Chương 36
ÀY ĐỊNH KHÔNG CHỊU Ở TRONG chuồng nữa đấy à?” Tiffany hỏi khi cảm thấy giày nàng động đậy và liếc xuống, thấy con heo con lại đang chạy ra hàng hiên với nàng.
Nó đứng im, ngước lên nhìn nàng. Nàng cúi xuống để nựng, nhưng anh chàng vẫn tiếp tục nhìn nàng. Cuối cùng nàng đảo mắt chịu thua, bế nó lên đùi, chà tay lên bụng nó trong khi tiếp tục ngồi ngắm hoàng hôn.
Spoiler
Hôm nay không có cơn mưa rào nào nên không thể cướp đi bầu trời rực rỡ đầy những vệt hồng và vàng đan xen nhau. Rặng cây ở phía chân trời nhìn như thể bốc cháy, với cả một nền trời đỏ rực phía sau. Nàng có chút thời gian ngắm cảnh trong lúc chờ bánh chín.
“Đừng để ý đến ta, cô gái,” ông Zachary nói khi bước đến hàng hiên, ngồi vào cái ghế ưa thích của ông và rút thuốc ra hút.
Ông không bình luận gì về con heo con đang nằm trên đùi nàng, có nghĩa là ông không nhìn nàng. Nàng cũng chỉ là một người hầu khác của ông thôi. Vô hình. Thật ra, ông mơ hồ biết nàng đã ngồi đó, nên nàng có lẽ không nên can thiệp vào thói quen của ông. Ngôi nhà của mẹ nàng có đầy người hầu, nhưng nàng có thường thật sự chú ý đến ai trong số đó ngoại trừ chị Anna đâu? Vai diễn của nàng bây giờ cho nàng thấy rõ hơn về bản thân, và đó không phải là tất cả những gì nàng thấy khó chịu. Nhưng nàng có thể lờ Zachary đi, vì rõ ràng ông cũng cố tình phớt nàng. Nàng không ngại chia sẻ hàng hiên với ông. Khi gió thổi nhẹ thế này thì nàng cũng không ngửi thấy khói thuốc bay nữa.
“Có mùi gì rất ngon đấy, bay ra từ bếp của cô,” ông gọi nàng trước khi châm thuốc và ngồi ngắm hoàng hôn.
Tiffany mỉm cười. Bữa tối nay sẽ đáng để ăn mừng... à, cho nàng thôi. Chiếc nồi gang của Mary hóa ra là một đĩa quay thịt có nắp đậy. Nó đủ sâu để đút vừa giá nướng. Nó có tay cầm nên Tiffany có thể chỉ cần mang nó đặt lên bàn và sắp ra đĩa. Cái nồi còn có cả một cái giá đế hứng mỡ nữa, nên cũng có thể nướng trực tiếp trên lửa được. Giờ thì cái nồi thịt đang ở trên bàn bếp, thịt quay vẫn đang xì xèo mỡ, còn bánh mỳ thì vẫn nướng trong lò.
Nàng đã để một mẩu ghi chú trên nắp, Không được chạm. Đó sẽ là ngạc nhiên đầu tiên của nàng, bữa ăn ngon đầu tiên của nàng, và nàng muốn là người mở nắp nó ra. Tất nhiên mùi thơm bay ngào ngạt khắp phòng bếp cả buổi chiều nay đã là một dấu hiệu tốt rồi. Thế nhưng, trình bày vẫn rất quan trọng, nên nàng đã lấy một ít rau Andrew mang vào, rửa và bày xung quanh miếng thịt lớn. Và xếp nó vào đúng lúc, không quá sớm.
Đó là một ngày bận rộn của nàng, nhưng trôi chảy – à thì, gần như. Sự lo lắng bám theo nàng khi rời khỏi phòng Mary vẫn chưa nguôi. Nàng thậm chí còn ngu ngốc nghĩ Mary đã đoán ra nàng thật sự là ai khi nhắc đến mái tóc của Rose và nhìn vào –mái –tóc –đỏ của Tiffany. Nhưng nét mặt thì không giống nhau! Thật buồn cười, làm sao người phụ nữ đó có thể liên tưởng nàng với Rose được. Ngay cả nếu có, thì chắc bà cũng nhanh chóng rũ nó đi thôi. Đây là điều mà lẽ ra nàng đã phải nghĩ ra được, chứ không cần phải để nó làm nàng bứt rứt cả ngày. Điều làm thật sự buồn phiền là những gì Mary kể về cha mẹ nàng...
Hạnh phúc, rất yêu nhau, thế nhưng Rose vẫn bỏ đi. Vì sao? Liệu có ai trả lời câu hỏi này của nàng không? Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe kể Rose đã hạnh phúc thế nào khi còn ở đây, làm mọi chuyện còn rối rắm hơn. Và cũng lần đầu tiên nàng nhận ra rằng nàng đã có thể là một người khác nếu Rose không mang nàng đi khỏi đây. Tiffany có thể lớn lên, quen biết Hunter và có thể giờ đang mong chờ được kết hôn với anh, có thể đang yêu anh điên cuồng nữa. Đó không còn là một suy nghĩ khủng khiếp nữa, chỉ hơi buồn vì số phận đã không diễn ra như thế.
“Tôi thật sự muốn thấy em ôm nó trong 6 tháng tới đấy. Chưa nghe ra lời cảnh báo của tôi về kích cỡ của nó sao?”
Quỷ sứ, nàng mỉm cười với Hunter. Anh đang đứng dựa vào cửa, cầm một cuốn sách, mới tắm gội, tóc vẫn còn ướt. Anh nói khẽ để Zachary không chú ý đến mình.
“Tôi không mang nó ra đây,” nàng cãi. “Có vẻ như nó tìm tôi bất cứ khi nào cửa mở hoặc tôi đi ra ngoài.”
“Tôi hiểu cảm giác của nó.”
Nàng đỏ mặt quay ra nhìn hoàng hôn. Nàng nên đi vào trong. Chắc anh ra ngoài để nói chuyện với cha, chỉ là chưa muốn đi ra đó ngay thôi. Thế nhưng nàng cũng không nhúc nhích.
Thậm chí nàng còn níu kéo, hất đầu về phía cuốn sách anh đang cầm. “Anh đến trường từ lúc nào – mà anh có đi học không?”
“Nghĩ là tôi không đủ tiêu chuẩn với em sao, Đỏ?”
“Không, tôi chỉ thắc mắc thôi.”
Cuộc nói chuyện với Sam đêm qua làm nàng tò mò về những đứa con trai của cả hai gia đình, lớn lên cùng nhau, nhưng nàng không thể nhắc đến chuyện đó. “Ở nơi tôi đến có nhiều trường học lắm. Nhưng hình như ở đây không như thế.”
“Mẹ dạy anh em tôi. Lẽ ra mẹ tôi đã là cô giáo đấy, nhưng bà lại kết hôn. Nashart cuối cùng cũng có trường học. Còn cái này tôi mang cho em.”
Anh đặt cuốn sách xuống xích đu bên cạnh nàng. “Đoán là em thích đọc thử tiểu thuyết vùng viễn Tây – nếu em có thời gian.”
Nàng có thể vì nàng không nghĩ ngày nào cũng bận rộn thế này, nhưng sự tò mò của nàng vẫn chưa được thỏa mãn. “Chỉ một phòng học có nghĩa là anh sẽ phải đến lớp cùng những người hàng xóm kẻ thù của anh. Có bao giờ anh ẩu đả với họ không? Có phải anh là kẻ bắt nạt từ thuở bé không, Hunter Callahan?”
Anh cười lúc cúc. “Nếu tôi định đánh ai đó thì hắn phải to bằng hoặc hơn tôi. Tôi không ngại bọn to xác. Anh em nhà Warren không bao giờ trong tầm ngắm. Ngay cả khi Sam đã trưởng thành, tôi vẫn nặng hơn hắn nhiều.”
Phải, rõ ràng là anh to cao hơn, nhiều cơ bắp hơn, vai rộng hơn, chân khỏe hơn... nàng nhanh chóng dứt mắt khỏi anh và nhìn xuống chân. Nàng định quay vào nhà thì dừng lại, sực nhớ ra con heo con vẫn trong cánh tay nàng. Nàng quay lại để đưa nó về chuồng với mẹ.
Hunter giữ tay nàng lại. “Để tôi mang nó đi cho. Tôi đoán em phải dọn bàn ăn trước bữa tối nữa.”
Nàng gật đầu, đưa con vật cho anh. Nàng mới vào trong cửa thì nghe tiếng ông Zachary, “Cái quỷ gì thế này? Jakes phải cẩn thận hơn với những con vật nuôi lấy thịt thế này chứ.”
Tiffany hét lên khi đi vào nhà, “Nó không phải bữa tối đâu! Không bao giờ!”
“Ta có nghe nhầm không? Cô ta không thể--“
Nàng không thấy hết câu ông Zachary nói vì giọng ông bị át đi trong tiếng cười của Hunter.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey