Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Độc Dược Phòng Bán Vé
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36
M
ạch Nhiên căm giận quay đầu lại, muốn xem kẻ mắt trắng nào dám lớn tiếng mà kêu như vậy. Thế nhưng cả cô và kẻ trắng trợn kia đều không ngờ lại thấy người mà đã lâu Mạch Nhiên không gặp – Thẩm Lâm Kỳ đang nhìn cô đắc ý.Giây phút đó, không biết vì sao, cô lại nghĩ tới sáu chữ "Bắt kẻ thông dâm trên giường"
Điều không phải tim Mạch Nhiên bị hỏng, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ, chân cô lại mềm nhũn.
Cùng lúc đó, cái kẻ trắng trợn khi nãy lớn tiếng hô hào Mạch Nhiên dường như đã ý thức được mình nói sai, như một con gà bị thương mà nhanh chóng đào tẩu, để lại mình Mạch Nhiên đứng lại đối mặt với Thẩm công tử biểu tình bình thản. Mạch Nhiên xấu hổ vạn phần, tiến thoái lưỡng nan.
Từ phía sau, Thẩm Lâm Kỳ chạy đi hướng về phía Mạch Nhiên đi tới, chớp mắt đã gần cô trong gang tấc.
Mạch Nhiên nhất thời có chút luống cuống. Mặc dù Thẩm Lâm Kỳ đã từng xuất ngoại công tác mấy tháng liền rất nhiều lần, nhưng Mạch Nhiên chưa bao giờ thấy sợ gặp lại anh như lúc này. Bởi vì trong lòng cô vẫn còn nhớ như in chuyện trước khi anh rời đi, chính cô đã gọi một cuộc điện thoại rồi nói lung tung, không biết rốt cuộc anh còn nhớ không?
Giờ này khắc này, Mạch Nhiên chỉ có một mong muốn duy nhất, chính là mong Thẩm công tử quý nhân hãy quên đi, đừng có nhớ tới cuộc điện thoại cẩu huyết kia nữa.
Mạch Nhiên nghiêm mặt cười gượng một chút: "Ha hả, đã trở về sao?" (tưởng tượng cái mặt chị Nhiên lúc này mà mình cười phụt cả nước vào màn hình J )
"Ừ." Thẩm Lâm Kỳ gật đầu, nhìn thẳng cô, không nói một từ thừa nào.
Điều này lại càng khiến cho Mạch Nhiên khẩn trương hơn, cô nói: "Đã trở về, sao anh không gọi điện thoại thông báo một tiếng a." (sặc tập 2 >"< )
"Ah, điện thoại?" Thẩm Lâm Kỳ hời hợt lặp lại một lần.
Mạch Nhiên thiếu chút nữa tự vả vào miệng mình một cái: lại nói tùy tiện, nói cái gì không nói, lại nói điện thoại!
May thay đúng lúc ấy, đạo diễn bỗng nhiên gọi cô đến chuẩn bị diễn, cô sung sướng đến suýt nữa lệ tuôn rơi: "Việc này, em còn phải làm việc, hay là anh cứ về trước đi? Còn chuyện gì về công ty nói sau." Mạch Nhiên lúc đó trong lòng liền quyết định coi đoàn phim là nhà, không bao giờ... quay về công ty nữa!
Thẩm Lâm Kỳ lại tỏ ra không hề có ý muốn đi, anh đưa mắt nhìn bốn phía: "Không vội, anh có thể đợi em."
Đợi? Mạch Nhiên đoán không ra ý Thẩm Lâm Kỳ: "Anh có chuyện gì sao?"
"Mạch Nhiên, lại đây!" Tưởng Vân Đạt lại hô một lần nữa.
Mạch Nhiên lên tiếng trả lời, gấp gáp quay đầy nói với Thẩm Lâm Kỳ: "Em qua đó đây, có thễ sẽ rất lâu mới xong. Anh nếu như chờ không bằng cứ đi trước đi a! Rất lâu, thực sự rất lâu đấy!" Mạch Nhiên cường điệu một lúc rồi xoay người vọi vàng đến trường quay.
Đang chờ cô phía trước là một cảnh quay yêu cầu rất cao.
Cảnh quay này, Đỗ Như Phong bởi vì chân bị thương cho nên leo cầu thang rất bất tiện, Tiểu Thấy theo ở phía sau phát hiện ra, chương trình máy tính lại bắt đầu vận hành:
[Tình huống khẩn cấp! Chủ nhân thụ thương! 9527 hành động! Hành động!]
Tiểu Thất không chút do dự tiến lên, dễ dàng bê ngang người Đỗ Như Phong bế lên cầu thang.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Đỗ Như Phong bị làm cho chóang váng, kháng nghị vô hiệu, hắn mở mắt trừng trừng nhìn Tiểu Thất bê mình từ tầng một lên tầng mười bốn, không có lấy một tiếng thở hổn hển.
Mạch Nhiên thực sự nghĩ muốn khen ngợi biên kịch kia một câu, cái tình tiết sáng kiến như vậy mà cũng nghĩ ra được. Nếu như cô là khán giả, phỏng chừng cô sẽ cười điên lên rồi, nhưng giờ này khắc này, cô một chút cô cũng không cười nổi. Bởi vì người đem Kiều Minh Dương kia lên lầu vốn chẳng phải người máy, mà chính là cô! Rõ ràng, sinh động, gần đây cô còn bị Linda bắt giảm hai cân thịt!
Tuy rằng trước đó đạo diễn đã làm công tác tư tưởng với Mạch Nhiên đủ điều, khuyên cô không nên quá căng thẳng, chỉ là giả vờ mà thôi, không phải thật sự bế người lên tận mười bốn tầng lầu. Nhưng lúc diễn, Mạch Nhiên vẫn còn loại xúc động đến muốn khóc.
Cô thật sự hối hận, mấy ngày nay vì giảm béo đã không cướp đoạt lại bữa trưa của Kiều Minh Dương mà ăn sạch!
"Em đừng có làm ngã tôi đấy." Nhìn qua Kiều Minh Dương có khi còn căng thẳng hơn cả cô.
"Tôi sẽ cố gắng a..." Mạch Nhiên vẻ mặt cầu xin, hít sâu một hơi, cùng với hai người khác trợ giúp, vác Kiều Minh Dương lên.
Tình huống này so với Mạch Nhiên tưởng tượng đúng là tốt hơn rất nhiều, bởi có hai người khác cùng nâng, thể trọng Kiều Minh Dương cũng không hoàn toàn rơi hết lên người cô. Mặc dù như vậy, cô vẫn phải gắng chịu, thở mạnh một cái cũng không dám.
"Thả lỏng ra, chú ý biểu cảm. Đi!" Đạo diễn Tưởng ngồi bên kia ra lệnh.
Mạch Nhiên điều chỉnh tốt trạng thái, thử hướng phía trước đi đến, trước mặt máy quay, cô nỗ lực tưởng tượng chính mình là một người máy.
"Tốt, cứ như vậy, kiên trì một chút!" Lời đạo diễn khiến cho Mạch Nhiên dần dần có lòng tin vào bản thân. Nhìn thấy thắng lợi trước mắt, Mạch Nhiên khóe mắt dư quang bỗng lóe sáng, một thân ảnh thon dài lướt qua.
Thẩm Lâm Kỳ chẳng biết từ lúc nào đã đi về phía bọn họ, từ xa xa nhìn Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên nhất thời tâm tư rối loạn như trời tối, chân mềm nhũn, đột ngột té ngã!!!
"A!"
Hét thảm một tiếng, Mạch Nhiên ngã lăn quay trên mặt đất, cái mông ngồi bệt xuống nở hoa.
o O o
"A!"
Hét thảm một tiếng, Mạch Nhiên ngã lăn quay trên mặt đất, cái mông ngồi bệt xuống nở hoa.
Tiểu Kim và Linda cùng chạy tới trước tiên, Tiểu Kim rất dũng mãnh mà nâng lên Kiều Minh Dương lên khỏi mặt đất, nhưng Linda, hỗn đản do dự một lát, cô ta hướng Thẩm Lâm Kỳ hô to: "Thẩm tổng, Mạch Nhiên bị thương!"
Mạch Nhiên sợ đến nỗi quên cả đau nhức, vội vàng xua tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì, em tự mình đứng lên là được..." Lời còn chưa dứt, thân thể nhất khinh, Mạch Nhiên đã bị Thẩm Lâm Kỳ bế từ mặt đất lên.
Nháy mắt, cơ thể Mạch Nhiên mất đi thăng bằng, theo phản xạ mà giơ tay ra ôm lấy cổ Thẩm Lâm Kỳ. Lúc cô ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, hành động mang theo tia ám muội khiến cô cảm thấy bầu không khí xung quanh như đông cứng lại, gương mặt mơ hồ có chút nóng lên.
"Không có việc gì chứ?" Tưởng Vân Đạt hỏi.
"Tôi có việc!" Kiều Minh Dương vẻ mặt thống khổ dựa vào Tiểu Kim hô to, "Tôi bị thương, tôi yêu cầu xin nghỉ!" (hê hê... anh Kiều đáng iu phết nhờ ^^ bị ngã từ trên cao xuống như thế... chẹp... đau hơn chị Nhiên là các chắc! Tội nghiệp J )
Tưởng Vân Đạt không quan tâm hắn, quay đầu nhìn về phía Mạch Nhiên: "Cô không sao chứ?"
Mạch Nhiên vừa định lắc đầu, chợt nghe thấy Thẩm Lâm Kỳ nói: "Cô ấy cũng muốn xin nghỉ." (anh Thẩm cũng đáng iu *tim bay*)
Tưởng Vân Đạt nhìn Thẩm Lâm Kỳ, rồi lại nhìn Mạch Nhiên, sau đó quay về phía trợ lý đằng sau nói: "Người nhà Bạch Mạch Nhiên tới chơi, nghỉ nửa ngày."
(^^)
Uy! Nói như thế nào cũng là tai nạn lao động! Là tai nạn lao động a!!!!!! Mạch Nhiên bi phẫn.
o O o
Mạch Nhiên nằm trên giường trong phòng riêng mà đoàn phim cung cấp cho diễn viên, thắt lưng đau nhức, tâm tình phức tạp không gì sánh nổi.
Linda ngồi ở một bên lo lắng nhìn cô: "Em không sao chứ? Chị thấy em có vẻ rất đau, hay là để Thẩm tổng lát đưa em đi bệnh viện?"
Mạch Nhiên vẻ mặt cầu xin lắc đầu: "Chị thôi đi, để anh ta đưa em đi bệnh viện, không bằng trực tiếp đưa em đi nhà tang."
"Em nói cái gì? Thẩm tổng sao có thể đối xử như vậy với em, em xem, anh ấy xuống máy bay là tới đây ngay, còn chủ động đi mua thuốc cho em." Linda lại bắt đầu lảm nhảm bên tai Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên không nhịn được, cắt ngang lời Linda: "Sao chị biết được anh ta không phải đi mua thuốc độc?"
Kết quả, bên này mới lẩm bẩm xong, bên kia chợt nghe tiếng mở rộng cửa, Mạch Nhiên nhanh chóng ngậm miệng, thấy Thẩm Lâm Kỳ tay cầm túi thuốc tiến đến.
Linda nhanh nhẹn đứng lên: "Thẩm tổng, về nhanh như vậy sao? Anh mua thuốc gì vậy?"
"Thuốc độc." Thẩm Lâm Kỳ không thèm liếc mắt, nhàn nhạt nói một câu.
Linda sắc mặt thoáng cái liền trắng bệch: "Cái kia... em hình như còn chút việc, em đi trước!" Cô ta nói xong, dĩ nhiên rất không có lương tâm mà rời đi, để lại một mình Mạch Nhiên đang nằm bò trên giường, giống như đang nằm trên thớt gỗ đợi bị làm thịt. Mạch Nhiên muốn mở miệng gọi cô ta lại nhưng đã không kịp nữa rồi.
Thẩm Lâm Kỳ thân ảnh cao to đã chặn đường nhìn của Mạch Nhiên, cô càng thêm căng thẳng vạn phần.
"Hay là anh cũng đi đi, em kỳ thực không có sao..." Mạch Nhiên vừa định nói tiếp, một bên giường bỗng nhiên lún xuống, Thẩm Lâm Kỳ đã ngồi xuống trên giường, một tay đột ngột dán lên thắt lưng cô.
Mạch Nhiên "Ôi" một tiếng, đau đến nước mắt trào ra.
"Anh giết người a!" Mạch Nhiên thống khổ hô to.
Thẩm Lâm Kỳ cười nhạt một tiếng: "Giết em? Bởi vì hồng hạnh ra tường sao?"
Mạch Nhiên sửng sốt một chút, chẳng hiểu vì sao, trong lòng bỗng nhiên có chút sợ hãi.
"Yên tâm, anh có biện pháp khiến em ngã từ trên giường xuống đất." Thẩm Lâm Kỳ tiếp tục ôn hòa nói, cùng lúc hai tay anh vén áo cô lên.
Mạch Nhiên cảm giác được trên lưng mát lạnh, toàn bộ thắt lưng đều lộ ra.
"Anh làm gì vậy?" Mạch Nhiên cuống lên, giơ tay ra muốn kéo áo xuống, nhưng bởi vì thắt lưng quá đau, lại bị anh giữ chặt lại trên giường.
"An phận một chút." Thẩm Lâm Kỳ dùng giọng điệu tràn ngập mệnh lệnh mà nói, "Anh bôi thuốc cho em."
Bôi thuốc? Mạch Nhiên không biết rằng Thẩm công tử còn biết làm cái loại công việc này. Thoáng chốc yên tĩnh, cô cảm nhận được ngón tay man mát của anh đang đặt trên thắt lưng mình.
"Ở đây đau không?" Thẩm Lâm Kỳ hỏi.
Mặc dù Mạch Nhiên trong lòng thấp thỏm, nhưng vẫn lắc đầu: "Phía dưới một chút."
Thẩm Lâm Kỳ chỉ tay xuống nửa phần: "Ở đây?"
"Bên trái một chút."
"Ở đây?"
"Xuống chút nữa..."
"Chính ở đây?"
"A...! Anh đừng có chạm vào mông em!" Mạch Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, đây đâu là bôi thuốc, rõ ràng là mượn cớ bôi thuốc để giở trò lưu manh.
Haizzz! Nói đừng có chạm vào mông! T_____T
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Độc Dược Phòng Bán Vé
Ức Cẩm
Độc Dược Phòng Bán Vé - Ức Cẩm
https://isach.info/story.php?story=doc_duoc_phong_ban_ve__uc_cam