Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truy Tìm Dracula
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 35
"S
au này, khi đã biết Helen trong nhiều tình huống hơn, kểcả những tình huống chúng ta quen gọi là đời thường, cô vẫn không ngừng khiếncha phải ngạc nhiên. Cha thường kinh ngạc trước khả năng liên kết nhanh các sựkiện trong đầu óc cô, những liên kết thường dẫn đến sự thấu hiểu bản chất sựviệc mà phải mất khá lâu bản thân cha mới đạt đến được. Cô còn làm cha phảisững sờ với kiến thức uyên bác tuyệt vời của mình. Helen có đầy những chuyệnbất ngờ như vậy, và cha dần dần xem chúng như cái giá mình phải trả hằng ngày,một sự nghiện ngập đối với khả năng luôn khiến cha bất ngờ ở cô. Nhưng chưa baogiờ cô làm cha hoảng hốt như khoảnh khắc ở Istanbul, lúc cô bất ngờ nổsúng vào tay thủ thư kia.
"Tuy nhiên, cha không có thời gian để ngạc nhiên, vì hắn chỉtrượt ngã sang một bên và ném một cuốn sách sượt qua đầu cha, sách trúng mộtcái bàn đâu đó bên trái cha, rồi rơi xuống sàn. Helen lại bấm cò, vừa tiến lênphía trước vừa nhắm bắn với vẻ bình tĩnh khiến cha nghẹt thở. Rồi phản ứng kỳquái của tên tay sai khiến cha phải kinh ngạc. Từ trước đến nay, cha chưa baogiờ thấy ai bị bắn, ngoại trừ trong phim ảnh, nhưng trong phim, than ôi, kể từhồi mười một tuổi cha đã xem bộ phim trong đó cả ngàn người da đỏ chết trướcmũi súng, sau này còn thấy đủ mọi hình tượng tội phạm, cướp ngân hàng, đám lưumanh côn đồ, cả bọn lính Đức Quốc xã, được Hollywood thời chiến hăng hái tạo rađể bắn giết. Điều kỳ lạ của vụ nổ súng này, một vụ nổ súng thực sự, là dù cómột vết đen do trúng đạn hiện trên áo, tại một chỗ dưới vùng xương ức, nhưnghắn không hề tỏ vẻ đau đớn, đưa tay chộp ngay vào chỗ đó. Viên đạn thứ hai sượtqua vai; gã bỏ chạy, lủi vào kho sách ở cuối sảnh.
" ‘Cánh cửa!’ Turgut la lên phía sau cha. ‘Có một cánh cửa ởđó!’ Bọn chúng ta chạy đuổi theo hắn, va vấp lung tung vào bàn ghế. Selim Aksoymảnh khảnh và nhanh như một chú linh dương, vọt đến chỗ các kho sách trước tiênvà biến mất vào trong đó. Bọn ta nghe thấy âm thanh một cuộc ẩu đả, cùng vớimột tiếng rầm, đúng hơn là tiếng cửa sập, và nhận ra Aksoy đang nằm sóng soài,thân hình bị đè dưới một đống bản thảo viết tay từ thời Ottoman, một cục u bầmtím hiện rõ trên một bên má anh ta. Turgut chạy về phía cánh cửa, cha cũng chạytheo, nhưng cánh cửa đã đóng chặt. Khi mở được nó ra, chúng ta chỉ thấy một conhẻm nhỏ vắng tanh, không có gì ngoài một chồng hộp gỗ. Turgut và cha sóng đôisục sạo cả khu vực rối rắm như một mê cung đó, nhưng không thấy dấu vết nào củatên tay sai kia, chắc hẳn hắn đã bay mất rồi. Turgut chặn một vài khách bộ hànhlại để hỏi nhưng không ai trông thấy nhân vật của chúng ta.
"Một cách miễn cưỡng, hai chúng ta quay trở về trung tâm lưutrữ, Helen đang cầm khăn tay lau má cho Aksoy. Không thấy cây súng ở đâu nữa,các tập bản thảo cũng đã xếp lại ngay ngắn trên những giá sách. Cô ngước nhìnlên khi bọn ta bước vào. ‘Anh ta đã ngất đi khoảng một phút,’ Helen lên tiếng,giọng bình tĩnh, ‘nhưng bây giờ thì ổn rồi.’
"Turgut quỳ xuống bên cạnh bạn mình. ‘Selim, đầu anh u toquá.’
Selim Aksoy nở một nụ cười thiểu não. ‘Tôi được chăm sóc tốtrồi mà,’ anh ta trả lời.
" ‘Chuyện đó thì tôi thấy rồi,’ Turgut đồng tình. ‘Helennày, tôi thành thực khen ngợi nỗ lực của cô. Nhưng cố giết một kẻ đã chết làmột việc vô ích.’
" ‘Làm sao ông biết?’ cha hỏi, há hốc vì kinh ngạc.
" ‘Ồ, tôi biết chứ,’ ông trả lời, giọng dứt khoát. ‘Tôi biếtcái vẻ mặt đó. Đó là nét mặt của quỷ nhập tràng. Chẳng có khuôn mặt nào khácgiống như vậy cả. Tôi đã từng nhìn thấy vẻ mặt đó.’
" ‘Dĩ nhiên, đó là một viên đạn bạc.’ Helen miết chiếc khăntay mạnh hơn lên má Aksoy, để đầu anh ta tựa hờ lên vai. ‘Nhưng, như các anh đãthấy, hắn di chuyển nên tôi đã không bắn trúng tim. Tôi biết mình đã liều lĩnh- cô nhìn cha một lúc lâu, nhưng cha không thể đoán cô đang nghĩ gì - nhưngchính bản thân ông cũng thấy là tôi đã ngắm khá chuẩn. Một người bình thườnghẳn đã bị thương nặng vì những phát đạn như vậy.’ Cô thở dài, chỉnh lại chiếckhăn tay.
"Cha hoang mang nhìn hết người này qua người khác. ‘Chẳng lẽlúc nào cô cũng mang khẩu súng đó đi khắp nơi như vậy sao?’ cha hỏi.
" ‘Ồ, vâng.’ Cô quàng cánh tay Aksoy qua vai mình. ‘Đến đâynào, giúp tôi đỡ anh ta dậy.’ Bọn ta cùng nâng anh ta dậy và giúp anh ta tựđứng vững - anh chàng nhẹ như một đứa trẻ. Anh ta mỉm cười gật đầu, nhún vai tỏý không cần đến sự trợ giúp của bọn ta nữa. ‘Vâng, tôi luôn mang theo súng củamình mỗi khi cảm thấy có gì đó… bất an. Và kiếm một hai viên đạn bạc cũng chẳngphải là việc quá khó khăn.’
" ‘Đúng vậy.’ Turgut gật đầu.
" ‘Nhưng cô đã học bắn súng ở đâu vậy?’ Cha vẫn còn kinhngạc bởi khoảnh khắc Helen rút súng ra rồi ngắm bắn nhanh đến vậy.
"Helen bật cười. ‘Ở đất nước tôi, nền giáo dục của chúng tôituy hạn hẹp nhưng lại sâu,’ cô giải thích. ‘Năm mười sáu tuổi tôi được giảithưởng của đoàn thanh niên về môn bắn súng. Tôi mừng là mình đã không quên cáchngắm bắn như thế nào.’
"Đột nhiên Turgut la lên và vỗ tay lên trán. ‘Ông bạn tôi!’Cả bọn chúng ta đều mở to mắt ngạc nhiên. ‘Bạn tôi - Erozan! Tôi quên bẵng ôngta.’
"Phải mất một lúc chúng ta mới hiểu được Turgut muốn nói gì.Anh chàng Selim Aksoy, lúc này có vẻ đã hồi phục, là người đầu tiên phóng vàokho sách, nơi anh ta đã bị đả thương, ba người còn lại trong chúng ta nhanhchóng tỏa ra khắp căn phòng dài, tìm kiếm dưới bàn hoặc sau ghế. Sau một vàiphút, không ai tìm thấy ông ta. Sau đó, có tiếng Selim gọi, chúng ta vội ùa đếnchỗ anh ta. Aksoy đang quỳ trong kho sách, dưới chân một cái giá cao chất đủloại hộp, bao, cuộn giấy. Chiếc hộp đựng các tài liệu của Giáo đoàn Rồng nằm dướisàn, bên cạnh anh, nắp hộp chạm trổ đã bật mở và một số tài liệu chứa bên trongbị vứt tung kế bên.
"Giữa đống di vật này, ông Erozan nằm ngửa sóng soài, trắngnhợt và bất động, đầu ngoẹo qua một bên. Turgut quỳ xuống, áp tai vào ngựcngười bạn. ‘Cảm tạ Thượng đế,’ sau một lúc ông thốt lên. ‘Ông ấy còn thở.’ Rồi,quan sát kỹ hơn, ông ta trỏ tay vào cổ người bạn. Nằm sâu dưới khoảng da thịtmềm và xanh tái ngay phía trên cổ áo là một vết thương gớm ghiếc. Helen quỳxuống bên cạnh Turgut. Một lúc lâu, không ai nói gì. Dù đã nghe thầy Rossi môtả về gã quan chức mà thầy đụng đầu nhiều năm về trước, dù đã biết việc Helenbị thương trong thư viện ở quê nhà, cha vẫn thấy khó tin được điều mình đangchứng kiến. Gương mặt người thủ thư tái mét, gần như đã trở xám, hơi thở yếuớt, ngắt quãng từng cơn, phải rất lắng tai mới nghe được tiếng thở đó.
" ‘Ông ta bị nhiễm rồi,’ Helen khẽ nói. ‘Tôi nghĩ ông ta đãmất rất nhiều máu.’
" ‘Hôm nay thực là một ngày đáng nguyền rủa!’ Khuôn mặtTurgut lộ vẻ đau khổ, siết chặt bàn tay người bạn trong hai bàn tay to lớn củamình.
"Helen là người đầu tiên trấn tĩnh lại. ‘Chúng ta cần phảisuy nghĩ một cách hợp lý. Có lẽ, đây chỉ là lần đầu tiên ông ta bị tấn công.’Cô quay sang Turgut. ‘Hôm qua, lúc ở đây giáo sư không thấy ở ông ta bất kỳ dấuhiệu nào thế này chứ?’
"Turgut lắc đầu. ‘Ông ta hoàn toàn bình thường.’
" ‘Vậy thì tốt.’ Cô lục trong túi áo khoác, trong một thoángcha chợt rúm người lại, vì nghĩ cô lại chuẩn bị rút súng ra. Thay vì vậy, côlôi ra và đặt lên ngực người thủ thư một củ tỏi. Dù toàn bộ cảnh này rất nghiêmtrang, Turgut vẫn không khỏi mỉm cười và cũng rút trong túi ra một củ tỏi, đặtnó chung với củ tỏi của Helen. Cha không thể hình dung được cô đã lấy củ tỏi đóở đâu - có lẽ trong lúc chúng ta đi dạo ở khu chợ người Hồi giáo, khi cha đangmải mê nhìn ngắm những cảnh quan khác? ‘Tôi nghĩ vậy là chí lớn gặp nhau rồi,’Helen nói với Turgut. Sau đó, cô lấy rồi mở một gói giấy, bày ra một chiếcthánh giá nhỏ bằng bạc. Cha nhận ra đó là cây thánh giá bọn ta đã mua ở nhà thờCông giáo gần trường đại học, cô đã sử dụng nó để dọa gã thủ thư quỷ quái kiakhi hắn tấn công cô trong khu vực sách lịch sử của kho sách thư viện.
"Lần này Turgut ôn tồn khoát tay ngăn cô lại. ‘Không,không,’ ông ta thốt lên. ‘Ở đây, chúng tôi có những kiểu mê tín của riêngmình.’ Từ đâu đó bên trong áo khoác, ông ta lấy ra một tràng hạt gỗ, giống cáctràng hạt cha nhìn thấy trong tay những người đàn ông trên đường phố Istanbul.Cuối tràng hạt này là một tấm mề đay có khắc chữ Ả- rập trên cả hai mặt. Ông tanhẹ nhàng rà tấm mề đay lên môi ông Erozan, gương mặt người thủ thư nhăn lại,như bị làm cho ghê sợ, giần giật và co rúm. Một cảnh tượng dễ sợ nhưng kéo dàikhông lâu, và rồi người thủ thư mở mắt, nhíu mày. Turgut cúi xuống, dịu dàngnói gì đó bằng tiếng Thổ, sờ vào trán rồi bất ngờ lôi trong áo khoác ra một cáichai dẹt chứa chất gì đó và cho ông thủ thư uống một ngụm.
"Một phút sau, Erozan ngồi dậy, nhìn quanh, đưa tay sờ lêncổ tựa như chỗ đó hãy còn đau. Khi những ngón tay cảm nhận được những giọt máurỉ ra rồi khô dần trên vết thương nhỏ bé kia, ông úp mặt vào lòng bàn tay, bậtkhóc nức nở, một âm thanh não lòng.
"Turgut quàng tay lên vai còn Helen thì đặt một bàn tay lêncánh tay người thủ thư. Cha chợt nhớ, chỉ trong vòng một giờ qua, đây là lầnthứ hai cô dịu dàng chăm sóc cho một người bị đau đớn khổ sở. Turgut bắt đầuhỏi han người thủ thư bằng tiếng Thổ, sau vài phút ông ta ngồi xổm lên, nhìn bachúng ta. ‘Ông Erozan cho biết, sáng nay tên lạ mặt kia đã đến chỗ căn hộ ôngta rất sớm, lúc trời vẫn còn tối, và hăm dọa giết nếu ông ta không mở cửa thưviện cho hắn. Sáng nay, khi tôi gọi điện, tên ma cà rồng kia đã ở bên cạnh rồinhưng ông ta không dám nói. Khi tên lạ mặt kia biết được người gọi, hắn bảo ôngta phải đến trung tâm lưu trữ ngay, cùng với hắn. Ông Erozan phải tuân theo vìsợ hãi, khi đến nơi, hắn bảo ông ta mở cái hộp kia ra. Ngay khi chiếc hộp vừabật mở, con quỷ liền nhảy bổ vào, vật ông ta xuống đất - ông bạn tôi cũng chobiết là gã mạnh kinh khủng - rồi cắn vào cổ ông ta. Đó là tất cả những gì ôngta nhớ được.’ Turgut lắc đầu, vẻ buồn rầu. Ông Erozan đột ngột níu chặt cánhtay Turgut, và nói một tràng tiếng Thổ, có vẻ như đang van xin một điều gì đó.
"Một lúc lâu, Turgut vẫn không nói gì, rồi sau đó, như thaycho một câu trả lời câm lặng, ông ta siết chặt và ấn tràng hạt vào đôi tayngười bạn mình. ‘Ông ta nói với tôi rằng ông ấy hiểu, chỉ cần bị tên quỷ kiacắn hai lần nữa là cũng trở thành quỷ như hắn. Ông ta yêu cầu nếu việc đó xảyra mà không cách nào tránh khỏi thì chính tay tôi hãy giết ông ta.’ Turgut quayđi, cha nghĩ mình đã thấy những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt ông.
" ‘Không đến nỗi thế đâu.’ Mặt Helen đanh lại. ‘Chúng ta sắplần ra nguồn gốc của điều tồi tệ này rồi.’ Cha không biết cô có ý muốn ám chỉtên thủ thư xấu xa kia hay chính Dracula, nhưng khi nhìn thấy quai hàm cươngnghị của cô, cha hầu như tin chắc vào thắng lợi sau cùng của chúng ta trongviệc đánh bại cả hai kẻ đó. Trước đây, cha đã từng chú ý vẻ mặt đó của cô, bâygiờ nhìn thấy nó cha lại chợt nhớ đến buổi ăn tối ở quê nhà nơi lần đầu tiênchúng ta đã đề cập đến gốc gác của cô. Sau đó cô đã thề phải tìm ra và lật mặtnạ người cha bội bạc của mình trước thế giới học thuật. Cha băn khoăn tự hỏiphải chăng mình đã tưởng tượng ra chuyện đó hay vào một lúc nào đó sứ mệnh củacô đã đổi thay mà chính bản thân cô cũng không hay biết?
"Selim Aksoy vẫn lảng vảng phía sau chúng ta, lúc này anh talại đang nói gì đó với Turgut. Ông giáo sư gật đầu. ‘Anh Aksoy nhắc nhở tôi vềcông việc mà chúng ta đến đây làm, anh ta có lý đấy. Chẳng bao lâu nữa, nhữngngười nghiên cứu khác sẽ đến, chúng ta phải chọn lựa hoặc đóng hoặc mở cửatrung tâm cho công chúng. Anh ta đề nghị bỏ mặc cửa hàng của mình hôm nay, vàlàm người thủ thư thay thế ở đây. Nhưng trước tiên, chúng ta phải dọn dẹp mớtài liệu này, xem chúng có hư hỏng mất mát gì không, và quan trọng hơn hết phảitìm một chỗ an toàn để ông bạn tôi nằm nghỉ. Ngoài ra Aksoy còn muốn chỉ chochúng ta một vài điều trong trung tâm trước khi người khác đến.’
"Cha lập tức thu dọn các tài liệu rơi vương vãi đây đó, vànỗi lo sợ tệ hại của cha được xác nhận ngay. ‘Mất các bản đồ gốc rồi,’ cha rầurĩ báo lại với mọi người. Chúng ta lục tìm trên các giá kệ, nhưng các bản đồcủa khu vực kỳ lạ trông giống con rồng đuôi dài kia đã biến mất. Chúng ta chỉcòn biết kết luận rằng tên ma cà rồng kia đã kịp giấu chúng vào người trước khichúng ta đến. Quả là một ý nghĩ u ám. Lẽ tất nhiên, chúng ta còn có các bảnsao, cả bản của thầy Rossi lẫn giáo sư Turgut, nhưng đối với cha, các bản chínhtượng trưng cho chìa khóa dẫn đến nơi giam cầm thầy Rossi, một mối liên kết gầngũi hơn rất nhiều so với bất kỳ thứ gì khác cha đang có trong tay.
"Cộng thêm vào sự chán nản vì mất các tấm bản đồ quý báu làý nghĩ tên thủ thư xấu xa kia có thể khám phá ra bí mật trong đó trước chúngta. Nếu thầy Rossi đang ở chỗ hầm mộ Dracula, bất luận nó tọa lạc ở đâu, thìgiờ cơ hội để gã thủ thư quỷ quái kia đánh bại chúng ta ở ngay đó cũng đã khálớn. Cha chưa bao giờ cảm thấy vừa nôn nóng vừa bất lực về việc tìm kiếm vịgiáo sư hướng dẫn kính yêu của mình đến vậy. Ít nhất - cha lại nhận ra, mộtcách kỳ lạ - hiện tại Helen vẫn vững vàng bên cạnh cha.
"Turgut và Selim đang bàn bạc bên cạnh người bạn thủ thư ốmyếu, hiện tại có vẻ họ đang hỏi ông ta một câu gì đó, vì ông ta cố gượng dậy vàyếu ớt trỏ tay về phía sau kho sách. Selim biến mất, một phút sau trở lại vớimột cuốn sách nhỏ, bìa bọc da màu đỏ, hơi sờn rách, một dòng chữ Ả- rập màu vàngtrên trang bìa. Anh ta đặt nó lên bàn, xem qua một lúc rồi vẫy tay ra hiệu gọi Turgutlại, ông giáo sư đang cuộn cái áo khoác lại để làm gối cho Erozan, xem ra bâygiờ ông đã khỏe hơn. Cha đã định mở miệng đề nghị gọi xe cứu thương, nhưng rồicảm thấy hẳn Turgut biết phải hành xử thế nào. Xong Turgut đứng dậy đi đến chỗSelim, cả hai lại sôi nổi bàn luận với nhau vài phút nữa, trong khi đó Helen vàcha tránh nhìn vào mắt nhau, hai chúng ta vừa hy vọng Aksoy sẽ khám phá đượcđiều gì đó mới nhưng đồng thời lại lo sợ sẽ thất vọng nhiều hơn. Cuối cùng,Turgut lên tiếng gọi chúng ta.
" ‘Đây chính là cái anh Aksoy muốn chỉ cho chúng ta thấysáng nay,’ ông ta nói, vẻ nghiêm trọng. ‘Thực ra, tôi không biết nó có ý nghĩagì với cuộc tìm kiếm của chúng ta hay không. Tuy nhiên, tôi sẽ đọc cho các bạnnghe. Đây là một cuốn sách có niên đại từ đầu thế kỷ mười lăm, do một nhóm tácgiả mà tôi chưa bao giờ nghe tiếng biên soạn, các sử gia của thành phốIstanbul. Họ sưu tập ở đây tất cả các bản miêu tả hoặc tường thuật mà họ tìmthấy về cuộc sống ở Istanbul trong những năm đầu tiên của thành phố chúng tôi - đó là, bắt đầu từ năm 1453, khi Quốc vương Mehmed II chiếm được thành phố vàtuyên bố nơi này là thủ phủ của đế chế Ottoman.’
"Ông ta trỏ vào một trang sách đầy những con chữ Ả- rập baybướm, và không biết đây là lần thứ bao nhiêu cha nghĩ quả là kinh khủng khi cácngôn ngữ và bảng chữ cái của loài người lại khác xa nhau một trời một vực thếnày, đến nỗi khi liếc nhìn vào một trang sách ấy, khả năng nhận thức của chaliền bị mắc kẹt trong một đống các biểu tượng chẳng khác gì một hàng rào tầmxuân ma quái không thể nào vượt qua. ‘Đây là một đoạn văn mà anh Aksoy nhớ lạitừ một trong những lần đến đây nghiên cứu. Đó là một bản tường thuật về một vàisự kiện trong năm 1477, không biết tác giả là ai - vâng, các bạn ạ, đó là nămkế ngay sau năm Vlad Dracula bị giết trong trận đánh ở Wallachia. Đoạn văn kểlại về chuyện trong năm đó có những trường hợp mắc dịch bệnh ở Istanbul như thếnào, một thứ dịch bệnh khiến các thầy tế đạo Hồi phải chôn cất một số xác chếtvới cọc nhọn đóng vào tim. Nó cũng kể lại chuyện một nhóm tu sĩ vùng Carpatesđã vào thành phố bằng một chiếc xe la - chính chi tiết này đã khiến Aksoy nhớcuốn sách. Các tu sĩ này xin tị nạn trong một tu viện của Istanbul, họ đã ở đóchín ngày chín đêm. Toàn bộ bản tường thuật chỉ có vậy, và các mối liên kếttrong câu chuyện cũng chẳng mạch lạc chút nào - nó chẳng đề cập gì thêm về cáctu sĩ cũng như tình trạng họ sau đó như thế nào. Chính chữ Carpates làm cho anhbạn Selim muốn dẫn chúng ta đến đây.’
"Selim gật đầu xác nhận, nhưng cha thì không thể không buôngtiếng thở dài. Đoạn văn quả có một âm hưởng kỳ lạ, nó khiến cha cảm thấy bất anmà không làm sáng tỏ chút nào vấn đề của chúng ta. Năm 1477 - quả đúng là kỳlạ, nhưng đó có thể chỉ là một sự trùng hợp. Tuy nhiên, tính tò mò đã thúc đẩycha đặt một câu hỏi cho Turgut. ‘Nếu thành phố này đã bị người Thổ cai trị thìtại sao vẫn có một tu viện Công giáo để các tu sĩ kia trú ẩn?’
" ‘Câu hỏi hay, anh bạn ạ,’ Turgut điềm đạm nhận xét. ‘Nhưngtôi phải nói với anh là trước đó đã có một số nhà thờ và tu viện Công giáo ởIstanbul, trước khi người Thổ bắt đầu cai trị. Quốc vương Mehmed là người khoandung nhất khi cho phép chúng tồn tại.’
"Helen lắc đầu. ‘Sau khi cho phép binh lính của mình phá hủyhầu hết các nhà thờ trong thành phố, hoặc biến chúng thành thánh đường đạoHồi.’
" ‘Sự thật là khi đã chinh phục được thành phố này, Quốcvương Mehmed đã cho phép binh lính của mình cướp phá ba ngày liền,’ Turgut bổsung. ‘Nhưng ông ta hẳn không hành động như vậy nếu thành phố này đầu hàng thayvì kháng cự - thực ra, ông ta đã đề nghị một sự dàn xếp hoàn toàn hòa bình. Sửsách cũng ghi lại là khi tiến vào thành phố Constantinople và chứng kiến nhữngtổn hại do binh lính mình gây ra - những dinh thự bị tàn phá, các nhà thờ bịhủy hoại, dân chúng bị tàn sát - Mehmed đã khóc than cho thành phố xinh đẹpnày. Từ đó, ông ta đã cho phép một số nhà thờ hoạt động và dành nhiều ưu đãicho các cư dân Byzantine.’
" ‘Ông ta cũng bắt hơn năm mươi ngàn người trong số cư dânđó làm nô lệ,’ Helen lạnh lùng chêm vào. ‘Xin đừng quên sự thật đó.’
"Turgut dành tặng cô một nụ cười thán phục. ‘Cô quả là mộtđối thủ quá sức tôi. Nhưng tôi chỉ muốn chứng minh rằng các vị Quốc vương củachúng tôi không phải là những con quái vật. Vào thời đó, họ thường tỏ ra khákhoan dung sau khi đã chinh phục được một vùng nào đó. Chỉ có bản thân quátrình chinh phục là không mấy vui vẻ thôi.’ Ông ta trỏ bức tường ở đầu kia củatrung tâm lưu trữ. ‘Chân dung của vị Quốc vương Mehmed vĩ đại ở kia, nếu cácbạn muốn chiêm ngưỡng ông ấy.’ Cha đi đến đó xem, dù Helen vẫn bướng bỉnh đứngyên tại chỗ. Bức tranh được đóng khung - có vẻ như là một bức tranh màu nước rẻtiền - vẽ một người đàn ông rắn chắc, ngồi trên ghế, đầu đội khăn xếp hai màutrắng đỏ. Da trắng, bộ râu tỉa tót công phu, đôi hàng lông mày như nét chữ baybướm và đôi mắt màu hổ phách. Trong tay là một bông hồng độc nhất, áp sát vàochiếc mũi khoằm lớn, ngửi hương hoa và nhìn xa xăm. Cha thấy ông ta có vẻ làmột đạo sĩ phái Hồi giáo Sufi thần bí hơn là một kẻ xâm lăng ác độc.
" ‘Đúng là một bức tranh làm người ta khá ngạc nhiên,’ chanhận xét.
" ‘Vâng, ông ta còn là người bảo trợ nhiệt tình cho ngànhkiến trúc và các loại hình nghệ thuật, và đã xây dựng cho thành phố này nhiềudinh thự xinh đẹp.’ Turgut gõ gõ ngón tay to bè vào cằm. ‘À, các bạn nghĩ gì vềbản tường thuật anh Selim phát hiện?’
" ‘Thú vị,’ cha đáp lời theo kiểu xã giao, ‘nhưng tôi khôngrõ nó có ích gì trong việc giúp chúng ta tìm ra ngôi mộ.’
" ‘Tôi cũng vậy,’ Turgut nói tiếp. ‘Tuy nhiên, ở đây tôi ghinhận có một sự tương đồng nào đó giữa đoạn tường thuật này với mẩu thư tôi đọccho anh nghe sáng nay. Những chuyện náo động trong khu hầm mộ ở Snagov, dù làgì chăng nữa, cũng xảy ra cùng năm 1477 đó. Chúng ta đã biết đó là năm ngay saunăm Vlad Dracula chết, và có một nhóm tu sĩ rất quan tâm đến gì đó ở Snagov.Liệu các tu sĩ này có cùng là một nhóm với họ không, hay là một nhóm nào đóliên quan tới Snagov?’
" ‘Có thể,’ cha thừa nhận, ‘nhưng đó chỉ là phỏng đoán. Bảntường thuật này chỉ nói là các tu sĩ từ vùng Carpates đến. Trong thời kỳ đó,vùng Carpates hẳn phải đầy rẫy tu viện. Làm sao chúng ta có thể chắc chắn là họđến từ một tu viện ở Snagov? Helen, cô có ý kiến gì không?’
"Chắc hẳn cha đã làm cô bất ngờ, bởi cô nhìn thẳng vào chavới vẻ mặt đượm buồn mà từ trước đến nay cha chưa bao giờ nhìn thấy. Tuy nhiên,ấn tượng đó tan biến ngay, và cha lại nghĩ có thể mình đã tưởng tượng ra điềuđó, hoặc có lẽ cô đang nhớ đến người mẹ và chuyến đi Hungary sắp tới của haichúng ta. Dù đầu óc có đang mơ màng ở đâu đâu, cô vẫn trấn tĩnh lại ngay.‘Vâng, có rất nhiều tu viện trong vùng Carpates. Anh Paul nói đúng - chúng takhông thể đánh đồng hai nhóm tu sĩ đó nếu không có thêm thông tin nào khác.’
"Cha nghĩ giáo sư Turgut có vẻ thất vọng, ông ta mở miệngđịnh nói điều gì đó, nhưng ngay lúc ấy chúng ta bị cắt ngang bởi tiếng thở hổnhển, khò khè. ‘Ông ấy ngất rồi!’ Turgut thét lên. ‘Còn chúng ta thì cứ mãi bahoa như một đám lắm điều…’ Ông ta lại đưa củ tỏi lên mũi người bạn, và viên thủthư lại nói lắp bắp và hơi hồi tỉnh. ‘Nhanh lên, chúng ta phải đưa ông ta vềnhà. Giáo sư, và cô nữa, xin giúp tôi một tay. Tôi sẽ gọi taxi đưa ông ấy vềnhà tôi. Ở đó, tôi và vợ tôi có thể chăm sóc ông ấy. Selim sẽ ở lại lo chotrung tâm lưu trữ - hẳn sắp tới giờ mở cửa rồi.’ Ông giáo sư liến thoắng bằngtiếng Thổ với Aksoy thêm vài yêu cầu gì đó nữa.
"Sau đó, Turgut và cha nâng người thủ thư ốm yếu xanh xaokia lên, dìu ông ta ra ngoài, cẩn thận đi qua lối cửa sau. Helen cầm áo khoáccủa Turgut theo sau, chúng ta đi hết con hẻm, và một lát sau đã đứng giữa ánhnắng ban mai. Khi ánh nắng chiếu vào mặt, ông Erozan rúm người lại, rúc vào vaicha, đưa một bàn tay lên che mắt lại, tựa như đang né tránh một cú đánh vàongười."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truy Tìm Dracula
Elizabeth Kostova
Truy Tìm Dracula - Elizabeth Kostova
https://isach.info/story.php?story=truy_tim_dracula__elizabeth_kostova