căn cước của anh ra, cô ta kiểm tra nó kĩ lưỡng.
Cô ta nói, “Chúng tôi không biết tình trạng bệnh nhân và nơi điều trị hiện thời của bà ấy.”
“Sao có thể như vậy được. Đây là bệnh viện. Các cô cứ thế để người ta đưa bệnh nhân đang trên bờ vực sống chết ra khỏi đây sao?”
“Có phải anh là đồng sự của bà ấy.”
“Tại sao cô hỏi vậy?”
“Vì tôi đã làm trong lĩnh vực này đủ lâu để biết. Chúng tôi có đủ loại bệnh nhân đến đây. Và người phụ nữ này, theo tôi nghĩ, là đối tượng tuyệt mật. Họ không cho chúng tôi biết tên. Họ đã đến đưa bà ấy đi sáng sớm nay. Họ không cho chúng tôi biết là đi đâu. Tôi nghĩ họ có đội ngũ y tế thích hợp để trị liệu cho bà ấy.”
“Ai đã mang bà ấy đi?”
“Những người đàn ông mặc vét đeo phù hiệu và thẻ căn cước đủ khiến tôi sợ đến mất ngủ.”
“Phù hiệu và thẻ họ ghi gì?”
“Bộ Nội an.”
Đến lượt Robie tròn mắt sửng sốt.
Bộ Nội an đã ra tay. CIA và Bộ Nội an không hòa hợp với nhau. Nhưng để có thể đưa DiCarlo ra khỏi đây, Bộ Nội an phải được sự chấp thuận của Langley. Bất ngờ thay, hai con hà mã của Chính phủ đã vượt qua hiềm khích để hợp tác cùng nhau.
Robie quay trở lại với người phụ nữ trước mặt. “Và họ không nói sẽ đưa bà ấy đi đâu à?”
“Không.”
“Di chuyển bà ấy như vậy có an toàn không?”
“Với tư cách một y tá hai mươi năm ở ICU, tôi phải kiên quyết nói rằng không. Nhưng họ vẫn mang bà ấy đi.”
“Vết thương của bà ấy nghiêm trọng đến đâu?”
“Tôi không thể cho anh biết. Đó là thông tin được bảo mật.”
“Tôi đã ở cùng bày ấy tối qua khi bị bắn. Tôi là người đã cứu bà ấy ra khỏi những người đang tìm cách giết bà ấy. Tôi được tổ chức cử đến đây để kiểm tra tình hình của bà ấy. Cô có thể hiểu tôi đã ngạc nhiên thế nào khi bà ấy không còn ở đây. Tôi biết đó là thông tin được bảo mật, nhưng cô thậm chí còn không biết tên bà ấy. Bà ấy chỉ là người phụ nữ ở phòng số 7. Tôi không nghĩ cô sẽ vi phạm điều luật HIP AA khi nói cho tôi biết.”
Cô y tá cân nhắc điều này rồi nói, “Đây quả là một tình huống kì quặc.”
“Không còn lời nào đúng hơn để diễn tả nó.”
Cô mỉm cười yếu ớt. “Bà ấy đã được đưa tới ICU và đáng lẽ sẽ không rời khỏi đó trong một thời gian dài. Viên đạn đã gây tổn thương lớn đến nội tạng. Chúng tôi đã phẫu thuật lấy viên đạn ra, nhưng nó đã xuyên qua nhiều cơ quan bên trong. Bà ấy sẽ phải điều trị một thời gian dài nếu qua khỏi. Đó là tất cả những gì tôi có thể cho anh biết.”
Robie cảm ơn cô ta rồi bỏ đi.
Trên đường ra tới xe, anh gọi cho Áo Xanh và thuật lại tình hình. Anh cẩn thận lắng nghe phản ứng của Áo Xanh. Robie muốn biết – không, anh cần phải biết – liệu Áo Xanh đã nghe tin này hay chưa.
Những lời tiếp theo của ông khiến Robie cảm thấy yên tâm rằng ông chưa hề hay biết.
“Chúa ơi, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?”
“Tôi sẽ cho ông biết nếu tôi tìm được câu trả lời,” Robie đáp.
Anh tắt máy rồi bước vào xe.
Có nhiều cách để lần ra vấn đề này, nhưng chỉ có một cách nhanh nhất. Và lúc này, Robie cần câu trả lời nhanh nhất.
Anh nhấn ga, để chiếc Audi phóng đi hết cỡ.
Khi bạn muốn có câu trả lời chính xác, đôi khi tốt hơn hết là tìm đến lãnh đạo tối cao.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoa Hồng Máu
David Baldacci
Hoa Hồng Máu - David Baldacci
https://isach.info/story.php?story=hoa_hong_mau__david_baldacci