Đóa Hoa Tội Lỗi epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 37 : Bắt Lửa ( 04 )
hi Triệu Hương Nông ngồi phía sau xe của Tống Ngọc Trạch đi vào trường đua, cô cảm thấy như được dẫn vào một thế giới khác. Sân vận động hình tròn, xung quanh sân vận động đặt những ngọn đuốc tỏa khói đen, sân vận động với sức chứa hàng vạn người không còn chỗ trống, âm thanh huyên náo cùng với những câu nói tục tĩu không câu nệ, còn có sự xuất hiện của vô số chiếc mũ cao bồi dường như đã khiến Triệu Hương Nông lạc vào khung cảnh miền Tây nước Mỹ của thế kỷ trước, sự tùy hứng và phóng khoáng bao trùm mọi nơi.
Trong xã hội Mỹ những thứ không bị các điều khoản hay quy tắc gò bó, không thể kiếm được đống tiền, đầy ắp sự nguy hiểm hay không gần gũi với cuộc sống người dân đều bị liệt vào loại văn hóa không được hoan nghênh.
Rõ ràng cuộc thi xe bay cực hạn mà mỗi lần Tống Ngọc Trạch nhắc đến đều sáng mắt lên cũng bị liệt vào văn hóa không được hoan nghêng này. Chẳng ai muốn đổi mạng mình để theo đuổi sự kích thích phút chốc kia, nhưng loại văn hóa này lại có thể sản sinh ra những phần tử không sợ chết, trên người bọn họ luôn toát ra 200 phần trăm năng lực.
Khi Tống Ngọc Trạch điều khiển chiếc xe rực rỡ như ngọn lửa của mình cua một đường vòng cung dưới sự giới thiệu long trọng của MC, cả trường đua lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay vang dội. Trong tràng vỗ tay ấy, nhiều chiếc mũ cao bồi đã được ném về phía Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch xuống xe mỉm cười với khán giả, anh nhặt một chiếc mũ đội lên đầu rồi chào kiểu cao bồi với khán giả trên khán đài.
Nghi thức tượng trưng cho miền Tây đã tạo ra hiệu ứng giống như ngọn lửa cháy lan trên đồng cỏ.
Lần này, không chỉ có mũ được ném về phía Tống Ngọc Trạch, mà còn có rất nhiều hoa tươi. Chàng trai châu Á có khuôn mặt hoàn hảo đẹp đẽ này đã từng nổi tiếng sau một trận đấu ở đây hồi năm ngoái. Nhiều cô gái trẻ chuẩn bị hoa tươi đến đây vì anh, chàng trai châu Á trở nên mê người hơn năm ngoái khiến các cô ả hét vang, trong số ấy còn có người vui đến phát khóc.
Chàng kỵ sĩ mà họ yêu thích cuối cùng đã không phụ sự kỳ vọng của khán giả, lái xe đến trung tâm sân vận động, giống như một người hùng được sùng bái.
Tống Ngọc Trạch của thời khắc đó có một loại mê lực khiến người ta la hét đến độ khản giọng, Triệu Hương Nông ngồi ở khán đài phía Nam cũng không nhịn được mà gọi tên Tống Ngọc Trạch theo những cô gái khác. Chẳng qua cô là cô gái phương Đông khá e dè nên cô không dám gọi quá to.
Dường như Tống Ngọc Trạch nghe thấy tiếng cô gọi anh, anh quay mặt về phía cô. Triệu Hương Nông cười với Tống Ngọc Trạch qua lớp khẩu trang, dường như Tống Ngọc Trạch cũng nhìn thấy nụ cười của cô, anh vẫy tay với cô.
Hai cô gái ngồi cạnh cô lập tức bật khóc, bọn họ chạy khắp nơi rao tin: Anh chàng châu Á đẹp trai đã nhìn cô ta.
Đồ ngốc, Tống Ngọc Trạch đâu có nhìn các cô. Triệu Hương Nông bịt khẩu trang, trong lòng đầy ắp sự đắc ý. Khẩu trang là Tống Ngọc Trạch đeo lên cho cô, vì nơi này có hãng truyền thông địa phương đến để truyền hình trực tiếp cuộc thi.
Sáu biker giành được tấm vé bước vào trận chung kết tiến vào trường đua ở trung tâm sân vận động. Trải qua cuộc bốc thăm, Tống Ngọc Trạch là người cuối cùng bước vào trận đấu, quán quân năm ngoái lại bốc vào vị trí thứ hai từ dưới lên.
Đợi đến khi ban tổ chức cuộc thi vén tấm màn bao quanh trường đua lên, Triệu Hương Nông mới hiểu vì sao lại có nhiều người không ngại lặn lội đường xa đến nơi này. Từ cách bày bố có thể thấy đây là cuộc thi đầy tính thưởng thức, sau quãng đường lấy đà ngắn ngủi tuyển thủ phải lái xe đến một cái bục cao chừng mười mét, sau đó lao đến cái bục phía đối diện, ở giữa hai cái bục này là một hàng bảy chiếc xe tải. Cũng có nghĩa là, các biker nhất định phải bay qua bảy chiếc xe này, hơn nữa khi bay qua bảy chiếc xe này các tuyển thủ còn phải làm những động tác có độ khó cao để giành được ưu ái của ban giám khảo.
Khi biết rõ quy tắc của cuộc thi, Triệu Hương Nông vẫn không cảm thấy quá sợ hãi, dù sao thì cô vẫn chưa từng xem cuộc thi như thế này bao giờ. Thế nhưng, khi chiếc xe của tuyển thủ đầu tiên bay qua bảy chiếc xe tải thì lòng bàn tay Triệu Hương Nông vẫn rịn mồ hôi. May quá, trừ lúc tiếp đất đầu xe hơi tròng trành thì tuyển thủ đầu tiên không gặp bất cứ vấn đề gì. Khiến Triệu Hương Nông thắt tim lại là người thứ hai và người thứ ba, họ không vượt qua được bảy chiếc xe tải, cả người cả xe nặng nề rơi xuống chiếc xe tải. Gần như lúc họ rơi xuống đất ngay tức khắc có nhân viên cuộc thi tiến về phía họ, vài phút sau họ được đặt lên cáng. Lúc này Triệu Hương Nông mới phát hiện mấy chiếc xe cấp cứu đậu ở một lối ra khác của sân vận động.
Điều khiến Triệu Hương Nông kinh ngạc là từ lúc tuyển thủ rơi xuống đất được đặt lên cáng đến khi chiếc xe cấp cứu rời khỏi đó cũng chỉ trong thời gian mười mấy phút, còn khán giả ở đây cũng không quá bất ngờ trước chuyện này. Khi biết các biker phi xe qua những chiếc xe tải đều không có bất kỳ thiết bị bảo hộ nào, Triệu Hương Nông lảo đảo xông vào nơi tuyển thủ chuẩn bị xuất phát.
Điểm xuất phát tạm thời của biker nhìn giống như một cái lồng lớn, ồn ào, bầu không khí bức bối.
Tuyển thủ thứ tư lên xe đợi tiếng súng của trọng tài vang lên. Tuyển thủ thứ năm đang thực hiện động tác làm nóng người. Tống Ngọc Trạch là người thi cuối cùng, anh đang nói chuyện với nhân viên cuộc thi, nhìn thấy cô anh liền nhíu mày.
"Tống..." Vì chạy đến đây mà Triệu Hương Nông không còn hơi sức nói chuyện, điều duy nhất cô có thể làm là động tác lắc đầu, cô ra sức lắc đầu với anh.
Tống Ngọc Trạch đến bên cạnh vỗ lưng giúp cô dễ thở.
"Đừng... Tống Ngọc Trạch!" Cuối cùng Triệu Hương Nông cũng nói ra câu nói khiến cô ngột ngạt: "Đừng mà, không cho phép!"
"Suỵt!" Tống Ngọc Trạch ra hiệu Triệu Hương Nông im lặng, ánh mắt anh dán chặt vào màn hình điện tử trên tường. Màn hình đang chiếu trực tiếp diễn biến của cuộc thi, tiếng súng ra hiệu vang lên, tuyển thủ thứ tư nhanh chóng lao lên bục xuất phát được sơn thành hình cầu vồng nhiều tầng.
Cũng chỉ trong chớp mắt, Triệu Hương Nông nhìn thấy tuyển thủ thứ tư và cả chiếc xe của mình đập mạnh vào xe tải, cô lập tức vùi mặt vào ngực Tống Ngọc Trạch.
Công tác thu dọn lần này càng nhanh hơn, cũng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi tiếng xe cấp cứu vang lên. Chốc lát sau, khán giả ở trường đua không bị ảnh hưởng chút nào, họ lại bắt đầu hô to tên của tuyển thủ thứ năm. Qua màn hình, Triệu Hương Nông nhìn thấy khán giả trên khán đài còn bắt đầu tạo ra làn sóng người.
Những người này thực sự điên rồi, Triệu Hương Nông kéo tay Tống Ngọc Trạch: "Tống Ngọc Trạch chúng ta đi."
Người bị cô lôi kéo không hề nhúc nhích, ánh mắt Tống Ngọc Trạch tập trung vào người tuyển thủ thứ năm đã chuẩn bị xong xuôi.
Đó là quán quân của năm ngoái, anh ta và Tống Ngọc Trạch đều chọn những động tác có độ khó giống nhau. Khi tiếng còi ra hiệu vang lên, quán quân mùa trước còn quay đầu ra dấu tay đầy khinh miệt với Tống Ngọc Trạch.
"Tống Ngọc Trạch, chúng ta đừng để ý đến hắn." Triệu Hương Nông ra sức kéo áo Tống Ngọc Trạch. Kỳ thực trong lòng cô cũng biết rằng cùng với động tác của tên kia, cô muốn kéo Tống Ngọc Trạch rời khỏi nơi này càng khó hơn: "Tống Ngọc Trạch, chúng ta lập tức rời khỏi đây..."
Dường như Tống Ngọc Trạch không nghe thấy lời cô nói, ánh mắt ghim chặt vào màn hình điện tử. Tiếng súng ra hiệu vang lên, tuyển thủ thứ năm lái xe đến bục cao với tốc độ còn nhanh hơn cả tuyển thủ thứ tư. Khi anh ta lái chiếc xe được sơn thành con chim ưng bay qua chiếc xe tải thứ ba, anh ta buông hai tay khỏi chiếc xe rồi dang rộng hai tay giữa không trung, chiếc xe không người điều khiển bay qua chiếc xe tải thứ năm, chiếc xe tải thứ sáu.
Khi chiếc motor bay qua chiếc xe tải thứ bảy, anh ta cầm lại tay lái, vững vàng tiếp đất trong tiếng hò reo của khán giả.
Giây phút chiếc xe tiếp đất, ánh mắt của những người nhân viên đều nhìn về phía Tống Ngọc Trạch, phần lớn những ánh mắt đó đều muốn nói: Cậu không làm nổi đâu!
Tống Ngọc Trạch rời mắt khỏi màn hình, nhìn Triệu Hương Nông.
"Tôi cũng có thể thực hiện động tác y hệt hắn ta, nhưng tôi nghĩ tôi nhất định sẽ không đạt được điểm cao giống hắn ta, vì ban giám khảo đều coi trọng những người đầu tiên."
Tống Ngọc Trạch vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên từng hồi từng hồi tiếng hò reo. Quán quân mùa trước được ban giám khảo đồng loạt cho điểm cao, tổng điểm của anh ta còn cao hơn số điểm mà anh ta đạt được vào mùa trước.
Lời của Tống Ngọc Trạch đã được kiểm chứng, Triệu Hương Nông dịu giọng: "Vậy thì chúng ta đừng thi nữa. Tống Ngọc Trạch, tôi tin anh, tôi cũng tin anh còn làm tốt hơn hắn ta. Tống Ngọc Trạch, cứ coi như tôi cầu xin anh không được sao..."
"Quán quân mùa trước của chúng ta đã chuẩn bị tiệc ăn mừng ở nhà xong xuôi rồi." Tống Ngọc Trạch cắt ngang lời cô, ánh mắt anh nhìn về phía khán giả đang hô vang tuyển thủ số năm: "Triệu Hương Nông, tôi nghĩ tôi nhất định phải biến ly sâm panh trong bữa tiệc của hắn ta thành cốc nước lọc không kẻ nào thèm uống."
Nói đoạn, Tống Ngọc Trạch đi về phía trọng tài, Triệu Hương Nông đi sát phía sau anh. Những lời mà Tống Ngọc Trạch nói với trọng tài cô gần như có thể hiểu, đó chính là Tống Ngọc Trạch muốn thay đổi hệ số độ khó. Từ ánh mắt kinh ngạc của vị trọng tài, cô có thể đoán được động tác có độ khó mà Tống Ngọc Trạch nói ắt hẳn trước nay chưa từng có. Vài phút sau, vị trọng tài quay về phía khán giả tuyên bố, tuyển thủ cuối cùng muốn lập kỷ lục độ cao, hơn nữa khi thiết lập kỷ lục độ cao còn phải thực hiện động tác mang độ khó cao.
Cả trường đua lập tức bùng nổ sau lời tuyên bố của trọng tài, không ai để ý đến tuyển thủ số năm vừa khiến bọn họ vui mừng ban nãy nữa.
Triệu Hương Nông đứng lặng ở đó, từ vẻ mặt "tự cầu nguyện cho mình đi" của đám nhân viên dành cho Tống Ngọc Trạch, cô có thể đoán được động tác mang độ khó cao mà Tống Ngọc Trạch muốn thực hiện chính là chuyện thập tử nhất sinh.
Trong cơn chết lặng, Tống Ngọc Trạch đến trước mặt, cúi người kề sát mặt vào mặt cô, anh gọi cô: Triệu Hương Nông.
Triệu Hương Nông ngước mắt nhìn anh, anh lấy chiếc mũ cao bồi trên đầu mình xuống, đội nó lên đầu cô.
"Triệu Hương Nông, biết câu chuyện của cao bồi Dallas không?" Anh hỏi cô.
Triệu Hương Nông ngơ ngác lắc đầu, tiếng hò reo bên ngoài dường như muốn đâm thủng màng nhĩ cô.
"Vào thế kỷ trước, một đám cao bồi đến Dallas, họ reo vang một khẩu hiệu như này..." Giọng nói Tống Ngọc Trạch đầy kiên nghị: "Chúng ta chẳng có gì, nên chúng ta chẳng sợ gì cả. Năm mươi năm sau, đám cao bồi Dallas này đã làm những tòa cao ốc mọc lên từ vùng hoang mạc ấy."
Bây giờ Tống Ngọc Trạch nói cho cô câu chuyện về cao bồi Dallas là có ý gì? Triệu Hương Nông ngây người nhìn Tống Ngọc Trạch.
"Ngốc!" Tống Ngọc Trạch kéo vành mũ cao bồi của cô: "Bây giờ tài khoản ngân hàng của tôi không còn hào nào, chút tiền còn sót lại trong túi tôi đều mua đồ ăn sáng cho em rồi, cũng có thể nói tôi bây giờ cũng không một xu lẻ giống đám cao bồi Dallas kia."
Anh nhìn thật sâu vào mắt cô rồi nói.
"Triệu Hương Nông, bây giờ tôi chẳng có gì cả, thế nên tôi chẳng sợ gì cả! Triệu Hương Nông, em hiểu không?"
Triệu Hương Nông gật đầu, cô hiểu rồi! Trên người Tống Ngọc Trạch bây giờ chẳng còn đồng nào, chút tiền còn lại trong túi anh đều mua đồ ăn sáng cho cô rồi.
Đợi đến khi Triệu Hương Nông cảm nhận được ý nghĩa khác trong lời nói của Tống Ngọc Trạch thì Tống Ngọc Trạch đã ngồi lên xe. Triệu Hương Nông định xông lên nhưng bị nhân viên ngăn ở phía bên ngoài chỉ cách Tống Ngọc Trạch mấy chục bước, trọng tài đang đợi mọi thứ ổn thỏa rồi nổ súng ra hiệu.
Tiếng súng vang lên, Triệu Hương Nông gào lên với Tống Ngọc Trạch: Tống Ngọc Trạch, anh không hề trắng tay, anh còn có tôi.
Lúc này, Triệu Hương Nông là đồng minh, bạn đồng hành trung thành nhất của Tống Ngọc Trạch!
Cho dù cô đã dùng hết sức lực để hô lên, nhưng giọng nói của cô vẫn bị tiếng huyên náo ngập trời át đi, tiếng súng ra hiệu vẫn nổ vang trên bầu trời.
Ngay tức khắc, cả trường đua lặng ngắt như tờ.
Triệu Hương Nông nhìn về phía màn hình, cô nghĩ cảnh tượng đập vào mắt họ quá chấn động thế nên họ quên cả việc lên tiếng.
Triệu Hương Nông cũng quên chớp mắt.
Ngọn lửa rực đỏ bay lên dải cầu vồng trong lúc mọi người quên cả việc chớp mắt. Khi mọi người chưa kịp hít thở, nó đã lao đến điểm cao nhất của dải cầu vồng. Khi mọi người cho rằng ngọn lửa rực đỏ đó sắp sửa rơi xuống thì nó lại mạnh mẽ vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, không ngừng bay lên cao giống như ngọn hỏa diễm ngút trời, mang theo khí thế không thể ngăn cản.
"Ôi chúa ơi, cậu ấy đã vượt qua mái vòm của sân vận động rồi, cậu ấy làm được rồi, cậu ấy làm được rồi! Thật không thể tin được!" Giọng nói lạc hẳn đi của vị trọng tài hoạt ngôn qua micro vang vọng khắp trường đua.
Chuyện không thể tin được còn ở phía sau, khi chiếc xe đang bay lên khán giả còn được chiêm ngưỡng màn biểu diễn soạc chân của tuyển thủ. Tư thế ấy đẹp đến độ khiến nhiều người rơi lệ, đẹp đến nỗi chỉ chốc lát sau mọi người tưởng rằng ngọn lửa đỏ rực đó sẽ rơi xuống, sau đó hóa thành từng vệt hoa lửa.
Ngày hôm nay, Tống Ngọc Trạch đã làm được điều mà anh nói, biến ly sâm panh trong bữa tiệc của quán quân mùa trước thành cốc nước lọc chẳng ai thèm ngó ngàng.
Ngọn lửa đỏ tiếp đất vững vàng, hơn nữa động tác tiếp đất còn vô cùng hoàn hảo. Màn hình điện tử hiện lên cảnh quay cận mặt tuyển thủ, anh đang mỉm cười với tất cả mọi người, nụ cười còn đẹp đẽ hơn cả dáng vẻ trên không của anh.
Ở trên khán đài, không biết ai xông lên phá vòng vây trước tiên, và rồi, dòng người như thủy triều hướng về phía chàng dũng sĩ đã mang đến cho họ một bữa tiệc thị giác thịnh soạn.
Khi Triệu Hương Nông chạy về phía Tống Ngọc Trạch, những người kia đã nâng Tống Ngọc Trạch lên. Đứng ở đó, dòng máu đang chảy trong cơ thể cô như muốn sục sôi lên.
Chúng ta chẳng có gì cả, nên chúng ta chẳng sợ gì cả! Ẩn sau câu nói ấy là thơ và mộng trong những năm tháng trẻ tuổi nhất.
Cũng phải, làm gì cũng không được chùn bước!
Lúc rời khỏi đó, màn đêm vẫn chưa thống trị tất cả. Ngọn lửa đỏ rực băng qua đường cao tốc, Triệu Hương Nông áp sát vào lưng Tống Ngọc Trạch. Phía sau con xe của họ treo một bao tải, trong bao tải ấy là một triệu đô la, đó là phần thưởng của ban tổ chức giành cho quán quân.
"Tống Ngọc Trạch, về sau không cho phép anh xuất hiện ở nơi đó nữa, nghe chưa?" Triệu Hương Nông lớn tiếng nói.
"Nghe thấy rồi, về sau tôi sẽ không xuất hiện ở đó nữa, vì tôi đã giành được giải quán quân rồi." Anh lớn tiếng trả lời.
"Tống Ngọc Trạch, chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?"
"Mang theo bao tiền kia đi kiểm chứng xem chúng ta là người may mắn hay kẻ đen đủi!"
Triệu Hương Nông trợn tròn mắt nhìn bao tiền rỗng tuếch, mới chỉ vài giờ mà khoản tiền một triệu đô kia đã bay sạch không còn đồng nào! Ánh mắt hung dữ lập tức bắn về phía Tống Ngọc Trạch.
Tên khốn, còn nói chỉ cá cược nhỏ thôi, không mất quá nhiều đâu.
Anh chàng đẹp trai bị đám phu nhân giàu có lén sờ mông bao nhiêu lần, nở nụ cười miễn cưỡng. Thực ra anh cũng đang xót khoản tiền một triệu đô của mình đúng không?
"Tống Ngọc Trạch, chúng ta về kiểu gì bây giờ?" Triệu Hương Nông hung hăng ném bao tiền rỗng vào mặt Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch tằng hắng vài tiếng, nói: "Triệu Hương Nông, em quên mất những lời tôi nói ở sân vận động rồi."
Vẻ mặt Tống Ngọc Trạch viết đầy chữ "Tôi chẳng có gì cả, nên tôi chẳng sợ gì cả!" Anh tỏ vẻ mình có thể làm được, cô phải tin tưởng anh.
"Anh thật sự có thể ư?" Triệu Hương Nông hoài nghi hỏi.
"Đương nhiên." Tống Ngọc Trạch nhấn mạnh một lần nữa. Anh năm lần bảy lượt cam đoan với cô rằng chỉ trong nháy mắt là anh có thể kiếm lại một triệu đô, sau đó đưa cô đến nhà hàng nổi tiếng nhất New Orleans quẩy một bữa đã đời.
Nửa tiếng sau, kết quả cuộc kiểm nghiệm đã có: Hôm nay bọn họ đích thị là kẻ đen đủi không hơn không kém. Đám phu nhân giàu có đã dạy cho hai tay mơ một bài học nhớ đời, tiếp sau đó chính là màn cởi đồ còn hấp dẫn hơn cả trò cá cược.
Tối nay, Triệu Hương Nông phát hiện Tống Ngọc Trạch không chỉ lắm mưu nhiều kế mà anh còn có cái miệng dẻo quẹo. Chỉ mấy phút anh đã thuyết phục được mấy vị phu nhân giàu có rằng không cần anh cởi đồ mà họ vẫn có thể hưởng thụ kích thích thị giác hơn cả màn cởi đồ.
Tống Ngọc Trạch chỉ cần cởi chiếc áo jacket xuống để lộ ra áo sơ mi trắng bên trong; chỉ cần anh xắn tay áo sơ mi trắng lên khuỷu tay; chỉ cần anh vuốt những lọn tóc rủ trước trán anh về phía sau; chỉ cần anh quay mặt về phía những người phụ nữ trên mặt viết đầy vẻ cô đơn kia rồi mỉm cười với họ, lập tức có thể khiến những người phụ nữ đó không tự chủ được mà lấy tay che lại đôi môi tô son đỏ chót kia, tỏ vẻ rằng bọn họ không giống như vẻ ngoài của mình đâu, họ chỉ đang cô đơn mà thôi.
Trong phòng đánh bạc VIP có đàn piano, có nghệ sĩ tinh thông các loại nhạc cụ. Tống Ngọc Trạch bước về phía đàn piano, những ngón tay thon dài trắng trẻo lướt trên từng phím đàn.
Tiếng đàn du dương vang lên, tất cả mọi người như được dẫn vào trong thế giới âm nhạc. Nghệ sĩ thổi saxophone đến bên đàn piano, để tiếng kèn saxophone hòa cùng tiếng piano tạo nên một màn ứng đối đẹp đẽ, biếng nhác, tùy hứng, giống như thành phố mang tên New Orleans này.
Bàn tay đang lướt trên những phím đàn trắng đen kia đã lấy lòng được những người ở nơi này, từ sự xem thường ban đầu, đến cuối cùng ánh mắt của Triệu Hương Nông không thể rời khỏi đôi bàn tay trên phím đàn nữa. Sau đó đôi bàn tay ấy còn tấu lên một bản nhạc giống như mưa rền gió thét: Mặt biển an tĩnh trong đêm trăng, con thuyền đơn độc lênh đênh trên mênh mông sóng nước; những vị khách trên con thuyền ấy đang nhàn nhã đàm luận về rượu ngon cùng mỹ nhân, cơn gió đêm bỗng nổi lên thổi bay tà váy của nữ khách. Đôi tay đeo bao tay lơ đãng kéo tà váy, nàng nghĩ rằng đó chỉ là một cơn gió vu vơ nghịch ngợm. Và rồi, có người kêu lên, tầm mắt của nữ khách men theo tiếng kêu của những người nọ. Chỉ thấy, con sóng khổng lồ che mất ánh trăng bạc trên bầu trời, ào ạt cuộn trào về phía họ. Nàng không kiềm chế được mà há miệng...
Sau đó, mọi thứ giống như được ma thuật phù phép, người đưa mọi người ra biển bằng tiếng đàn lại đột ngột dừng lại ở đoạn nhạc cao trào nhất, mang mọi người đến nơi cao nhất mà quên cả rơi xuống, mọi ánh mắt đều si mê ngắm nhìn đôi tay trên phím đàn kia.
Anh đứng dậy, tiện tay rút bông hồng trong lọ hoa đặt cạnh chiếc đàn. Anh cầm bông hồng đó đến trước mặt một vị phu nhân, gài nó lên vành tai của người đàn bà, mỉm cười: "Thưa quý bà, bà có ngửi thấy mùi thuốc súng được tạo ra từ phím đàn trong bông hồng này không?"
Người đàn bà gật đầu như vừa bừng tỉnh từ giấc mộng, khác hẳn dáng vẻ trên bàn đánh bài vừa rồi. Rõ ràng, chàng trai có đôi mắt trong sáng, khoác chiếc áo sơ mi ngập mùi nắng, cùng với những ngon tay thon dài tạo nên một thế giới khác của anh đã lấy lòng được bà ta.
Hoàn hồn lại, Triệu Hương Nông mới hiểu hóa ra Tống Ngọc Trạch lại giở ngón nghề "Thịt tươi" rồi.
Khi rời khỏi sòng bài, đêm đã về khuya, trong túi của Triệu Hương Nông có 50 nghìn đô. Một bông hồng của Tống Ngọc Trạch đã đổi lại được khoản tiền này. Số tiền 50 nghìn đô này có thể giúp họ mua được hai tấm vé máy bay quay về Chicago, ăn một bữa no say, sau đó tìm một quán bar quẩy thâu đêm.
Sau khi thần kinh luôn căng như dây đàn cả tối nay được giải tỏa, nụ cười của Triệu Hương Nông lại bắt đầu chực nở, là tiếng cười ha hả tùy hứng không chịu bất kỳ gò bó nào. Vừa nghĩ đến cảnh Tống Ngọc Trạch suýt bị lột sạch quần áo thì cô lại cười như điên, Tống Ngọc Trạch càng làm mặt thối thì cô càng cười dữ hơn.
"Triệu Hương Nông, ngậm miệng lại ngay." Tống Ngọc Trạch cảnh cáo.
Sao có thể chứ!
"Triệu Hương Nông, em mà còn không ngậm miệng là tôi ném em vào đài phun nước đó. Đừng tưởng tôi không dám." Tống Ngọc Trạch dừng bước, vẻ mặt sa sầm.
Đài phun nước? Ừm, trước mặt đúng là có đài phun nước. Có điều, Triệu Hương Nông biết Tống Ngọc Trạch không dám làm chuyện như vậy với cô, bởi vì cô đang che chở cho anh mà.
Thế là, Triệu Hương Nông cũng dừng phắt lại, cô bắt đầu học theo bộ dạng ở sòng bài của Tống Ngọc Trạch, vừa cười vừa nhại giọng anh: "Thưa quý bà, bà có ngửi thấy mùi thuốc súng được tạo ra từ phím đàn trong bông hồng này..."
Tiếng "Không" giống như một tiếng hét thất thanh giữa trời quang.
Tên khốn Tống Ngọc Trạch, lại dám dọa dẫm cô, còn vác cô lên vai như vác một cái bánh mì. Anh còn làm ra vẻ như sắp ném cô vào đài phun nước đến nơi. Tên khốn này không định ném cô vào đài phun nước thật chứ?
"Tống Ngọc Trạch, anh dám..."
Chữ "dám" kia biến mất trong làn nước.
Mực nước trong đài phun nước cũng không quá sâu, chỉ cao đến eo, Triệu Hương Nông loạng choạng đứng dậy. Gần đó có mấy người đang nhìn cô, Triệu Hương Nông biết mấy người đó đang nhìn cô giống như một trò hề. Nhất định mấy người đó cho rằng cô và Tống Ngọc Trạch là người yêu, sau đó thầm nghĩ cô gái kia không được chàng trai kia yêu thương nên anh ta mới nỡ lòng ném bạn gái mình vào hồ nước giữa ban đêm như này, chắc nước lạnh thấu tim luôn rồi.
Nước thật sự rất lạnh, Triệu Hương Nông đứng trong nước, nước chảy dài trên gò má. Tên khốn Tống Ngọc Trạch căn bản không hiểu gì cả, anh không hề biết vừa rồi cô cười như điên dại như vậy chính là để che giấu nỗi buồn khi hai người sắp chia xa. Bốn ngày ở New Orleans là bốn ngày cô sống với thân phận Triệu Hương Nông, mà không phải người thừa kế nhà họ Triệu, cũng không phải vợ sắp cưới của Bách Nguyên Tú, hay là bản sao của ai kia.
Tống Ngọc Trạch đứng ở bên ngoài, trưng lên vẻ mặt "Tôi cho em biết tay tôi"
Làn nước lạnh lẽo, những người kia vẫn đang đứng hóng chuyện.
Tên khốn Tống Ngọc Trạch lại nỡ ném cô vào làn nước lạnh lẽo như vậy, nỡ lòng để mấy người kia đến xem dáng vẻ đầy xấu hổ của cô. Không phải nói thích cô sao? Vừa nghĩ đến đây, nước mắt của Triệu Hương Nông càng rơi nhiều hơn. Bởi khi trời vừa sáng thì cô và anh sẽ phải rời khỏi nơi này, một New Orleans có bia, có ngô và đậu tương.
Triệu Hương Nông cúi đầu nhìn bộ dạng mình dưới nước, bóng dáng đầy vẻ bơ vơ lẻ loi. Trong căn nhà rộng lớn đó của cô, bóng cô lúc nào cũng lẻ loi phản chiếu trên bức tường nơi hành lang. Nhà của Bách Nguyên Tú cũng là nơi lầu cao cửa rộng. Tháng ba tới cũng là lúc cô chuyển từ căn nhà rộng lớn này sang một căn nhà rộng lớn khác. Hơn nữa, căn nhà rộng lớn khác còn không có dì Thanh, người phụ nữ vẫn luôn đứng trên bậc tam cấp chờ cô về nhà bất kể gió mưa.
Phải để dì Thanh ở lại với mẹ, mẹ cũng muốn có dì Thanh để bầu bạn.
Triệu Hương Nông khịt mũi, nước mắt rơi lã chã xuống mặt nước.
Ở phía đối diện, Tống Ngọc Trạch gọi một tiếng thăm dò: "Triệu Hương Nông."
Triệu Hương Nông vẫn cúi gằm mặt nhìn bộ dạng mình dưới nước.
Sau đó, có tiếng nước vang lên, có người đang bước vào trong đài phun nước. Mấy bước sau, người nọ bắt đầu chạy đến khiến bọt nước bắn tung tóe, rồi dừng lại trước mặt cô.
Dưới mặt nước, Triệu Hương Nông nhìn thấy một bóng dáng khác, bóng Tống Ngọc Trạch lay động theo ánh đèn neon trong đài phun nước.
"Triệu Hương Nông, tôi đưa em về." Tống Ngọc Trạch nói.
Khi anh vươn tay cầm lấy tay cô, cô lập tức giấu tay ra sau lưng.
"Triệu Hương Nông, tôi xin lỗi. Tôi không nên ném em vào trong nước. Giờ cứ về với tôi đã, về rồi em muốn phạt tôi thế nào cũng được." Tống Ngọc Trạch nói khẽ khàng.
Triệu Hương Nông vẫn không nhúc nhích, tay vẫn giấu tịt sau lưng, cúi gằm mặt. Tống Ngọc Trạch vươn tay định ôm eo cô, Triệu Hương Nông lập tức lùi người về phía sau. Cô vừa lùi lại vừa lạnh lùng bật thốt lên: "Đừng chạm vào tôi"
"Triệu Hương Nông, em đang khóc à?" Tống Ngọc Trạch rút tay về.
Lời của Tống Ngọc Trạch khiến lòng Triệu Hương Nông trở nên hoảng loạn. Cô không muốn để Tống Ngọc Trạch phát hiện cô đang khóc. Triệu Hương Nông quay đầu, chạy về phía khác của đài phun nước. Chỉ vài bước chân, cô đã bị Tống Ngọc Trạch kéo lại. Trước tiên là bàn tay, rồi chỉ một cái kéo nhẹ, cả người cô bị động xoay lại, đột ngột đối diện với khuôn mặt của anh.
"Em khóc thật rồi này." Tống Ngọc Trạch thầm thì.
Triệu Hương Nông càng khóc nức nở hơn: "Anh đừng nói linh tinh, đó là nước, là nước hiểu không. Là nước chảy từ tóc xuống đó chứ đồ ngốc..."
Đôi tay anh ôm lấy mặt cô, ép cô ngẩng mặt lên.
"Tống Ngọc Trạch..." Những tiếng quát mắng anh biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào, những lời trách mắng anh cũng biến thành những lời đầy đáng thương: "Tống Ngọc Trạch, anh có biết anh làm vậy khiến tôi cảm thấy rất mất mặt không. Tống Ngọc Trạch, anh có biết nước lạnh lắm không. Tống Ngọc Trạch, sao anh lại nỡ ném tôi vào hồ nước lạnh như vậy... sao anh lại nỡ..."
"Xin lỗi em." Anh khàn giọng: "Về sau, tôi sẽ không ném em vào trong nước nữa."
Vừa nói anh vừa kề gần mặt về phía cô, rõ ràng...
Đồ khốn, vừa ném cô vào nước giờ lại muốn hôn cô, mơ đi!
Đợi đến khi anh cách cô thật gần, Triệu Hương Nông dùng hết sức lực, đập trán vào trán anh thật mạnh.
Tên khốn Tống Ngọc Trạch này, đầu anh ta làm bằng sắt sao? Triệu Hương Nông ôm trán, dường như người bị đụng mới là cô, giờ đầu cô đang kêu ong ong từng hồi.
Tay bị kéo ra khỏi trán, giọng nói đầy vẻ quan tâm của Tống Ngọc Trạch vang lên bên tai: "Để tôi xem nào."
Xem cái gì mà xem hả tên khốn! Triệu Hương Nông ra sức giẫy khỏi tay anh, cuộn tay lại thành nắm đấm, đánh vào người anh từng cái không chút lưu tình, còn anh thì đứng im cho cô trút giận.
Đánh đến lúc tay cũng mỏi, từ từ buông lơi. Triệu Hương Nông đứng lặng ở đó, để mặc đôi tay anh bưng lấy mặt cô. Cô mở mắt ra nhìn anh, khi thấy rõ cơn bão giông nổi lên trong đáy mắt anh, cô nghiêng mặt về phía sau theo phản xạ.
Lần này, anh không cho cô cơ hội trốn tránh.
Ngay tức khắc, anh cúi xuống choát lấy đôi môi cô, tham lam cắn mút.
Có chút gì đó khác thường, cho dù đứng trong làn nước lạnh lẽo, cô vẫn cảm thấy cơ thể đang rung động. Sau lưng cô là pho tượng trong đài phun nước, khi hai đôi môi đang triền miên quấn quít, cô dần dần bị đẩy về phía sau, tựa lưng lên pho tượng, bàn tay đang bưng lấy mặt cô của Tống Ngọc Trạch nhanh chóng rời xuống dưới...
Triệu Hương Nông bị giam cầm giữa người Tống Ngọc Trạch và pho tượng, chỉ có đôi tay vẫn còn tự do. Cô duỗi tay kéo bàn tay đang đặt trên mông cô của Tống Ngọc Trạch. Dáng vẻ mạnh mẽ của Tống Ngọc Trạch khiến cô cảm thấy sợ hãi. Đây là nơi công cộng đấy đồ khốn!
May mắn thay, ánh sáng chói mắt chiếu trên mặt bọn họ cùng với giọng trầm đục của đàn ông đã khiến Tống Ngọc Trạch thôi sờ soạng đùi trong của cô. Anh buông môi cô ra, cúi đầu nhìn cô.
Giọng đàn ông trầm đục đang hô hoán hai người, từ nội dung trong những tiếng hô hoán đó có thể đoán được anh ta là bảo vệ sòng bài. Anh ta cảnh cáo hai người lập tức ra khỏi đài phun nước rồi ngoan ngoãn nộp tiền phạt.
"Nhớ này, chốc nữa tôi bảo chạy thì em phải chay ngay đi nhé." Tống Ngọc Trạch cúi đầu nói khẽ với cô.
Triệu Hương Nông gật đầu.
Tống Ngọc Trạch kéo tay cô chậm rãi bước ra khỏi đài phun nước. Khi đứng trước mặt người bảo vệ, Triệu Hương Nông nhanh chóng túm lấy túi tiền 50 nghìn đô dưới ánh mắt ra hiệu của Tống Ngọc Trạch. Khi Tống Ngọc Trạch hô một tiếng "chạy!" cô lập tức co chân chạy về phía chiếc xe.
Sau khi chạy được một đoạn, Triệu Hương Nông nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bảo vệ. Chỉ mười mấy giây sau, bàn tay cô nằm trọn trong một bàn tay khác, anh kéo tay cô chạy thật nhanh về phía ngọn lửa đỏ rực của anh.
Triệu Hương Nông lại nghe thấy tiếng gió vút qua bên tai. Cô mỉm cười, nắm ngược lại tay anh.
Tiếng động cơ xe vang lên, Triệu Hương Nông áp sát vào người Tống Ngọc Trạch. Cô ngoảnh mặt lại, dựng ngón giữa với người bảo vệ đang đuổi theo hai người.
Ngọn lửa đỏ rực băng qua ngàn ánh sao ở New Orleans, con đường thẳng tắp như dẫn đến tận cùng của bóng đêm, Triệu Hương Nông áp mặt lên lưng Tống Ngọc Trạch.
"Tống Ngọc Trạch, chúng ta về nhà thôi."
Không đến những nơi chen chúc bóng người mà trở về căn nhà chỉ có hai người và lũ gà con.
Đóa Hoa Tội Lỗi Đóa Hoa Tội Lỗi - Loan Đóa Hoa Tội Lỗi