Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vị Chanh Bạc Hà
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 35
C
hương 35
“Cậu nói…cậu nói cậu có thai?” Ngây người hồi lâu, Tần Hàm Lạc mới gian nan hỏi ra những lời này.
Giản Hân Bồi thấp giọng nói: “Mình không dám khẳng định, nhưng…nhưng hình như là vậy.” Nàng không dám nhìn vẻ mặt Tần Hàm Lạc, nước mắt lại thế nào cũng không dừng được.
“Cậu đã nói chuyện này cho Cố Minh Kiệt chưa?” Một lát sau, Tần Hàm Lạc lại hỏi.
“Sao mình có thể nói cho hắn, mình…mình không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa! Cả hai đã chia tay rồi!” Vừa nghe đến cái tên này, Giản Hân Bồi lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên thập phần kích động.
Tần Hàm Lạc nhìn nàng, im lặng không lên tiếng, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Hàm Lạc, giờ cậu…chán ghét mình lắm phải không?” Giản Hân Bồi nhìn cô, thanh âm tràn ngập thống khổ.
“Không có! Đừng nghĩ linh tinh!” Tần Hàm Lạc cau mày, phiền não nói. Cô hít sâu vài cái, dùng sức lắc lắc đầu, khiến ình tỉnh táo lại. Cắn chặt răng, tiến lên, nâng khuôn mặt Giản Hân Bồi lên, lau đi nước mắt cho nàng, trịnh trọng nói: “Bây giờ cậu về nhà nghỉ ngơi ình, ngày mai…mai mình đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra! Không phải sợ, cũng đừng cho bất kì ai biết việc này, hiểu không?”
“Sau này…cậu sẽ không để ý tới mình nữa phải không? Cậu đã nói…cậu ghét loại con gái không biết tự trọng như thế.” Giản Hân Bồi không đáp lời cô, lại bình tình nhìn cô, cố chấp chờ câu trả lời.
“Trong đầu cậu nghĩ cái gì thế?!” Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ thở dài, nắm tay nàng: “Bên ngoài rất lạnh, về nhà ngủ trước đã, được không? Mình sẽ cùng cậu đối mặt với chuyện này. Sẽ không ghét bỏ cậu, cũng sẽ không không quan tâm tới cậu, được chưa?”
“Thật sao?” Giản Hân Bồi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô.
“Thật.”
Giản Hân Bồi lại ôm chầm lấy Tần Hàm Lạc: “Hàm Lạc, đêm nay cậu có thể ở bên mình không? Mình…lòng mình rất khổ sở, cũng sợ lắm. Cậu tới nhà mình được không?”
Tần Hàm Lạc do dự không lên tiếng.
“Xin cậu…” Giản Hân Bồi gục trên vai cô, khe khẽ nức nở.
Bức rèm của một căn phòng trên tầng bốn bị kéo mạnh gây ra một tiếng “xoẹt”. Mễ Tiểu Nhàn xoay người, tận lực không thèm nghĩ tới màn vừa nhìn thấy nữa, nhưng lòng em dường như hơi thắt lại, đau nhói. Em nhìn căn phòng toàn màu lam cùng trắng, một khắc trước còn sung sướng vì có được, nhưng lúc này, em lại không thể nào cao hứng nổi.
Cô gái kia là ai, rốt cuộc nàng là ai?
***
Sáng sớm, Tần Trọng vừa ăn bữa sáng, vừa cau mày nói: “Hàm Lạc, tối qua con lại nửa đêm nửa hôm chạy tới nhà bác Giản ngủ hả? Trước kia còn nhỏ, không hiểu chuyện thì thôi, giờ con và Bồi Bồi vẫn còn như vậy, không sợ quấy rầy nhà bác Giản nghỉ ngơi à.”
“Tối qua con không gặp họ.” Tần Hàm Lạc có chút chột dạ nói. Cô uống một ngụm sữa, hơi trầm ngâm một chút, lại nói tiếp: “Ba à, dì Mễ, có chuyện con muốn bàn bạc với hai người. Một người bạn học của con và Bồi Bồi hôm qua mới gọi tới, cực lực rủ bọn con tới Hải Nam chơi, con…con muốn đi.”
“Cái gì? Sắp đến lễ mừng năm mới rồi, còn đi chơi cái gì?” Tần Trọng lập tức tỏ vẻ phản đối.
“Hải Nam? Không tệ, mùa đông đi du lịch tới đó rất thoải mái. Tiểu Nhàn, con cũng có thể đi chơi cùng Hàm Lạc.” Mễ Tuyết Tuệ thật ra lại cực kì tán thành.
Tần Hàm Lạc nghe được Mễ Tuyết Tuệ ủng hộ, vốn đang vui vẻ, vừa nghe được bà bảo Tiểu Nhàn cùng đi, lòng lập tức khẩn trương, lại cứng họng khó nói ra lời phản đối. Đúng lúc đang sốt ruột, lại nghe Mễ Tiểu Nhàn lạnh lùng buông một câu: “Con không có hứng đi.” Khối đá trong lòng cô mới rơi xuống.
“Con muốn đi bao lâu?” Tần Trọng thấy Mễ Tuyết Tuệ đồng ý, cũng không có ý kiến gì.
“Khoảng bảy tám này ạ.”
“Đi lâu vậy sao?”
“Ai nha, đã đi chơi thì đương nhiên phải chơi cho thỏa thích rồi. Hàm Lạc, không sao đâu, dì ủng hộ con, chỉ là đi ra ngoài chơi, mọi việc đều phải cẩn thận một chút, tự chăm sóc bản thân.” Mễ Tuyết Tuệ nói.
“Vâng.” Tần Hàm Lạc nhìn Mễ Tuyết Tuệ, cảm kích từ đáy lòng, cô quả thực đã sắp coi Mễ Tuyết Tuệ như mẹ của mình rồi.
***
“À…Tiểu Nhàn, ngày mai tôi không thể đi cùng em tới thăm bà nội được, chúng ta…chúng ta đổi ngày được không?” Tần Hàm Lạc ngồi xuống bên giường, trên mặt có vài phần xấu hổ.
“Không sao cả, lời chị đã nói, em có thể coi như chị chưa từng nói gì.” Mễ Tiểu Nhàn tựa hờ trên giường, tùy ý lật quyển sách trong tay.
“Tôi…tôi mấy ngày tới có chuyện quan trọng hơn phải làm, thực xin lỗi…”
“Không sao cả, em biết, chị muốn đi Hải Nam chơi!” Vẻ mặt Mễ Tiểu Nhàn phi thường đạm mạc.
“Tôi…” Tần Hàm Lạc còn muốn nói gì nữa, Mễ Tiểu Nhàn đã xoay người, để lại cho cô một bóng lưng.
Cô bất đắc dĩ đứng lên, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng, nghĩ nghĩ, lại nhịn không được xoay lại nói: “Thực xin lỗi! Về sau tôi nhất định sẽ cùng em đi thăm bà.”
Mễ Tiểu Nhàn vẫn không nhúc nhích, đợi đến khi nghe được cô đã ra ngoài, liền ném quyển sách lên giường, giữa đôi mày lại hiện ra một tia phiền não.
***
Trong bệnh viện, nơi nơi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, những người mặc áo trắng vội vàng đi qua đi lại trên hành lang. Bệnh viện này là một bệnh viện có danh tiếng tốt nhất ở thành phố A mà Tần Hàm Lạc đã lên mạng tra được trước đó.
Giản Hân Bồi nén nước mắt, nắm chặt tay Tần Hàm Lạc, thần sắc kinh hoảng. Kiểm tra cho nàng là một người phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi sắc mặt lạnh như băng, bà dường như đã quen với việc những cô gái ở tuổi như Giản Hân Bồi đến nơi này.
“Cô gái xinh đẹp như vậy lại không thương tiếc thân thể mình thế này.” Bà lắc đầu than khẽ.
Giản Hân Bồi cắn môi không lên tiếng.
“Tiến vào đây.” Bà bác sĩ đứng lên, đi vào một gian phòng trong.
“Hàm Lạc…” Giản Hân Bồi nhìn Tần Hàm Lạc, do dự không chịu đi vào.
“Bạn cô không thể vào được, cô kiểm tra xong là có thể qua bên kia phẫu thuật.” Nữ bác sĩ kia đứng ở cửa, nhướng mày, không kiên nhẫn nói.
“Đi đi, đừng sợ.” Thấy Giản Hân Bồi bị dọa thành như thế, Tần Hàm Lạc hung hăng trừng mắt với vị bác sĩ kia, ôn nhu an ủi nàng: “Mình ở đây chờ cậu.”
Giản Hân Bồi đi bước một vào trong, vài phút sau liền đi ra. Hai người ngồi ở băng ghế dài trong hành lang chờ kết quả, một lúc lâu sau, một cô ý tá tiến lại nói hai người đã có thể vào phòng giải phẫu. Thân mình Giản Hân Bồi lại bắt đầu phát run.
Tần Hàm Lạc nhìn bộ dáng nàng, lòng đau đớn như thể bị kim đâm, cô nắm tay nàng, đi theo người y tá kia, đồng thời an ủi: “Bác sĩ đã nói rồi, sẽ không đau đâu, nửa giờ là có thể ra. Đừng sợ, mình sẽ luôn túc trực bên ngoài đợi cậu, đừng sợ…”
Tần Hàm Lạc ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu, thỉnh thoảng giơ tay nhìn đồng hồ. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô trông thất bộ dáng bất lực rụt rè sợ sệt đó của Giản Hân Bồi, cảm thấy như trái tim mình tan nát. Vừa nghĩ tới Cố Minh Kiệt, cô hiện tại có loại xúc động muốn giết người. Cô hận Cố Minh Kiệt, hận chính mình, nhưng mà, lúc này lòng cũng nổi lên một tia hận ý với Giản Hân Bồi.
Cô đứng lên, lại ngồi xuống, hít thở từng hơi thật sâu, nước mắt chảy ra, lại vội lau đi, cô cảm thấy cảm xúc của mình cũng sắp hỏng mất, vì cái gì chuyện tàn nhẫn như vậy lại phát sinh trên người Bồi Bồi!
Thời gian trở nên dài vô tận, khiến người ta không chịu nổi, cứ thế cho đến lúc Giản Hân Bồi đi ra, tinh thần Tần Hàm Lạc dĩ nhiên trở nên hoảng hốt, thế nhưng lại quên lập tức đi lên đỡ nàng.
“Có đau không?” Tần Hàm Lạc bắt lấy tay nàng. Sắc mặt Giản Hân Bồi tái nhợt như tờ giấy, những ngón tay lạnh lẽo dị thường.
“Không đau, chúng ta…mau rời khỏi nơi này.” Từng giọt nước mắt rơi xuống, nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi khiến ình cảm thấy dơ bẩn cùng nhục nhã này.
“Được, chúng ta lập tức đi.” Tần Hàm Lạc ôm lấy thân mình hơi run rẩy của nàng, vội vàng gật đầu.
Rốt cục về tới nhà, căn hộ nhỏ ấm áp mà ông ngoại đã mua cho cô. Tần Hàm Lạc vội vàng dìu Giản Hân Bồi lên chiếc giường trong phòng mình, sau đó mở điều hòa, đắp chăn cho nàng.
“Hiện giờ cậu không đau là vì còn có thuốc tê, đến khi thuốc tê hết tác dụng sẽ rất đau, cậu phải kiên trì một chút.” Tần Hàm Lạc nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói.
Giản Hân Bồi hai mắt trống rỗng nhìn vách tường màu trắng ở đối diện, ngẩn ngơ rơi lệ, cũng không nói gì.
“Cậu nằm đây nghỉ ngơi đã, mình muốn ra ngoài một lát.”
“Đừng, đừng đi, cậu…cậu đừng bỏ mình!” Giản Hân Bồi kinh hoảng, vội vàng nắm chặt tay cô.
“Mình sẽ lập tức trở lại.” Tần Hàm Lạc đau lòng muốn chết, trên mặt lại không biểu lộ ra. Cô hơi dùng sức, liền cạy mở tay nàng.
“Hàm Lạc…” Giản Hân Bồi nhìn cô, lặng im nức nở.
Tần Hàm Lạc dằn lòng, cắn răng đi ra khỏi phòng.
Đầu tiên cô đi tới ngân hàng ở gần đó, lấy ra một ít tiền trong sổ tiết kiệm mà ông ngoại ình, sao đó tới tiệm cơm gần đó, mua một bát cháo đường đỏ và một bát gà tần thuốc bắc. Vội vàng đóng gói lại những món này, sau đó lập tức về nhà. Giản Hân Bồi thấy cô về, lòng an tâm hơn nhiều.
Tần Hàm Lạc lòng nén một cỗ uất khí, lại không biết phải trút giận lên ai. Mắt không nhìn nàng, mất vài phần sức lực chuyển bàn làm việc ra trước giường, múc canh và cháo ra bát, sau đó đặt lên bàn.
“Uống đi.” Thanh âm của cô có vài phần ra lệnh.
“Mình…mình uống không nổi.” Giản Hân Bồi suy yếu nói.
Tần Hàm Lạc cũng không nhiều lời, cầm thìa múc một muỗng canh, đặt bên miệng thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng nàng, lãnh đạm nói: “Nếu thời gian này cậu ở đây mà không chịu ăn uống, vậy sau này mình sẽ không để ý tới cậu nữa.”
Giản Hân Bồi run lên, mắt đẫm nước ngoan ngoãn uống thìa canh kia. Tần Hàm Lạc cực kì kiên nhẫn, đút từng thìa từng thìa một. Uống được ba chén canh nhỏ, nửa bát cháo, Giản Hân Bồi rốt cuộc cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng nói: “Mình không uống được nữa.”
Tần Hàm Lạc nhìn thứ còn sót lại trong chén, cũng không ép nữa, đứng dậy thu dọn sạch sẽ bưng ra ngoài. Một lát sau lại quay vào phòng, mở máy tính chơi game.
Giản Hân Bồi tựa vào gối đầu, nhìn bóng dáng cô, không biết thế nào lại muốn khóc.
“Cậu không nghỉ đi, cứ nhìn mình làm gì?” Hồi lâu, thanh âm phiền muộn của Tần Hàm Lạc truyền vào tai nàng. Tuy cô không quay lại, nhưng trực giác mách bảo Giản Hần Bồi đang nhìn mình.
“Mình…mình đang nghĩ một việc.” Giản Hân Bồi run giọng, thành thật trả lời.
“Việc gì?”
“Mình đang nghĩ, trải qua chuyện này, hiện trong lòng cậu đối với mình là cảm giác gì?”
Tần Hàm Lạc ngẩn ra quay đầu lại, cô rất muốn nói với nàng “Trừ bỏ đau lòng ra mình không có cảm giác gì”, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Ngẫm nghĩ lại hỏi ngược lại: “Mình cũng rất muốn hỏi cậu một việc.”
“Cậu hỏi đi.”
“Tối ngày đó khi cậu gọi ình, cậu đang ở bên Cố Minh Kiệt phải không?”
“Phải.” Giản Hân Bồi nghĩ tới tối hôm đó, sắc mặt liền lộ vẻ sầu thảm, nàng vội vàng cúi đầu.
“Có phải cũng tối hôm đó, cậu cùng hắn…làm chuyện đó?” Trong mắt Tần Hàm Lạc mang theo thần sắc thống khổ, mất cực nhiều khí lực mới có thể hỏi ra lời.
“Đúng vậy.” Không biết có phải thuốc tê mất dần tác dụng không, sắc mặt Giản Hân Bồi càng trở nên tái nhợt.
“Mình hỏi cậu, lúc ấy vì sao lại muốn gọi ình?” Tần Hàm Lạc không chớp mắt nhìn nàng, ngữ khí còn thật sự chấp nhất.
← Thật ra thì em rất trong sáng – Chương 96
Thật ra thì em rất trong sáng – Chương 97 →
Vị Chanh Bạc Hà – Chương 35
Posted on 09/03/2014by Bách Linh
“Khoảng bảy tám này ạ.”
“Đi lâu vậy sao?”
“Ai nha, đã đi chơi thì đương nhiên phải chơi cho thỏa thích rồi. Hàm Lạc, không sao đâu, dì ủng hộ con, chỉ là đi ra ngoài chơi, mọi việc đều phải cẩn thận một chút, tự chăm sóc bản thân.” Mễ Tuyết Tuệ nói.
“Vâng.” Tần Hàm Lạc nhìn Mễ Tuyết Tuệ, cảm kích từ đáy lòng, cô quả thực đã sắp coi Mễ Tuyết Tuệ như mẹ của mình rồi.
***
“À…Tiểu Nhàn, ngày mai tôi không thể đi cùng em tới thăm bà nội được, chúng ta…chúng ta đổi ngày được không?” Tần Hàm Lạc ngồi xuống bên giường, trên mặt có vài phần xấu hổ.
“Không sao cả, lời chị đã nói, em có thể coi như chị chưa từng nói gì.” Mễ Tiểu Nhàn tựa hờ trên giường, tùy ý lật quyển sách trong tay.
“Tôi…tôi mấy ngày tới có chuyện quan trọng hơn phải làm, thực xin lỗi…”
“Không sao cả, em biết, chị muốn đi Hải Nam chơi!” Vẻ mặt Mễ Tiểu Nhàn phi thường đạm mạc.
“Tôi…” Tần Hàm Lạc còn muốn nói gì nữa, Mễ Tiểu Nhàn đã xoay người, để lại cho cô một bóng lưng.
Cô bất đắc dĩ đứng lên, nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng, nghĩ nghĩ, lại nhịn không được xoay lại nói: “Thực xin lỗi! Về sau tôi nhất định sẽ cùng em đi thăm bà.”
Mễ Tiểu Nhàn vẫn không nhúc nhích, đợi đến khi nghe được cô đã ra ngoài, liền ném quyển sách lên giường, giữa đôi mày lại hiện ra một tia phiền não.
***
Trong bệnh viện, nơi nơi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, những người mặc áo trắng vội vàng đi qua đi lại trên hành lang. Bệnh viện này là một bệnh viện có danh tiếng tốt nhất ở thành phố A mà Tần Hàm Lạc đã lên mạng tra được trước đó.
Giản Hân Bồi nén nước mắt, nắm chặt tay Tần Hàm Lạc, thần sắc kinh hoảng. Kiểm tra cho nàng là một người phụ nữ trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi sắc mặt lạnh như băng, bà dường như đã quen với việc những cô gái ở tuổi như Giản Hân Bồi đến nơi này.
“Cô gái xinh đẹp như vậy lại không thương tiếc thân thể mình thế này.” Bà lắc đầu than khẽ.
Giản Hân Bồi cắn môi không lên tiếng.
“Tiến vào đây.” Bà bác sĩ đứng lên, đi vào một gian phòng trong.
“Hàm Lạc…” Giản Hân Bồi nhìn Tần Hàm Lạc, do dự không chịu đi vào.
“Bạn cô không thể vào được, cô kiểm tra xong là có thể qua bên kia phẫu thuật.” Nữ bác sĩ kia đứng ở cửa, nhướng mày, không kiên nhẫn nói.
“Đi đi, đừng sợ.” Thấy Giản Hân Bồi bị dọa thành như thế, Tần Hàm Lạc hung hăng trừng mắt với vị bác sĩ kia, ôn nhu an ủi nàng: “Mình ở đây chờ cậu.”
Giản Hân Bồi đi bước một vào trong, vài phút sau liền đi ra. Hai người ngồi ở băng ghế dài trong hành lang chờ kết quả, một lúc lâu sau, một cô ý tá tiến lại nói hai người đã có thể vào phòng giải phẫu. Thân mình Giản Hân Bồi lại bắt đầu phát run.
Tần Hàm Lạc nhìn bộ dáng nàng, lòng đau đớn như thể bị kim đâm, cô nắm tay nàng, đi theo người y tá kia, đồng thời an ủi: “Bác sĩ đã nói rồi, sẽ không đau đâu, nửa giờ là có thể ra. Đừng sợ, mình sẽ luôn túc trực bên ngoài đợi cậu, đừng sợ…”
Tần Hàm Lạc ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu, thỉnh thoảng giơ tay nhìn đồng hồ. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô trông thất bộ dáng bất lực rụt rè sợ sệt đó của Giản Hân Bồi, cảm thấy như trái tim mình tan nát. Vừa nghĩ tới Cố Minh Kiệt, cô hiện tại có loại xúc động muốn giết người. Cô hận Cố Minh Kiệt, hận chính mình, nhưng mà, lúc này lòng cũng nổi lên một tia hận ý với Giản Hân Bồi.
Cô đứng lên, lại ngồi xuống, hít thở từng hơi thật sâu, nước mắt chảy ra, lại vội lau đi, cô cảm thấy cảm xúc của mình cũng sắp hỏng mất, vì cái gì chuyện tàn nhẫn như vậy lại phát sinh trên người Bồi Bồi!
Thời gian trở nên dài vô tận, khiến người ta không chịu nổi, cứ thế cho đến lúc Giản Hân Bồi đi ra, tinh thần Tần Hàm Lạc dĩ nhiên trở nên hoảng hốt, thế nhưng lại quên lập tức đi lên đỡ nàng.
“Có đau không?” Tần Hàm Lạc bắt lấy tay nàng. Sắc mặt Giản Hân Bồi tái nhợt như tờ giấy, những ngón tay lạnh lẽo dị thường.
“Không đau, chúng ta…mau rời khỏi nơi này.” Từng giọt nước mắt rơi xuống, nàng chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi khiến ình cảm thấy dơ bẩn cùng nhục nhã này.
“Được, chúng ta lập tức đi.” Tần Hàm Lạc ôm lấy thân mình hơi run rẩy của nàng, vội vàng gật đầu.
Rốt cục về tới nhà, căn hộ nhỏ ấm áp mà ông ngoại đã mua cho cô. Tần Hàm Lạc vội vàng dìu Giản Hân Bồi lên chiếc giường trong phòng mình, sau đó mở điều hòa, đắp chăn cho nàng.
“Hiện giờ cậu không đau là vì còn có thuốc tê, đến khi thuốc tê hết tác dụng sẽ rất đau, cậu phải kiên trì một chút.” Tần Hàm Lạc nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói.
Giản Hân Bồi hai mắt trống rỗng nhìn vách tường màu trắng ở đối diện, ngẩn ngơ rơi lệ, cũng không nói gì.
“Cậu nằm đây nghỉ ngơi đã, mình muốn ra ngoài một lát.”
“Đừng, đừng đi, cậu…cậu đừng bỏ mình!” Giản Hân Bồi kinh hoảng, vội vàng nắm chặt tay cô.
“Mình sẽ lập tức trở lại.” Tần Hàm Lạc đau lòng muốn chết, trên mặt lại không biểu lộ ra. Cô hơi dùng sức, liền cạy mở tay nàng.
“Hàm Lạc…” Giản Hân Bồi nhìn cô, lặng im nức nở.
Tần Hàm Lạc dằn lòng, cắn răng đi ra khỏi phòng.
Đầu tiên cô đi tới ngân hàng ở gần đó, lấy ra một ít tiền trong sổ tiết kiệm mà ông ngoại ình, sao đó tới tiệm cơm gần đó, mua một bát cháo đường đỏ và một bát gà tần thuốc bắc. Vội vàng đóng gói lại những món này, sau đó lập tức về nhà. Giản Hân Bồi thấy cô về, lòng an tâm hơn nhiều.
Tần Hàm Lạc lòng nén một cỗ uất khí, lại không biết phải trút giận lên ai. Mắt không nhìn nàng, mất vài phần sức lực chuyển bàn làm việc ra trước giường, múc canh và cháo ra bát, sau đó đặt lên bàn.
“Uống đi.” Thanh âm của cô có vài phần ra lệnh.
“Mình…mình uống không nổi.” Giản Hân Bồi suy yếu nói.
Tần Hàm Lạc cũng không nhiều lời, cầm thìa múc một muỗng canh, đặt bên miệng thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng nàng, lãnh đạm nói: “Nếu thời gian này cậu ở đây mà không chịu ăn uống, vậy sau này mình sẽ không để ý tới cậu nữa.”
Giản Hân Bồi run lên, mắt đẫm nước ngoan ngoãn uống thìa canh kia. Tần Hàm Lạc cực kì kiên nhẫn, đút từng thìa từng thìa một. Uống được ba chén canh nhỏ, nửa bát cháo, Giản Hân Bồi rốt cuộc cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng nói: “Mình không uống được nữa.”
Tần Hàm Lạc nhìn thứ còn sót lại trong chén, cũng không ép nữa, đứng dậy thu dọn sạch sẽ bưng ra ngoài. Một lát sau lại quay vào phòng, mở máy tính chơi game.
Giản Hân Bồi tựa vào gối đầu, nhìn bóng dáng cô, không biết thế nào lại muốn khóc.
“Cậu không nghỉ đi, cứ nhìn mình làm gì?” Hồi lâu, thanh âm phiền muộn của Tần Hàm Lạc truyền vào tai nàng. Tuy cô không quay lại, nhưng trực giác mách bảo Giản Hần Bồi đang nhìn mình.
“Mình…mình đang nghĩ một việc.” Giản Hân Bồi run giọng, thành thật trả lời.
“Việc gì?”
“Mình đang nghĩ, trải qua chuyện này, hiện trong lòng cậu đối với mình là cảm giác gì?”
Tần Hàm Lạc ngẩn ra quay đầu lại, cô rất muốn nói với nàng “Trừ bỏ đau lòng ra mình không có cảm giác gì”, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Ngẫm nghĩ lại hỏi ngược lại: “Mình cũng rất muốn hỏi cậu một việc.”
“Cậu hỏi đi.”
“Tối ngày đó khi cậu gọi ình, cậu đang ở bên Cố Minh Kiệt phải không?”
“Phải.” Giản Hân Bồi nghĩ tới tối hôm đó, sắc mặt liền lộ vẻ sầu thảm, nàng vội vàng cúi đầu.
“Có phải cũng tối hôm đó, cậu cùng hắn…làm chuyện đó?” Trong mắt Tần Hàm Lạc mang theo thần sắc thống khổ, mất cực nhiều khí lực mới có thể hỏi ra lời.
“Đúng vậy.” Không biết có phải thuốc tê mất dần tác dụng không, sắc mặt Giản Hân Bồi càng trở nên tái nhợt.
“Mình hỏi cậu, lúc ấy vì sao lại muốn gọi ình?” Tần Hàm Lạc không chớp mắt nhìn nàng, ngữ khí còn thật sự chấp nhất.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vị Chanh Bạc Hà
Nghiễm Lăng Tán Nhân
Vị Chanh Bạc Hà - Nghiễm Lăng Tán Nhân
https://isach.info/story.php?story=vi_chanh_bac_ha__nghiem_lang_tan_nhan