Ám Ảnh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 36
hóm luật sư của Công ty Hyland ra tay nhanh như chớp và với sức mạnh của một quân đội được huấn luyện tốt. Trong vòng hai ngày sau buổi dạ hội cổ đông bị đình hoãn, một chánh án liên bang ở Raleigh đã nhận kiến nghị của họ yêu cầu tòa án bác bỏ tờ ủy quyền của William Hyland quá cố cho Nicolette Sandeman. Bản kiến nghị viện lẽ cần phải giải quyết ngay vấn đề cấp bách hơn cả này, để ngăn chặn thiệt hại nghiêm trọng cho công việc kinh doanh của công ty.
Như Niki đã lo sợ, các hệ thống truyền thông đã được trúng mùa khi cuộc vận động của cô chống gia đình Hyland diễn biến bất ngờ. Câu chuyện riêng của cô đột nhiên trở nên gây chú ý nhiều hơn hoạt động nhân đạo của cô.
Cô bị các ký giả vây hãm, để cố moi một chứng cớ nhỏ nhặt nào có thể làm nòng cốt cho các bài báo của họ, viết về một đứa con không chính thức, đòi được công nhận bởi một gia đình thuộc loại giàu nhất và đáng nói đến nhất của nước Mỹ. Họ đào sâu vào trong quá khứ của cô và có thêm câu chuyện đáng giá không ngờ, là vụ giết bà Gabrielle Sandeman, vẫn còn không tìm ra thủ phạm. Bị các ký giả săn hỏi, Niki phải cố nén để không buột miệng nói rằng H.D là thủ phạm. Dầu sao, không có chứng cớ, chuyện đó chỉ làm cô bị quấy rối thêm thôi. Nhưng cô lặng thinh cũng không yên. Khi cô không trả lời, các ký giả sục sạo các đường phố ở Willow Cross, phỏng vấn các người già lão, trong đó có người nhớ chuyện bà Gabrielle Sandeman, đã sống như một gái điếm nước ngoài, làm bộ làm tịch để rồi chết bi thảm.
Một ký giả truyền hình còn đào sâu hơn cả là khám phá ra rằng, Elle Sandeman là con không cha của Monique Varaix, một vận động viên nữ Olympic của Pháp. Anh ta nêu lên giả thiết, phải chăng Niki cũng có một đứa con hoang.
Niki đóng cửa ở nhà, vì hết chịu nổi tai tiếng, Will đã đi California để thỏa thuận về một buổi trình diễn đặc biệt trên truyền hình. Anh gọi điện thoại đề nghị trở về giúp cô, nhưng cô khước từ, muốn anh ở xa. Cô nghĩ rằng, sự nghiệp của anh, có thể bị nguy hại nếu anh dính líu với cô với tính chất "yêu đương".
Tuy nhiên Alexi đến không báo trước, không thèm để ý đến các nhiếp ảnh viên và chuyên viên quay phim truyền hình đóng đô thường trực ở đường vào nhà Niki, anh xách vali vào cửa nhà, mặc cho họ chụp ảnh.
Sau khi Niki ôm anh, anh bảo:
- Em hãy thành hôn với anh ngay bây giờ. Em cần gì phải trãi qua những chuyện… xấu xí này. Em đâu cần tiền bạc của gia đình Hyland. Em không cần cái gì của gia đình Hyland cả, Niki. Nếu em không có tên khai, hãy lấy tên anh! Hãy rời khỏi Willow Cross và trở về Baltimore với anh!
- Em không thể bỏ Willow Cross. Bây giờ thì không, không phải vì họ nói xấu em, hay vì họ tìm cách làm cho em cảm thấy dơ dáy. Cùng lắm cũng như khi em còn bé mà thôi.
- Nhưng vậy thì tại sao em không chịu bỏ cuộc cho rồi? Cho đến bây giờ, chỉ mình em bị thiệt hại, và anh không muốn thấy em…
- Em không có cách nào khác là tiếp tục. Anh không hiểu sao, Alexi, em không thể toàn vẹn chừng nào việc này chưa xong! Không phải vì em muốn tiền bạc của gia đình Hyland, Alexi! Mà cũng không phải cái tên Hyland. Em tranh đấu cho em… anh không hiểu sao?
Anh lặng thinh một lúc lâu, như thể lắng nghe cả ra ngoài những lời nói của Niki, như thể cuối cùng anh đang nghe ra ý nghĩ cô muốn nói mà anh đã luôn luôn cố tình không chịu nghe.
Niki dịu dàng nói:
- Nếu những bài báo làm phiền lòng, nếu anh cảm thấy chúng có thể làm phương hại đế sự nghiệp của anh bằng cách nào đó, có lẽ tốt hơn anh nên trở về Baltimore. Em sẽ hiểu, Alexi, thật mà.
Mặt Alexi thoáng lộ vẻ đau khổ.
- Anh đã một lần hứa với em là sẽ không rời bỏ em, Niki. Vì vậy, nếu em muốn đối đầu chuyện này cho đến khi hết, thì anh sẽ ở đây cho đến khi xong.
Trước đó, Niki đã tin rằng, nếu được một chỗ trong Hội đồng Quản trị Công ty Hyland, cô sẽ được chính thức hóa và có giá trị. Thế nhưng bây giờ hình như cô sẽ phải chiếnd đấu trước tòa án và có nguy cơ bị nhắc nhở một lần nữa, cô không là gì cả trước mắt thế gian.
Dù bị người ta xì xầm và bị tai tiếng, cô sẵn sàng chấp nhận nguy cơ ấy. cô chỉ đau khổ từ khi Alexi đến Willow Cross, cô không nhận được tin gì của Will, hay nghe anh nói gì cả. Cô nghĩ rằng, anh ta đã tin lời thiên hạ nói về cô, mà không để cho cô có dịp phân trần.
Cô lái xe đi Raleigh ngày hôm trước buổi ra tòa để gặp luật sư Cromwell, đang đặt văn phòng tạm ở một khách sạn tại đó để soạn lý đoán suốt ngày đêm. Cô hỏi:
- Tôi có hy vọng gì không?
- Năm mươi năm mươi. Ở tiểu bang Bắc Carolina, án lệ chót giống vụ này là trong năm 1954. Một nhà kinh doanh giàu có ở Raleigh chết, để gia sản lại cho vợ và con, để chia đều. Ông ta có một người con trai không chính thức, anh ta đã cãi rằng anh có quyền hưởng gia tài, vì sanh ra trước khi chúc thư được lập. Anh ta viện lẽ rằng, anh ta không có tên trong chúc thư, vì người cha không muốn làm cho các người con chính thức bối rối.
- Rồi thì sao? - Niki hỏi.
Ông Cromwell nhăn mặt:
- Tòa xử chống lại anh ta. Ông chánh án lý luận rằng, nếu một đứa con không chính thức không được người cha nhìn nhận, tòa án không có quyền chính thức hóa đứa con bất hợp pháp ấy.
- Tôi hiểu. Đó không có vẻ là nửa ăn nửa thua với tôi.
- Phán quyết ấy đã xưa hơn ba mươi lăm năm. Ngay lúc đó, nếu người ấy có tiền để chống án, phán quyết ấy có thể bị đảo ngược. Hơn nữa, có rất nhiều trường hợp tương tự ở những tiểu bang khác, trong đó chánh án phán quyết có lợi cho đứa con không chính thức. Ngay cả ở miền Nam, Niki, đã có sự thức tỉnh về vấn đề này. Chúng ta chỉ cần thuyết phục tòa án rằng, khi ông ta đã đài thọ cho cô và mẹ cô, vì mẹ cô không có khả năng nào khác để sinh sống, trên thực tế, ông H.D Hyland đã thừa nhận cô là người trong gia đình của ông ta.
- Tôi đã tự thuyết phục mình tin vào điểm ấy suốt cuộc đời tôi, - Niki nói với giọng chua xót.
- Cô đừng nói thế. Tôi đã đối đầu với bọn luật sư của Công ty Hyland trước đấy, Niki… Họ rất giỏi và nhạy bén khám phá ra liền bất kỳ dấu hiệu yếu đuối nào, cho nên cô đừng tỏ ra do dự hay hoài nghi trước mặt họ. Lập trường của chúng ta phải thế này: không chút nghi ngờ, cô là con gái của H.D Hyland và Duke Hyland bây giờ đang mưu toan phủ nhận một yêu sách hợp lý.
- Nhưng đúng thế, luôn luôn đúng như thế, - Niki hăng hái nói.
- Tốt lắm, ông Cromwell mỉm cười nói - Cô hãy nhớ điểm đó khi chúng ta ra tòa - và có lẽ chúng ta có thể có cơ may nhiều hơn một nửa.
Phòng xử án đầy các ký giả ngồi ở các hàng ghế cuối và những chuyên viên quay phim truyền hình xúm xít gần cửa ra vào.
Khi Niki đi vào, cô hơi chùn bước vì thấy Duke và Pepper ngồi giữa các luật sự của họ. Nhưng Alexi đi bên cạnh cô bóp bàn tay cô để trấn an cô, nên cô tiến vào. Thật là ấm áp khi cô cảm thấy tình yêu của anh nâng đỡ. Và còn nhiều người khác nữa yêu thương và ủng hộ cô cho đến khi xong việc này, Helen, Blake, và Kate. Ngay cả Jim và Bo cũng đến.
Thế nhưng, trong khi cô nhìn lướt qua các hàng ghế dự thính, cô nửa hy vọng, nửa trông đợi thấy mặt một người khác đã không hứa gì với cô. Một người đàn ông đã ngoảnh mặt đi với cô, có lẽ là lần cuối.
Ông chánh án Harrison Petty vào phòng xử giữa tiếng hô của mõ tòa.
- Ông biết gì về chánh án này không? - Niki hỏi nhỏ luật sư Cromwell.
- Ổng không phải là người bị gia đình Hyland mua chuộc.
- Đó là điều đáng mừng
- Đừng nói giọng chủ bại ấy, Niki. Phải tự tin lên, dù không cảm thấy cũng làm ra vẻ như vậy.
Niki gật đầu đồng ý.
Một lát sau, trưởng nhóm luật sư của Công ty Hyland là Quentin Lombard đứng lên phát biểu trước. Ông ta nói rằng các sự kiện của vụ này tầm thường và đơn giản. Bằng "những phương tiện không ai biết" và "có những lý do chỉ có cô biết rõ hơn ai hết", cô Nicolette Sandeman đã có được giấy ủy quyền của ông William Hyland. Khi thấy rằng giấy ủy quyền ấy không giá trị theo điều lệ nguyên thủy của Công ty thuốc lá Hyland, cô Sandeman đã ra yêu sách là người có liên hệ gia đình. Tuy yêu sách này không có căn cứ nào cả, nó đã làm trở ngại và chậm trễ công việc của Công ty Hyland. Thay mặt cho các thân chủ của ông, ông xin tòa tuyên án nhanh chóng và công bằng.
Đến lượt luật sư John Cromwell cũng lên tiếng xin tòa phán quyết nhanh chóng và công bằng cách cho cô Nicolette Sandeman được chính thức hóa.
Luật sư Lombard gọi tên ba nhân chứng, Duke, Pepper và người luật sư đã soạn thảo chúc thư của Hyland. tất cả các nhân chứng sau khi tuyên thệ, khai rằng H.D đã không bao giờ nhắc đến một đứa con nào khác, cũng như không hề nói ra sự quan tâm của ông đài thọ cho Nicolette Sandeman.
Luật sư Cromwell từ chối không chất vấn người nhân chứng nào hết. Luật sư Lombard mỉm cười đắc thắng và trở về bàn của mình. Bây giờ đến phiên luật sư Cromwell. Người nhân chứng độc nhất của ông là chính Niki Sandeman.
Tuy ông Cromwell đã tập dượt trước cho cô, Niki đã gần như quên hết những lời dặn dò của ông ta khi đứng trước vành móng ngựa. Cô vấp váp và đỏ mặt, đỏ mặt khi dùng đến hai chữ "Cha tôi", cô cố gắng tả lại một cách đáng tin cậy những năm trong đó ông H.D Hyland đã dự phần thường xuyên vào đời sống của cô và mẹ cô.
- Trong những năm đó, mẹ cô có làm việc không, cô sandeman?
- Dạ không.
- Vậy thì hai người sống bằng cách nào trong thời gian đó?
Luật sư Lombard phản đối:
- Phản đối! Một đứa trẻ vị thành niên không thể nào biết được những chi tiết tài chánh trong đời sống của mẹ nó. Bất cứ điều gì cô ấy nói ra bây giờ cũng là nghe nói lại mà thôi.
Luật sư Cromwell nói:
- Thưa Quý Tòa, chúng tôi xin Quý Tòa khoan dung cho về điểm này. Tuy cô Sandeman lúc ấy còn là vị thành niên, cô có thể làm chứng chính mình khi cô đã biết một số những sắp xếp về tài chánh.
Ông Chánh án Perry tuyên bố:
- Tòa cho phép hỏi.
Niki nói:
- Cha tôi gởi một chi phiếu đến mỗi tháng. Mẹ tôi đã đưa tôi xem những chi phiếu ấy khi… khi tôi buồn rầu vì ông không có mặt ở bên chúng tôi.
- Cô hãy cho Tòa biết về sự hiện diện của cha cô trong nhà cô như thế nào?
Niki ấp úng kể về cái tủ áo của ông H.D ở nhà cô, những chai rượu đặc biệt ông gởi đến từ kho rượu riêng của ông và những tút thuốc dành riêng cho ông.
- Cám ơn cô, cô Sandeman. Bây giờ tôi đưa cô xem tài liệu này mà tôi cũng yêu cầu được Tòa ghi làm bằng chứng. Cô nhận ra nó không?
- Dạ có. Đó là đơn xin nhập quốc tịch của mẹ tôi.
- Xin cô đọc lớn tên người bảo trợ cho mẹ cô được không?
Niki đọc thật lớn:
- Henry David Hyland.
- Xin hết, - Luật sư Cromwell nói.
Luật sư Lombard tiến ra để chất vấn Niki. Ông nói ra có vẻ thiện cảm.
- Tôi biết điều này sẽ làm cho cô khó chịu, cô Sandeman và tôi rất tiếc nếu những câu hỏi của tôi làm cho cô khó chịu. Tôi biết rằng, lớn lên mà không có cha thì thật là đau khổ.
- Dạ phải, - Niki khẽ đáp.
- Tôi biết rằng, việc đó ắt hẳng gây khó khăn cho mẹ cô vô cùng. Nhưng bà đã làm hết sức mình để nuôi cô khôn lớn phải không và cho cô cảm thấy cô có một chỗ ở.
- Phải. Mẹ tôi đã cố gắng nhưng đã không thể được. Trong những điều kiện như ở đây hồi đó. Bà đã…
Luật sư Lombard cắt ngang:
- Tôi chắc chắn là vậy. Và bà đã nói với cô rằng ông H.D Hyland là cha cô và ông ấy qnan tâm đến cô.
- Dạ phải, - Niki đáp, nước mắt rưng rưng.
- Và dĩ nhiên cô đã tin lời mẹ cô.
Niki trân mình cảnh giác. Cô lạnh lùng đáp:
- Phải. Tôi tin lời mẹ tôi. Mẹ tôi không nói dối.
- Dĩ nhiên là không. Nhưng cô không biết, cô Sandeman. Đôi khi vì thương con và muốn cho chúng có được những gì tốt đẹp nhất, người ta có thể tìm cách tránh cho chúng khỏi phải biết những điều có thể gây đau khổ và buồn rầu cho chúng.
Luật sư Cromwell đứng bật dậy, quát lên:
- Phản đối! Ông Lombard đang diễn giảng những điều không cần thiết.
Ông chánh án lên ttiếng:
- Chấp thuận. Ông Lombard, nếu ông có câu hỏi với nhân chứng, xin ông hãy hỏi.
- Thưa Quý Tòa, tôi sẽ hỏi, chắc chắn tôi sẽ hỏi. Cô Sandeman, có thể nào mẹ cô đã nói với cô rằng ông H.D Hyland là cha cô chỉ vì ông ấy là một người giàu có và cao quý Có thể là bà ấy đã cố gắng che chở cho cô theo cách của bà ấy? Có thể nào…
- Không! Không thể nào có chuyện đó! Ông ấy đã bày cho ông hỏi vậy! Ông ấy đang cố tình bôi nhọ mẹ tôi bởi vì bà không có ở đây để tự bảo vệ. Ông ấy là…
Niki hét lớn và chỉ vào Duke đang ngồi mỉm cười đắc ý.
Ông chánh án gõ chày đôm đốp và nói:
- Trật tự, trật tự. Nhân chứng không được hét lớn nữa, nếu không sẽ bị kết tội khinh thường tòa án.
Luật sư Lombard tiếp tục nói:
- Tôi hiểu cô đang cảm nghĩ như thế nào và tôi cũng buồn vì đã làm cho cô thêm đau khổ, cô Sandeman. Tôi chỉ cố gắng tìm ra sự thật.
- Sự thật! Hay cái coi như sự thật để thỏa mãn thân chủ của ông, - cô đáp lại gay gắt.
Ông chánh án lại nhắc nhở:
- Cô Sandeman, tôi đã cảnh cáo cô một lần rồi…
Cửa vào phòng xử án bỗng mở ra. Một người được cho vào. Y ra hiệu cho luật sư Lombard. Ông này nói:
- Thưa Quý Tòa, xin Quý Tòa cho nghỉ năm phút. Tôi tin rằng tôi có thể làm sáng tỏ toàn bộ vấn đề này ngay, nếu Tòa chấp thuận.
- Được lắm, ông Lombard, năm phút.
Niki bước xuống khỏi bục làm chứng và vội vàng đến bên ông Cromwell.
- Có chuyện gì thế? - cô hỏi.
Ông lắc đầu.:
- Tôi không biết. Nhưng nếu ông ta nộp bằng chứng gì tôi chưa thấy, tôi có thể phản kháng theo luật về trưng bằng chứng. Cô cứ giữ bình tĩnh, Niki. Đừng để Lombard khiêu khích được cô.
Niki uống một ly nước lạnh và cố lấy lại bình tĩnh. Rồi cô được gọi lên bục lại và nhắc nhở phải nói sự thật.
Luật sư Lombard bắt đầu:
- Cô sandeman, cô có nhớ một tai nạn xảy ra cho cô khi cô lên bốn tuổi không?
- Thưa Tòa, phản đối! Có liên quan gì?
Luật sư Lombard đưa tay lên:
- Thưa Quý Tòa, nếu Quý Tòa cho phép tôi hỏi, một lúc tôi nghĩ rằng những câu hỏi này không những có liên quan mà còn
thiết yếu.
- Không chấp nhận sự phản đối. Xin ông hỏi vào vấn đề, nhân chứng sẽ trả lời.
- Dạ phải. Tôi đã gặp một tai nạn như thế, - Niki đáp.
- Cô có nhớ cô được đưa vào bệnh viện Willow Cross không? Ở đó cô đã được truyền máu trong khi điều trị không?
- Tôi không nhớ việc đó. Mẹ tôi đã kể cho tôi nghe lại chuyện ấy.
Luật sư Lombard cười rất tươi:
- Vậy thì, may thay, chúng ta không cần trông cậy vào lời nói của mẹ cô trong trường hợp này. Chúng tôi có hồ sơ điều trị của cô ở bệnh viện, cũng như chúng tôi có hồ sơ bệnh viện liên qua đến căn bệnh cuối cùng đã làm ông H.D Hyland chết. Loại máu của cô là B+, cô Sandeman. Loại máu của ông H.D Hyland là A-. Như vậy, về mặt y học, ông Henry Hyland không thể nào là cha của cô
- Phản đối! - Luật sư Cromwell la to - Không có cơ sở, thưa Quý Tòa. Tôi phản đối!
Niki điếng người, như bị điện giật. Căn phòng bắt đầu quay, rồi cô ngã ra bất tỉnh.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh