Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chap 36
C
hap 36
Khi chuyến tàu dừng lại, nó loạng choạng đi ra, thật là chóng hết cả mặt, nó phải nắm lấy lan can mới có thể đứng vững được. Còn hắn thì bình thường, còn làm ra vẻ là đang hít thở không khí trong lành, nó ngẩn đầu lên nhìn hắn:
- Không phải anh cũng hét lớn lắm sao? Sao giờ lại tỉnh như không vậy?
- Cái trò này, tôi đã chơi đi chơi lại cả chục lần rồi. – Hắn cười khẩy. Nhưng nó lại thắc
- Thế anh hét lên là gì? Quen rồi thì sao phải sợ chứ?
- Tôi không phải sợ, mà là do có người làm tôi thấy buồn cười quá nên mở ngiệng ra cười thôi.
Rồi hắn bỏ đi trước, nó thật sự không hiểu sao hắn có thể làm thế. Đúng thật là... Nhục quá, lại thua hắn nữa rồi.
Nó đi ra ngoài thì đã thấy hắn ung dung cầm cây kem mà ăn, còn Lucky thì nhìn nó với vẻ mặt trông đợi, nó nhăn lên với Lucky, đúng thật làm cho dù có thông minh bao nhiêu đi chăng nữa thì Lucky vẫn háu ăn như heo. Hắn cười:
- Lucky đợi cô hơi bị lâu đấy.
- Biết rồi – Nó nhăn với hắn, nhưng trong đầu nghĩ '' Hứ... muốn ăn quỵt tiền của tôi thì nói thẳng ra đi, còn lấy Lucky ra làm gì chứ, đúng là tên đáng ghét nhất mà mình từng gặp''
Rồi nó đi về cái cửa hàng bên kia đường, hắn nhìn theo nó rồi bật cười, quay đầu nhìn con cưng, hắn vuốt nhẹ đầu Lucky:
- Mama có khí phách nhở?! Hứa là làm.
Lucky sủa lên đáp lại, hắn cười rồi bỗng dẫn Lucky đi đến chiếc xe kem hắn mua lúc nãy để mua thêm cho nó.
Nói về nó, mỗi bước đi là một câu rủa hắn, nó thật không hiểu sao mình là có thể hét lên trong khi đường tàu lượn còn không bằng chuyến tàu ma mà nó đã từng đi ở Mỹ. Ngán ngẩn lắc đầu, nó bước vào mua mấy cây xúc xích rồi đi ra. Đứng từ bên này đường, nó cố tìm hắn nhưng không thấy đâu. Lại quá, hai người này đi đâu rồi, có khi lại bỏ nó ở một mình trong công viên không? Nghĩ thế nên nó tức tốc chạy qua, càng gần, nó càng nhận thấy hắn không ở đấy, bắt đầu lo rồi.
Nhưng khoan đã, khi nó đi ngang qua một cái cây đối diện với cái hồ nhỏ, sát chiếc hồ có một chiếc ghế đá và cả người ngồi ở đó nữa. Nó thấy quen quen, màu áo và kiểu áo đó nó đã gặp ở đâu rồi. Nó đi giật lùi để nhìn kĩ lại, nó đang nghĩ đến một người, nhưng vì đứng từ phía sau nên nó không thể biết chắc được. Đành phải đi lên mấy cây khác, nhìn theo hướng nghiêng để xác định rõ hơn... Và điều đó đã mang đến sự bất hạnh cho nó... Những cây xúc xích rơi lộp bộp trên nền đá, nó không tin vào mắt mình nữa... Điều này là không thể nào.
Hắn mua xong que kem, cũng dáo dác đưa mắt tìm nó, nhưng không như nó, tìm đến muốn nhíu cả mắt không tìm thấy thì hắn đơn giản nhận ra chiếc áo khoác dáng dài màu đỏ đô của nó lấp ló phía sau một thân cây. Hắn vui vẻ tiến lại gần nó, tay còn cầm theo que kem lúc nãy, nhưng đi được nữa đoạn thì Lucky bỗng rên lên ư ử và đứng tại chỗ. Hắn dừng lại theo Lucky và nhìn nó với ánh mắt khó hiểu:
- Sao thế? có chuyện gì à?
Nhưng Lucky không nhìn vào mắt hắn, mà bỗng chạy thật nhanh về phía nó. Hắn nhìn theo, bỗng có cảm giác lạ, có chuyện rồi... đừng nói là... không không... không thể nào...
Hắn lập tức chạy đến chỗ nó đứng. Mọi chuyện đúng như hắn đoán, không thể dấu chuyện này nữa. Nó quay đầu nhìn hắn với hàng nước mắt lăn dài, hắn nhìn mà thấy lòng thắt lại:
- Anh biết chuyện này đúng không? – Nó tay chỉ về phía ngược lại, khuôn mặt thì đau đớn nhìn hắn – Anh biết đúng không?
- Tôi...tôi – Hắn ấp úng.
Nhưng không đợi hắn nói hết câu, nó tiến thẳng đến chiếc ghế đá. Ngay lúc này, không còn biết phải làm sao nữa... chuyện đã đến nước này rồi thì...:
- Hai anh chị ở đây là gì vậy? – Nó cất giọng run run
Lúc này thì hai người được nhắc đến mới giật mình quay lại, Thuận Lâm lập tức dừng ngay cử chỉ âu yếm mà anh đã dành cho Trâm Trâm lúc nãy. Lần đầu tiên phải nói... Bà chị cúi mặt xuống lo sợ, cô đứng đó không dám ngước nhìn đứa em trước mặt mình, Thuận Lâm thì đứng sau cô, anh nói nhẹ nhàng:
- Anh xin lỗi
- Cho cái gì chứ? – Nó nói với hàng nước mắt lăn dài.
- Anh đã định nói cho em biết từ ngay cái ngày gặp em, nhưng anh không muốn làm em mất vui, nên...
- Chị thật sự xin lỗi. – Trâm Trâm chen vào
- Chị không có lỗi gì cả, mấy người không có lỗi. Đúng rồi, đâu ai hiểu tôi đâu chứ? Ồ, chiếc áo mà anh mua tặng cho người bạn nhân ngày sinh nhật đây sao? – Nó nói mỉa mai chiếc áo chị gái nó đang mặc – Đẹp đấy, rất hợp với chị.
Rồi nó bỏ đi, hắn lúc này bất lực chỉ biết đứng nhìn, nhưng khi thấy nó bỏ đi, hắn liền dắt Lucky chạy theo phía sau lưng nó.
Trâm nhìn em gái bỏ đi, cô bắt đầu khóc, Thuận Lâm đưa tay an ủi:
- Không sao đâu, anh chắc chắn rằng JiHun sẽ lo cho con bé.
- Em sai đúng không anh, em biết tình cảm nó dành cho anh, nhưng tại sao em không thể ngăn được trái tim mình chứ - Trâm Trâm ôm mặt khóc. Thuận Lâm ôm cô vào lòng:
- Thôi, nín đi nào, không phải lỗi của em đâu. Chúng ta về nhà thôi.
Rồi anh nhẹ nhàng đưa cô ra khỏi công viên...
- Kim Hisun...Đứng lại đó cho tôi. Cô có nghe không hả?! – Hắn nói lớn chữ cuối và nắm lấy cổ tay nó. Nó nhìn hắn với nước mắt đầm đìa:
- Anh muốn gì nữa hả? Tôi muốn đi chết đây này, anh để tôi yên. – Nó cự quậy cố tách khỏi hắn, nhưng hắn càng xiết chặt tay nó hơn:
- Không phải tôi đã nói cô đừng thích anh ta nữa hay sao? Nhưng cô đâu có nghe tôi?! – Hắn phun ra một tràng làm nó lặng im. Hắn tiếp tục – Chẳng lẽ, hắn chỉ là người duy nhất cô có thể yêu thôi sao? Chết ư? Muốn lắm chứ gì? Để tôi dẫn cô đi.
Rồi hắn nắm lấy cổ tay nó chặt hơn và kéo nó đi thật mạnh. Nó, đang sợ hắn... hắn thật sự dẫn nó đi chết thật sao? Nhưng vì vừa đau lòng lại đang tuyệt vọng...Chết...có lẽ là cách duy nhất.
Hắn kéo về đến nhà, mở gara xe ra và lái ra chiếc xe con màu đỏ mui trần. Nó nước mắt vẫn chảy dài:
- Anh dẫn tôi đi chết mà, về nhà lấy xe làm gì?
- Lên đi. – Hắn lạnh lùng nói.
- Không, tôi muốn biết anh sẽ dẫn tôi đi đâu. – Nó cứng đầu đáp lại. Hắn thở hắt ra tỏ vẻ khó chịu và mở cửa bước ra khỏi xe. Hắn xồng xộc tiến đến chỗ nó, nó đi giật lùi như cảnh giác:
- Anh muốn làm gì?
Hắn không nói gì, liền bế thốc nó lên và bỏ vào trong xe như đặt một chiếc bao tải, hắn còn hừng hực tức giận cài dây an toàn cho nó, vừa nói:
- Muốn đi chết thì tôi chiều.
Rồi hắn vòng ngược lại và ngồi vào ghế lái, chiếc xe chỉ mới ra tới mặt đường mà hắn đã phóng xe vụt đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi
LyPhng3
Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi - LyPhng3
https://isach.info/story.php?story=toi_nho_co_roi_ve_nha_di__lyphng3