Chương 35 - Những Hiệp Sĩ Trung Thành
au đó vào buổi chuồi, Jenna ngồi quấn trong tấm khăn trải giường ẩm ướt trên cái giường gồ cục của công chúa Esmeralda. Bên cạnh cô bé là những gì còn lại của ổ bánh nhân lớn, bánh mì táo vỏ cứng, bánh ngọt và sữa mà hiệp sĩ ban ngày, đúng như lời hứa, đã bảo đầu bếp mang đến cho cô bé. Jenna đã thắp một ngọn nến nhỏ bên cạnh giường, và trong khi đang ngồi hơ tay lên ngọn lửa leo lét, cô bé nghe thấy một tiếng gõ cửa nhẹ lên lớp váng ốp tường. Tiếng động bùng lên, đôi lúc cuồng loạn, có khi yếu ớt tuyệt vọng. Jenna rợn tóc gáy: đó là những công chúa nhỏ, và chúng vẫn còn sống.
Jenna biết mình không nên, nhưng cô bé không cưỡng nổi ý muốn áp tai vào ván ốp tường nơi có tiếng gõ vọng ra. Thất kinh hồn vía, cô bé chắc chắn mình nghe thấy tiếng khóc thút thít, nấc cục và mệt lả - tiếng con nít khóc. Vậy là quá đủ. Jenna chạy ra cửa và giộng nắm đấm thình thình vào cửa, la to, "Ngài Hereward, ngài Hereward! Chúng ở đây! Cháu có thể nghe thấy chúng - chúng ta phải đưa chúng ra! Ố, ngài Hereward, làm ơn đi tìm ai đó giúp đi!"
Trước sự ngạc nhiên của Jenna, con ma Xuyên Qua cánh cửa phòng ngủ. Ngài Hereward vốn không Xuyên Qua cửa vì nhiều người, nhưng đôi khi cũng cần phải làm điều đó. Ngài đứng sát bên Jenna, lắc đầu để tống khứ cảm giác khó chịu vì đầy gỗ trong người đi.
"Công chúa," hiệp sĩ nói, tựa người vào thanh gươm và nhìn Jenna với vẻ hoang mang, "Thứ lỗi cho sự lầm lẫn của tôi, nhưng dường như đối với bộ óc tội nghiệp của tôi thì cô không phải là công chúa Esmeralda đánh thương, mặc dù cô giống diện mạo của cô ấy một cách lạ lùng."
Jenna gật đầu. Cô bé biết mình có thể tin cậy ngài Hereward nhưng cô không chắc ngài có hiểu những gì mình định kể cho ngài hay không. "Cháu là công chúa Jenna," cô bé nói rất khẽ, đề phòng ai đó nghe thấy. "Cháu đến từ một Thời trong tương lai..." cô im bặt, không chắc ngài Hereward có hiểu những gì mình nói hay không.
Ông hiệp sĩ sáng trí hơn Jenna tưởng. "À, ra là ngôn ngữ của cô dến từ thời gian về sau này," ngài Hereward trầm ngâm "m thanh lạ, nghe nhanh và sắc nhọn đối với đôi tai, tựa như tiếng mỏ chim mổ lên thanh gỗ lồng của nó. Vậy thì Cung Điện Thời của cô chắc là ầm ĩ, chối tai lắm nhỉ, công chúa Jenna."
Jenna định giải thích với ngài rằng Cung Điện của mình vắng lặng vô cùng so với nơi này thì tiếng gõ bên trong tường lại nổi lên. "Đó, nó đó," cô bé thì thào.
"Đó là những công chúa nhỏ tội nghiệp, công chúa Jenna à," ngài Hereward thở dài não nề.
"Nhưng ta phải đưa chúng ra kẻo chúng chết ngạt mất," Jenna nói, tuyệt vọng vì ngài Hereward không hành động.
"Họ đã bị chết ngạt rồi," ngài Hereward đăm chiêu, nhìn chằm chặp vào bàn chân han gỉ của mình.
"Nhưng..."
"Tiếng cô nghe thấy đó là những vong hồn bất an, công chúa.
Thật ra đó là tiếng khóc của công chúa Esmeralda. Phải chi tôi biết được bản chất của nữ hoàng của chúng ta... thì có lẽ tôi đã cứu được những đứa trẻ rồi."
"Nhưng chúng là con gái của bà ta mà," Jenna nói. "Làm sao bà ta nỡ..."
"Tôi cũng nghĩ chính xác cái lý do rằng họ là con gái của bà ta," ngài Hereward nói rành rõ. "Tôi đã nghe đồn về những điều còn là kỳ hơn thế nữa kìa... nhưng không dám tin." Con ma lắc đầu như phủi bỏ ý nghĩ đó đi.
"Cái gì? Ngài không tin cái gì?" Jenna hỏi. Và rồi nhận ra cách nói của mình nghe có vẻ thô lỗ, cộc cằn đối với ông hiệp sĩ, cô bé ngượng ngùng nói lại, "Xin làm ơn cho cháu biết, nếu ngài muốn nói, thưa ngài Hereward, ngài không dám tin cái gì?"
Ngài Hereward mỉm cười. "Tại vì cô có vẻ rất giống với công chúa Esmeralda."
Jenna không chắc điều này là điều tốt - hay an toàn - nhưng cô bé coi đó là một lời khen.
"Người ta nói rằng nữ hoàng đang săn lùng sự trường sinh trên trái đất này. Thật ra, bà ta đã gần đạt tới điều đó đến độ bà không khao khát muốn có người thừa kế, để bà ta sẽ làm nữ hoàng mãi mãi." Ngài Hereward thở dài đánh thượt. "Xem ra nữ hoàng muôn đời của chúng tôi sẽ luôn là nữ hoàng Etheldredda."
"Không đời nào!" Jenna kêu lên.
Ngài Hereward nhìn Jenna với chút hy vọng lập loẻ trong mắt ngài. "Đúng thế. Phải vậy không, Jenna xinh xắn? Tôi nghĩ để chắc chắn điều đó cô phải trốn thoát khỏi bà tằng-tằng-tằng-gấp-nhiều-lần của cô, bởi vì ở đây cô không an toàn hơn những công chúa nhỏ và công chúa Esmeralda đâu. Ta chỉ là một con ma, nhưng ngay cả ma cũng có thể Khiến cho ổ khoá mở ra được." Ngài Hereward đặt bàn tay duy nhất đeo bao tay gỉ sắt của mình lên cánh cửa. Vài phút sau, sau một tràng thở hổn hển như kéo bễ từ con ma già, Jenna nghe thấy ổ khoá mở tách ra.
"Cô đã tự do, Jenna xinh xắn. Tạm biệt. Tôi tin chắc là chúng ta sẽ gặp lại nhau."
"Chắc chắn thế, ngài Hereward," Jenna đáp.
Jenna tự do, nhưng cô bé biết mình chỉ tự do thật sự khi tìm thấy Septimus. Cô bé quyết định nhắm hướng đường Pháp sư mà tiến - nghe dân Lâu Đài kháo nhau rằng nếu ta đứng đủ lâu dưới cổng vòm lớn thì sẽ gặp tất cả những ai sống trong Lâu Đài đi ngang qua. Đó là nơi tốt cho bất cứ sự bắt đầu tìm kiếm nào, và mình càng đến đó sớm chừng nào tốt chừng nấy. Vẫy tay chào ngài Hereward - ông giơ cánh tay lên trịnh trọng chào đáp lại - cô bé đi khỏi.
Những hành lang trong Cung Điện thắp sáng trưng và nhộn nhịp, thật ngạc nhiên đối với Jenna. Cô bé vốn đã quen với ban đêm tối mù. Trong Cung Điện của mình, ban đêm chỉ thắp vài cây nến, vì Sarah Heap khó mà bỏ được thói quen tằn tiện của bà. Ở đó nến được đặt ở những quãng dài cách đều nhau, tạo ra nhiều khoảng tối đen như mực cho một công chúa bỏ trốn có chỗ núp. Nhưng Cung Điện này thì hoàn toàn khác - Bertie Small, người thu don và trông nom nến hoàng gia thấy rõ điều đó. Bertie, một gã đàn ông còm cõi, cao nhòng, mắt xám như sáp nến, tóc đỏ rực bết bát, tận tuỵ đi tuần đêm khắp các hành lang. Đối với Bertie, niềm vinh hạnh nhất là không để một ngọn nến nào bị tắt dưới sự canh chừng của mình.
Mặc dù Jenna bị thôi thúc phải đi qua Cung Điện bằng một trong những ngõ tắt bí mật và lối đi dành cho đầy tớ, nhưng cô bé quyết định như vậy là rất rủi ro, bởi vì một công chúa đừng bao giờ mơ tới việc đi qua những nơi đó mà không nhanh chóng bị nhận diện. Jenna quyết định hãy cứ tỏ ra bình thản như không - rốt cuộc ai mà biết nữ hoàng Etheldredda đã tống giam công chúa! Và thế là, đầu ngẩng cao, hy vọng người ta đinh ninh rằng công chúa Esmeralda có đầy đủ quyền đi lại trên những hành lang của Cung Điện, Jenna lên đường.
Cô bé tiến phăng phăng, thậm chí cô bé còn bắt đầu khoái chí khi người người nhún gối và cúi đầu kính cẩn chào mình, kèm những tiếng huýt gió hân hoan tiễn chân mình. Đang lúc vừa cảm thấy như vậy thì rủi thay, cô bé trông thấy hiệp sĩ ban ngày đi về phía mình. Ông hiệp sĩ xởi lởi mỉm cười cúi chào, nhưng bất thần tá hoả nhớ ra là mình đã được lệnh phải nhốt Công chúa Esmeralda vào phòng của cô ta rồi mà. Với cái đầu thình lình thò ra khỏi cây cột cổng Bắc, hiệp sĩ ban ngày bước ra đứng sựng ngay trước mặt Jenna, chặn đường cô bé.
"Thật tiếc, công chúa Esmeralda, cho phép tôi hộ tống cô về phòng của cô trước khi Mama yêu quý của cô..."
"Xin lỗi," Jenna lẩm bẩm. "Tôi phải đi." Cô bé né hụp xuống cánh tay dang ra của hiệp sĩ ban ngày và chạy biến.
Đối mặt với sự lựa chon thẳng thừng giữa việc để cho Jenna đi và việc giữ lấy cái đầu của mình, hiệp sĩ ban ngày chắc chắn sẽ chọn điều sau. Ông ta đuổi theo cô bé, vừa chạy vừa la rầm rĩ kêu gọi những đầy tớ và quan thần đi ngang qua hãy trợ giúp. Chẳng mấy chốc Jenna bị một dây càng lúc càng dài những đầy tớ đuổi theo. Bây giờ là lúc dùng những ngõ tắt. Jenna đâm nhào ra đằng sau một tấm rèm nặng thêu gấm kim tuyến, mà hiện giờ vẫn còn treo, tuy đã rách xác xơ, trong Cung Điện Thời của cô. Jenna lao bổ xuống một cầu thang ngắn, chạy xuôi một hành lang rẽ ba góc, phi thân qua một ngưỡng cửa nhỏ và dừng lại bên một cầu thang xoáy trôn ốc để vừa thở vừa lấy hơi vừa nghe ngóng đoàn người truy đuổi mình. Tiếng chân nện rầm rập trên hành lang rẽ ba góc cho cô bé biết mình chưa thoát khỏi họ.
Jenna biết mình cần phải làm gì. Cô bé chạy vù lên cầu thang, chân cẳng cháy cuồng vì cố sức, tới một chiếu nghỉ nhỏ ở trên cùng, vừa chạy vừa lọng cọng rút chiếc chìa khoá vàng nạm ngọc lục bảo ra khỏi thắt lưng. Đằng sau cô bé, tiếng chân huỳnh huỵch đã leo cầu thang khiến bàn tay cô bé run lẩy bẩy khi đặt chìa khoá vào lỗ khoá ở giữa cánh cửa vàng và ngọc lục bảo của phòng Nữ hoàng. Đoàn người truy đuổi tới vừa kịp lúc thấy rành rành công chúa bước xuyên qua bức tường dày đặc. Một tiếng thét bạt vía đồng loạt vang lên từ đám đông nơi chiếu nghỉ.
Hiệp sĩ ban ngày chìm xuội xuống sàn, rên rỉ và vùi đầu vào tay, làm như cố nhắc nhở mình là cái đầu vẫn còn gắn trên người mình - mặc dù ông sợ hãi rằng không còn lâu nữa.
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật