Chương 37
"Nếu Tigon là màu hoa tan vỡ
Thì Pensé là màu tím nhớ thương
Mimosa vàng nhạt với đau thương
Phượng Vỹ đỏ chứa chan màu ly biệt
Xin được chết như loài hoa Thạch Thảo
Kiếp Phù Dung sớm nở tối tàn"
Tại phòng trà ca nhạc, Lâm Tạo đã xin phép ban nhạc cho anh được đánh đàn.
Anh đánh đàn và hát 1 bài hát về các loài hoa.
Giọng anh trầm ấm chậm rãi cùng với những âm thanh ngân vang êm đềm chấm dứt bài nhạc.
Anh gởi lại đàn cho ban nhạc, rời khỏi bục gỗ anh trở lại chỗ ngồi với nàng. Nhìn nàng, anh chờ đợi câu trả lời.
Bội Cầm nhìn Lâm Tạo với ánh mắt ngưỡng mộ rồi chân thành khen:
- Lâm Tạo! Anh hát hay quá. Kèm theo tiếng đàn điêu luyện của anh. Tôi nghĩ ngoài việc trồng hoa, rồi cái nghề bác sĩ ra, anh có thể kiêm luôn ca sĩ được rồi đấy. Tại sao anh nhiều tài quá vậy?
- Đâu có. Tại cái bản tánh tôi quá tham lam đó thôi. Lúc nhỏ, môn học nào cũng làm cho tôi yêu thích cả và tôi đã tận dụng điều kiện sẵn có của mình để đạt đến sự thành công. Có lẽ ông trời cũng thương, nên từ nhỏ may mắn luôn luôn mỉm cười với tôi. Nhưng tại cô không biết đó thôi. Tôi có 1 cái rất dở, thậm chí phải nói là không biết gì cả.
Nàng hỏi nhanh sau khi thấy anh cười lém lỉnh:
- Là việc gì?
- Là việc tán tỉnh 1 người con gái. Tôi yêu người ta nhưng không biết phải làm sao để người ta yêu mình.
- Đâu phải tất cả mọi chuyện trên đời này kh ita muốn là có đâu Lâm Tạo. Nếu như thế thì còn gì là cuộc sống nữa.
Anh uống ực 1 hơi cạn sạch cốc sam banh rồi nói:
- Nhưng gần đây, tôi rất hạnh phúc vì được bầu bạn với 1 người con gái xinh đẹp và dễ mến như cô Bội Cầm à.
Bội Cầm thật sự lúng túng. Nhưng nàng vẫn cố giữ vẻ tự nhiên.
- Anh chuyển câu chuyện sang hướng khác lúc nào nhanh vậy nhỉ? Anh có nhớ là câu nói vừa rồi anh đã nói với tôi bao nhiêu lần rồi không?
- Tôi vẫn cảm thấy chưa đủ.
- Như thế mà anh bảo rằng anh không biết cách tán tỉnh bạn gái à. Nói thật nhé, nếu tôi không yêu Nhật Nam thì có lẽ tôi đã bị anh chinh phục rồi đấy.
Anh hét to:
- Người như hắn không xứng đáng để cô yêu đâu Bội Cầm à.
Tại sao bao nhiêu người ai cũng nói Nhật Nam xấu xa cả vậy. Nàng nhất định sẽ không yêu ai cả cho tới khi hình ảnh của Nhật Nam phai mờ trong tâm trí.
Bội Cầm lí nhí trong miệng tỏ ý không vui.
- Thôi đừng nói chuyện đó nữa.
Bội Cầm ngã người ra thành ghế, mắt ngước nhìn lên trần với những ngọn đèn chớp tắt thật đẹp.
Lâm Tạo thì khác, anh cứ mỉm cười hoài khi nhìn Bội Cầm. Hình như anh chẳng có vẻ gì đau buồn lắm khi Bội Cầm cứ trốn tránh lời tỏ tình của anh.
Anh gợi chuyện:
- Bội Cầm à! Thời gian gần đây. Tôi chưa bao giờ cảm thấy vui bằng những phút giây ở cạnh bên cô. Hôm nay, là 1 ngày thật thú vị phải không?
Nàng hờ hững đáp:
- Phải. Thật thú vị.
Anh khuấy nhẹ ly nước cạm của nàng rồi chậm rãi nói:
- Cô có muốn tôi hát cho cô nghe thêm 1 bài nữa không?
- Thích lắm chứ. Anh lên hát đi Lâm Tạo.
Lâm Tạo từ từ bước lên bục gỗ, anh nâng đàn lên và bắt đầu hát... Những âm thânh ngân nga trầm bổng của tiếng đàn dịu dàng của anh không những khiến tâm hồn Bội Cầm lâng lâng bay bổng, mà cả mọi người khách trong quán cũng vậy.
"Đừng xa em đêm nay
Khi bóng trăng qua hàng cây.
Đừng xa em đêm nay
Đêm rất dài.
Vòng tay em cô đơn
Đêm khuya vắng nghe buồn hơn
Đừng xa em
Đừng xa em đêm nay..."
Những âm thanh cuối cùng vừa dứt, cũng là lúc Lâm Tạo nhận thấy 2 giọt lệ trong veo từ từ lăn xuống khóe mắt của Bội Cầm, long lanh như hạt ngọc trên đôi má trắng hồng.
Anh lật đật chạy xuống bên cạnh nàng:
- Xin lỗi! Nếu tôi biết cô buồn như vậy tôi sẽ không hát bài này.
- Không phải tại anh.
Hơi mát từ chiếc máy điều hòa không khí lùa mái tóc nàng về phía sau, để anh dễ dàng nhìn thấy đôi mày thanh tú hằn lên nỗi đau khổ. Hình ảnh nàng khiến lòng anh dâng lên nỗi nôn nao và thương cảm lạ lùng. Anh muốn chấm dứt... Không được, anh không được phép bỏ ngang cái nhiệm vụ là phải tán tỉnh nàng cho kỳ được. Nhưng nếu cứ phải kéo dài mãi cái nhiệm vụ này anh sợ phải yêu nàng thật. Lúc đó, thì mọi chuyện sẽ càng thêm rối rắm mà thôi.
Và trong giây phút xúc động này anh như quên đi nhiệm vụ của mình. Bằng 1 cử chỉ rất dịu dàng anh dùng khăn tay lau khô những giọt lệ còn đọng trên đôi má của nàng.
Giọng anh cũng nồng nàn và ấm áp lạ lùng:
- Bội Cầm! Tôi thật sự không muốn thấy cô buồn... không muốn thấy 1 giọt lệ đau khổ nào trên đôi mắt của cô cả.
Torng lúc Bội Cầm còn đang ngỡ ngàng lúng túng, thì Lâm Tạo đã dịu dàng cầm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của nàng. Anh áp lên ngực mình hết sức yêu thương và âu yếm.
- Bội Cầm! Tôi muốn em biết em không đơn độc. Bởi vì, bên cạnh em lúc nào cũng có anh. Anh hứa sẽ đem hạnh phúc đến cho em Bội Cầm ạ. Bội Cầm hãy tin những lời nói thách thức này của anh. Anh cần có em.
Bội Cầm đã ngừng khóc. Phải! Nàng không thể nào khóc được nữa trong tình huống thế này. Nàng ngồi thẳng người 1 cách tỉnh táo, đôi mắt ráo hoảnh tròn xoe nhìn Lâm Tạo.
- Lâm Tạo, anh làm sao vậy? Anh điên rồi à?
Lâm Tạo chồm người về phía trước ghì chặt lấy đôi vai Bội Cầm để nàng không né tránh được anh. Anh gần đến mức hơi thở của anh phả nóng lên khuôn mặt của nàng.
- Phải! Tôi điên. Điên đến mức không hiểu tại sao tôi lại yêu em? Tại sao biết em là mạng lưới mà tôi vẫn tình nguyện nhảy vào? Vẫn không kềm chế được tình cảm của mình.
Trong ánh sáng mờ ảo của quán bar, Lâm Tạo vẫn rõ ràng nhìn thấy đôi mắt to sáng của Bội Cầm long lên sòng sọc. Giận dữ khiến cho giọng nói của nàng run lên. Nhưng vẫn lạnh lùng cứng cỏi và đỉnh đạc như 1 mệnh lệnh.
- Lâm Tạo! Tôi nói cho anh rõ. Tôi đã có người yêu rồi và người yêu của tôi là Hoàng Nhật Nam. Cho dù anh ấy có xấu xa đến mấy tôi vẫn yêu anh ấy.
Sau câu nói của Bội Cầm, Lâm Tạo quay người sang hướng khác thở phào. Thế là thoát nạn. May quá nàng cũng không yêu anh.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm