Cớ Sao Mãi Yêu Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 48
024x768
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Chương 48
Ngày hôm sau, Diệp Phiên Nhiên nằm lì ở nhà, cả ngày xem đĩa CD. Sau khi chia tay với Tiết Sam, tuy cô vui vẻ tự do tự tại nhưng lại lẻ loi cô quạnh. Một mình trong căn phòng, một chiếc ti vi, một bịch khoai tây chiên, không khí cả căn phòng lạnh lẽo vắng vẻ.
Đầu xuân, ngày ngắn đêm dài, trời đất mau tối, chỉ mới sáu giờ mà đã tối sầm. Chung Ni gọi điện thoại hẹn cô đi ăn: “Chị à, bọn mình lâu rồi không gặp nhau!”
Chung Ni đã trở lại dáng vẻ ban đầu, mái tóc quăn nhuộm vàng rực, gương mặt lòe loẹt sặc sỡ, đứng trước cảnh chiều hôm sẩm tối trên phố, trông cô hệt như tinh linh. Cô trông thấy Diệp Phiên Nhiên liền vui vẻ nhảy bổ đến, giữ rịt lấy cánh tay cô, nói: “Chị à, cuối cùng chị cũng chịu ra ngoài đi ăn cùng em rồi!”
Diệp Phiên Nhiên nhìn hai bờ môi đen sẫm của cô, không nhịn được hỏi: “Tiểu Ni, sao em lại trở về hình dáng trước kia, không làm thục nữ nữa à?”
“Người ta trời sinh đã chẳng phải là thục nữ, nào đâu như chị!” Chung Ni nhìn cô, chau mày hỏi: “Chị à, nhìn chị gầy thế, mặt nhỏ thế, chỉ còn lại mỗi chiếc cằm nhọn thôi!”
“Gần đây chị bị cảm, thời tiết quỷ sứ, khi lạnh khi nóng, nắng mưa thất thường!” Cô nói phân bua.
“Ai đó trông thấy sẽ đau lòng đấy” Chung Ni líu ríu thì thầm, Diệp Phiên Nhiên không nghe thấy rõ, cô hỏi lại: “Tiểu Ni, em nói gì cơ?”
“Mau đi thôi, em sắp chết đói rồi!” Chung Ni kéo cánh tay cô, đi thẳng đến cửa hàng lẩu gần đó: “Hôm nay em muốn ăn lẩu cay!”
“Không sợ nổi mụn à?” Diệp Phiên Nhiên hỏi.
Chung Ni thích món ăn cay, nhưng da cô thuộc loại da nhờn, mỗi lần đánh chén no nên xong ngày hôm sau gương mặt lại xuất hiện những nốt mụn đáng ghét. Cô rất ngưỡng mộ làn da trời cho của Diệp Phiên Nhiên, nước da trắng muốt mịn màng, ăn gì cũng không bị nóng, chẳng hề giống cô, phải chống mụn trường kỳ đến cùng.
“Đáng ghét, chuyện gì không nhắc lại nhắc đến chuỵên đó!” Chung Ni mỉm cười đẩy cô. Diệp Phiên Nhiên ho khan hai tiếng, lấy tay bịt miệng.
“Chị à, chị ho, không được ăn cay!” Chung Ni nói: “Chúng ta đổi chỗ khác đi!”
“Không sao, kêu lẩu uyên ương, chị ăn bên chỗ không cay!”
Lẩu được dọn lên, Chung Ni bất chấp tất cả, bỏ từng lát thịt bò sống, thịt dê, đầu cá trút vào phần nước lẩu cay nồng, vừa cay xé lưỡi hít hà lại vừa tận hứng thoả chí cơn nghiền.
Diệp Phiên Nhiên truyền cho cô miếng giấy ăn để cô lau miệng, nói: “Nhìn em kìa, chẳng giữ ý giữ tứ gì cả!”
Đôi môi Chung Ni không còn đen sẫm nữa, dưới tác dụng của ớt cay đã trở nên đỏ hồng, vầng trán lấm tấm mồ hôi: “Thời tiết những ngày mưa se se lạnh thì phải đi ăn lẩu, cả người nóng ran, về nhà đánh một giấc, nói không chừng bệnh cảm ngày mai sẽ khỏi ngay thôi!”
Diệp Phiên Nhiên chẳng thể nào ăn như hổ đói vồ mồi hệt như Chung Ni, hoàn toàn không phải vì việc giữ hình tượng ý tứ ngay chốn công cộng mà là không có cảm giác thèm ăn.
Chung Ni ngẩng đầu lên, hàng lông mi dài giả khẽ hấp háy, cô hỏi: “Chị, hồi Tết em gọi điện cho chị, sao chị không chịu ra gặp em?”
Đôi đũa trong tay Diệp Phiên Nhiên chợt dừng trước nồi lẩu, ngần ngừ trong giây lát rồi chuyển hướng sang chiếc đĩa nhỏ, gắp viên cá đã nguội lạnh từ lâu. Không khí bàn ăn khẽ căng thẳng, Chung Ni vẫn không chịu buông tha: “Dương Tịch chẳng những là bạn trung học của chị mà còn là mối tình đầu của chị, là người chị mãi không thể quên được!”
Viên cá trượt trên chiếc đũa, rơi ngay xuống bản ăn.
“Em nhìn thấy bức ảnh hai người trong ví tiền của anh ấy, dáng vẻ rất thân thiết!” Chung Ni nói: “Hai người thực sự từng hẹn hò ư?”
Diệp Phiên Nhiên hít một hơi, tròn xoe đôi mắt xinh đẹp, nói: “Em biết từ khi nào vậy?”
“Trưa hôm đó, chị đến công ty chứng khoán tìm em, em đã cảm thấy biểu hiện của chị cùng Dương Tịch rất kỳ lạ. Con người anh ta vốn lạnh lùng kiêu ngạo, với những cô gái như bọn em anh ta đều phớt lờ, nhưng từ khi chị bước vào, anh ta đột nhiên nhiệt tình hẳn với em, còn mời em đi ăn cơm. Em chẳng phải đứa ngốc nghếch, liền đoán ra ngay chắc chắn có liên quan đến chị!”
Chung Ni bề ngoài vụng về bộc trực nhưng thật ra tâm tư rất tinh tế. Thông minh cỡ Dương Tịch chẳng thể ngờ vừa bắt đầu đã bị người ta nhìn thấu!
“Lúc đầu em chỉ hoài nghi, sau này mới dần dần hiểu rõ mục đích tiếp cận của anh ta, cảm thấy có chút oán hận anh ta. Em thật lòng yêu anh ta, cớ sao anh ta phải làm vậy? Quá bỉ ổi!”
Quả thực bỉ ổi. Diệp Phiên Nhiên mím môi không nói, tán thành quan điểm của cô em họ.
“Khi đó em nghĩ, Dương Tịch, nếu anh đã diễn kịch với tôi, thì tôi sẽ phối hợp hết mình với anh, xem thử ai diễn giỏi hơn.” Chung Ni nhấc lấy chiếc thìa, múc miếng nước lẩu, cay xè đến mức phe phẩy trước miệng: “Cay chết em rồi!”
“Vậy sau đó thì sao?” Diệp Phiên Nhiên gặng hỏi.
“Sau đó, em và Dương Tịch đi công tác Nam Kinh, khoảng thời gian công tác còn dư dả, anh ta dẫn em đi Hồ Huyền Vũ, Lăng Trung Sơn, Miếu Phụ Tử. Buổi tối, anh ta còn mời em đi uống cà phê, rất trịnh trọng nói lời xin lỗi em.
“Anh ta xin lỗi gì?”
“Anh ta nói rằng anh ta đã lợi dụng tình cảm của em.” Chung Ni ngắt lời, hai gò má đỏ tía, ánh mắt long lanh, khuôn mặt hiện lên nụ cười bí hiểm: “Anh ta còn nói một câu, rất động trời, chị có muốn nghe không?”
“Đừng vòng vo nữa!” Diệp Phiên Nhiên lườm cô.
“Dương Tịch nói, anh ta không thể làm bạn trai của em, vì anh ta muốn làm anh rể của em!”
Diệp Phiên Nhiên tay nhấc đôi đũa, bất chợt cảm thấy mặt nóng ran, tim đập nhanh.
“Anh ấy nói thế thật à?” Cô hỏi giọng yếu ớt.
“Khi đó, em nghe xong mà nổi cả da gà, nhưng mà trong lòng rất cảm động!” Chung Ni nói: “Bắt đầu từ tối hôm đó, em không còn hận anh ta nữa!”
“Vậy em... còn yêu anh ấy không?” Diệp Phiên Nhiên chật vật hỏi.
“Sau khi biết chuyện của bọn chị thì em đã quyết định từ bỏ mối tình này. Em – Chung Ni tuyệt đối không theo đuổi đàn ông luôn ôm trong lòng hình bòng của người phụ nữ khác, dù rằng anh ta bảnh bao ưu tú xuất sắc đến đâu đi chăng nữa. Trên đời này có bao người đàn ông tốt, tội gì phải tự mình chuốc khổ vào người, chọn lựa con đường gian khổ nhất chứ?”
Diệp Phiên Nhiên trố mắt nhìn Chung Ni, lần đầu tiên phát hiện ra cô em họ đã trưởng thành, lại còn chững chạc hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
“Chị à, chị không cần phải áy náy đâu. Tình cảm của em dành cho Dương Tịch, yêu thích, mến mộ, sùng bái, ngưỡng mộ, tất thảy đều vì điều kiện bên ngoài của anh ấy, như chiều cao, diện mạo, học vấn, chức vụ, gia thế, những thứ phù phiếm bên ngoài, hời hợt thoáng qua. Có lẽ ngày mai em sẽ đem lòng yêu một người đàn ông khác có điều kiện tốt hơn thế nữa. Thế nhưng, tình cảm chị dành cho anh ấy hoàn toàn khác, chẳng ai có thể thay thế vị trí của anh ấy trong lòng chị. Chị yêu anh ấy và rồi chẳng thể nào đem lòng yêu một người nào khác. Chị à, em thật sự rất ngưỡng mộ chị không phải vì sự ưu tú xuất sắc của Dương Tịch mà là tình cảm sâu sắc mà hai người từng có với nhau. Không phải người phụ nữ nào cũng được may mắn tìm thấy tình yêu đích thực cho mình đâu!”
Nói đến đây, Chung Ni nhìn vào mắt cô, giọng nói dí dỏm dịu dàng: “Chị à, em thật lòng hy vọng, rồi một ngày nào đó Dương Tịch trở thành anh rể của em!”
Rời khỏi quán lẩu, như thường lệ, Diệp Phiên Nhiên tiễn Chung Ni ra bến xe buýt. Chung Ni vẫy tay với cô, dáng hình thon dài mảnh khảnh biến mất sau cánh cửa xe. Cô đứng một mình nhìn theo chiếc xe khởi động rồi cất bước rời đi.
Trên đường trở về, tâm trạng Diệp Phiên Nhiên khi thì phấn khởi lúc thì ủ rũ chán chường. Bước đi trong làn không khí ẩm ướt của buổi đêm, gò má cô nóng hổi, tay chân thì lạnh buốt.
Chiếc xe ô tô hụ còi phóng vút ngang qua người cô. Người con gái ngồi phía sau, mái tóc dài tung bay phấp phới, ôm chặt lấy eo người đàn ông ngồi phía trước, áp mặt vào tấm lưng dài rộng của cậu ta. Giữa đêm khuya lạnh lẽo, họ ôm ấp lấy tình yêu của mình, cũng như ôm trọn lấy tuổi xuân.
Tình yêu thời niên thiếu, có thể là phong cảnh trên đoạn đường đi, cũng có thể là niềm tin khắc cốt ghi tâm, nhưng những điều này không quan trọng, điều quan trọng chính là, bọn họ đã từng có một khoảng thời gian yêu nhau.
Diệp Phiên Nhiên đứng dưới tấm biển quảng cáo lớn với hàng chữ bắt mắt nổi bật: “Chưa từng có quá khứ, chẳng thể nào khắc ghi vĩnh hằng.”
Cô rút điện thoại nhấn nút gọi vào hàng số thuộc nằm lòng, đối phương nhận ngay điện thoại, cô có thể cảm thấy rõ rệt hơi thở trầm nhẹ.
“Dương Tịch, em là Diệp Phiên Nhiên. Em rất mệt mỏi, không muốn vòng vo với anh nữa. Hiện giờ, em chỉ muốn hỏi anh một câu, anh có còn yêu em nữa không?” Diệp Phiên Nhiên gắng sức duy trì giọng ôn tồn bình thản nhưng không kìm nén được sự run rẩy trong giọng nói khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Hồi lâu vẫn chẳng hề có đáp án, đầu dây bên kia vẫn chưa gác máy, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ im lặng.
“Sao anh không nói gì? Hay là anh cũng muốn hỏi em câu hỏi đó? Không, bốn năm trước anh đã hỏi rồi, anh hỏi em rằng rốt cuộc em có yêu anh không? Dương Tịch, anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng em không yêu anh? Em từng mến Thẩm Vỹ nhưng từ sau khi ở bên anh, con tim em chỉ có mỗi mình anh, không có ai khác! Là anh tán tỉnh em trước, làm sao anh có thể nói chia tay là chia tay chứ, bỏ mặc một mình em? Dựa vào cái gì mà anh nói bắt đầu thì bắt đầu, nói kết thúc thì kết thúc? Em đã quay lại tìm anh, gửi tin nhắn cho anh, là anh không cần em nữa, nhẫn tâm vứt bỏ cuộc tình này. Thế nhưng, em vẫn không từ bỏ, bốn năm rồi, em đợi anh đã bốn năm, mãi đến ngày gặp lại anh ở công ty thì em mới hoàn toàn tuyệt vọng!” Một luồng máu chợt xộc thẳng lên, cổ họng cô nghẹn ngào: “Dương Tịch, giờ em chẳng còn yêu anh nữa, em ghét anh, ghét cá tính ra vẻ ta đây của anh, ghét bản tính kiêu căng ngạo mạn của anh, ghét vẻ lạnh lùng của anh, ghét cách anh lôi Chung Ni thăm dò em... Anh thì có gì tốt chứ? Có gì giỏi giang cơ chứ? Vì sao em cứ nhất mực yêu anh?”
La hét với chiếc điện thoại một hồi, chẳng đợi đối phương trả lời, cô dập máy.
Con phố dài thênh thang giữa đêm hôm khuya khoắt, ánh trăng sáng trong lạnh lẽo, người đi bộ trên phố thưa thớt dần.
Niềm ấm ức cùng nỗi thống khổ vùi sâu tận đáy lòng suốt bốn năm qua, bỗng chốc cuồn cuộn dâng trào, cô chậm rãi ngồi bó gối bên vỉa hè, không kìm nén được cơn khóc nức nở.
Cô không muốn mình kiên cường nữa, không muốn tiếp tục nhẫn nhịn, không muốn tiếp tục tỏ vẻ là người phụ nữ điềm đạm bình tĩnh nữa, cô chỉ muốn khóc một trận cho thoả lòng mà thôi.
Chương 49
Chẳng rõ khóc trong bao lâu, Diệp Phiên Nhiên bắt đầu cảm thấy thấm mệt, hốc mắt khô khốc trũng đỏ, lòng trống trải nhưng tâm trạng bỗng chốc hoàn toàn sáng tỏ thông suốt. Sau cơn khóc cùng trận trút giận tổng sỉ vả, tâm tình cô dường như đã bình thường trở lại.
Cô đứng dậy, lặng lẽ trở về.
Đến trước tòa nhà, vừa ngẩng đầu lên trong vô thức thì cô trông thấy bóng dáng một người đứng dưới ánh trăng mát lạnh, gương mặt anh tuấn, bóng dáng mảnh khảnh cao gầy, hệt như một pho tượng.
Trông thấy anh, cô chẳng hề tỏ vẻ vui mừng, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc. Những lời muốn nói, phải nói cô đều đã nói trong điện thoại rồi.
Sắc mặt Diệp Phiên Nhiên vẫn lạnh như băng, cô nhướn mày nói: “Dương Tịch, em chẳng phải đã bảo là không yêu anh đó sao? Anh còn đến làm gì nữa?”
“Phiên Phiên, bao giờ em mới thôi, bỏ cái kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo hả?”
“Ai nói em nói một đằng nghĩ một nẻo chứ?” Diệp Phiên Nhiên xúc động, nói giọng kiên cường: “Dương Tịch, em ghét anh!” Quay người toan bỏ đi thì Dương Tịch tiến đến trước, chụp ngay lấy cổ tay cô: “Thế nhưng, anh thích em, từ năm mười sáu tuổi anh đã thích em rồi. Anh vẫn mãi ở đây, trước nay vẫn chưa bao giờ thay đổi!”
Cô dừng lại, quay sang nhìn anh, cổ họng như đang bị mắc nghẹn thứ gì.
“Còn nhớ chăng? Phiên Phiên, cách đây rất lâu, em từng nói với anh rằng: “Dương Tịch, cầu xin cậu, cậu đừng thích tôi, được không?” Khi đó anh đã trả lời em rằng, tình cảm không phải đến từ vòi nước, anh chẳng thể nào làm được những việc như thu vào phát ra. Chia tay nhau ngần ấy năm, anh cũng thử quên em, đón nhận người khác. Thế nhưng... hiện giờ, đáp án của anh vẫn là, Phiên Phiên, anh chẳng có cách nào không yêu em cả!”
Diệp Phiên Nhiên ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, hàng lông mi khẽ nhếch lên, thấp giọng gọi: “Dương Tịch, anh là kẻ ngốc!” Trước khi hàng nước mắt tuôn rơi, Dương Tịch chìa tay, ôm cô chặt cứng không còn kẽ hở.
Dịch thể nóng hổi, từng giọt, rơi trên bộ âu phục đen tuyền của anh, thấm ướt ngực áo anh.
Dương Tịch ôm lấy cô, nói giọng than thở: “Nước mắt nói đến là đến, em còn mau nước mắt hơn cả mấy cô nữ chính trong phim của Quỳnh Dao nữa. Em trở nên thích khóc tự bao giờ vậy, sao anh chẳng hề hay biết vậy!”
“Đáng ghét!” Diệp Phiên Nhiên mỉm cười trong làn nước mắt, đẩy anh ra, che lấy hốc mắt sưng đỏ.
“Phiên Phiên!” Dương Tịch rụt tay khỏi mặt Diệp Phiên Nhiên, gương mặt sáng sủa tuấn tú của anh hằn đậm trong làn nước mắt long lanh, nhập nhoè của cô: “Vừa rồi trong điện thoại em nhắc đến tin nhắn, là chuyện gì vậy? Em thực sự tìm anh ư?”
Vẻ mặt Diệp Phiên Nhiên khó xử, cô úp úp mở mở, không đáp trả.
“Nói đi, nói cho anh nghe rốt cuộc là có chuyện gì?” Anh hỏi gặng.
“Chính là... chính là... sau khi chúng ta chia tay, em có nhắn tin cho anh, hỏi rằng bọn mình còn có thể bắt đầu lại từ đầu không. Anh nói rằng tình đã cạn, bát nước hắt đi khó mà lấy lại được, muốn em quên anh đi... Nếu đã như vậy, thì vì sao anh tìm đến em nữa chứ?”
“Trời ơi!” Dương Tịch nói: “Anh quả thực bị hàm oan còn hơn cả nàng Đậu Nga[1] nữa, anh chưa từng nhận được tin nhắn nào của em, càng không nhắn trả lời cho em... Những ngày tháng đó, anh sống như trong cõi âm, sống chẳng bằng chết, mọi hy vọng đều sụp đổ. Trong lòng anh vẫn ôm một tia hi vọng, là em sẽ đến Nam Kinh tìm anh. Trước kia, mỗi lần cãi nhau, đều là anh đến tìm em, em chưa bao giờ tìm anh cả...”
[1] Nhân vật trong tác phẩm Nỗi oan nàng Đậu Nga của nhà viết kịch đời Nguyên – Quan Hán Khanh.
“Chính vì nguyên nhân này nên anh mới hận em, về nước về nước vì muốn trả đũa em ư? Lần trước em đến công ty anh, anh vờ tỏ vẻ không quen biết em, phớt lờ em...” Tình cảnh khi đó khiến cô cảm thấy xấu hổ bất lực, thậm chí là tuyệt vọng. Đến tận lúc này ngẫm lại chuyện đó, Diệp Phiên Nhiên vẫn hận đến nghiến răng.
“Khi đó, anh đứng sau cánh cửa kính, sao em không chịu vào? Em vốn chẳng thèm nói câu nào thì liền hoảng hốt bỏ chạy. Anh không phải con giun trong bụng em, sao mà biết em muốn gì? Em chẳng phải nói là đến tìm em họ hay sao?!”
“Dương Tịch!” Diệp Phiên Nhiên không nhịn được thét cao giọng: “Anh đừng giả vờ, Chung Ni nói với em cả rồi, anh rắp tâm muốn chọc tức em... Bỉ ổi vô sỉ, lợi dụng tình cảm của người khác, hay là anh muốn lấy cô em gái bé bỏng để chứng minh cho sự quyến rũ hấp dẫn của mình? Em vốn ngỡ rằng, anh không phải loại đàn ông kiêu ngạo!”
Miệng mồm liến thoắng, từng câu từng chữ thốt lên, giọng điệu ngập tràn vẻ khinh khi miệt thị. Dương Tịch không sao hiểu nổi cô đang nổi cơn ghen tuông hay là cất tiếng đòi hỏi công bằng cho cô em họ.
Anh chụp lấy đôi tay cô, ngắm nhìn cô, ánh mắt ánh lên niềm yêu thương trìu mến.
“Vậy em có ghen không?”
“Anh muốn xem em ghen ư?” Diệp Phiên Nhiên cố chấp nói: “Em không mắc lừa đâu, xem như mình trút được gánh nặng, thoải mái biết bao nhiêu...”
“Phiên Phiên!” Anh quan sát cô kỹ lưỡng, ngón tay vuốt ve gò má cô: “Lần trước gặp em ở thành phố D, anh muốn nói rằng, em gầy quá, sắc mặt không được tốt, giống như đang mắc bệnh...”
Diệp Phiên Nhiên khó khăn lắm mới ổn định lại tâm trạng, giờ lại bắt đầu dậy sóng. Cô nói giọng đầy ấm ức: “Lúc anh và Chung Ni đi giải trí tiêu khiển ở Nam Kinh thì em đã bệnh nặng, viêm phổi cấp tính, sốt cao không thuyên giảm, một mình chịu đựng trong nhà hai ngày không ăn uống, nếu không phải có người phát hiện kịp thời đưa vào bệnh viện, em suýt nữa thì chết ngắc rồi, anh chẳng thể nào còn có dịp gặp lại em nữa đâu...”
“Anh không biết, thực sự không biết một chút gì cả! Xin lỗi em, anh không ngờ rằng việc này lại gây kích động lớn đến như vậy cho em!” Dương Tịch nói lời xin lỗi tận đáy lòng, anh chưa bao giờ thương tiếc cô như hôm nay: “Vì sao em không nói với anh?”
“Tình thế lúc đó, em làm sao nói gì với anh chứ? Anh sẽ để tâm đến em sao?” Cảm xúc chua xót lại dấy lên, con tim Diệp Phiên Nhiên ưu buồn sầu não.
“Được rồi, đều là lỗi của anh!” Anh dỗ dành Diệp Phiên Nhiên, giọng điệu vô cùng dịu dàng, ôm cô vào lòng, muốn thoả sức yêu mến cô: “Nếu em cảm thấy chưa hả giận thì đánh anh hai cái đi!”
“Nói thực lòng, em hận một nỗi muốn bóp chết anh!” Diệp Phiên Nhiên vờ ra vẻ chìa tay ra, xoa khuôn mặt gầy guộc thấp thoáng nét tiều tuỵ: “Dương Tịch, anh cũng gầy đi. Những tháng ngày đó, anh cũng sống không vui ư?”
Dương Tịch không nói gì, anh nhìn cô đăm đăm, mắt ánh lên tia sáng rất đỗi dịu dàng, hệt như những vì sao trên bãi biển trong đêm sâu thẳm, rực rỡ sáng chói, mềm mại dịu nhẹ.
Diệp Phiên Nhiên hiển nhiên đã hiểu ra điều anh muốn là gì. Tuy cả hai chia cách nhiều năm, nhưng sự ăn ý chẳng kém lúc trước là bao. Đôi con ngươi cô lấp lánh long lanh, trong veo như nước, đôi gò má không còn trắng bệch nhợt nhạt nữa mà ửng đỏ như ngà ngà say rượu, hệt như dáng vẻ trong đêm đầu tiên nhiều năm trước kia.
“Chết tiệt thật, em lại quyến rũ anh nữa rồi!” Bàn tay anh cấu chặt lấy bả vai cô, hơi thở quen thuộc lâu ngày xộc thẳng vào mặt cô. Cô chưa kịp suy nghĩ thì anh đã cúi đầu đặt nụ hôn lên bờ môi cô, rạo rực cháy bỏng, mân mê mơn trớn.
Diệp Phiên Nhiên sà vào vòng tay Dương Tịch, cả thân xác và tâm hồn cô đều chiều theo anh. Mãi tận khi bàn tay ấm áp của anh tuồn vào vạt áo cô, thắp lên một ngọn lửa trên làn da lạnh buốt, khoảnh khắc này đây cô mới đoạt lại lý trí, thở hổn hển mà đẩy anh ra.
“Dương Tịch, không được!” Cô thở dốc, đôi gò má ửng đỏ, hoảng hốt xấu hổ. Bọn họ sao có thể ngang nhiên bất chấp tất cả trao nụ hôn nồng nàn mãnh liệt ngay trước cửa nhà dưới ánh đèn rực rỡ chứ? Những người hàng xóm trở về lúc đêm khuya có thể trông thấy bất cứ lúc nào.
Dương Tịch cố gắng kìm nén bản thân, đè nén lòng ham muốn dục vọng đang được đánh thức sau bao nhiêu năm chôn giấu, đáp giọng nghẹn ngào: “Vậy bọn mình lên lầu, được chứ?”
Hai chữ “không được” Diệp Phiên Nhiên còn chưa kịp thốt lên lời thì anh đã chẳng buồn phân bua, ôm ngang eo nhấc bổng cô lên, bước lên cầu thang.
Diệp Phiên Nhiên không giằng co nữa, ngoan ngoãn áp mặt vào lồng ngực vững chãi ấm áp, hai tay ôm chặt lấy cổ anh. Chiếc đèn ngay lối đi cầu thang bị hỏng, ánh sáng âm u, bốn bề lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy hơi thở hồng hộc cùng nhịp đập con tim anh.
Dương Tich đã trở về, tình yêu của cô đã về! Diệp Phiên Nhiên càng ôm chặt anh hơn, không buông tay, mãi mãi nằm trong lòng anh, cả đời này sẽ chẳng phân ly...
Diệp Phiên Nhiên cảm nhận anh bước từng bước lên lầu, mở cửa bằng chùm chìa khoá của cô rồi đóng cửa, mở đèn, đặt cô trên chiếc giường trong phòng ngủ, còn mình thì ngồi bên mép giường.
“Em muốn uống nước.” Cô nói giọng yếu ớt, quả thực cô hơi khát khô miệng.
Dương Tịch nhìn dáng vẻ như chẳng có tinh thần của cô, đứng dậy ra ngoài rót nước còn Diệp Phiên Nhiên nằm trên tấm nệm mềm mại, khẽ hạ mí mắt, cơn buồn ngủ mệt mỏi nặng nề ập đến. Mất ngủ liên tiếp mấy ngày nay, vừa rồi lại khóc lóc thảm thiết một trận, cô đã mệt mỏi rã rời chịu đựng hết nổi rồi.
Đến khi anh bưng cốc nước sôi để nguội vào phòng thì Diệp Phiên Nhiên đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Anh khẽ thở dài, đặt cốc nước trên kệ tủ đầu giường, mở rộng tấm chăn được xếp gọn, đắp lên người cô.
Kim đồng hồ quả lắc trên tường điểm đúng mười hai giờ.
Dương Tịch vươn tay tắt chiếc đèn ngủ, lặng lẽ nằm cạnh Diệp Phiên Nhiên, ôm lấy cô đang say giấc nồng vào lòng. Màn đêm tối đen như mực, ánh đèn mờ ảo trong phòng, ngoài ánh đèn xe lấp loé hắt trên cánh cửa sổ đen kịt thì anh chẳng trông thấy gì cả, kể cả khuôn mặt cô.
Nhưng anh vẫn ôm lấy cô, lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, cảm nhận sự bình lặng cùng niềm thoả mãn chưa bao giờ có từ trước đến nay.
Bọn họ ôm nhau trong màn đêm đen, tuy rằng cả hai không nói năng gì nhưng gần gũi thân thiết hơn bất cứ lúc nào.
Dạo quanh một vòng, họ lại trở về xuất phát điểm ban đầu, quay về cảm giác rung động đầu đời. Nhưng anh hiểu một điều rằng, tình cảm của họ sẽ càng sâu đậm nồng nàn hơn cả thời niên thiếu, càng thêm vững chắc không gì có thể tàn phá được.
Bởi lẽ bọn họ là nhân vật chính duy nhất trong cuộc sống của cả hai, không ai có thể thay thế được.
Cớ Sao Mãi Yêu Em Cớ Sao Mãi Yêu Em - Tâm Văn