Thiên Đường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 36
ến trưa những viên thuốc đã hết tác dụng, và Matt cảm thấy khá hơn nhiều, mặc dù anh bị bất ngờ khi khám phá ra cơ thể anh vẫn còn yếu sau khi anh không làm việc gì vất vả hơn ngoài việc đi tắm và mặc quần jean. Đằng sau anh cái giường vẫy tay lôi cuốn, và anh lờ nó đi. Dưới lầu, Meredith rõ ràng là đang làm cơm trưa, và anh có thể nghe tiếng cô di chuyển trong nhà bếp. Anh lấy dao cạo du lịch bằng điện nhỏ xíu anh đã mua ở Đức ra khỏi hộp, cắm nó vào bộ chuyển đổi dòng điện, nhìn vào gương, và quên bẵng cái dao cạo đang chạy êm ru trong tay anh. Meredith đang ở dưới lầu …
Không thể nào. Không thể tưởng tượng được. Nhưng dù sao cũng là sự thật. Bây giờ khi hoàn toàn tỉnh táo, động cơ của cô khi đến đây và sự bình tĩnh chấp nhận của cô đối với bản án về Houston của anh dường như là một chuyện không thực. Matt biết nó là sự thật, nhưng khi anh bắt đầu cạo râu, đầu óc của anh lướt qua xem xét lại một cách tỉ mỉ những hành động cu?a cô. Hiển nhiên lý do mà anh phải xem xét lại một cách tỉ mỉ hành động của cô là bởi vì anh cảm thấy không thoải mái chút nào nếu không làm điều đó ngay bây giờ. Bên ngoài, tuyết lại đang rơi, và lạnh như Bắc Cực qua những cột băng bám vào các nhánh cây. Nhưng bên trong có hơi ấm, và một tình bằng hữu bất ngờ, và sự thật đơn giản là anh không đủ khoẻ để có thể tiếp tục làm nhiệm vụ đóng gói, anh lại không quá ốm để hài lòng nằm trên giường nhìn chằm chằm vào bức tường. Có sự bầu bạn của Meredith, mặc dù không yên tĩnh nếu suy diễn lung tung theo bất cứ hướng nào, những cũng sẽ là một sự giải trí dễ chịu.
Trong nhà bếp, Meredith nghe tiếng anh di chuyển trên đầu cô, và mỉm cười khi cô đổ một hộp súp mà cô đã chuẩn bị vào tô và bánh xăng uých cô đã làm cho anh lên đĩa. Từ khi tay của Matt bắt chặt quanh tay cô, một sự yên tâm kỳ lạ đã quét qua người cô, sự yên tâm đó bây giờ nở hoa như hoa hồng vào mùa xuân. Cô nhận ra chưa bao giờ thực sự hiểu Matt Farrell, và cô tự hỏi liệu có bất kỳ ai thực sự hiểu anh. Theo mọi thứ cô đã đọc và nghe về anh, đối thủ kinh doanh của anh sợ và ghét anh; những người điều hành của anh khen ngợi và sợ anh. Chủ ngân hàng tìm cách lôi kéo anh, các CEO hỏi lời khuyên của anh, Ủy Ban An Ninh và Mua Bán điều khiển thị trường chứng khoán dò xét anh như một con cú vọ.
Có vài ngoại lệ, cô nhận ra khi cô nghĩ về câu chuyện mà cô đã đọc, ngay cả những người ngưỡng mộ anh cũng đôi khi có ấn tượng Matthew Farrell là một con dã thú nguy hiểm nên xử lý một cách nhẹ nhàng và không bao giờ nên chọc tức.
Và đúng, Meredith nghĩ với một nụ cười mỉm khác, anh nằm dài trên giường ở trên lầu, vẫn tin rằng cô đã phá đứa con của anh một cách lạnh lùng và ly dị anh như thể anh là một người hành khất đáng khinh... và anh vẫn bắt tay với cô. Anh đã sẵn sàng tha thứ cho cô. Nhớ lại khoảnh khắc đó, sự ngọt ngào của nó, thật là cảm động đến không ngờ.
Rõ ràng, Meredith quyết định, tất cả những người nói đến anh vì sợ và sự sợ hãi không biết rõ Matt chút nào! Nếu họ biết rõ anh, họ đã nhận ra anh có khả năng thông cảm thật sự và có lòng trắc ẩn cao cả. Cô nhặt cái khay và đi lên lầu. Đêm nay, hoặc sáng mai, cô sẽ nói với anh những gì đã xảy ra với đứa con của họ, nhưng không phải ngay bây giờ. Một mặt, cô thiết tha muốn liều lĩnh nói với anh ngay, để loại bỏ hoàn toàn và mãi mãi sự đau khổ, tức giận, hiểu lầm mà cả hai người đã cảm thấy. Sau khi mọi chuyện giữa họ đã rõ ràng; họ có thể tìm thấy hoà bình thực sự với nhau, thậm chí có thể có một tình bằng hữu thực sự, và họ có thể kết thúc cuộc hôn nhân bất hạnh, hỗn độn của họ một cách vui vẻ và thông cảm nhau. Nhưng cũng nhiều như mong muốn nói rõ mọi chuyện, cô đang sợ hãi với cuộc đối đầu thực sự vì trước đây cô chưa bao giờ khiếp sợ bất cứ thứ gì. Matt sáng nay đã sẵn sàng để cho quá khứ qua đi, nhưng cô không thích nghĩ về phản ứng của anh khi anh khám phá ra sự lường gạt và phản bội của cha cô.
Ngay bây giờ cô bằng lòng để cho anh tiếp tục cảm giác vui vẻ vì không biết gì về những điều sắp tới, và để cho bản thân cô được nghỉ ngơi một lát từ sự căng thẳng kiệt quệ và kéo dài 24 giờ qua... và những gì sắp xảy ra là một cuộc thảo luận đau đớn và quyết liệt đối với cô cũng như anh. Cô chợt nhận ra là cô quá hài lòng với triển vọng trải qua một buổi tối yên tĩnh với sự bầu bạn của anh, nếu anh đỡ hơn, nhưng cô đã không nghĩ đến tình huống xấu nhất hoặc đáng báo động. Rốt cuộc, họ đã từng là bạn bè cũ. Và họ đáng có cơ hội này để phục hồi tình bằng hữu của họ.
Dừng lại ngoài cánh cửa phòng anh, cô gõ cửa và nói, "Anh có chỉnh tề không?"
Với sự thích thú, Matt cảm nhận theo bản năng là cô đang mang vào cho anh một cái khay khác. "Vâng. Vào đi. "
Meredith mở cửa và nhìn thấy anh đứng ở trước gương không mặc áo, đang cạo râu. Kinh ngạc vì sự thân mật kỳ cục này khi lại nhìn thấy anh như vậy, cô rời ánh mắt mình khỏi tấm lưng màu đồng của anh và các bắp cơ cuồn cuộn. Trong gương lông mày của anh nhướn lên khi anh nhận thấy phản ứng của cô. "Đâu có gì mà em chưa từng nhìn thấy trước đây, " anh nói bằng một giọng chua chát.
Trừng phạt mình với cách cư xử giống như một trinh nữ thiếu kinh nghiệm, ngây thơ, cô cố nói một chuyện gì đó thiếu nghiêm trang thích hợp với hoàn cảnh này và buột miệng nói ra điều sáo rỗng đầu tiên hiện ra trong đầu cô "Đúng, nhưng bây giờ tôi là một phụ nữ đã đính hôn. "
Tay anh dừng lại. "Em có một vấn đề đấy, " anh nói nhẹ nhàng sau một phút im lặng. "Một người chồng và một vị hôn phu. "
"Em rất xấu xí và không được đám con trai ngưỡng mộ khi em còn nhỏ, " cô nói đùa, đặt cái khay xuống. "Bây giờ em đang cố thu nhặt đàn ông để bù lại cho thời gian đã mất." Quay về phía anh cô nói thêm với lưu ý nghiêm trang hơn, " từ vài điều mà bố anh đã nói, em cho là không phải chỉ có em mới có vấn đề với một người bạn đời cũng như một vị hôn phu. Rõ ràng là anh đang nghĩ đến chuyện kết hôn với cô gái trong bức hình trên bàn làm việc của anh. "
Với vẻ ngoài lãnh đạm, Matt nghiêng đầu của anh và lướt con dao cạo lên cổ đến quai hàm của anh. "Là những gì cha tôi đã nói sao?"
"Vâng. Có đúng không?"
"Nó có vấn đề gì hả?"
Cô do dự, khổ sở một cách kỳ lạ với chủ đề đang nói tới của cuộc trò chuyện, nhưng cô trả lời trung thực. "Không."
Matt rút phích cắm điện dao cạo, cảm thấy yếu đuối và mệt mỏi để thảo luận chuyện tương lai ngay bây giờ. "Tôi có thể xin em một chuyện không?"
"Vâng, dĩ nhiên. "
"Tôi đã rất mệt mỏi trong suốt hai tuần nay, và tôi đã thật sự mong mỏi đi đến đây để tìm một nơi yên tĩnh và không ồn ào..."
Meredith cảm thấy như thể anh tát vào mặt cô. "Em xin lỗi là em đã cắt ngang sự yên tĩnh của anh. "
Sự thích thú ấm áp làm một nụ cười gượng gạo nở trên môi anh. "Em đã luôn luôn cắt ngang sự yên tĩnh của tôi, Meredith. Mỗi lần chúng ta nhìn thấy nhau, tất cả vũ trụ như bị phá vỡ. Tôi không có ý là tôi muốn em xin lỗi là em đang ở đây, tôi chỉ có ý là tôi muốn trải qua một buổi chiều vui vẻ, thư thái với em, mà không phải đối phó với bất cứ chuyện gì nặng nề ngay lúc này. "
"Thực ra thì em cũng có suy nghĩ giống như anh. "
Trong sự thống nhất hoàn toàn, họ đứng lặng lẽ nhìn nhau, và rồi Meredith quay đi và nhặt lên cái áo choàng tắm màu xanh nặng nề với nhãn hiệu Neiman-Marcus nằm trên lưng ghế. "Tại sao anh không mặc nó vào, và sau đó ngồi ở đây ăn bữa ăn trưa của anh. "
Anh ngoan ngoãn mặc áo choàng vào, buộc ngang thắt lưng, và ngồi xuống, nhưng Meredith cảm thấy anh bối rối khi anh nhìn vào những chiếc đĩa được đậy lại. "Cái gì dưới cái tô đó?" anh hỏi một cách thận trọng.
"Một xâu tỏi, " cô nói dối, "để đeo lên co^? của anh." Anh vẫn còn cười khi cô mở nắp ra. "Thậm chí em cũng có thể nấu một hộp súp và quăng miếng thịt xăng uých vào giữa hai lát bánh mì, " cô thông báo, cười đáp lại anh.
"Cảm ơn em, " anh nói một cách chân thành. "Em thật là tốt. "
Sau khi anh ăn xong, họ đi xuống dưới lầu và ngồi ở phía trước lò sưởi mà anh khăng khăng đòi đốt lên. Trong một lát họ nói chuyện một cách dễ chịu với những cuộc tranh cãi không đâu về chủ đề thời tiết, em gái của anh, và sau cùng là những cuốn sách anh đã đọc. Rõ ràng, Matt có một sức phục hồi tuyệt vời, cô nghĩ, nhưng dẫu vậy, cô có thể nhìn thấy là anh đang trở nên mệt mỏi " Anh không thích trở lại giường sao?" cô hỏi.
"Không, tôi thích ở đây hơn, " anh trả lời, nhưng anh đã nằm dài ra trên ghế xô pha, dựa đầu của anh vào cái gối. Khi Matt thức giấc vào một giờ sau, anh có cùng suy nghĩ sáng đó khi anh vừa thức giấc - đó là anh chỉ đang mơ là Meredith đang ở đâỵ Nhưng khi anh hơi quay đầu qua và nhìn vào cái ghế mà cô đã ngồi lúc nãy, anh thấy rằng nó không phải là một giấc mơ. Cô đang ở đây - đang ghi chép nhanh những lưu ý trên một tập vở màu vàng gác trên đùi của cô, đôi chân của cô cuộn lại bên dưới. Ánh lửa mạ vàng mái tóc của cô, làm cho làn má mịn màng của cô có vẻ hơi hồng hào, và rọi bóng cặp lông mi cong dài của cô. Anh nhìn cô khi cô làm việc, mỉm cười ở trong lòng vì cô trông giống một nữ sinh làm bài tập hơn là vị chủ tịch tạm thời của một hệ thống bán lẻ trên toàn quốc. Thực ra, càng nhìn cô càng lâu, thì sự thật lại càng có vẻ không thể đúng. Suy nghĩ không đúng đó đã bị bác bỏ ngay khi anh khẽ khàng hỏi, " Em đang làm việc gì thế?"
Thay vì "đại số" hoặc "hình học," người phụ nữ trong ghế mỉm cười và nói, "em đang tóm tắt xu hướng thị trường để trình bày tại buổi họp kế tiếp với hội đồng quản trị - cuộc họp mà em hy vọng sẽ thuyết phục họ chấp thuận cho em mở rộng nhãn hiệu riêng của cửa hiệu. Các cửa hàng bách hoá, " cô giải thích thêm khi nhìn thấy anh thực sự quan tâm, " đặc biệt tại những cửa hiệu như Bancroft, có thể thu được một khoản lợi nhuận lớn từ việc bán hàng với nhãn hiệu riêng, nhưng cửa hiệu đã không tận dụng được lợi thế đó như Neiman và Bloomingdale và một vài cửa hiệu khác. "
Như anh đã làm vào tuần trước tại bữa ăn trưa, Matt ngay lập tức bị hấp dẫn bởi cách kinh doanh này của cô, một phần là vì nó trái ngược với những hình ảnh khác của cô mà anh đã thấy trong quá khứ. "Tại sao họ không tận dụng nó?" anh hỏi. Vài giờ sau, khi cuộc thảo luận của họ chuyển từ hàng hoá của Bancroft đến hoạt động tài chính của cửa hiệu, những vấn đề về việc mua hàng và kế hoạch mở rộng, Matt không chỉ đơn thuần là bị hấp dẫn, anh thật sự bị ấn tượng... và trong một cách quá say mê, cực kỳ tự hào về cô.
Ngồi đối diện với anh, Meredith nhận thức mơ hồ về chuyện cô có được sự tán thành của anh, nhưng bao trùm lên cuộc thảo luận của họ là cảm giác quá kính nể của cô bởi vì anh lập tức nắm ngay được những khái niệm phức tạp, cô đã quên hết thời gian. Trang giấy cô đang viết bây giờ đã đầy những ghi chú mà cô đã ghi về những gợi ý của anh, những gợi ý mà cô háo hức muốn nghĩ thêm về nó. Đề nghị cuối cùng của anh, tuy nhiên, là không thể được. "Chúng em sẽ không bao giờ có thể làm được chuyện đó, " cô giải thích khi anh kêu cô xem xét chuyện mua một cơ sở sản xuất quần áo riêng của họ ở Đài Loan hoặc Triều Tiên.
"Tại sao lại không? Sở hữu một cơ sở sản xuất riêng em sẽ loại trừ được tất cả những vấn đề của em về chuyện quản lý chất lượng và đánh mất sự tin cậy của người tiêu dùng. "
"Anh nói đúng, nhưng em không thể mua nổi nó. Không phải bây giờ và không phải một ngày gần đâỵ "
Chân mày của anh nhíu lại vì cô rõ ràng là chưa hiểu. "Tôi không phải đang đề nghị em sử dụng tiền riêng của em! Mượn nó từ ngân hàng - đó là lý do có các chủ ngân hàng, " anh bổ sung, nhất thời quên mất hôn phu của cô là chủ ngân hàng. "Các chủ ngân hàng cho em vay tiền của họ khi họ chắc chắn là những gì mà em đang vay tiền để làm là một chuyện chắc thành công, sau đó họ tính lãi em cho số nợ đó - và khi số nợ được trả xong, họ nói với em là em thật là may mắn vì họ chấp nhận rủi ro trên người em. Đến lúc này thì em chắc chắn là chuyện đó được làm như thế nào. "
Meredith cười khanh khách. "Anh gợi cho em nhớ về người bạn của em là Lisa - cô ấy rất không ấn tượng với nghề nghiệp của hôn phu của em. Cô ấy nghĩ Parker phải đưa cho em bất cứ số tiền khi nào em cần nó mà không khăng khăng đòi vật thế chấp như thông thường. "
Nụ cười của Matt nhạt đi khi nghe nhắc đến sự tồn tại của vị hôn phu của cô, rồi chuyển sang choáng váng khi cô bổ sung một cách nhẹ nhàng, "tin em đi, em đã trở thành một chuyên gia về chuyện vay mượn trong thương mại. Trung thực mà nói thì Bancroft đã vay hết mức rồi, và cả em cũng vậy. "
"Em nói vậy nghĩa là gì, cả em cũng vậy?"
"Cửa hiệu đã và đang phát triển rất nhanh chóng. Nếu chúng em đi vào phố mua sắm đang được mở rộng bởi một người nào khác, chi phí sẽ thấp xuống nhưng lợi nhuận cũng vậy, vì vậy chúng em thường tự phát triển phố buôn bán, rồi cho các nhà bán lẻ khác thuê chỗ. Cần rất nhiều tiền để làm chuyện đó, và chúng em đã và đang mượn tiền để làm chuyện đó. "
"Tôi hiểu,nhưng những chuyện đó có liên quan gì với cá nhân em?"
"Cần phải có vật thế chấp mới vay mượn được, " cô nhắc nhở anh.
"Dĩ nhiên Bancroft và Company đã đưa ra tất cả vật thế chấp nó có, cũng như vốn liếng của cửa hàng. Công ty đã hết vật thế chấp khi xây dựng cửa hàng ở Phoenix. Em muốn xâm nhập vào Houston và New Orleans, vì vậy em đang dùng cổ phiếu và tài sản của quỹ đầu tư riêng của em làm vật thế chấp. Em sẽ được ba mươi tuổi trong một tuần nữa, và khoản thừa kế mà ông em đã lập cho em sẽ nằm trong sự kiểm soát của em. "
Cô nhìn thấy anh giận dữ và vội vàng bổ sung, "không có cớ gì phải lo lắng cả. Cửa hàng Orleans mới đã có thể dễ dàng trả các khoản vay, cũng như em biết nó sẽ. Miễn là cửa hàng có thể trả nó, em chẳng có gì phải lo lắng. "
Matt hoàn toàn điếng ngườị "Em không phải đang nói với tôi là ngoài những thứ của riêng mình làm vật thế chấp, em còn đích thân bảo lãnh cho số nợ của cửa hàng Orleans mới mở chứ?"
"Em phải làm, " cô giải thích một cách bình tĩnh.
Matt cố gắng, mà không thành công lắm, để giọng nói nghe không giống như một giáo sư giận dữ đang thuyết giảng cho một sinh viên chậm hiểu từ trên bục cao của anh với kiến thức giỏi hơn. "Không bao giờ làm chuyện đó nữa, " anh cảnh báo cô. "Không bao giờ đặt tiền của mình ra cho một vụ làm ăn kinh doanh. Tôi đã nói với em, đó là điều mà ngân hàng làm. Họ đã thu lợi nhuận từ lãi suất, vậy thì để cho họ chịu rủi ro. Nếu kinh doanh bị thất bại, và cửa hàng Orleans mới mở không thể trả được nợ, thì em phải trả, và nếu em không thể, ngân hàng sẽ làm cho em sạch túị "
"Không có cách nào khác..."
"Nếu ngân hàng của em nói với em như vậy thì nó là đồ cà chớn, " anh ngắt lời cô. " Bancroft and Company là một tập đoàn có uy tín, có lợi nhuận. Lần duy nhất mà ngân hàng có quyền yêu cầu em đích thân bảo đảm khoản vay cho doanh nghiệp hoặc đưa ra tài sản riêng của em làm vật thế chấp là khi em là một ẩn số không có lịch sử hoạt động tín dụng đàng hoàng." Cô mở miệng để phản đối, và Matt ngăn cô lại bằng cách đưa tay anh cao lên. "Tôi biết họ sẽ cố gắng làm cho em phải ký tên, " anh thừa nhận, "họ thích có năm mươi người ký trong một vụ thế chấp mua nhà bình thường nếu họ có thể làm được, vì nó loại bỏ nguy cơ của họ. Nhưng không bao giờ, không bao giờ đồng ý ký tên của em cho các khoản vay của Bancroft nữa. Em có nghĩ trong một giây là những người điều hành của General Motors đã bị những người cho vay yêu cầu ký tên cho khoản vay của công ty GM không?"
"Không, dĩ nhiên không. Nhưng trường hợp của em hơi khác một chút. "
"Đó là điều mà ngân hàng luôn cố gắng nói với em. Ai là chủ ngân hàng của Bancroft?"
"Hôn phu của em... Reynolds Mercantile Trust, " cô giải thích, quan sát cú sốc và sau đó sự khó chịu hiện lên trên khuôn mặt của anh dưới ánh lửa.
"Đó là một vụ giao dịch lớn mà hôn phu của em đã làm cho em, " anh nói một cách chế nhạo.
Meredith tự hỏi liệu có phải lời nhận xét đó chỉ do sự cạnh tranh của phái nam. "Anh đang nói chuyện không có lý lẽ, " cô lặng lẽ nói với anh. "Có một chuyện mà anh đang quên. Có những thẩm định viên ngân hàng xem xét kĩ lưỡng các khoản cho vay của ngân hàng,và bây giờ, với các ngân hàng bị thất bại khắp nơi, các thẩm định viên đang cau mày với các ngân hàng đã đầu tư quá nhiều vào bất kỳ người đi vay nào. Bancroft & Company mắc nợ Reynolds Mercantile cả trăm triệu. Parker không thể tiếp tục cho chúng em vay tiền, đặc biệt bây giờ khi em và anh ấy hứa hôn, mà không muốn bị chỉ trích - trừ phi chúng em có đủ tài sản thế chấp. "
"Chắc phải có vài hình thức tái sản thế chấp khác mà em có thể sử dụng. Các cổ phiếu của em trong cửa hàng thì sao?"
Cô cười khúc khích và lắc đầu "Em đã thế chấp nó rồi, và cha em cũng vậy. Chỉ có một cổ đông chủ yếu trong gia đình trong B & C đã không thế chấp cổ phiếu của bà "
"Là ai?"
Meredith thật lòng ao ước có cách nào chuyển hướng cuộc đàm thoại này sang hướng khác, và anh vừa mới trao cho cô cơ hội đó. "Mẹ của em "
"Mẹ của em à?"
"Em cũng là có một người mẹ, anh biết đó, " cô nhắc nhở anh bằng giọng chua chát. "Bà đã có một khối lượng lớn cổ phiếu trong vụ ly hôn. "
"Tại sao mẹ em không đưa cổ phiếu của bà ta ra cho ngân hàng? Nó không hợp lý, vì bà ta sắp được thu hoạch lợi nhuận. Giá trị cổ phiếu của bà ta đang tăng lên hàng ngày khi B & C tiếp tục mở rộng và phát triển mạnh. "
Bỏ tập ghi chép qua một bên, Meredith nhìn anh. "Bà ấy đã không làm chuyện đó vì bà ấy đã không được yêu cầu làm chuyện đó. "
"Em có cảm thấy thoải mái khi nói cho tôi biết tại sao lại không?" Matt hỏi, hy vọng là cô sẽ không nghĩ là anh đang tọc mạch thay vì cố gắng giúp cho cô.
"Bà đã không được hỏi bởi vì bà sống ở một nơi nào đó ở Ý, và ngay cả bố em hay em cũng không có bất cứ liên hệ nào với bà từ khi em được một tuổi. " Khi anh nghe chuyện đó mà không thể hiện cảm xúc nào, Meredith đột ngột quyết định kể cho anh nghe một chuyện mà cô thường muốn quên. Quan sát phản ứng của anh, cô nói với nụ cười, "mẹ của em là - là - Caroline Edwards. "
Cặp lông mày đen của anh chau lại với nhau thành cái cau mày thất bại, và cô châm thêm, "hãy nghĩ về một bộ phim cũ cuả Cary Grant, khi ông ấy ở trên Riviera, và một cô công chúa của một vương quốc thần thoại bỏ trốn..."
Cô biết từ nụ cười của anh là chính xác khi nào thì anh nhớ ra bộ phim – và nữ diễn viên chính. Tựa vào phía sau của ghế xô pha, anh nhìn cô với cái mỉm cười bất ngờ. "Bà là mẹ của em à?"
Meredith gật đầu.
Trầm ngâm trong im lặng, Matt so sánh sự hoàn hảo sang trọng đặc trưng của Meredith với trí nhớ của anh về ngôi sao trong phim. Mẹ của Meredith rất xinh đẹp, nhưng Meredith còn hơn thế. Cô có một sự rực rỡ tỏa ra từ bên trong cô và chiếu sáng đôi mắt diễn cảm của cô; một vẻ thanh lịch tự nhiên mà cô không hề học từ vài trường diễn xuất. Cô có cái mũi đẹp mà các nhà điêu khắc sẽ đem lòng ghen tị, hai gò má mịn màng, và cái miệng lãng mạn mời gọi một người đàn ông hôn cùng một lúc tất cả những thứ khác của cô cảnh báo người đàn ông tránh xa cô ra.
Dù người đàn ông đó là chồng của cô.
Matt đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu ngay khoảnh khắc nó xuất hiện. Họ đã kết hôn với nhau vì tình thế ép buộc; thật ra, họ là người xa lạ. Những người lạ thân mật, con quỉ trong tâm trí anh nhắc nhở anh, và Matt đột ngột phải buộc mình không nhìn bên dưới cổ áo chữ V vàng rực của chiếc áo len của cô. Anh không cần nhìn. Một khi anh đã khảo sát tỉ mỉ và hôn mọi ngóc ngách của cặp vú đang bó chặt trong chiếc áo len khiêu khích. Anh vẫn nhớ chính xác cách chúng nằm trong tay anh, sự mịn màng của làn da cô, sự căng cứng của núm vú cô, mùi hương... bực mình với sự lôi cuốn thể xác dai dẳng đang cám dỗ, anh cố gắng tự nói với mình nó chỉ đơn thuần là một phản ứng tự nhiên của bất cứ giống đực nào khi đối diện với một cô gái có khả năng quyến rũ với vẻ ngoài vừa ngây thơ vừa cám dỗ trong chiếc áo len đơn giản và cái quần. Nhận ra rằng anh đang nhìn cô mà không nói gì, anh quay về với chủ đề đang thảo luận. "Tôi đã luôn tự hỏi em thừa hưởng khuôn mặt xinh đẹp của em từ đâu - Chúa biết bề ngoài của em không thể nào là thừa hưởng từ bố em. "
Choáng váng bởi lời khen chưa từng có của anh và rất vui lòng là anh rõ ràng đã nghĩ cô có một khuôn mặt xinh đẹp ngay cả trong lúc này, khi cô đang gần ba mươi tuổi, Meredith đáp lại lời khen ngợi với một nụ cười và cái nhún vai nhẹ, vì cô thực sự không biết nên nói gì.
"Sao tôi lại không bao giờ biết được ai là mẹ em cho đến bây giờ thế?"
"Trước kia đã không có nhiều thời gian để nói chuyện "
Bởi vì chúng ta quá bận làm tình, tâm trí của anh trả lời, gợi cho anh nhớ về những đêm nóng bỏng, bất tận anh đã giữ cô trong tay của anh, gắn liền cơ thể của anh với cơ thể cô, cố gắng đáp ứng sự đòi hỏi mà anh đã cảm thấy để làm cô hài lòng và ở gần cô.
Meredith nhận thấy giải bày tâm sự với anh là một sự vui vẻ đáng ngạc nhiên, và vì vậy cô kể cho anh nghe một chuyện khác: "Anh đã bao giờ nghe về Seaboard Consolidated Industries hay chưa?"
Trong đầu Matt sàng lọc những cái tên và các sự kiện rời rạc mà anh đã tích luỹ theo năm tháng. "Có một Seaboard Consolidated ở một nơi nào đó phía đông nam - Florida, tôi nghĩ. Nó là một công ty mẹ ban đầu sở hữu một vài công ty hoá chất lớn và sau đó đa dạng hóa với việc khai thác, hàng không vũ trụ, sản xuất linh kiện máy tính, và chuỗi các hiệu thuốc. "
"Các siêu thị, " Meredith chỉnh anh với nụ cười vui vẻ mà đã từng làm cho anh nóng lòng muốn kéo cô vào tay anh và hôn nó ra khỏi môi của cô. "Seaboard được ông em sáng lập. "
"Và bây giờ nó thuộc về em à?"Matt nói, đột ngột nhớ lại là một người phụ nữ dẫn dầu Seaboard.
"Không, nó được bà nội kế của em và hai người con trai của bà thừa hưởng. Ông của em kết hôn với thư ký của ông bảy năm trước khi ông chết. Sau đó ông nhận hai người con trai của bà ta làm con nuôi, và khi ông chết ông để lại Seaboard cho họ. "
Matt thật ấn tượng. "Bà ta phải là một nữ doanh nhân - bà ta đã xây dựng Seaboard thành một tổ hợp lớn và rất có lợi nhuận. "
Meredith không thích bà nội kế của cô đã làm cho cô phủ nhận bất cứ sự ca ngợi thái quá nào đối với bà, và khi làm như vậy cô để lộ ra nhiều hơn những gì cô định thể hiện. " Charlotte đã mở rộng nó, nhưng công ty đã luôn đa dạng hóa ngay từ đầu. Thực ra, Seaboard sở hữu mọi thứ mà gia đình em đã thu mua suốt mấy thế hệ, và Bancroft & Company - cửa hàng bách hoá, ý em là - còn ít hơn một phần tư tổng số tài sản của ông em. Vậy là anh thấy đó, nó không phải là bà ta xây dựng Seaboard lên từ con số không. "
Meredith thấy vẻ mặt bất ngờ của Matt và biết là anh nhận ra chuyện phân chia bất động sản của ông cô có vẻ rất không công bằng. Ở bất cứ một thời điểm nào khác, cô sẽ không nói những chuyện riêng tư nhiều như cô đang nói, nhưng có cái gì đó đặc biệt về hôm nay. Niềm vui được ngồi đối diện với Matt trong tình bằng hữu yên tĩnh sau bao năm nay; ấm áp khi biết rằng cô đang hàn gắn lại mối quan hệ lẽ ra không bao giờ nên chấm dứt với sự thù hằn ngay từ đầu; vui sướng nhận thức là anh dường như quan tâm rất nhiều cho dù cô nói bất cứ chuyện gì. Tất cả những điều đó, cùng với sự ấm cúng của ngọn lửa reo tí tách trong lò sưởi trong khi tuyết rơi chất đống trên cửa sổ, tạo ra một bầu không khí rõ ràng là khuyến khích việc tâm sự. Kể từ lúc anh lịch sự kềm chế chuyện tọc mạch hơn nữa vào vấn đề mà họ đang thảo luận, Meredith tự nguyện cung cấp câu trả lờị. " Charlotte và cha em ghét nhau, và khi ông em cưới bà ta, nó gây ra một vết nứt giữa hai người đàn ông chưa bao giờ thực sự được hàn gắn. Về sau - có lẽ là để trả đũa vì cha em đang xa lánh ông, ông em thu nhận hai người con trai của Charlotte một cách hợp pháp. Chúng em thậm chí không biết ông đã làm chuyện đó cho đến khi bản di chúc của ông được công bố. Ông chia tài sản của ông thành bốn phần bằng nhau, và để lại một phần cho bố em và phần còn lại cho Charlotte và con trai của bà ta, dĩ nhiên là do Charlotte kiểm soát cổ phần của họ. "
"Sao tôi cứ để ý nghe thấy sự chỉ trích trong giọng nói của em mỗi lần em đề cập đến bà ta vậy?"
"Có lẽ là vậy. "
"Bởi vì bà ta có trong bàn tay ba phần tư tài sản của ông em, " Matt phỏng đoán, "thay vì là một nửa, chuyện bình thường hơn?"
Meredith nhìn lướt qua đồng hồ của cô, nhận ra cô cần làm một cái gì đó cho bữa ăn tối, và vội vã nói luôn phần giải thích còn lại của cô. "Đó không phải là lý do em không thể chịu đựng nổi bà ta. Charlotte là một người đàn bà cứng rắn nhất, lạnh lùng nhất mà em từng biết, và em nghĩ bà ta cố tình mở rộng vết nứt giữa cha em và ông nội. Không cần nhiều nỗ lực từ phía bà ta, " Meredith kết luận với nụ cười gượng gạo "Cha em và ông em là hai người cứng đầu và nóng tính - hoàn toàn có quá nhiều điểm giống nhau để có có thể có một mối quan hệ tốt và hoà bình. Có một lần, khi họ cãi nhau về cách cha em điều hành cửa hàng, em nghe ông em quát cha em là chuyện thông minh duy nhất mà cha em từng làm trong đời ông là kết hôn với mẹ em - và sau đó ông làm hỏng nó như ông đang làm hỏng cửa hiệu. " Với vẻ tiếc rẻ liếc nhìn đồng hồ, cô đứng lên rồi nói, "Đã quá muộn rồi, và chắc anh đang đói. Em sẽ chuẩn bị cái gì đó để dùng cho bữa tối "
Matt nhận ra là anh đói gần chết, và anh cũng đứng lên. "Bộ cha em thật sự làm hỏng cửa hàng à?" anh hỏi khi họ đi vào trong bếp.
Meredith cười và lắc đầu "Không, em tin chắc ông ấy đã không làm vậỵ Ông em mê gái đẹp. Ông quá say mê mẹ em và lúc đó giận dữ vì vụ ly hôn. Thực ra ông là người đưa cho bà số cổ phiếu của Bancroft. Ông đã nói đó là điều đúng đắn cha em nên làm vì ông biết là mỗi lần cửa hàng thu được một đồng lợi nhuận, thì bà cũng được một ít thêm vào cổ tức. "
"Ông ấy nghe giống như là một người đàn ông rất hay, " Matt nói một cách chế nhạọ
Đầu óc của Meredith đã chuyển qua bữa ăn tối, và cô mở tủ, cố quyết định những gì anh có thể ăn. Matt đi thẳng đến tủ lạnh và lấy thịt bò ra. "Cái này thì sao?"
"Bò bít tết à? Anh muốn ăn một một thứ khó tiêu như vậy à? "
"Tôi nghĩ vậỵ Tôi đã không được ăn một bữa ăn đầy đủ trong mấy ngày" Mặc dù là anh quan tâm đến bữa ăn tối, Matt miễn cưỡng một cách kỳ lạ khi cuộc trò chuyện của họ kết thúc, có lẽ vì cuộc nói chuyện như thế này giữa hai người như là một chuyện trong tiểu thuyết vậy. Gần giống như tiểu thuyết, nhưng không hoàn toàn khó tin, khi có cô ở đây bây giờ, đóng vai trò một người vợ tận tụy, ân cần chăm sóc người chồng đang bệnh. Khi anh mở gói thịt, anh quan sát cô đứng ngang vai anh, cố cột một cái khăn qua cái eo nhỏ để làm một cái tạp dề tạm thời. Hy vọng làm cho cô nói chuyện lại với anh, anh nói đùa liên quan với một trong những chuyện cuối cùng cô đã nói "Cha em có nói với em rằng em đang làm hỏng cửa hàng không?"
Lấy ra ổ bánh mì, cô tặng cho anh một nụ cười, nhưng nụ cười hoàn toàn khác với vẻ biểu cảm trong đôi mắt cô. "Chỉ khi nào ông ấy ở trong một tâm trạng tốt khác thường thôi. "
Meredith nhìn thấy sự cảm thông thoáng qua trong mắt anh, và cô lập tức hết sức cố gắng để chứng tỏ cho anh thấy chuyện đó không cần thiết. "Thật là xấu hổ khi ông ấy lên mặt dạy dỗ em trong cuộc họp với những người điều hành của cửa hàng, nhưng bây giờ tất cả bọn họ đã quen với chuyện đó. Bên cạnh đó, tất cả bọn họ cũng phải chịu trận với ông ấy, mặc dù là không thường xuyên hay giống như cách em thường nhận được. Anh thấy đó, họ nhận biết cha em là một loại đàn ông - ghét phải đương đầu với bằng chứng là người khác hoàn toàn có khả năng để đạt được điều gì đó mà không cần lời khuyên hay sự can thiệp của ông ấy. Ông ấy thuê những người giỏi, am hiểu với ý tưởng hay, sau đó ông bắt nạt họ khi họ góp ý vào ý tưởng của ông. Nếu ý tưởng được thực hiện thành công, ông ấy được tiếng; nếu thất bại, họ là người chịu tội thế ông ấy. Những người không sợ ông và vẫn làm việc theo quan điểm của họ thì được thăng chức và tăng lương nếu ý tưởng của họ thành công, nhưng họ không được công nhận hoặc biết ơn. Và họ cũng gặp một trận chiến tương tự mỗi khi họ muốn làm điều gì với sáng kiến mới. "
"Và em, " Matt hỏi, dựa vai vào bức tường bên cạnh cô, "bây giờ em xử lý những thứ này ra sao khi em đang điều hành nó?"
Meredith ngừng lại khi đang lấy muỗng nĩa từ ngăn kéo và nhìn anh, cô nhớ lại cuộc họp trong văn phòng của anh vào ngày cô đến đó. Thật không may, là cô đã bị phân tâm bởi lồng ngực trần của anh, mà bây giờ ở ngay tầm mắt và hiện ra một cách rõ ràng ở đằng trước ngay cổ áo choàng của anh. Nhìn làn da bóng như đồng và cơ bắp với một ít lông xoăn sẫm màu có một sự ảnh hưởng không ngờ và làm cho cô thấy không yên tâm. Với hơi thở bị hụt đi một cách buồn cười của cô, cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào mắt anh và cảm giác đó lắng xuống, nhưng không làm giảm bớt sự gần gũi của khoảnh khắc này. "Em giải quyết mọi chuyện theo cách anh làm, " cô nói khẽ, không buồn giấu đi sự ngưỡng mộ mà cô đã cảm thấy.
Anh nhướn một chân mày lên. "Làm sao em biết được tôi giải quyết công việc theo cách nào?"
"Em quan sát anh vào cái ngày em đến văn phòng của anh. Em đã luôn biết có cách hay hơn để giải quyết với những người điều hành hơn cái cách mà em từng nhìn thấy cha em làm, nhưng em không chắc liệu có bị hiểu lầm là yếu đuối và nữ tính nếu em nói chuyện cởi mở hơn khi em trở thành chủ tịch. "
"Và?" anh thêm vào, hơi cười toe toét.
"Và anh đã làm đúng cái cách đó với các nhân viên của anh vào ngày hôm đó - nhưng không ai có buộc tội anh là yếu đuối hay nữ tính cả. Và vì vậy," cô kết thúc trong tiếng cười như bị hụt hơi khi cô quay lại với cái hộc tủ để muỗng nĩa, "Em quyết định là sẽ làm giống như anh khi em trở thành chủ tịch!"
Sự im lặng lơ lửng trong phòng dường như có sự sống, hơi thở - Meredith cảm thấy lúng túng, và Matt càng hài lòng bởi những lời khen của cô hơn những gì anh muốn thừa nhận. "Thật là hãnh diện, " anh nói một cách trang trọng. "Cảm ơn em. "
"Không có chi. Bây giờ, sao anh không ngồi xuống và em sẽ dọn bữa tối ra "
Sau bữa ăn tối họ quay lại phòng khách, và Meredith lang thang đến tủ sách, xem xét các trò chơi và những cuốn sách cũ ở đó. Cô đã có một ngày tuyệt vời, không thể quên, và thực tế đó đang làm cho cô cảm thấy mình có lỗi với Parker và hơi day dứt về... về cái gì đó cô hoàn toàn không biết gọi nó là gì. Đúng, cô có thể, cô nghĩ với sự trung thực, cô có thể dễ dáng nói nó là cái gì, mặc dù là cô không thể hiểu tại sao nó đang tác động đến cô. Có quá nhiều sức hấp dẫn của đàn ông trong ngôi nhà này với đầu óc yên tĩnh của cô, quá nhiều sức quyến rũ của đàn ông, quá nhiều kỷ niệm đang bắt đầu trỗi dậy. Cô đã không liệu trước bất cứ cái nào trong đó khi cô đi đến đây. Cô đã không mong nhìn thấy cận cảnh bộ ngực trần của Matt để bắt đầu sống lại những ký ức về những lúc khác mà cô nhìn thấy nó - những lúc mà cô đang nằm với Matt trên người cô, bên trong cô.
Cô vuốt những ngón tay của cô từ từ dọc những cái gáy bụi bặm của những cuốn sách mà không thật sự nhìn thấy tựa đề của chúng, và cô vẩn vơ tự hỏi có bao nhiêu người đàn bà khác đã chia sẻ những kỷ niệm thân mật đó khi cơ thể của Matt kết hợp với cơ thể của họ. Hàng chục, cô quyết định, không là hàng trăm, có lẽ vậy. Và với vẻ khôi hài, đơn thuần vô tư, cô không còn lên án Matt với những tiếng đồn xấu xa về thành tích tình dục hơn những gì cô có thể nhận ra từ tận đáy lòng vì cô vẫn nhìn với vẻ khinh thường những người phụ nữ dâng hiến thân thể của họ cho anh. Bây giờ, như một người phụ nữ trưởng thành, cô nhận biết một cách trọn vẹn những gì cô không thể hiểu khi chỉ là một cô gái trẻ, và đó là chuyện Matt Farrell rõ ràng là tỏa ra sức cám dỗ tình dục và tính chất đàn ông rất mạnh. Chỉ riêng điều đó đã là một sự thu hút chết người, nhưng khi một bổ sung thêm số của cải khổng lồ mà anh đã tích luỹ được và quyền lực mà anh đang có bây giờ, cô có thể hiểu được là tại sao sự kết hợp đó hoàn toàn không cưỡng lại nổi đối với hầu hết phụ nữ.
Bản thân cô không gặp nguy hiểm với nó. Không một chút nào! Điều cuối cùng cô muốn trong đời cô là một vận động viên tình dục không đoán trước được, người được nhiều phụ nữ khao khát. Cô thích một người đàn ông đáng tin cậy, có đạo đức nhiều hơn. Như Parker. Nhưng cô thích sự bầu bạn của Matt, cô thừa nhận rằng như vậy thì quá nhiều đối với cô. Có thể, cô đang thích quá nhiều thứ.
Trên ghế xô pha, Matt ngắm nhìn cô, hy vọng là cô sẽ không tìm được một cuốn sách và sẽ cố tập trung vào nó trong thời gian còn lại của buổi tối. Khi cô tiếp tục đứng trước cái kệ có trò chơi cũ ở phía trên lâu hơn, anh nghĩ có lẽ cô đang nhìn trò chơi Monopoly... và nhớ lại lần cuối cùng họ đã chơi nó. "Em có muốn chơi không?" anh hỏi.
Đầu của cô quay lại, vẻ mặt dè dặt của cô không thể giải thích được. "Chơi cái gì?"
"Tôi đã nghĩ là em đang nhìn một trong những trò chơi - cái ở trên cùng. "
Meredith nhìn thấy nó, trò chơi Monopoly, và tất cả nỗi lo và sự bận tâm của cô biến mất với mong muốn trải qua một vài giờ kế tiếp làm một chuyện hoàn toàn nhẹ nhàng và đơn giản như chơi Monopoly với anh. Cô mỉm cười với anh qua vai cô, với tay lấy nó. "Anh có muốn không?"
Matt đột ngột muốn chơi trò đó nhiều như vẻ ngoài tỏ ra muốn chơi của cô. "Tôi nghĩ chúng ta có thể chơi, " anh nói, đã kéo tấm mền khỏi ghế xô pha để họ có thể ngồi ở đó với tấm bảng trò chơi giữa họ.
Hai giờ sau, Matt sở hữu Boardwalk, Park Place, toàn bộ bất động sản xanh, đỏ, vàng, tất cả bốn đường xe lửa, và cả hai hãng dịch vụ; và bàn cờ đã phủ đầy những ngôi nhà và khách sạn của anh, mà Meredith phải trả tiền thuê cho mỗi lần con cờ của cô đi vào khu vực của anh. "Em nợ tôi hai ngàn đô la cho bước đi vừa rồi, " anh chỉ ra, hoàn toàn hài lòng với buổi tối của anh - và hoàn toàn bị mê hoặc bởi người phụ nữ có thể biến trò chơi Monopoly thành một đêm thú vị nhất mà anh chưa từng có trong nhiều năm. "Giao nó ra. "
Meredith tặng cho anh cái vẻ ngoài ngây thơ làm cho anh cười khúc khích thậm chí trước khi cô nói, "em chỉ có năm trăm thôi. Anh sẽ xem xét đến chuyện cho vay chứ?"
"Không có cơ hội đó đâu. Tôi đã thắng. Trả tiền nào. "
"Đúng là ông chủ cho thuê các căn nhà ổ chuột không có tim, " cô nói, và quẳng số tiền vào lòng bàn tay đang mở ra của anh. Cô cố gắng cằn nhằn và cuối cùng mỉm cười với anh. "Lẽ ra em nên biết từ lần cuối cùng chúng ta chơi trò chơi này - khi anh mua hết mọi thứ trước mắt và lấy tiền của mọi người - là anh sẽ trở thành một nhà tài phiệt nổi tiếng và giàu có. "
Thay vì mỉm cười, anh nhìn cô trong chốc lát và rồi nhẹ nhàng hỏi, "Nó sẽ khác đi nếu như em biết trước chứ?"
Tim của Meredith lỗi nhịp với câu hỏi quan trọng bất ngờ như vậy. Cố gắng một cách tuyệt vọng để vượt qua vấn đề một cách nhẹ nhàng và không làm mất đi tâm trạng hiện có của họ, cô nhìn anh với cái nhìn hài hước của một người phụ nữ vừa bị phỉ báng một cách đau thương và bắt đầu dọn dẹp trò chơi. "Em cám ơn anh đã không ám chỉ em đã từng là một kẻ hám lợi vào lúc trẻ, ông Farrell. Anh đã đủ làm cho em bẽ mặt đêm nay khi thắng tất cả tiền bạc của em "
"Em nói đúng, tôi có." Matt đáp lại tương tự với giọng nói nhẹ nhàng của cô, nhưng anh hết sức ngạc nhiên là anh đã nói câu nói đó quá lớn và giận dữ với bản thân mình khi sự đột ngột bắt đầu suy nghĩ đến chuyện anh có thể làm gì để giữ cho cô vẫn muốn kết hôn với anh. Đứng lên, anh dập tắt ngọn lửa trong lò sưởi để chắc chắn là nó sẽ không bùng lên trong khi họ ngủ. Cho đến lúc anh làm xong, anh đã làm cho mình bình tĩnh lại "Nói đến tiền, " anh nói khi cô đặt trò chơi lại trên kệ sách, "nếu em từng bảo lãnh cá nhân cho chuyện vay mượn của cửa hiệu, ít nhất em phải yêu cầu cái ngân hàng của hôn phu của em đồng ý hủy bỏ sự bảo lãnh đó sau hai hoặc ba năm. Thời gian đó cũng đủ lâu để cho họ có bằng chứng để đảm bảo là khoản vay được an toàn. "
Nhẹ nhõm bởi sự thay đổi đề tài, Meredith quay lại. "Các ngân hàng có làm chuyện đó à?"
"Hỏi hôn phu của em đấỵ " Matt nghe thấy sự nhạo báng trong giọng nói của anh, và anh ghét cơn ghen tị kỳ cục đã gây ra chuyện đó. Và trong khi anh vẫn còn nhiếc móc mình với những gì anh đã nói, anh thậm chí còn nói thêm " và nếu anh ta không đồng ý, thì nên tìm cho mình một chủ ngân hàng khác. "
Meredith biết là cô đột ngột bị dao động, nhưng cô không thể hiểu làm sao cô lại bị như vậy. " Reynolds Mercantile, " cô giải thích một cách kiên nhẫn, "đã là ngân hàng của Bancroft gần một thế kỷ. Em tin chắc, nếu anh biết chi tiết tình hình tài chính của cửa hiệu, anh sẽ đồng ý là Parker đã giúp đỡ rất nhiều. "
Bực bội một cách vô lý bởi cô khăng khăng bảo vệ Parker, anh cố tình nói một chuyện mà anh đã muốn nói suốt đêm nay."Anh ta là người chịu trách nhiệm với chiếc nhẫn em đang đeo trên bàn tay trái của em à?"
Cô gật đầu, nhìn anh một cách cảnh giác.
"Mắt thẩm mỹ của anh ta thật tệ. Nó quá xấu "
Anh nói nó với vẻ khinh bỉ cao thượng, và những điều anh nói về chiếc nhẫn rất đúng, Meredith cảm thấy không kềm chế được tiếng cười dâng trào bên trong cô. Anh đứng yên, lông mày nhướn cao thách thức, thách thức cô phủ nhận chuyện đó, và cô cắn chặt môi, cố không cười khúc khích. "Nó là vật gia truyền. "
"Nó quá xấu xí. "
"Một vật gia truyền là một..."
"Nó là bất cứ vật gì, " Matt nói thẳng tuột, "có giá trị trên mặt tình cảm, quá xấu xí đến mức không thể bán và quá quý báu để vứt đi. "
Thay vì giận dữ, như anh phần nào mong đợi, Meredith cười khanh khách, ngồi sụp xuống dựa vào tường. "Anh nói đúng, " cô cười.
Nhìn cô, Matt cố gắng để nhớ rằng cô chẳng có ý nghĩa gì đối với anh nữa, sau đó anh rời mắt khỏi khuôn mặt đỏ bừng, khêu gợi của cô và liếc nhìn đồng hồ trên mặt lò sưởi "Đã hơn mười một giờ, " anh nói "Tốt nhất chúng ta nên đi ngủ."
Giật mình bởi sự cộc cằn trong giọng nói của anh, Meredith nhanh chóng tắt đèn bên cạnh ghế xô phạ "Em xin lỗi. Em không nhận ra là đã trễ đến vậy "
Giống như cỗ xe ma thuật của Cinderella biến thành trái bí ngô vào cuối đêm, tâm trạng vui vẻ đã hoàn toàn biến mất khi họ bước đến gần cầu thang để đi ngủ. Meredith cảm nhận được nó, nhưng cô không hiểu tại sao nó đang xảy ra. Matt cảm nhận được nó, và anh biết chính xác tại sao nó đang xảy ra. Với vẻ lịch sự lãnh đạm anh đưa cô đến phòng của Julie và chúc cô ngủ ngon.
Thiên Đường Thiên Đường - Judith Mcnaught Thiên Đường