Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cưng Chiều Em Cả Đời
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 37: Mù Mờ
T
ừ nhà hàng đi ra, Mạnh Ảnh đi vài bước, mới ý thức được mình đi quá nhanh, lập tức dừng lại. Buổi trưa trời bắt đầu hơi nóng, trên trán cô rịn ra chút mồ hôi, cô lấy khăn giấy trong túi xách ra dặm dặm, đứng tại chỗ nhìn người đi qua đi lại. Lát sau, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Thở dài, Mạnh Ảnh vẫy một chiếc taxi rồi leo lên.
Mùi hương trong xe quá nồng, đây lại là mùi hương cô ghét nhất, cô hạ cửa kính xuống, đưa mắt nhìn cảnh vật đang lùi dần ở bên ngoài, hít thở bầu không khí đầy ô nhiễm của thành phố này.
Trong xe quá yên lặng, cô quay đầu lại, “À anh tài xế, anh có thể mở nhạc một chút được không, bài nào cũng được.”
Tài xế nhìn cô gái qua kính chiếu hậu, im lặng mở nhạc lên.
Ngay lập tức trong xe và bên ngoài liền cách biệt, bên ngoài dường như chỉ có tiếng động cơ chuyển động, Mạnh Ảnh hoàn toàn đắm chìm trong âm nhạc. Cô cảm thấy âm nhạc thật tuyệt, dù ở tình huống nào, chỉ cần có nó thì cái gì cũng là hư vô, ngay cả lúc trong lòng có một vết thương nhỏ cũng bị xua đi không còn dấu vết.
Bài hát đang được phát ra trong xe cô chưa từng nghe qua, bây giờ nghe được thì cảm thấy thật hay. Giọng hát của ca sĩ rất hay, từ máy phát vọng ra lời ca như nói:
“… Giữa chúng ta chưa từng có mối quan hệ lâu dài cũng không có quyền chiếm hữu nhau.
Chỉ khi ánh bình minh hòa vào bóng đêm mới nhẹ nhàng chạm mặt nhau.
Giây phút ngày và đêm giao hòa chỉ là sự luân chuyển chứ không phải sự trao đổi.
Không thể tưởng tượng ra được thế giới kia khi chúng ta vẫn luôn khăng khăng chờ đợi ở hai thế giới khác nhau.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như ánh mặt trời rực cháy không bao giờ hiểu được sự thay đổi của mặt trăng.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như không hiểu tại sao những ánh sao lại rơi.
Giây phút ngày và đêm giao hòa chỉ là sự luân chuyển mà không phải là sự trao đổi cho nhau.
Không thể tưởng tượng ra được thế giới kia khi chúng ta vẫn luôn khăng khăng chờ đợi ở hai thế giới khác nhau.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như ánh mặt trời rực cháy không bao giờ hiểu được sự thay đổi của mặt trăng.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như không hiểu tại sao những ánh sao lại rơi.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như ánh mặt trời rực cháy không bao giờ hiểu được sự thay đổi của mặt trăng.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối, như không hiểu tại sao những ánh sao lại rơi.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được nỗi buồn của em, như ngày dài không hiểu được đêm tối…”
Bài hát được phát xong, Mạnh Ảnh ngơ ngác một chút, khi phục hồi tinh thần lại, hỏi tài xế:“Bài hát này thật hay, xin hỏi tựa bài là gì vậy?”
Tài xế ngừng xe lúc đèn đỏ, quay đầu lại và cười một tiếng, “ Là bài ‘Ngày dài không hiểu đêm tối’, cô có vẻ cũng thích bài hát buồn bã này.”
Nghe giọng điệu của anh ta như có chút không đúng, Mạnh Ảnh gật đầu có có lệ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, miễn cho anh ta lại nói thêm điều gì đó. Bên ngoài xe xếp thành một hàng dài, không thấy được cuối hàng, Mạnh Ảnh cảm thấy nhàm chán, đóng kính cửa sổ rồi dựa vào thành ghế nghỉ ngơi.
Về đến nhà, bác Lý đã trở lại, mấy thứ cô để lộn xộn trên bàn trà sáng nay đã được dọn dẹp gọn gàng, một chồng tạp chí thật cao để gọn kế bên. Thấy cô đã về, bác Lý từ phòng bếp đưa đầu ra cười cười, “Đã về rồi, bác đang chưng cách thủy canh gà ác hầm táo đỏ cho con đây, món này rất tốt cho phụ nữ mang thai.”
Mạnh Ảnh cười cười, “Cảm ơn bác. Thời tiết bên ngoài không như trong nhà, nhưng trong này vẫn còn hơi lạnh, sao bác lại không mở lò sưởi lên?” Mạnh Ảnh thuận tay cầm remote lên điều chỉnh nhiệt độ.
Bác Lý trong phòng bếp vừa cắt hành và gừng vừa quay đầu lại cười, “Ai a, bác mặc dày, không lạnh đâu.”
Mạnh Ảnh cười cười, không để tâm xách túi lớn túi nhỏ đi vào phòng ngủ. Bác Lý là người rất tốt, a di làm người rất tốt, sinh hoạt hàng ngày hơi tiết kiệm, mặc dù Mạnh Ảnh nói với bà mấy lần, mở lò sưởi thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng những lúc Mạnh Ảnh không có nhà bà cũng sẽ không mở nó. Bà rất tốt với Mạnh Ảnh, có thể nói là chăm sóc chu đáo, có lẽ trong lòng bà cho rằng Mạnh Ảnh gặp phải một người không tốt, một thân một mình lại còn, trong thâm tâm bà có phần thông cảm cho cô.
Lúc bác Lý tới gọi Mạnh Ảnh ra ăn cơm, Mạnh Ảnh nằm trên giường gần như đang ngủ thiếp đi.
“Sao lại không đắp mền, như vậy con có thể bị cảm lạnh đó.” Bác Lý đi vào thấy cô cứ nằm như vậy trên giường, mền cũng không buồn kéo lên, không hài lòng nói.
Mạnh Ảnh ngồi dậy, khẽ cười, “Được rồi mà, con biết rồi, lần sau con sẽ chú ý. Đi thôi, đi ăn canh của bác nấu thôi.”
Mạnh Ảnh cảm thấy bác Lý rất quan tâm cô, nên thái độ có chút thân mật với cô, bác Lý càu nhàu làm Mạnh Ảnh cảm thấy có chút không khí của gia đình. Loại cảm giác này đã thật lâu cô không trải qua rồi.
————
Trình Diệc Nhiên thả tư liệu trong tay xuống, trên môi như có một nụ cười mỉa mai, nhưng nhìn kỹ lại thấy vẻ mặt không biểu hiện gì.
“Thật ra anh cũng không ngờ đúng không?” Giọng của Lý Trí nhàn nhạt, thời điểm anh tra ra được chuyện này anh cũng ngạc nhiên không ít.
Đôi mắt sâu thẳm của Trình Diệc Nhiên nhìn qua Lý Trí, không nói lời nào.
“Lão đại, anh định làm thế nào?” Im lặng hồi lâu, Lý Trí vẫn nên mở miệng.
Trình Diệc Nhiên xoa xoa huyệt thái dương, cầm tư liệu ném vào thùng rác, “Để anh nghĩ lại, cậu đi ra ngoài đi.”
Lý Trí nghe vậy, nhìn Trình Diệc Nhiên, muốn nói lại thôi, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Diệc Nhiên, anh quyết định im miệng, nghĩ là anh ấy không muốn nói nhiều. Anh đã nói từ lâu, chỉ cần lão đại gặp bất cứ chuyện gì liên quan đến tiểu Mạnh Ảnh, mọi nguyên tắc của anh ấy liền tụt dốc. Gặp chuyện như vậy, nếu như là trước đây thì anh ấy đã sớm nghĩ ra kế hoạch chi tiết chặt chẽ rồi, làm sao để người khác có cơ hội xoay sở được chứ?
Nói cho cùng, người xưa vẫn luôn nói đúng: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Trình Diệc Nhiên cảm thấy mình thật sự có chút tụt dốc, nếu không thì không thể nào lại trì độn như vậy, tại sao anh lại quên mất chuyện này chứ? Ở thành phố Z này có thể xuất ra một số tiền lớn như vậy ngoại trừ Trình thị thì chỉ còn lại Mạnh thị. Mạnh Hoành Nghiệp ông ấy muốn làm gì? Tự nhiên lại mạo hiểm đem tiền cấp cho Dương thị.
Trình Diệc Nhiên mệt mỏi dựa vào lưng ghế da, từ từ nhắm mắt lại. Anh đang suy nghĩ, có phải là Mạnh Ảnh hay không? Chỉ có thể là cô yêu cầu Mạnh Hoành Nghiệp làm. Nếu không thì anh thật sự không tìm ra lý do nào để Mạnh Hoành Nghiệp giúp Dương Kỳ Ngôn, Mạnh Hoành Nghiệp là người thế nào? Ông ấy là một thương nhân lãnh khốc vô tình, chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, nhưng ông ấy lại chịu bỏ ra một số tiền lớn như vậy để trợ giúp đối thủ của con rể, tình huống như thế này có vẻ nực cười quá chăng? Lúc trước anh thậm chí còn vì ông mà bỏ ra một số tiền lớn, bức ép Mạng Ảnh chia tay Dương Kỳ Ngôn để lấy anh. (Ten: ta nói chứ các người tàn nhẫn quá chị Ảnh làm gì nên tội mà phải như vậy?)
Vậy nên, chuyện này có liên quan đến Mạnh Ảnh sao? Mạnh Ảnh đã từng nói, Mạnh Hoành Nghiệp vẫn muốn bù đặp thiếu sót của ông với hai Mẹ con Mạnh Ảnh, nên Mạnh Ảnh liền mở lời với ông, cô muốn ông đầu tư cho Dương Kỳ Ngôn, rồi ông làm theo. (Ten: k ngờ anh lại nghĩ như vậy đó anh Nhiên Lúc yêu thì cưng chiều hết mực, đến khi nghi ngờ thì nghĩ chị Ảnh thấp kém vậy sao?!?!)
Ảnh nhi, em thật là trọng tình trọng nghĩa.
Trình Diệc Nhiên không thể tức giận, nếu không dạ dày của anh sẽ rất đau vì căng thẳng. Nhưng anh vẫn tức giận. Ôm bụng đang đau thắt, Trình Diệc Nhiên mở ngăn kéo ra, lấy thuốc đau bao tử ra uống.
Nhìn cái bình thủy tinh trong suốt trên bàn, Trình Diệc Nhiên đột nhiên cảm thấy nó quá chói mắt, lấy tay gạt mạnh nó lên tường nghe “xoảng” một tiếng, những viên thuốc màu trắng rơi vung vãi đầy đất.
Ngoài cửa văn phòng thư ký nghe được tiếng động, vội vàng đẩy cửa đi vào, thấy những viên thuốc nằm trên mặt đất, nghi hoặc hỏi: “Tổng giám đốc?”
Trình Diệc Nhiên mù mờ liếc cô một cái, giọng nói trầm thấp, “Đi ra ngoài.”
Thư ký không rõ chuyện gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của cô, cô biết rõ Trình Diệc Nhiên đang hết sức khó chịu, vì cô chưa từng thấy Trình Diệc Nhiên tức giận. Cô cũng không dám nói gì nữa, đành phải xoay người nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cưng Chiều Em Cả Đời
U Lam
Cưng Chiều Em Cả Đời - U Lam
https://isach.info/story.php?story=cung_chieu_em_ca_doi__u_lam