Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vẫn Là Tình Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 36
P
hương Tình vừa chuyển mặt liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dịch Trường Thanh, không khỏi có chút buồn bực than thở: “Mẹ em thật là......”
Hạ Khải Minh nhìn thấy Dịch Trường Thanh nở nu cười rộ với hắn đầy ý vị thâm trường, hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Tình Tử, thực ra mẹ em.....” Hạ Khải Minh do dự mà không biết phải nói như thế nào.
Phương Tình rất thản nhiên nhìn anh, không bận tâm lắm khoát tay:” Em biết mẹ em một mực tác hợp cho hai chúng ta, không có việc gì, anh đừng để ý tới bà là đươc rồi.”
Hạ Khải Minh có chút kinh ngạc: “Em biết?”
Phương Tình bĩu môi, một chút cảm xúc khác cũng không có: “Bà làm rõ ràng như vậy, em cũng đâu có ngốc………..Anh đừng để ý, mẹ em chỉ làm loạn uyên ương chút thôi, lát giải thích lại với Cố Tiểu Mạch, đừng để cho cô bạn hiểu nhầm cái gì”
Phương Tình vừa thấy Lục Hân đi hướng về bên này, liền nhìn về phía hắn tươi cười, đầu cũng không quay lai nói: ” Em xin lỗi không nói chuyện với anh tiếp đươc!”
Hạ Khải Minh có chút thất hồn lạc phách nhìn cô rời đi, chạm vào ánh mắt đóng băng Lục Hân, trong lòng từng đợt đắng cay tuôn trào.
“Không vất vả sao?”
Hạ Khải Minh xoay người, phát hiện không biết khi nào thì Cố Mạch đứng ở sau anh, mỉm cười dịu dàng động lòng người, ánh mắt trong suốt thấu hiểu như vây, tựa như thế gian này tất cả đều ở trong mắt cô nàng.
Hạ Khải Minh thấy kỳ quái bản thân mình ở trước mặt cô này sẽ phải gỡ bỏ vẻ nguỵ trang, cũng không có hỏi ý cô nàng là ý gì, cong khoé môi tươi cười nói: “Không biết.”
Cố Mạch sóng mắt hơi hơi xoay chuyển: “Không muốn cười thì đừng cười.”
Hạ Khải Minh lúc này cười rộ lên là thật, Cố Mạch thật sự là một người thú vị
“Không muốn cười thì đừng cười sao? Vậy còn cô?”
Cố Mạch sửng sốt hiếm thấy một chút, ánh mắt có chút thay đổi.
Hạ Khải Minh bỗng nhiên muốn vươn tay sờ sờ đầu cô, như là đối đãi với Phương Tình cưng chiều vẫn hay xoa xoa đầu, hắn quả thực cũng làm như vậy. Sau nghĩ lại, cảm thấy cử chỉ lúc đó quả là mạo phạm chẳng hiểu vì sao lại vậy.
“Cô đó…. rõ ràng tuổi tác bằng Tình Tử, làm sao cái gì cũng đều nhìn thấu như vậy?”
Hạ Khải Minh thở dài giống như trong lời nói có mang chút bất đắc dĩ cùng… đau lòng.
Cố Mạch lặng im trong chốc lát nói: “Tôi không phải Phương Tình!”
Hạ Khải Minh không rõ lời này có ý gì, vì thế ánh mắt tự nhiên đuổi theo Phương Tình.
Cố Mạch nhìn theo ánh mắt anh ta mà nhìn vọng qua, thản nhiên nói: “Nếu lúc trước đều không đi tranh thủ, bây giờ vì cái gì lại không muốn buông tay chứ?”
Hạ Khải Minh trong đồng tử có chút mơ hồ: “Lúc trước...... trong lòng cô ấy chỉ có Lập Nhiên......”
Cố Mạch nghiêng đầu nhìn anh: “Bây giờ trong mắt cô ấy cũng chỉ có một người là Lục Hân”
Hạ Khải Minh cau mày nhìn cô, Cố Mạch tinh nghịch nở nụ cười, không cảm thấy vừa nãy bản thân mình nói lời sắc bén cỡ nào, dáng vẻ có chút tuỳ ý.
“Cô muốn nói cái gì?”
Cố Mạch lắc đầu cười khẽ, nhìn vào mắt anh ta nghiêm túc nói: “Trước kia anh không tranh thủ chẳng qua là không dám, thực ra anh cùng An Lập Nhiên giống nhau, sợ ngay cả vẻ mặt bình thản cũng duy trì không được. Bây giờ sao….”
Cố Mạch nhìn nhìn Dịch Trường Thanh phong thái trác việt không giảm vẫn như năm đó: “Bây giờ anh có một lý do rất tốt. Bác Phương thực sự lợi hại!”
Trong mắt Cố Mạch rõ ràng là tán thưởng, cô từ nhỏ liền thông minh thông suốt, khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo tự phụ, lúc này chẳng qua xa xa nhìn thấy Dịch Trường Thanh, lại biểu hiện ra vẻ mặt khâm phục kính ngưỡng.
Sắc mặt Hạ Khải Minh có chút khó coi, không bao giờ … nữa cho rằng cô gái trước mắt này là một người khôn vặt, từ trước đến này trước mặt người khác luôn giữ được vẻ phong độ tuyệt vời giờ cũng biến mất không thấy, có chút gay gắt hỏi “Cô biết cái gì?”
Cố Mạch tuyệt không sợ sệt, cau mày nói: “Trong lòng anh tôi hiểu rất rõ chẳng hạn như……. Anh rất được lòng bác Phương? Bà có con gái như vậy, không thể để con mình chịu uất ức, cái gì cũng muốn sắp xếp cho cô ấy được thuận lợi; như vậy làm sao có thể làm chuyện chia uyên rẽ thuý khiến con mình đau lòng? Bác ấy không phải không hài lòng Lục Hân, bác ấy chẳng qua là rất đau lòng thay cho Tình Tử, muốn mượn anh chèn ép hắn một phen, để cho con gái mình tranh thủ có chút địa vị thôi…”
“Đủ rồi!” Hạ Khải Minh không kiên nhẫn cắt ngang lời cô nàng, cười khổ mà nói, “Cô nói như vậy...... Thật sự là khiến cho tôi chẳng còn mặt mũi nào!”
Cố Mạch có chút thương hại nhìn anh ta: “Nhận rõ rồi đối với mình mới có công bằng!”
Cố Mạch trước khi đi còn đổi rượu trong tay cho anh, ôn hoà khuyên anh ta: “Từ nhỏ tôi chỉ biết, không vì những chuyện không có kết quả mà chấp nhất, sống được phải sống dễ chịu một chút. Lừa mình dối người......chẳng qua là đối với bản thân mình không chịu thông cảm mà thôi, huống chi anh cũng chỉ có lừa chính bản thân mình!”
Hạ Khải Minh ánh mắt lạnh dần xuống, ngón tay nắm thành quyền trở nên trắng
Song Hỉ thích thú quan sát đánh giá chung quanh, chọc ột người đàn ông bật cười ‘xì’ một tiếng
“Giai Hỉ, em gái em với em quả thực chẳng giống em chút nào!”
Hà Giai Hỉ trợn tròn mắt, quay sang nhìn em gái mình không ra hồn gì hỏi: “Em chạy tới đây để làm gì?? Lưu Hiệp đâu?”
Song Hỉ chỉ chỉ bên kia: “Hắn ở đàng kia cùng Lục Hân có chuyện gì muốn nói...... chị, đây là….. anh rể sao?”
Gã đó nghe thấy câu hỏi của cô, kiềm không được cười ra tiếng, vươn tay nho nhã lễ phép nói: “Song Hỉ phải không, xin chào, tôi tên là Tống Duy Minh, đương nhiên, em cũng có thể gọi tôi là anh rể!”
Hà Giai Hỉ trừng mắt, hơi hơi trầm hạ giọng, trong đó cũng chứa hàm ý cảnh cáo: “Tống Duy Minh –”
Tống Duy Minh giơ lên hai tay làm tư thế đầu hàng, nhướng nhướng lông mi nói: “OK, OK, anh đã biết!”
“Song Hỉ, chị có chuyện cùng với Tống Duy Minh bàn luận, em đi tìm Lưu Hiệp đi!”
Song Hỉ rất buồn bực bỏ đi, làm sao là tối nay mọi người cũng thần bí như vậy.
Hà Giai Hỉ cái miệng nhỏ nhấp rượu, ánh mắt thường hay liếc về phía cửa.
Tống Duy Minh buồn cười nhìn dáng vẻ cô nàng không yên lòng, trêu ghẹo nói: “Chưa từng thấy qua em có dáng vẻ này nha….Đừng nóng vội, cô ta khẳng định sẽ đến.”
Hà Giai Hỉ thản nhiên mở miệng: “Chuyện em gái em, em có thể không gấp sao?”
“Em bảo anh làm mấy chuyện điều tra đó không giúp được gì sao? Ảnh chụp này cũng không có thể khiến cho em gái em dao động?”
Hà Giai Hỉ có chút phiền muộn nhíu nhíu mày, động tác buông cái ly trong tay bất giác cảm thấy nặng nề.
“Con bé đó chỉ như một cân thịt, một chút hành động cũng không có….bằng không em việc gì phải tự mình tới hôm nay?”
Tống Duy Minh hiểu rõ gật gật đầu, nhìn cô nàng một cái, ngẫm lại có chút thâm ý nói: “Em gái em….... Thật đúng là thông minh!”
Hà Giai Hỉ nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Nó thông minh? ánh mắt anh bị làm sao vậy? Nó trợn mắt còn không được, ngay cả một câu nói còn không rõ ràng khó khăn…. anh lại còn nói nó thông minh?”
Tống Duy Minh vô tình nhún vai: “Đó là bởi vì em chưa thực sự hiểu hết cô nàng….”
Hà Giai Hỉ cũng chẳng có cách nào cũng gã giải thích, khoé mắt đảo tới người nào đó vừa tới.
Dương Đan mặc bộ váy màu trắng bó sát người, dáng vẻ thướt tha, đuôi váy dài kéo trên mặt đất, trang điểm kỹ càng dưới ánh đèn càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp có một không hai.
Hà Giai Hỉ cười khẩy: “Không có gì hơn cái này!”
Cố Mạch kéo Phương Tình tựa vào một góc bắt đầu nói chuyện, hơi hơi không kiên nhẫn cắt ngang lời cô bạn: “Đừng ồn ào, muốn biết gì tự mình đi hỏi Hạ Khải Minh...... Xem, trò hay phải bắt đầu rồi!”
Lưu Hiệp mặt nhăn mày cau, trừng mắt nhìn Dương Đan một mình đi tới, bất giác ôm chặt Song Hỉ.
Dương Đan nhìn thấy hành động bảo vệ của hắn, trong lòng coi thường lại xen lẫn ghen tỵ. Tuy rằng sôi gan, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, tươi cười sáng lạn nhìn hắn: “Hiệp, làm sao đã lâu không gặp lại không chào hỏi gì nhau?”
Lưu Hiệp cau mày, thản nhiên mở miệng: “Đan Đan, mất đi tình cảm thân thiết, đối với cô không phải rất tốt sao!!”
Dương Đan lộ ra tươi cười có ý trào phúng, liếc liếc mắt một cái nhìn Song Hỉ vẻ mặt mù mờ đang ở trong lòng Lưu Hiệp, giọng điệu mang theo ý khinh thường: “Rõ là đồ vô dụng, chỉ biết trốn phía sau lưng người khác, ngoài việc chỉ làm liên luỵ tới người khác thì có thể làm được gì? Thật sự là nghĩ không ra đối thủ của mình lại là một người như thế…..”
Gương mặt Lưu Hiệp trầm xuống, ánh mắt tàn nhẫn quét về phía Dương Đan. Nếu cô ta chủ động xé rách thể diện như vậy, cũng đừng trách hắn trở mặt vô tình. Khi dễ hắn có thể, khi dễ tiểu ngốc nhà hắn, bất kể là ai, cũng không được phép!
“Ôi? Không nghĩ ra? Không bằng để tôi nói cho cô biết nhé?”
Lưu Hiệp còn không có mở miệng, chợt nghe một giọng nữ lạnh như băng vang tới.
Hà Giai Hỉ khẽ mỉm cười, bưng một ly rượu đỏ nhưng không uống, chẳng qua khe khẽ đong đưa, kéo Tống Duy Minh phong độ tuyệt vời, khí thế kinh người.
Dương Đan cảnh giác, không tự chủ lấy lại tinh thần hỏi: “Cô là ai?”
Hà Giai Hỉ tươi cười càng đậm: “Sao, khi cô hạ độc thủ với em gái tôi, không tìm hiểu gia cảnh nhà em nó sao?”
Dương Đan cũng không ngốc, nghe cô nàng nói như vậy, chỉ biết người phụ nữ trước mắt này là ai, không khỏi thả lòng cảnh giác trong lòng, hơi hất hất cằm lên nói: “Cô ta thì có thể có gia cảnh thế nào, đáng giá cho tôi phải mất công tra hỏi sao?”
Hà Giai Hỉ cũng không nổi cáu, ngược lại lộ ra ý cười có chút thương hại: “À — vậy đáng tiếc......”
Hà Giai Hỉ thừa dịp cô ả còn chưa kịp phản ứng lại, bước chân khẽ nhúc nhích đi lên trước, tư thế vươn tay kính rượu, nhưng bỗng nhiên dưới chân lảo đảo, ly rượu đỏ toàn bộ hất lên trước ngực Dương Đan.
Dương Đan cả kinh, nhưng vẫn đang giữ hình tượng của mình, kiềm chế tiếng thét chói tai, vội vàng lui về phía sau vài bước, cũng không nghĩ rằng trong chớp mắt này Hà Giai Hỉ một chân dẫm lên làn váy cô ả, hơn nữa góc độ vừa hay, chỉ nghe tiếng thanh thuý ‘xoạt’, Dương Đan cảm giác sau lưng mát lạnh.
Hà Giai Hỉ vẻ mặt áy náy, vội vàng không ngừng kinh hoảng hô lên, tiếng hô không lớn không nhỏ vừa vặn có thể khiến cho người trong đại sảnh nghe thấy: “Rất xin lỗi Dương tiểu thư, tôi không phát hiện chân cô vươn ra, vướng chân một chút…... Thật sự có lỗi làm bẩn váy của cô.....”
Khuôn mặt Dương Đan nở to ra đỏ bừng, váy bẩn không nói, nhưng mà….
Song Hỉ không chút nào hiểu rõ tình cảnh vừa mới xảy ra, vẻ mặt khờ dại hỏi: “Chị, cô ấy ngáng chân chị sao, chị có… việc gì không? có bị thương không?”
Thời khắc này cô chỉ nhớ rõ Dương Đan lợi hại, sợ chị mình không chú ý….. Xem vẻ mặt chị mình hoảng sợ, chị mình có bao giờ bối rối? Dương Đan quả nhiên dữ dằn!
Hà Giai Hỉ chưa từng có vui mừng vì chỉ số IQ của Song Hỉ thấp như thế, cắn môi rất buồn rầu rất áy náy nói: “Rất xin lỗi, nếu không...... tôi giúp cô lau sạch nhé?”
Dừng một chút, lại làm ra vẻ kinh ngạc hô to “Ai nha, váy sau lưng rách ra rồi kia…...” Sau đó như hiểu mình nói sai, che miệng, vẻ mặt áy náy băn khoăn.
Phía sau tất cả mọi người ở hội trường đều bị thu hút về phía này. Sắc mặt Dương Đan càng khó coi, cũng không dám lộn xộn, xấu hổ cực kỳ đứng ở đó.
Rất nhiều người đều thấy, dưới ngọn đèn chiếu đến vai, phía sau váy rách thành một khe hở lớn, từ lưng kéo dài đến eo, lộ ra quần lót màu da tơ tằm đầy khêu ngợi.
Tống Duy Minh có phần nhìn không được, ở trong lòng thở dài, không để ý ánh mắt giết người của Hà Giai Hỉ cởi áo khoác choàng lên vai cô ả, lễ phép nói: “Xin lỗi, Dương tiểu thư, tiếp đãi không chu toàn, tôi đưa cô đi sửa sang lại chút đi nhé?”
Dương Đan gương mặt đầy sát khí nhìn xung quanh một vòng, không muốn ảo não như vậy chạy trốn, nhưng trơ mắt để cảnh này, ngoài việc trước từ bỏ đi trước thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác.
Tống Duy Minh rất khiêm nhường làm một động tác ‘mời’, đưa cô ả rời khỏi.
Hà Giai Hỉ trên gương mặt là dáng vẻ áy náy đến muốn khóc, cũng dùng giọng nói khẽ đến mức chỉ có hai người nghe thấy nói: “Lưu Hiệp đã cảnh cáo đều bất chấp, không biết chiêu thức này của tôi thì thế nào?”
Dương Đan căm tức trừng mắt nhìn cô một cái, gắt gao mím chặt môi. Trong mắt người không biết chuyện, thì sự thật là Hà Giai Hỉ bị khi dễ bị bắt nạt còn tốt bụng áy náy nói xin lỗi, mà cô ả lại là vẻ mặt hung ác, gieo gió gặt bão, càng làm cho người ta thấy Hà Giai Hỉ thiện lương vô tội.
Dương Đan cũng hiểu rõ lời lẽ cô nàng nói, nhịn lại nhẫn, vô cùng khẽ nói: “Chiêu thức ấy của cô, thực sự là tầm thường!”
Hà Giai Hỉ lưng quay lại với mọi người, lộ ra một nụ cười đầy ý châm chọc: “Đối với người tầm thường, không cần phải dùng thủ đoạn inh phải không?”
Dương Đan chán nản, hừ lạnh một tiếng ngẩng đầu rời đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vẫn Là Tình Yêu
Miêu Diệc Hữu Tú
Vẫn Là Tình Yêu - Miêu Diệc Hữu Tú
https://isach.info/story.php?story=van_la_tinh_yeu__mieu_diec_huu_tu