Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hai Người Đấu Hư Giường
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 37: Trò Đùa Dai Thì Ra Là Như Vậy
"Đ
inh, đinh......" Đồng hồ treo tường đang nhắc nhở thời gian trôi qua, Vu Phương Phương thỉnh thoảng liếc mắt nhìn, từ ban đầu lo âu đến dần dần bình tĩnh lại, nghĩ thầm: thôi, không thấy cũng tốt, tiết kiệm đến lúc đó cũng không biết nên nói cái gì. Cô đưa ánh mắt kéo về đến trên thân người trước mắt——
"Phương Phương, cha thực xin lỗi con, nhà cửa của chúng ta bị dỡ rồi, những thứ chó má kia, bảo là muốn xây quảng trường gì, bọn họ cũng dám đem xe cần cẩu về đến trong nhà...... Ảnh của mẹ con bị đè hỏng." Lão Vu run run rẩy rẩy từ trong túi móc ra tấm ảnh đen trắng, di ảnh đen trắng. Mà theo ông vươn tay ra, có thể nhìn thấy trên bàn tay có không ít vết trầy xước.
Vu Phương Phương tại chỗ liền ngây ngẩn cả người, trước đây không lâu cô gọi điện thoại về nhà, còn báo bình an với cha già, nghe ông nói trong nhà tất cả đều tốt, làm sao lập tức có chuyện. Cô lôi kéo tay lão Vu tỉ mỉ kiểm tra một lần, có chút căng thẳng hỏi: "Bọn họ có đánh ba hay không, làm sao ba không gọi điện thoại cho con, dầu gì con......" Nói đến chỗ này, cô không nói được nữa: mình có thể làm gì, xông về nhà ngăn cản đám người kia sao? Buồn cười, dù là cô chạy về, những người đó đã sớm dỡ sạch rồi, huống chi cô chạy về có ích lợi gì, tay chân nhỏ bé yếu ớt làm sao dám liều mạng với bọn họ?
Xoay người cầm hòm thuốc, Vu Phương Phương nắm tay lão Vu bắt đầu giúp ông xử lý vết traafuy xước trên tay.
Lão Vu là người dân lao động, quanh năm suốt tháng làm việc tay chân khiến cho bàn tay liền rất thô ráp. Ông vội vàng thu tay xuống, ngại ngùng nói: "Không có việc gì không có việc gì, thời điểm bọn họ phá nhà, ba vừa lúc ở bên ngoài, sau lại đi trong đống đá tìm ảnh của mẹ con mới bị một chút vết thương nhỏ."
Hốc mắt Vu Phương Phương đỏ một chút, trước kia cô cảm thấy giữa ba mẹ không có tình cảm gì, lúc mẹ đi, cha cũng không bày tỏ gì, ngày thứ hai còn tiếp tục công việc cuộc sống cứ theo lẽ thường. Bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ là cô sai lầm rồi. Tình cảm khắc sâu không cần dùng sống chết có nhau để chứng minh, nhớ mong khắc sâu trong lòng cũng không cần luôn giắt ở ngoài miệng.
Giống như lão Vu đặt tấm di ảnh ở ngực, núp ở bên trong, giấu được đủ sâu......
Vậy mà cảm động quay về cảm động, lão Vu đến lại mang đến phiền toái không nhỏ cho Vu Phương Phương, trước kia cô chỉ là một người, cho nên thuê phòng nhỏ một chút cũng có thể chấp nhận, nhưng mà bây giờ hình như phải đổi lại thuê phòng lớn một chút. Thêm nữa sau đó, lão Vu quen cuộc sống ở nông thôn, ở thành phố G nhất định sẽ không quen, Vu Phương Phương cũng cần tốn thêm chút thời gian dẫn ông thích ứng —— trước mắt, cô có thể làm cũng chỉ có những thứ này.
Lúc này điện thoại Phương Phương vang lên, cô nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp tắt máy. Lão Vu thật ngại quá nhìn cô một cái: "Phương Phương, là ai à? Bạn trai ư, không phải là ba quấy rầy con? Không quan trọng, con không phải trông nom ba...ba trước khi đến đây lão Vương bên cạnh cũng hỏi có ở phòng ở hay không, trong nhà còn có chút tiền để dành, hơn nữa bọn phá hủy ột chút tiền bồi thường, còn những năm này con gửi tiền cho ba, đủ ứng phó." Lão Vu nhếch miệng cười: "Ba cũng không có mệnh dài như vậy."
Một câu nói đạp trúng bãi mìn của Phương Phương, cô nổi giận: "Ba nói hươu nói vượn cái gì, yên tâm ở với con đi, con mặc dù không có tiền đồ gì, nhưng nuôi ba vẫn là đầy đủ." Thấy lão Vu còn muốn nói điều gì, cô vọt thẳng vào trong phòng, cầm túi ra ngoài, đem thẻ tín cụng bên trong, tiền mặt toàn bộ ném ở trên khay trà: "Con có tiền, con thật sự có tiền, ba nói ba buồn cái gì?" Cô cảm thấy cổ họng giống như là bị thứ gì ngăn chặn lại.
Lão Vu sửng sốt một chút, đột nhiên cười, cái gì cũng chưa nói. Còn nói gì đây, có một đứa con gái như vậy liền thỏa mãn, bạn già ở trên trời cũng nên mìm cười rồi.
Trong đêm nay, Quân Kha gọi mấy cuộc điện thoại cho Vu Phương Phương, trừ cú điện thoại đầu tiên thông máy, còn lại cũng ăn bế môn canh*. Anh ngẩng đầu liếc nhìn vị trí giữa tòa nhà sáng đèn này một chút, nghe nói Vu Phương Phương ở chỗ nào. Quân Kha đứng một lát, suy nghĩ một chút, vẫn là quay đầu đi, mà đồ ăn khuya trong tay lại là đưa cho người ăn xin ven đường. Anh nghĩ hẳn là Vu Phương Phương không muốn gặp anh, mặc dù nói không biết trong lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng anh nên hiểu.
Chỉ là có một chút Quân Kha rất không hiểu, tối nay tại sao anh sẽ nghĩ muốn đến tìm Vu Phương Phương đây?
......
Khiêm tốn đã lâu, quả nhiên sau khi ra ánh sáng không thích ứng. Kể từ khi biên tập lại nhóm phóng viên truyền đi ra, cuộc sống của Tiểu Phàm liền thay đổi phải càng thêm muôn màu muôn vẻ rồi, dù là mỗi ngày núp ở trong nhà, vẫn sẽ có người thông qua mọi cách gọi điện thoại đến nhà hỏi thăm tình huống, chuông điện thoại kia một lần một lần bên tai không dứt, cũng làm cho người ta có kích động muốn dùng bạo lực giải quyết điện thoại nhà. Dĩ nhiên cô cũng không dám ra cửa, Lý Phỉ nói khoa trương, chỉ cần Tiểu Phàm ra khỏi khu vực chồng của cô, ra không đến mười bước nhất định sẽ bị đám người chặn lại.
Mặc dù không biết lời nói của Lý Phỉ tính là chân thật có bao nhiêu, nhưng Tiểu Phàm vẫn là không dám mạo hiểm. Đàng hoàng ở nhà đi, chờ Đông Thần tan việc về nhà, đem theo nguyên liệu nấu ăn hoặc là đồ ăn mua ở ngoài về —— cuộc sống như thế ngược lại có điểm giống như ngôi sao ẩn cư.
Điện thoại di động rung rung, Tiểu Phàm vẫn là thần kinh cả người lo lắng một phen, sau đó thấy là Lý Phỉ gọi điện đến, vì vậy nhận "tình cảm mãnh liệt cực kỳ", sau đó mở đầu một cái mà rống lên: "Cậu nha, lúc này gọi điện thoại cái gì, bị cậu dọa sợ biết không, chuẩn bị tinh thần bồi thường đi, nếu như không thường nổi, bồi thường thịt cũng được......"
Người đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó thanh âm trầm thấp truyền đến: "Thịt thường cũng đừng nghĩ rồi, Lý Phỉ có tôi là đủ rồi, cô đừng có hy vọng đi."
Lại là Lưu Nghị Sơn! Tiểu Phàm nhất thời đầu váng mắt hoa, lần sau nhất định phải cùng Lý Phỉ nói rõ ràng, giữa vợ chồng quả thật muốn chia sẻ rất nhiều thứ, nhưng cũng không có nghĩa là điện thoại di động cái gì cũng muốn dùng chung nha, sẽ rất lộn xộn không biết sao? Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, cười: "Được, Lão Lưu à, anh gọi điện thoại đến có chuyện gì?"
"Tôi và bà xã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi."
Lưu Nghị Sơn mấy chữ giải quyết vấn đề của Tiểu Phàm, nhưng mà mấu chốt là anh không nói gì nha! Tiểu Phàm đợi 1-2-3-4...... Vài giây, xác nhận rõ Lưu Nghị Sơn không có nói lời khác, cô chỉ đành dùng phương thức của giáo sư hướng dẫn từng bước: "Tốt, sau đó thì sao?"
"Bà xã tôi nói muốn mời hai người ăn bữa cơm, nhưng mà khách sạn quá mắc không có lợi, cho nên cô ấy tính toán tự mình xuống bếp......" Lưu Nghị Sơn nói ra một chuỗi lời nói nguy hiểm nào đó xong, sau đó anh nhất thời cảm thấy hình như là tháo xuống bọc quần áo nào đó. Lúc này người khác đang đứng ở trên ban công, ánh mắt rơi vào người đang mặc tạp dề bận rộn ở phòng bếp.
Lý Phỉ là Cật Hóa*, đối với ăn không có chút nào mơ hồ, nhưng mà đối với làm sao để chế tạo gì đó có thể bỏ vào trong miệng liền một chữ cũng không biết rồi, nói trắng ra, đứa nhỏ này chính là phòng bếp ngu ngốc, không cần phải nói có tài nấu nướng hay không, cô căn bản liền cái xẻng gì cũng không sờ mấy lần —— điểm này Lưu Nghị Sơn ở chung với cô thật lâu rất rõ ràng. Chính là bởi vì rõ ràng, cho nên anh mới do dự, mặc dù anh là thật sự vô cùng yêu bà xã của anh, nhưng mà bà xã làm đồ thật sự có thể ăn sao? Có lẽ ăn xong đau bụng vẫn là nhẹ.
*: Người ham ăn uống
Thân thể ông chồng họ Lưu run lên hai cái, bởi vì anh nghe được bà xã trong nhà đang rống: "Thân ái, đến nếm thử một chút món ăn này xem sao."
Lão Lưu cũng biết, Tiểu Phàm từ nhỏ đã ngán ở một chỗ với Lý Phỉ làm sao lại không biết đây? Tiểu Phàm cảm thấy trái tim mình đập bùm bùm lo lắng nhảy lên, thời điểm trước kia sinh nhật của cô, Lý Phỉ nhất định phải tự mình làm một bát mì, kết quả một lần kia đem phòng bếp chỉnh ngổn ngang không nói, trên bát mỳ kia đã cháy lại khê, vẫn là ngọt bùi cay đắng mặn ngũ vị tạp trần, Tiểu Phàm nghĩ, cũng may mình đủ ngoan cường, ăn xong vài miếng vẫn chưa xảy ra vấn đề.
Thời điểm trái tim Tiểu Phàm đập thình thịch, điện thoại di động của cô lại vang lên, nhìn mã số là bên kia Phủ Thị Chính, Tiểu Phàm nở nụ cười: cô còn chưa có tìm anh, người nào đó liền tự mình gọi đến rồi.
"Ha ha, An tiểu thư sao? Không nên hỏi tôi là ai, cô không biết."
Cái thanh âm này rất quái dị, cảm giác giống như là trải qua biến âm, Tiểu Phàm cảm thấy da đầu tê dại, chỉ là cô vẫn là cố gắng trấn định đáp lại: "Anh có chuyện gì, nói thẳng đi."
"Ha ha, thật sảng khoái. Có muốn xem ông xã của cô dũng mãnh như hổ thế nào ở trên người phụ nữ khác dưới thân hay không? Nếu như muốn xem thì đến khách sạn XX đi, rất sống động nha......"
Tiếng cười âm âm u u này khiến cho cả người Tiểu Phàm đều không thoải mái, chỉ là cô lại càng không thoải mái ấy là ý tứ của người trong điện thoại. Điện thoại vừa thông suốt khiến cho cô nhớ lại lần đó người phụ nữ đến cửa khóc lóc kể lể, loại cảm giác này thật không tốt. Trong lòng Tiểu Phàm có chút loạn, nói không tin là giả, dù sao ông xã mình cũng đủ ưu tú, đủ hấp dẫn người khác. Nhưng mà Đông Thần cũng đã nói, phải tin tưởng anh.
Lại nói, coi như Đông Thần thật sự ở bên ngoài...., Tiểu Phàm cũng không ưa thích gì loại chuyện bắt gian tại trận như vậy, người phụ nữ đã thất bại còn phải dùng sai lầm của người đàn ông đến trừng phạt sao mình? Đây quá không sáng suốt rồi!
Nghĩ thật lâu, Tiểu Phàm rốt cuộc gọi điện thoại cho Đông Thần.
Một giọng nữ thô lỗ quái dị truyền đến: "Alo, tìm Dịch tiên sinh sao? Ha ha, anh ấy đang tắm đâu rồi, muốn tôi giúp cô đi gọi không?"
Hoàn toàn khiếp sợ, Tiểu Phàm cảm thấy đầu óc giống như bị thứ gì hung hăng gõ một cái, tức giận xông lên óc: "Muốn, làm sao không cần, cô trực tiếp lấy điện thoại đi vào cho anh ấy!"
Tiếng cười càng thêm vui mừng rồi, khanh khách giống như gà mẹ đẻ trứng, nghe đến đó, Tiểu Phàm đột nhiên nhớ đến cái gì, nhanh chóng bình tĩnh lại: "Để cho anh ấy nghe điện thoại, không tiện sao?"
Đầu bên kia điện thoại thời gian dài không trả lời, nhưng mà có thể nghe được cái loại dòng điện âm xì xì đó. Cũng coi là đi theo bên cạnh Lý Phỉ đã biết không ít công cụ biểu diễn, có một loại biến thanh từng khiến cho Tiểu Phàm cảm thấy rất thần kỳ. Mà đặc điểm của nó chính là thanh âm quái dị, hơn nữa sẽ có chút tạp âm. Tiểu Phàm nắm chặt máy trong tay, truy sát hỏi đên: "Cô là ai, anhấy đang ở trong tay cô sao? Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Tiếng cười đầu kia xoay quanh: "Ha ha, An tiểu thư thật là thông minh, vốn còn muốn mở trò đùa nhỏ với vợ chồng hai người, không nghĩ đến nhanh như vậy liền bị nhìn thấu, chồng của cô dĩ nhiên không có việc gì, hơn nữa đợi lát nữa cũng nhanh đến nhà thôi. Cô ngàn vạn lần không được nói với anh ấy, tôi đã gọi điện thoại đến, nếu không tôi thật sự sẽ nóng nảy nha."
Tiếng tút tút đến rất đột nhiên, Tiểu Phàm cầm điện thoại di động không biết nên có phản ứng gì, đây coi như là có người giở trò đùa dai sao? Nhưng giở trò đùa dai đến đây rốt cuộc là vì cái gì, có người nào đó sẽ nhàm chán muốn đem hôn nhân hai người bọn họ đùa giỡn như vậy?
"Ngẩn người cái gì đây?" Khi thanh âm Đông Thần xuất hiện ở trước cửa, Tiểu Phàm luống cuống một phen, vội vàng thu hồi điện thoại di động, cười: "Anh trở về."
Đông Thần có chút giật mình: "Làm sao vậy, ai vừa mới gọi điện thoại thế, nhìn em cầm điện thoại di động ngẩn người."
"À?" Tiểu Phàm ổn định tinh thân, "A, còn không phải là Lý Phỉ, cô ấy nói muốn tự mình xuống bếp mời chúng ta ăn cơm, tôi bị giật mình, anh nói xem chúng ta là không phải cũng nên chuẩn bị một chút các loại thuốc?"
Lông mày Đông Thần động một chút: "Nhất định phải đi sao?"
"Không đi chỗ đó cô ấy tuyệt đối sẽ nóng nảy, nói không chừng sẽ đánh đến trong nhà giày vò chúng ta...... Đúng rồi, điện thoại di động của anh ở đây không, cho tôi mượn."
Đông Thần nghi ngờ: "Làm sao vậy?" Nhưng vẫn là ngoan ngoãn đem điện thoại giao ra ngoài.
Tiểu Phàm cười: "Kiểm tra, xem có mỹ nữ gọi điện đến hay không." Chỉ là cầm đến tay cô mới phát hiện điện thoại di động hình như là mới, Đông Thần nguyên nhân là không cẩn thận bị cọ hỏng, cho nên để cho cấp dưới cầm đi đổi.
Tiểu Phàm trầm mặc: thì ra là như vậy......
Tay nghề của Lý Phỉ tay nghề có thể hay không đả thương tính mạng của người khác không, đây thật sự rất quan trọng.
Lưu Nghị Sơn: Bà xã tôi làm đương nhiên là không có vấn đề, tôi đều tự mình thí nghiệm, Tố Hoa cô không đến nỗi muốn tôi chết đi?
Tố Hoa: lão đại, ngài lợi hại, thân thể Kim Cương, tôi đây người thường không so được......
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hai Người Đấu Hư Giường
Thương Tố Hoa
Hai Người Đấu Hư Giường - Thương Tố Hoa
https://isach.info/story.php?story=hai_nguoi_dau_hu_giuong__thuong_to_hoa